Đất phủ trắng, gió lạnh, bông tuyết to bằng bàn tay.
Trận tuyết lớn như vậy rơi liên tục hai ngày liền mới ngớt.
Thái dương đang dần lên, chiếu lên mặt đất trắng xoá, khúc xạ ra tia sáng cầu vồng.
Tân Hà cầm đèn lồng cá tảo đỏ nền trắng, dẫn theo Vân Linh Vân Đoá ở đằng sau đến hoa viên.
“Tiểu thư, chúng ta làm gì vậy?” Vân Đoá nhìn dáng vẻ hứng thú dào dạt của Tiểu cô nương, không rõ vì sao.
“Ta nhớ trong hoa viên có loại hoa hải đường bốn mùa, chúng ta thu ít tuyết đọng trên hoa, sau đó hạ thổ thật lâu, đợi đến mùa hè thì đào lên pha trà, nhất định rất sảng thanh mát.” Tân Hà giải thích, bước chân cũng không ngừng lại: “Chúng ta mau nhanh lên, đợi khi tuyết bắt đầu tan thì không hay đâu.”
“…..Tiểu thư thật hiểu biết.” Vân Linh cứng họng, đến uống tuyết mà cũng nghĩ ra. Ở quê các nàng, đây đều là những thứ xa vời…... nhà ai cũng nghèo khó, đến nước sạch cũng không có để uống.
Tân Hà mỉm cười, không mở miệng. Phương pháp này của nàng, là kiếp trước học được tử vị biểu tỷ Tần Niệm Vân con cữu mẫu (*).
(*)Cữu mẫu: dì
Đây là một tài nữ, cầm kỳ thi hoạ không có gì là không giỏi, con người lại thông minh, xinh đẹp. Đến tuổi cập kê thì gả cho trưởng tử của Long Hổ tướng quân, phu thê hoà thuận, cầm sắt hoà minh(*).
(*)Cầm sắt hoà minh: ý chỉ sự hoà hợp giữa vợ chồng.
Sau khi đến hoa viên, chủ tớ ba người dùng nhau hành động, động tác mau lẹ, chỉ khoảng thời gian hai nén hương, bình đã đầy hơn phân nửa.
Hái hoa ủ xuân, pha tuyết ngâm trà, là chuyện phong nhã giữa nhân gian. Tân Hà chìm vào những suy nghĩ của mình. Năm đó, danh tiếng tài nữ của biểu tử lan xa, có không ít người vắt nát óc để thành nữ tế Tần gia….. cuối cùng nàng lại chọn một võ tướng.
“Tiểu thư ơi, mau quay về thôi…..tuyết trên hải đường đều bị chúng ta thu hết rồi……” Vân Linh ôm bình đứng ở một bên.
Tân Hà đang ngẩn người bỗng nghe thấy Vân Linh gọi mình, nàng lập tức phản ứng lại, thấy tuyết bên đường đã bắt đầu tan, nàng gật đầu quay về.
Vừa đến cổng ‘Liên Uyển’, đã nhìn thấy Thải Phong ngóng ra bên ngoài nhìn xuy quanh, xem ra là đang đợi người. Tân Hà đi nhanh lên vài bước: “Sao ngươi lại đến đây, có phải mẫu thân có việc tìm ta không?”
“Tiểu thư, người đi làm gì vậy? Mồ hôi toát hết ra rồi.” Thải Phong lấy một chiếc khăn tay từ lồng ngực ra lau cho nàng rồi nói: “Đúng rồi, phu nhân bảo người đến ‘Đức Huệ Uyển’ một chuyến.”
“Đi hậu hoa viên…..” Tân Hà cười vào phòng thay y phục ra, rồi mới dẫn Vân Đoá đến chỗ mẫu thân. Trước khi đi còn căn dặn Vân Linh, đen bình tuyết chôn dưới tán quế trong sân.
Khi Tân Hà đến ‘Đức Huệ Uyển’, Tần thị cũng mới từ Đại thiện phòng trong phủ trở về, nàng đi phân phó chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, để cho yến tiệc buổi trưa.
Ngoài ra, nàng còn sai một gã sai vặt đến trước cửa học đường đợi Tứ lão gia, một khi học xong thì mời đến phòng khách, nói là hiếm khi Đại lão gia được hưu mộc, muốn ba huynh đệ tụ họp một phen.
“Mẫu thân.” Tân Hà gọi một tiếng.
Tần thị quay qua nhìn nàng, vẫy tay với nàng: “Hà nhi, đợi phụ thân con dùng cơm với Nhị thúc và Tứ thúc ở phòng khách, con cũng qua đó đi……”
“……” Tân Hà sửng sốt, dịp như vậy nàng đi làm gì.
“Mẫu thân biết con bối rối, nhưng con không cần nói gì cả, cũng không cần quan tâm cái gì, chỉ ăn cơm là được. Đều là những món mà con thích ăn.” Tần thị xoa trán nữ nhi, nhắn nhủ Vân Đoá dẫn nàng qua đó.
Tân Hà: “……”
Mẫu thân khiến người khác cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ là phụ thân và Nhị thúc hợp lực tiếp Tứ thúc một bữa Hồng Môn Yến(*)?
(*)Hồng Môn Yến: "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Sau khi đến phòng khách, Tân Đức Trạch Tân Đức Dục và Cố Vọng Thư đều đã đến cả rồi, lúc này đều đang nhìn nàng chân ngắn bước vào và mỉm cười.
“Thỉnh an phụ thân, Nhị thúc, Tú thúc.” Tân Hà cúi người hành lễ.
“Được rồi, đứng dậy đi.” Tân Đức Trạch vẫy vẫy tay, để nữ nhi ngồi bên cạnh.
“Mấy ngày không gặp, Hà nhi lại cao lên rồi.” Tân Đức Dục cười nói.
“Còn không phải sao, hình như đã đến tuổi lớn rồi. Nghe tẩu tử của ngươi nói, qua một khoảng thời gian sẽ làm y phục mới, không phải do tay áo ngắn thì cũng là do chật rồi.”
Tân Đức Trạch cười nói với Nhị đệ.
“Dáng vẻ Hà nhi nhà chúng ta xinh đẹp, muốn mặc y phục như nào cứ nói với Nhị thúc….. nhất định sẽ để tiểu nhị trong tiệm đưa đến cho con.”
Tân Hà gật đầu cười: “Đa tạ Nhị thúc.”
Tân Đức Dục là một cao thủ trong kinh doanh buôn bán, một nửa cửa hàng may ở kinh thành đều do hắn mở, lợi nhuận dồi dào vô cùng. Nàng vẫn luôn biết Nhị thúc là người giàu có nhất, còn giàu hơn cả phụ thân.
Khi Tân Hà đi lướt qua người Cố Vọng Thư, thấy hắn ngồi cô độc một mình không nói, liền ngừng lại: “Phụ thân, con muốn ngồi cạnh Tứ thúc.”
“Đứa bé này…..” Tân Đức Trạch giả bộ cả giận nói: “Vừa mới nhìn thấy Tứ thúc, cũng không muốn đến bên phụ thân nữa.”
Tân Đức Dục cười đùa: “Ta thấy, khắp cái phủ này, Tân Hà và lão Tứ mới là thân thiết nhất.”
Cố Vọng Thư khẽ mỉm cười, cúi đầu bế Tân Hà lên chiếc ghế ở bên cạnh.
“Nào nào nào, đừng chỉ nói chuyện nữa, mau ăn đi,… thiện phòng đều là tự tay Đại tẩu chuẩn bị cho đệ đấy.” Tân Đức Trạch nói, gắp một chiếc đùi ngỗng vào đĩa trước mặt thiếu niên.
“Đa tạ Đại ca, tự ta làm là được.”
“Tứ đệ, hôm nay ta nhờ vào phúc của đệ đấy.” Tân Đức Dục cười tủm tỉm, rót một chén rượu cho Cố Vọng Thư.
Tân Hà ngồi ở bên cạnh không hé răng, tình hình thế này, phụ thân và Nhị thúc không phải định chuốc say Tứ thúc rồi nhân cơ hội chèn ép thứ gì đó chứ…..
Chỉ là, đồ ăn ở trên bàn đúng thực là vô cùng phong phú, tám chay tám mặn, còn có sáu loại điểm tâm, canh ngọt canh mặn mỗi loại một phần.
Cái gì mà thịt gà kho tộ, thịt viên trân châu, thịt kho Đông Pha, cua nướng….đúng là muốn gì có nấy, còn hơn cả bữa cơm tất niên.
“Nhị ca khách khí quá rồi.” Cố Vọng Thư đứng dậy tạ ơn.
Gần Tân Hà nhất là một đĩa bánh xốp đậu đỏ, nàng vươn tay lấy một miếng, nhét vào miệng.
“Từ đã, uống chút này trước đã.” Thiếu niên ngăn nàng lại, múc một bát chè long nhãn táo đỏ đặt xuống trước mặt nàng.
“À, vâng.” Tân Hà đồng ý, cúi đầu ăn chè.
Tân Đức Trạch và Tân Đức Dục nhìn nhau cười, xem ra cho Tiểu cô nương đến đây là vô cùng đúng đắn.
Uống hết ba tuần rượu, cuộc trò chuyện mở ra rồi.
“Tứ đệ, những chuyện xảy ra gần đây ngu huynh cũng không nhắc đến nữa…. chắc là đệ cũng biết.” Tân Đức Trạch uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Thân thế của đệ ta vẫn thấy kỳ quái, có thể nói rõ một chút không?”
Cố Vọng Thư sợ run, không ngờ là hắn sẽ nói thẳng thừng ra như vậy, hắn liếc mắt nhìn Tân Hà đang cúi đầu ăn cá một cái, môi khẽ nhếch lên.
“Phải, có thể Tân gia có một số lỗi lầm với đệ…. Nhưng Tứ đệ này, tốt xấu gì chúng ta cũng che mưa che gió cho đệ những mười mấy năm.”
“……Phụ thân đối với đệ, còn tốt hơn cả với ba huynh muội chúng ta. Cái này đệ cũng rõ.” Tân Đức Dục mở miệng nói.
Cố Vọng Thư lại rót một chén rượu, biết rõ mục đích hôm nay của hai huynh đệ này, thế nhưng hắn vẫn có chút khó mà mở miệng. Lại càng không muốn phải nói trước mặt Hà nhi.
“Chúng ta không có ác ý gì, ta và tẩu tử đệ đã bàn bạc qua….. bất kể đệ ở đâu, tình nghĩa huynh đệ mấy năm nay vẫn không hề thay đổi.”
“Đại môn Tân phủ vẫn luôn rộng mở chào đón đệ.”
Tân Đức Trạch còn muốn nói tiếp, Cố Vọng Thư đã mạnh mẽ rót một chén rượu, xua tay đánh gãy lời hắn: “Diệp Chí Thắng của phủ trấn quốc tướng quân là ngoại công của ta, mẫu thân ta là tiểu nữ nhi của hắn. Diệp Cần Du lần trước tới đây là tam cữu của ta.”
Danh Sách Chương: