Tốt nhất là cô đừng nên dây dưa vào.
Quý Siêu thấy đối phương chỉ thản nhiên nói một câu, thì đoán chắc đối phương là người có lai lịch lớn, vội vàng nói: “Cô Viên, cô xem xem bên cô có tổn thất gì không, tôi có thể bồi thường, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần các cô... Nương tay tha cho tôi một mạng.”
Viên Y Y càng tỏ vẻ muốn rời đi ngay lập tức: “Không cần đâu, không có gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Cô vừa định quay người bỏ đi, thì Quý Siêu “bụp” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Viên Y Y sợ đến mức mặt tái mét, đây... Là ý gì đây?
Quý Siêu vừa khóc vừa nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi không biết cô quen biết ông chủ của hội sở Đường Triều và cả quản lý vàng Lương Bằng, nếu như biết thì đã không dám làm khó các cô rồi, các cô đã quen biết bọn họ rồi, thì sao còn phải tìm đến tôi chứ. Do tôi có mắt như mù, đắc tội với cô, xin cô nương tay tha cho tôi!”
Nghe ông ta nói xong, Viên Y Y đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra, chắc tối hôm qua Lương Bằng đã ra mặt giúp cô, còn nhân tiện dạy dỗ tên Quý Siêu này một trận.
Cho nên hôm nay Quý Siêu mới chạy đến tìm cô cầu xin tha thứ.
Viên Y Y đáp: “Người muốn làm khó anh không phải là tôi, tôi cũng không giúp được gì cho anh, nhưng anh làm gì thì trong lòng anh tự rõ.”
Trong mắt Quý Siêu tràn đầy tuyệt vọng, muốn hủy hoại tiền đồ của anh ta đúng không.
Tuy rằng anh ta lăn lộn trong giới này cũng nhiều năm rồi, nhưng mà các mối quan hệ sao có thể so được với Lương Bằng - người đang nắm trong tay rất nhiều ngôi sao lớn và tài nguyên trong giới giải trí chứ?
Đừng nói là một phó đạo diễn như anh ta, ngay cả đạo diễn gặp Lương Bằng cũng phải nể mặt ba phần, nghệ sĩ dưới trướng của anh ấy, ai nấy đều là những miếng bánh ngon.
Hôm nay, anh ta đột nhiên nhận được tin Lương Bằng ra lệnh phong sát mình, đoàn phim cũng nhanh chóng sa thải anh ta, anh ta lập tức tỉnh rượu, phải tốn không ít công sức mới có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ vì một cô diễn viên quần chúng mà Lương Bằng lại trở mặt với anh ta, nếu như cô gái này không chịu bỏ qua, chỉ sợ anh ta sẽ không còn đường sống trong giới này nữa.
“Cô Viên, cô nói xem muốn tôi làm gì, chỉ cần tôi làm được, thì tôi sẽ làm ngay.”
Nghe anh ta nói vậy, Viên Y Y bỗng thấy buồn cười: “Thật sao? Vậy thì anh đến cục cảnh sát mà nói với cảnh sát đi.”
“Cô nói gì?” Quý Siêu ngơ ngác.
“Tôi nói là, anh đi đầu thú đi.” Trên mặt Viên Y Y lộ ra nụ cười giễu cợt, trong mắt Quý Siêu, nụ cười đó chẳng khác nào nụ cười của Diêm Vương.
Đầu thú, sao có thể chứ!
Thấy hai bên nói chuyện không được, Quý Siêu lập tức đứng dậy, xé bỏ lớp mặt nạ giả dối, hung hăng nói: “Này, cô gái, sao cô có thể như vậy chứ! Cô đã bước chân vào giới này rồi, thì phải hiểu quy tắc của giới này chứ, chẳng lẽ chỉ có mình tôi làm vậy sao? Hơn nữa tôi cũng đâu có làm gì các cô! Các cô tự nguyện đến hội sở, nếu không muốn thì đã có thể từ chối! Bây giờ lại giở trò, đang phá hỏng quy tắc đấy cô có biết không!”
Vốn dĩ Viên Y Y không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, nhưng mà những lời Quý Siêu nói khiến tam quan của cô như muốn sụp đổ.
“Đó chỉ là cái cớ mà anh tự bịa ra để che đậy cho tội ác của mình thôi! Tôi không còn gì để nói với anh nữa!” Nhân lúc đối phương không chú ý, Viên Y Y lập tức chuồn ra ngoài.
Lăng Phương vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, thấy cô ra, thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ?”
Viên Y Y lắc đầu: “Không sao. Nhưng xem ra đã kết thù rồi. Lăng Phương, xin lỗi, có lẽ sẽ liên lụy đến cô.”
Lăng Phương vừa nghe, lập tức hiểu ra.