Sau khi cúp điện thoại, Phương Duy đứng cạnh cửa sổ, gió lạnh xen lẫn nước mưa đập vào mặt cậu. Trong lòng cậu trĩu nặng, thở không ra hơi, như bị một cái khăn lau ướt sũng nước mưa chặn ở đó.
Đến khi cơ thể phát lạnh cậu mới lê bước về phòng bệnh, đẩy cửa ra thật nhẹ. Đàm Tây Nguyên vẫn duy trì vẻ ngoài đờ đẫn như vậy, như thể tinh thần năng lượng đều đã bị rút sạch, chỉ còn lại một chiếc túi da mệt mỏi sụp đổ ở trên ghế.
"Em về trước đi, anh muốn ở một mình - anh muốn ở lại với Việt Việt thêm một lúc." Đàm Tây Nguyên nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nói.
Từ sau khi Trang Việt thổ lộ rõ tấm lòng cấm kị, Đàm Tây Nguyên luôn trốn tránh cậu, vì vậy mà đã lâu rồi bọn họ đã không cùng nhau ở chung một cách yên lặng như vậy. Trên thực tế, trước đó Trang Việt đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng đêm đó anh còn đang ăn cơm chung với Tạ Hành nên không nghe điện thoại - nếu anh mà biết được đây là cuộc gọi cuối cùng từ Trang Việt, dù có thế nào anh cũng sẽ nhận.
Phương Duy không an ủi được ai, cậu biết mình ở đây cũng chỉ làm cho điện Đàm Tây Nguyên ngột ngạt thêm, vì vậy cậu gật đầu, rồi im lặng đóng cửa lại.
Trên taxi quay về, cậu nắm chặt cái điện thoại lạnh buốt. Tạ Hành đã bình tĩnh lại, gửi đến một tin nhắn hỏi thăm tình trạng của Đàm Tây Nguyên. Ngón tay của Phương Duy dừng lại trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng không trả lời hay hỏi gì cả. Ban đầu, cậu muốn hỏi Tạ Hành năm đó hắn có dạy dỗ Chu Duệ Quân không. Nhưng rồi cậu lại nhận ra chuyện này thực sự không cần thiết, tổn thương được tạo ra đã không thể quay ngược trở lại nữa, mà cũng không có ai chịu trách nhiệm, có lẽ đây là chuyện quan trọng nhất.
Dán trán lên kính xe, đường cái vào đêm khuya trống rỗng, có thể thấy rõ dấu vết nước mưa dưới đèn đường, rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến thành một bãi nước bẩn.
Có những người muốn cố gắng trèo lên trên nhưng lại luôn nặng nề tuột xuống.
Năm học lớp 11 trường có tổ chức một trại đông một lần. Chỉ có học sinh có điểm cao mới đủ điều kiện tham gia. Phương Duy đương nhiên là có mặt, Chu Duệ Quân cũng có ở đó. Sau khi lên xe, cậu đặc biệt ngồi bên cạnh đối phương. Trong xe rất ấm, trên kính là sương mù. Phương Duy chỉ biết vẽ cơ bản, dùng tay vẽ linh tinh trên kính, còn hỏi người bên cạnh đẹp không, Chu Duệ Quân ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Chỉ có con gái mới làm cái này."
Phương Duy bĩu môi, không hài lòng với cách nói của hắn, dứt khoát thu tay lại đi đọc cuốn sách trong tay Chu Duệ Quân. Cậu đọc sách chậm, Chu Duệ Quân muốn lật sang trang tiếp theo thì cậu liền kêu lên: "Đợi một chút, tớ chưa đọc xong."
Đối phương nén giận chờ cậu, nhưng Phương Duy không đọc được mấy trang đã ngủ thiếp đi. Học sinh trung học là những người thiếu ngủ nhất, cậu ngủ rất say, đập đầu mấy lần vào kính xe mới tìm được chỗ dựa vào.
Xe buýt chạy hơn ba tiếng, Phương Duy cũng ngủ thiếp đi gần ba tiếng, gần xuống xe mới bị các bạn cùng lớp đánh thức.
"Tới rồi à?" Phương Duy còn buồn ngủ: "Nhanh vậy."
Chu Duệ Quân đứng dậy cầm ba lô: "Xuống xe."
Phương Duy chậm nửa nhịp rồi mới nhanh chóng xuống xe, kết quả vừa xuống xe thì bị gió lạnh thổi vào, cóng đến mức cậu "sh" một tiếng.
"Đợi tớ một chút." Cậu nói với người ở phía trước.
Chu Duệ Quân không dừng lại nhưng đã đi chậm hơn: "Nhanh lên."
Phương Duy đi đến bên cạnh hắn mới tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy hắn đeo ba lô ở một bên vai thì nói, "Ba lô không nặng à? Mà lại đeo như vậy?"
Chu Duệ Quân liếc nhìn cậu: "Cậu thấy sao?"
Phương Duy đảo mắt, xấu xa vỗ vai hắn làm cho đối phương trốn ra sau. Phương Duy cười không ngừng, cười xong lại quan tâm hỏi, "Không tới mức cứng cả vai chứ? Xin lỗi, tớ ngủ nên không biết..."
Chu Duệ Quân dùng tay vuốt bả vai bị dựa vào đến mức cứng ngắc, lẩm bẩm: "Ngủ ghê thật."
Cơn gió lạnh vào mùa đông như muốn chui vào xương, Phương Duy cóng đến mức rụt cổ lại, nhưng khi khẽ lại gần Chu Duệ Quân thì lại có cảm giác quanh người như có ngọn lửa nóng bỏng. Cậu thật sự muốn bật cười dù khi ấy cậu không hiểu rõ tâm trạng như vậy mang ý nghĩa như thế nào...
"Ưm." Dưới chăn tràn ra một tiếng r3n rỉ, mắt xót đến gần như không mở ra được. Trong vài giây Phương Duy không biết mình đang ở đâu. Cậu chậm chạp chớp mắt, mới phát hiện trước mặt không phải là Chu Duệ Quân mà là ga giường màu đơn giản.
Sau khi tạm biệt anh Đàm, trở về từ bệnh viện cậu lên giường nằm luôn, thậm chí còn không thay quần áo.
Sau khi ngủ thì lại mơ một giấc mơ. Hơn nữa hình như lại bị sốt.
Họng đau nhức, hơi thở ra nóng như lửa, chăn và cơ thể đều dính mồ hôi nóng ướt. Suy nghĩ của Phương Duy mơ hồ không rõ, cậu chậm rãi xoay người nằm xuống. Đại não trống không thật lâu rồi mới đưa tay lên lau mắt - ẩm ướt.
Chuyện cũ năm xưa vẫn còn nguyên trong trí nhớ, không mất đi chút nào, thứ phai màu chỉ là trái tim đơn thuần ban đầu.
Toàn thân cháy bỏng, nhiệt độ kéo dài mãi không thuyên giảm. Phương Duy không chịu nổi đành xuống giường, chân run đến mức suýt thì ngã xuống. Khó khăn lắm mới tìm tới được hộp thuốc do mẹ Phương chuẩn bị. Lấy thuốc đúng bệnh thì rõ ràng là cậu không làm được, tìm đại khái mấy viên uống được rồi uống với nước.
Liên tục ho khan rồi mê man, Phương Duy không phân biệt được thời gian, chỉ biết đã hừng đông rồi lại tối. Cậu mờ mịt, chết lặng nằm trên giường.
Đến tối, cậu mới đột nhiên tỉnh dậy một lát - con mèo mà cậu nuôi không có động tĩnh gì.
Con mèo đó rất ồn ào, một ngày không được ăn cơm là sẽ ồn ào lật trời, nhưng lâu như vậy mà chưa nghe thấy động tĩnh gì.
Phương Duy vội vàng đi xuống đi đến ổ mèo tìm, nhưng căn bản không nhìn thấy. Nhà chỉ lớn chừng đó, mà tìm qua tìm lại cũng không thấy bóng dáng con mèo đâu. Cảm xúc chết lặng đột nhiên bắt đầu trở nên nôn nóng, lung tung đảo quanh từng căn phòng. Cuối cùng mới phát hiện ra rằng cửa chưa đóng - từ sau khi từ bệnh viện trở về đã không đóng lại.
Cậu cảm thấy máu toàn thân như bị đông lại, vội vã mang giày đi xuống dưới cầu thang tìm. Bên ngoài trời vẫn còn mưa không ngừng, tí tách không ngừng nghỉ. Cậu không quan tâm đ ến chuyện cầm dù, đầu óc mơ màng vừa kêu vừa tìm. Nước mưa xối toàn thân cậu, lạnh run lẩy bẩy.
Mèo được nhận nuôi từ chỗ của em họ Triệu Diên. Cô bé đó vừa cẩn thận vừa tốt bụng, còn định kì đi thăm đáp lễ, tháng trước vừa mới đến. Nếu như... nếu con mèo mà bị mất - Phương Duy căn bản không dám nghĩ.
Cậu máy móc nện bước chân tìm mèo trong mưa, khi xuống thang không nhìn rõ, lập tức bị ngã đến mức người dính đầy bùn. Có thể là ngã đau nên cậu hơi ngơ ra, ngồi trong bãi nước thật lâu mà không nhúc nhích.
Không tìm thấy mèo. Cậu thực sự không đi nổi nữa, về nhà thì thấy cả người mình toàn là nước bẩn, đến ngồi cũng không ngồi được. Cậu đành phải đi đến nhà tắm thay quần áo trước rồi tắm sơ qua.
Mèo thì nhất định là phải tìm, nhưng cậu lại đau đầu không chịu nổi. Mỗi tấc da như bị bỏng, căn bản không đi tìm được. Phương Duy ngồi ngơ ra bên giường, trong đầu như có một nồi nước sôi, không thể suy nghĩ bình tĩnh được.
Đúng rồi, có thể gọi cho Triệu Diên. Cậu đột nhiên nhớ ra. Triệu Diên biết con mèo, tìm hắn để nhờ giúp đỡ thì không còn gì phù hợp hơn. Mặc dù Phương Duy không hề muốn làm phiền người khác.
Điện thoại di động để chế độ im lặng. May mà hôm nay là cuối tuần nên không có ai tìm cậu. Tuy nhiên trong cột thông báo vẫn có rất nhiều tin tức hỗn loạn, cậu xem mà chóng mặt.
"Alo, Triệu Diên. Bây giờ anh có rảnh không?" điện thoại vang lên mấy lần mới có người nghe, Phương Duy lo lắng trong lòng nên nói cũng nhanh, không chờ bên kia đáp lại đã vội nhờ giúp đỡ: "Mèo - mèo nhận nuôi từ em họ của anh đâu mất rồi, anh giúp tôi tìm... Tôi." Vì vội vàng nên lời nói cũng đứt quãng.
"Bây giờ tôi đang không thoải mái lắm, tôi xin lỗi, anh tới một chuyến được không? Hôm nay tôi không chú ý để cửa mở, có lẽ là nó đã chuồn ra ngoài."
Bên kia vẫn không nói gì.
Phương Duy bị sốt, đầu óc nặng nề, cậu chậm chạp định cầm điện thoại từ bên tai tới trước mắt, xem có phải là chưa kết nối được không hay là do cậu không cẩn thận cúp máy rồi.
Bên kia đột nhiên lên tiếng: "Cậu ở đâu?"
"A." Phương Duy phản ứng chậm, vô thức báo địa chỉ xong mới giật mình tỉnh táo lại. Cậu như bị người ta cắt mất một dây thần kinh nào đó.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng không phải là của Triệu Diên.
Cuộc trò chuyện kết thúc, tên hiển thị bên trên quả thực khiến người ta không tin được, trong lòng Phương Duy lập tức hoảng loạn - là Chu Duệ Quân. Chu với Triệu đều bắt đầu là z (zhou, zhao), khi lưu tên người khác Phương Duy luôn lưu theo một quy tắc duy nhất, chủ yếu là tên đầy đủ. Không ngờ rằng sẽ nhất thời thất thủ ấn sai.
Đầu cậu trống rỗng, giống như nước sôi nóng hổi hay là một cục bột nhão đang bị khuấy, thậm chí cậu còn không nhớ nổi mình vừa nói gì với Chu Duệ Quân qua điện thoại. Cậu ta hỏi mình địa chỉ à? Là muốn qua sao? Không thể, cậu nhanh chóng tự phủ nhận bản thân.
Cậu ngồi đó suy nghĩ lung tung, điện thoại đã nhanh chóng hết pin tắt máy, mà cậu mãi cũng không nhớ ra phải gọi điện thoại cho Triệu Diên.
Vừa đến mấy ngày mưa lạnh, eo, chân, vai của mẹ Chu đều không thoải mái. Bà ngồi trong phòng khách xem một bộ phim truyền hình ngắn về gia đình, người phụ nữ trung niên vừa ly hôn, thế là khí sắc trên người lại càng tệ hơn.
Con trai đi ra khỏi phòng ngủ, tìm một vòng quanh nhà, hỏi: "Cái ô đâu rồi?"
"Trên ban công." Mẹ Chu trả lời: "Muộn như vậy rồi mà còn ra ngoài à?"
"Ừm." Chu Duệ Quân thuận miệng trả lời, đi lấy dù.
"Lại cùng bạn bè ra ngoài uống rượu à?" Mẹ Chu đứng dậy, ngữ điệu không vui. "Mẹ thông cảm con mới ra viện nên không ép con, nhưng con cũng phải suy nghĩ một chút chuyện công việc đi, không thể ở nhà mãi được, không thì lại ra ngoài uống rượu với bạn bè..."
Người phụ nữ nói liên thanh như một khẩu súng máy, không ngừng bắn phá. Chu Duệ Quân cúi xuống thay giày, động tác trên tay hơi dừng lại: "Không phải uống rượu, sẽ về nhanh thôi."
Mẹ Chu còn định nói gì đó, nhưng cánh cửa đã đóng lại.
Vào mùa mưa, chỗ nào cũng ướt sũng. Chu Duệ Quân mở khóa xe, ngồi vào rồi lại mãi không khởi động. Hắn muốn hút thuốc, nhưng cầm lên tay rồi lại thả trở về. Dưới màn mưa, các cặp vợ chồng, mẹ con, người một nhà che dù, vừa phàn nàn vừa thân thiết nói chuyện.
Cuối cùng hắn vẫn khởi động xe, lái về phía địa chỉ mà người kia nói trong điện thoại.
Chờ đến khi Phương Duy dần hết kinh hoàng sau khi gọi điện thoại nhầm, cậu mới nghĩ đến việc đi xem điện thoại, nhưng điện thoại không có pin, cậu lại tìm cục sạc khắp phòng. Khi cánh cửa bị đẩy ra, Phương Duy mới đột nhiên tỉnh táo lại, cậu tìm mèo về lại quên đóng cửa.
Cậu quay lưng về phía cửa, vì vậy nên trong lúc nhất thời lưng cũng cứng đờ, không biết có nên quay đầu lại không.
"Meo." Đằng sau vang lên tiếng mèo kêu, nghe có vẻ tức giận và không hài lòng.
Phương Duy ngạc nhiên, ngay lập tức quay lại. Kết quả là nhìn thấy Chu Duệ Quân đứng ở cửa, đang ôm con mèo của cậu. Dường như con mèo không thích hắn lắm, móng vuốt đang định cào lên người người đang ôm nó.
Sự ngạc nhiên trong đôi mắt của Phương Duy ngay lập tức bị hồng thủy cuốn trôi đi, cậu cắn môi, không biết phải làm gì.
"Có phải là con này không?" Chu Duệ Quân lên tiếng trước: "Nó trốn ở lối ra của chung cư, lúc tôi đi vào thì tình cờ thấy được."
Lúc này Phương Duy vẫn còn hơi tỉnh táo: "Làm sao mà cậu biết?"
"Hửm?" đối phương nghi hoặc một tiếng.
"Không có gì." Phương Duy xoay đầu: "Khi nãy tôi gọi nhầm."
Chu Duệ Quân dừng lại, đóng cửa lại rồi đặt con mèo không quá thích mình lên trên mặt đất, sau đó mới trả lời: "Tôi biết."
Vậy tại sao cậu lại đến? Khi tôi ở trong bệnh viện, người muốn tôi cút là cậu, bây giờ gọi sai một cuộc đã tới cũng là cậu. Phương duy có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng chúng lại kẹt trong cổ họng, mãi không thoát ra được.
Hai người đứng im lặng trong phòng khách, con mèo về tới nhà liền bắt đầu ngứa ngáy, vui sướng nhảy nhót chạy đi ăn cơm, không hề quan tâm đ ến cuộc gặp mặt xấu hổ do nó gây ra này.
Phương Duy nhìn chằm chằm vào con mèo đang vô tâm ăn cơm, nhìn hồi lâu mới gạt ra hai chữ nhẹ bẫng: "Cảm ơn."
Con mèo đã được tìm thấy, các dây thần kinh căng cứng cũng đã lỏng a, cậu nhẹ nhàng thở ra, đến lúc này mới nhận ra toàn thân mình nóng hổi, khó chịu đến mức sắp không đứng vững. Phương Duy muốn nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục lúng túng giằng co như vậy, cậu có thể sẽ gục xuống vào bất cứ lúc nào. Vì vậy mà cậu gần như cùng tay cùng chân đi về phía trước mấy bước, trong miệng đuổi người, cố gắng tỏ ra như đang khách sáo với một người xa lạ: "Cảm ơn cậu, đã rất muộn rồi, tôi đưa cậu về hay là?"
Khi cậu nói chuyện khí nóng xông vào mũi, tới gần càng thấy cậu nóng như một cái bếp lò. Chu Duệ Quân cau mày: "Cậu bị sao vậy?"
"A?" Phương Duy chỉ muốn nằm xuống, nhưng vẫn nói: "Cậu đi trước đi, cảm ơn cậu nhiều."
Chu Duệ Quân nắm lấy cánh tay của cậu, chạm phải một làn da nóng bỏng: "Cậu đang sốt à?"
"Chắc là hơi sốt." Lòng bàn tay Chu Duệ Quân rất lạnh, Phương Duy run lên, to tiếng nói.
Chu Duệ Quân nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất ướt do nước nhỏ xuống khi cậu đi tới, lại nhìn chằm chằm chân cậu: "Sấy khô tóc trước đi, với lại mang giày vào."
Giọng điệu của hắn khá nhẹ nhàng, Phương Duy nóng đến mức như đã lọt vào trong sương mù, nhăn mặt nói: "Thật là rắc rối."
Sau khi thốt ra cậu mới nhận ra rằng cách nói của mình có gì sai sai, vội vàng cắn lưỡi.
Con ngươi đen của Chu Duệ Quân nhìn chằm chằm vào cậu, Phương Duy nói: "Tôi biết, lát nữa sẽ đi."
Chu Duệ Quân còn không biết tính cách của cậu là gì à? Bình thường thì không sao nhưng bị bệnh là lười ngay, vô cùng tùy ý.
Máy sấy tóc vang lên tiếng ù ù, lấp đầy toàn bộ căn phòng. Luồng gió nóng thổi vào làm mặt của Phương Duy cũng ấm lên, toàn thân cũng càng không thoải mái. Nhưng cậu không dám phàn nàn mà ngoan ngoãn ngồi đó chịu.
Không phải là chưa từng có khoảnh khắc nào dịu dàng. Trong mấy tháng kia, khi còn chung sống hòa bình, bọn họ cũng sẽ giống như người yêu bình thường ở chung với nhau, giúp đối phương sấy tóc, cắt móng tay, cạo râu. Dù phần lớn là Phương Duy chủ động yêu cầu - cậu thích cảm giác sinh hoạt hằng ngày ấm áp này, cũng vô cùng hưởng thụ.
Dường như Chu Duệ Quân luôn bị cậu ép. Sau khi tắm, cậu lại cầm máy sấy ngồi trên đùi hắn, quấn lấy đòi hắn sấy tóc cho cậu, hoặc cố tình dùng mặt cọ vào râu mọc sau một đêm của đối phương, ồn ào đòi giúp hắn cạo, kết quả tay nghề quá kém, làm trầy mặt Chu Duệ Quân...
Không phải là chưa từng có thời khắc ngọt ngào. Cho nên vào lúc biết mình bị lừa dối cậu mới cảm thấy khó chấp nhận như vậy, cảm thấy tất cả mọi thứ như đã sụp đổ.
Gió của máy sấy tóc quá lớn, nhiệt độ cũng cao, Phương Duy bị thổi đến mức sắp không tỉnh táo được nữa. Cậu lén ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt. Chu Duệ Quân chỉ đang máy móc lắc lư máy sấy, ánh mắt dừng lại ở đỉnh đầu cậu.
Dường như là hắn lại gầy thêm, hoặc cũng có thể là do trái tim của Phương Duy tạo ra ảo giác. Hắn đã hoàn toàn khác với cậu trai có khuôn mặt mơ hồ khi còn học cấp ba. Nhưng đôi khi, ví dụ như là ở thời điểm hiện tại, Phương Duy lại cảm thấy rằng họ vẫn là một người, chưa hề thay đổi.
Nếu không có mấy chuyện đó xảy ra, Chu Duệ Quân sẽ có dáng vẻ như thế nào khi lớn lên?
Phương Duy không dám nghĩ, bởi vì thời gian sẽ không chảy ngược, giả tưởng cũng là vô nghĩa.
Bàn tay Chu Duệ Quân chạm vào mái tóc của Phương Duy: "Sắp khô rồi."
"Đau không?" Phương Duy bất ngờ hỏi.
Tiếng ong ong biến mất, máy sấy đã bị tắt. Chu Duệ Quân không nghe rõ cậu nói gì, thuận theo ánh mắt Phương Duy thì nhìn thấy trên cánh tay mình có mấy vết cào màu đỏ, khi nãy ôm mèo bị nó không kiên nhẫn cào trúng.
"Đau không?" Phương Duy hỏi lại.
"Không sao." Chu Duệ Quân muốn rút tay về.
Phương Duy vẫn còn nhìn chằm chằm vào nơi đó, giọng điệu vòng vo hỏi lại: "Tôi hỏi cổ tay cậu ấy."
Vừa nói xong, ngón tay của Chu Duệ Quân cuộn lại một chút, trên mặt hắn thoáng qua vẻ bối rối rồi biến mất: "Làm sao cậu biết?"
"Tại sao cậu không nói?"
"Nói cái gì."
"Chuyện nghỉ học, chuyện cổ tay, sao cậu không chịu nói với tôi? Cậu biết là tôi không biết, nếu mà tôi biết, thì..." Phương Duy dần trở nên kích động, nhưng câu cuối cùng lại biến thành bất đắc dĩ: "Cậu luôn không chịu nói gì cả."
Hắn đã từng nói. Khi học cấp 3 bị oan phải nghỉ học hắn đã giải thích, bố mẹ cũng đã ầm ĩ một trận. Khi cổ tay bị thương vĩnh viễn hắn cũng từng uất ức, từng đòi lại công bằng. Ở trường đại học bị cắt học bổng vì báo thù một cô gái có tâm tư bất chính, hắn cũng từng bất bình. Sức khỏe bố mẹ không tốt, phải từ bỏ kỳ thi tuyển sinh sau đại học, nghe theo sự sắp xếp của người nhà để tìm một công việc ổn định, hắn cũng từng chần chừ. Trong đơn vị, hắn cũng từng phản khác khi bị lãnh đạo âm mưu chuyện khác. Nhưng có tác dụng gì đâu? Trên thực tế, tất cả những nỗ lực mà hắn đã làm đều không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Khuôn mặt của Phương Duy ửng đỏ vì bị sốt, trong mắt là hơi nước mịt mờ, ngửa đầu lên nhìn hắn. Khi bị bệnh cậu luôn rất yếu đuối, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Chu Duệ Quân dời mắt đi chỗ khác, nhìn vào mặt tường trống rỗng: "Khi đi bệnh viện cấp cứu thì bị sự cố khi chữa bệnh mới gây ra tổn thương vĩnh viễn."
Đầu óc Phương Duy chậm chạp, mãi không hiểu, đợi đến khi hiểu rồi thì muốn cười, nhưng lại như khóc. Cậu nghiêng đầu, dán mặt lên tay Chu Duệ Quân, nhắm mắt lại, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được: "Sao lại như vậy?"
"Đợi đến lúc em cảm thấy mình không vô tội, anh lại muốn nói là em không có lỗi gì."
Danh Sách Chương: