• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Manh

Thời gian trôi êm đềm, chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên Đán.

Không những thế, mụ Hồng vẫn còn đang giữ tiền của Tư Văn, nếu hắn biết bọn họ đẩy Chu Yên ra trước họng súng thì lại chẳng lột da mụ?

Tần Phong cười: “Phụ nữ có giá trị lợi dụng mới tốt, nhất là người như bơi trong cái bể thác loạn này như cô.”

Chu Yên nâng mí: “Anh mới chỉ gặp tôi một lần thôi.”


Cảm giác ngạt thở khiến mặt Tần Phong đỏ gay, hai mắt trợn trắng dã.

Chu Yên vẫn không hé môi nửa câu.

Hắn lấy tư cách gì để làm thế khi Chu Yên không cần hắn nữa?

Suốt một tháng nay, Chu Yên cháy hết mình trong công việc, trở thành nàng đào được chọn nhiều nhất Kẹo, cứ mười sếp thì phải đến mười một người chọn cô. Có người bị quyến rũ bởi vẻ ngoài gợi cảm của cô, số còn lại nghe danh cô mà đến.

Tư Văn tức khắc buông Chu Yên ra, cô mở cửa lao ra ngoài, không muốn dài dòng với hắn.

Tốp đào vào nghề cùng thời điểm chưa bao giờ xem thường Chu Yên, nhưng không ai ngờ khi cô hoàn toàn thả phanh thì sẽ hoành tráng như thế. Nào ngón nghề dụ dỗ sành sỏi, nào gương mặt quyến rũ trời sinh, khách nào gặp cũng mê mẩn quên lối về.

Lần đầu tiên sau vài năm làm ở Kẹo, cô nổi lên như diều gặp gió.

Đời này, hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm ấy nữa.

Tốp đào vào nghề cùng thời điểm chưa bao giờ xem thường Chu Yên, nhưng không ai ngờ khi cô hoàn toàn thả phanh thì sẽ hoành tráng như thế. Nào ngón nghề dụ dỗ sành sỏi, nào gương mặt quyến rũ trời sinh, khách nào gặp cũng mê mẩn quên lối về.

Tần Phong cười lớn: “Cô đã bao giờ từ chối cái gã ngoài cửa như đang chối tôi chưa?”

Tư Văn vẫn thường xuyên đến Kẹo để nghe lén Chu Yên, dùng bạo lực chặn đứngCô đứng ngoài đấu tranh lâu như vậy cốt để ép cho bản thân mình tỉnh táo, tuy vẫn còn bế tắc nhưng cô phải giữ được sự tỉnh táo.Chu Yên vẫn không hé môi nửa câu. tất cả những ai có ý xấu với cô, rảnh rỗi lạ lùng, cứ như hắn không phải đi làm hay Dược phẩm Đông Thăng không cần hắn vận hành nữa.

Tần Phong nhìn cô cứng miệng: “Thật không?”

Mấy lần cả hai chạm mặt, Chu Yên cứ thế đi lướt qua Tư Văn, không buồn liếc hắn lấy một cái. Tư Văn sẽ bất giác dừng chân, song không ngoái lại, hắn sợ mình sẽ lao đến ép cô vào một góc nào đó mà hôn hít, mà đá lưỡi, mà xoa bóp ngực cô, dùng ngón tay kích thích rồi lấp đầy cô, đóng cọc cho đến khi đưa cô lên đỉnh.

Tần Phong sững sờ trong giây lát, sau đó vỗ tay: “Nhanh nhạy quá, anh Tư.”

Đến lúc Chu Yên xong việc, nếu khách muốn dẫn cô đi thì phải xem Tư Văn có đồng ý hay không. Đến lúc đó có xảy ra xô xát thì cũng là mâu thuẫn giữa đôi bên, Kẹo là phía bất lực, trách ai thì trách chứ không thể đổ lên đầu Kẹo.

Nhưng hắn lấy tư cách gì?

Cô đứng ngoài đấu tranh lâu như vậy cốt để ép cho bản thân mình tỉnh táo, tuy vẫn còn bế tắc nhưng cô phải giữ được sự tỉnh táo.

Hắn lấy tư cách gì để làm thế khi Chu Yên không cần hắn nữa?

Con người hắn là vậy, làm gì cũng mạnh mẽ quyết đoán, thế nhưng vẻ ngoài lạnh nhạt kia lại cho người ta cảm tưởng không gì có thể làm lòng hắn gợn sóng.

Hắn chỉ có thể nhịn.

Thời gian trôi êm đềm, chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên Đán.

Chu Yên rút con dao gấp gài bên mép quần lót ra, nói khẽ: “Cút.”

Không nhịn thì thế nào, chẳng lẽ lại “đưa” cô vào bệnh viện lần nữa? Hắn bị ma túy làm hại thì chẳng lẽ cô cũng phải chịu tra tấn theo?

Mụ Hồng nhắc nhở: “Anh Hoàng, tính Tư Văn anh còn lạ gì, mình có đứng ngoài cuộc chưa chắc gã đã cảm thấy mình vô tội đâu.”

Giám đốc Hoàng đích thân ra mặt, cho Chu Yên quyền quyết định trong vấn đề nan giải này, hậu quả tự gánh.

Điều đó không được phép xảy ra.

Ngón tay Tư Văn hết siết lại buông, nom chừng đau đớn lắm, song hắn không nói gì mà xoay người rời đi.

Đời này, hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm ấy nữa.

Đầu Tần Phong chảy máu ròng ròng, ấy nhưng anh ta vẫn cười khanh khách: “Cô chính là mục tiêu tiếp theo của tôi.”

Mà về sau, hắn cũng thực hiện được cam kết của mình.

Tư Văn không thích lời này, giữ chặt cánh tay đã hành hung mình và ép sát vào Chu Yên. Cô liều lĩnh đạp lên chân hắn: “Tuổi xấp xỉ tôi, thể lực tốt, công việc tốt, có chung đề tài, ân cần dịu dàng, tôi sẽ khó tìm được người n… Ưm.”

***

Chu Yên khước từ, cứa rách tay áo bộ âu phục đắt đỏ. Tư Văn không để bụng, cúi đầu hôn cô, dùng lưỡi gắng cạy bờ môi đang mím chặt. Dao cắm vào vai rồi cũng chẳng làm hắn bận tâm, chỉ mải miết kiếm tìm cái lưỡi mềm mại của cô bằng được.

Một tối nọ, có khách vung tiền bao trọn Kẹo. Ông ta là doanh nhân người địa phương chuyên kinh doanh gạch men, ngoài ra còn hành nghề tay trái ít ai biết, đứng trong top hai mươi người giàu nhất Kỳ Châu, hôm nay bao Kẹo để chiêu đãi các đối tác làm ăn của mình.

Sao Tư Văn không chịu hiểu là hai người đã kết thúc? Bất kể quan hệ giữa họ có gì thì cũng đã kết thúc rồi…

Là ả đào nức tiếng trong các cuộc ăn chơi tại Kỳ Châu gần đây, như một lẽ hiển nhiên, Chu Yên được “mời” đi tiếp rượu. Khách thậm chí còn tuyên bố, nếu ông ta vừa ý thì đêm nay sẽ đưa cô đi, giá cả tùy cô định đoạt.

Chu Yên quay gót bước ra khỏi Kẹo từ hướng ngược lại, dừng ở hành lang phía tây, tựa vào cây cột trong đại sảnh hút thuốc. Ngước mắt trông lên, cả biển sao trời choán trọn tầm nhìn. Mới ngắm một lát mà cô thấy mình như hiểu thấu trời sao, nó chẳng hề đẹp chút nào, tựa như một tờ giấy lành lặn bị đâm thủng lỗ chỗ, chỉ còn lại những mảnh vụn ráp lại, hóa thành cảnh đêm.

Mụ Hồng nghe tin mà phát sầu, mụ không thể làm bên nào phật lòng, dù là Tư Văn hay ông sếp xông xênh.

Tin Tư Văn mất trí vì một cô đào khiến cả Kỳ Châu huyên náo, Tần Phong tưởng mình có thể lợi dụng cơ hội đó để tóm gọn Chu Yên, chưa biết chừng còn nắm được thóp Tư Văn, ai ngờ…

Giám đốc Hoàng đích thân ra mặt, cho Chu Yên quyền quyết định trong vấn đề nan giải này, hậu quả tự gánh.

Chu Yên thụ động suốt cả quá trình phục vụ, cô chỉ có thể dằn vẻ chán ghét xuống chứ khó mà nói là mình thấy thích.

Điều đó không được phép xảy ra.

Mụ Hồng nhắc nhở: “Anh Hoàng, tính Tư Văn anh còn lạ gì, mình có đứng ngoài cuộc chưa chắc gã đã cảm thấy mình vô tội đâu.”

Thấy tâm trạng cô không tốt, đối phương không tiếp tục trêu cô: “Tôi là Tần Phong, người Mỹ gốc Hoa.”

Chu Yên lá mặt lá trái: “Chào anh.”

Giám đốc Hoàng biết chứ, thế nhưng: “Vậy cô bày cách đi.”

Mụ Hồng im thin thít.

.

Nhưng hắn lấy tư cách gì?

Giám đốc Hoàng rít điếu xì gà, gác chân lên bàn gõ từng nhịp: “Biện pháp tốt nhất bây giờ là đá Chu Yên đi, nhưng cô cũng thấy tình hình rồi đấy, mấy hộp đêm lớn vừa khai trương là Kẹo mất ngay nửa lượng khách, giờ còn mình Chu Yên có thể gồng gánh, đuổi nó đi rồi thì tôi với cô cạp đất mà ăn à?”

“Ừ.”

Không những thế, mụ Hồng vẫn còn đang giữ tiền của Tư Văn, nếu hắn biết bọn họ đẩy Chu Yên ra trước họng súng thì lại chẳng lột da mụ?

Mụ ta kêu: “Hai triệu Tư Văn đưa em vẫn còn hơn một nửa anh ơi.”

Tần Phong thở dài, khi Chu Yên nói vậy, nghe sao cũng thấy như đang cố thuyết phục bản thân mình chứ không phải người nghe. Anh ta với lấy bình rượu trên bàn, tu ừng ực hết nửa chai: “Không yêu anh ta thì ở bên tôi đi, tôi giàu lắm này.”

Chu Yên không rõ vì sao giữa hai người có mối liên hệ nhất định nào đó phải dính đến chuyện yêu đương, cô lấy máy nghe trộm ra khỏi gầm bàn, thả vào ly rượu trước khi nói: “Anh bỏ tiền mua một món đồ chơi, dùng lâu rồi nên không nỡ ném nó, anh có nghĩ là mình yêu nó không? Chưa chắc. Nếu nó cứ ở đó có khi anh còn chẳng thèm nhớ đến, nhưng nếu đánh mất nó thì anh sẽ thấy tiếc rẻ.”

Chu Yên lại giữ im lặng.

Giám đốc Hoàng nghe vậy càng bức bối: “Thôi, tới đâu thì tới.”

Chu Yên không lạ gì câu hỏi ấy: “Vì kiếm được nhiều và nhanh.”

Chu Yên nói câu sau chót, giọng cô nhẹ bẫng, song lực sát thương lại cao gấp mười mấy lần: “Biến ra khỏi cuộc sống của tôi đi.”

Mụ Hồng ấp úng một hồi, cuối cùng im lặng ra khỏi phòng. Mụ ta không rõ tay khách kia có phải hạng ghê gớm hay không, nhưng mụ ta thừa hiểu là mình không thể làm phật lòng Tư Văn. Mụ định lẳng lặng thông báo cho Tư Văn nhưng sẽ không tiết lộ khách có thể sẽ đưa Chu Yên đi ăn đêm. Người trong nghề ai cũng hiểu đi ăn đêm nghĩa là gì.

Giám đốc Hoàng rít điếu xì gà, gác chân lên bàn gõ từng nhịp: “Biện pháp tốt nhất bây giờ là đá Chu Yên đi, nhưng cô cũng thấy tình hình rồi đấy, mấy hộp đêm lớn vừa khai trương là Kẹo mất ngay nửa lượng khách, giờ còn mình Chu Yên có thể gồng gánh, đuổi nó đi rồi thì tôi với cô cạp đất mà ăn à?”

***

Đến lúc Chu Yên xong việc, nếu khách muốn dẫn cô đi thì phải xem Tư Văn có đồng ý hay không. Đến lúc đó có xảy ra xô xát thì cũng là mâu thuẫn giữa đôi bên, Kẹo là phía bất lực, trách ai thì trách chứ không thể đổ lên đầu Kẹo.

Hắn giật phăng điếu thuốc của Chu Yên, gí lên tường rồi ném vào thùng rác, sau đó nắm tay cô, ép cô vào phòng bên cạnh, phả hơi thở nóng bỏng thiêu đốt mặt cô trong bóng tối.Chỉnh trang xong xuôi, Chu Yên vào phòng bao, ông sếp đã đợi sẵn vừa thấy cô tức khắc nở nụ cười. Ngồi bên cạnh ông ta là đối tác làm ăn, tuy anh ta nói mình đến từ nước ngoài, song lại có một gương mặt đượm nét phương đông..

Là ả đào nức tiếng trong các cuộc ăn chơi tại Kỳ Châu gần đây, như một lẽ hiển nhiên, Chu Yên được “mời” đi tiếp rượu. Khách thậm chí còn tuyên bố, nếu ông ta vừa ý thì đêm nay sẽ đưa cô đi, giá cả tùy cô định đoạt.

Sau khi mụ Hồng đi rồi, Chu Yên lấy bao thuốc và bật lửa trong áo ngực ra châm một điếu, cô chống chân tựa vào tường, rít mạnh một hơi rồi phả khói bảng lảng từ mũi.

Sau khi tắm xong, Chu Yên ngồi trong phòng thay đồ tô mày kẻ mắt. Kẹo dù sao cũng là hộp đêm hạng nhất, mấy cô đào cao cấp được yêu thích cũng có vốn liếng đầy đủ, song với vẻ đẹp tự nhiên cộng thêm bàn tay trang điểm tài tình, Chu Yên dẫu không thể làm mọi khách ngây ngất nhưng vẫn đủ để níu mắt người nhìn.

Đêm đó, hai người chỉ ngồi nốc rượu bia, không chạm vào đối phương, không phải vì Tư Văn đang ở ngay ngoài cửa, mà vì bọn họ mải mê nói chuyện, không có thời gian làm việc khác.

Hai mắt Chu Yên nhập nhèm, thiếp đi lúc nào chẳng hay, nhịp thở dần vững vàng, gương mặt say ngủ khơi gợi ham muốn âu yếm trong người khác.

Giám đốc Hoàng biết chứ, thế nhưng: “Vậy cô bày cách đi.”

Chỉnh trang xong xuôi, Chu Yên vào phòng bao, ông sếp đã đợi sẵn vừa thấy cô tức khắc nở nụ cười. Ngồi bên cạnh ông ta là đối tác làm ăn, tuy anh ta nói mình đến từ nước ngoài, song lại có một gương mặt đượm nét phương đông.

Tư Văn bước sang cản giữa đường.

Ai đã từng may mắn được thấy hắn khi phong độ hẳn sẽ tan nát con tim khi thấy hắn đau khổ, Chu Yên thì lại thờ ơ, cất giọng lạnh lùng: “Anh thích làm gì thì làm, miễn đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu anh còn tiếp cận tôi thì tôi sẽ đâm chết anh đấy.”

Chu Yên nhìn anh ta chườm đá lên đầu, vết thương dần ngừng chảy máu, tựa vào lưng xô pha, nhàn nhã bưng ly nghiêng đầu: “Anh không thích tôi, chỉ vì tôi từng là người của Tư Văn nên anh muốn chứng minh anh có thể thách thức quyền uy của Tư Văn. Nhưng Chu Yên tôi là người chứ không phải một món đồ, sao tôi phải trở thành công cụ để các anh chứng tỏ bản thân?”

Các chị em sà vào lòng khách, có cô thoát y nhảy múa, có cô bôi tinh dầu nhập ngoại xoa nắn tinh hoàn, hoặc đeo găng tay cao su mát xa tuyến tiền liệt cho khách, bầu không khí nóng dần lên theo cuộc vui.

Suốt một tháng nay, Chu Yên cháy hết mình trong công việc, trở thành nàng đào được chọn nhiều nhất Kẹo, cứ mười sếp thì phải đến mười một người chọn cô. Có người bị quyến rũ bởi vẻ ngoài gợi cảm của cô, số còn lại nghe danh cô mà đến.

Chu Yên thụ động suốt cả quá trình phục vụ, cô chỉ có thể dằn vẻ chán ghét xuống chứ khó mà nói là mình thấy thích.

Tần Phong tửu lượng cao. uống cũng không nhiều lắm, nên chỉ nghỉ một lát là tỉnh người. Anh ta ra ngoài định đi vệ sinh, thấy Tư Văn còn đứng đó thì cười, dợm đi ngang qua hắn.

Khách nói chuyện với Chu Yên hồi lâu, đều đều một điều bên hỏi bên đáp, đã vậy cô còn hay đưa chuyện vào ngõ cụt, thế nên chẳng mấy chốc mà khách chán ngán, đổi cô với đào của đối tác.

Tôi có yêu anh đâu.

Vị khách phương đông này trông hơi giống một diễn viên Hồng Kông, khi cười thấp thoáng lúm đồng tiền.

Mụ Hồng khép cửa phòng lại, tuy mụ im lìm nhưng Chu Yên hiểu hết. Mụ ta nhìn cô, không nhắc nhở dặn dò như bình thường, mọi điều muốn nói gói gọn trong vẻ ngập ngừng.

Anh ta mở lời: “Tôi biết cô tên Chu Yên, dạo gần đây đang nổi như cồn ấy.”

Tư Văn lẳng lặng nhìn cô.

Chu Yên không nhận tấm danh thiếp: “Tính tôi gàn dở, thường chẳng nể nang gì ai.”

Chu Yên đáp có lệ: “Vậy à?”

Chu Yên cầm dao cứa lên tay, máu tươi chảy xuống: “Tôi ăn một nhát dao, vết thương tuy sẽ khép lại nhưng sẹo thì khó lành, có khi sẽ ở đó vài năm hoặc cả đời. Mới đầu tôi không hiểu, cứ để mặc anh ta chém cho mấy nhát.” Dứt lời, cô ném con dao đi: “Sau này hiểu rồi thì phải kịp thời ngăn chặn thương tổn, tôi không thể để đời mình hằn mãi một vết sẹo.”

“Bởi vì cô đã từng ở bên Tư Văn, ai cũng muốn biết Tư Văn thích kiểu phụ nữ gì.”

Tần Phong cười: “Thế cô theo tôi đi.”

Tần Phong nhìn ra cửa: “Ý cô là hiện tại anh ta đang nghe lén tôi và cô?”

Mà về sau, hắn cũng thực hiện được cam kết của mình.

Chu Yên nhếch môi, không nói gì.

Đối phương như được mở máy: “Cô không tò mò vì sao tôi biết Tư Văn à?”

Đối phương như được mở máy: “Cô không tò mò vì sao tôi biết Tư Văn à?”

Vị khách phương đông này trông hơi giống một diễn viên Hồng Kông, khi cười thấp thoáng lúm đồng tiền.

“Có ai mà không biết Tư Văn.”

Đúng lúc này Tần Phong ló ra, Chu Yên nhân cơ hội đó vùng thoát trốn vào phòng. Tần Phong đóng cửa, nhốt Tư Văn ở ngoài.

Tần Phong cười: “Cô lúc nào cũng để ý đến Tư Văn nhỉ?”

Vị khách nọ cười: “Cô yêu anh ta không?”

Tư Văn thộp cổ Tần Phong, ghim anh ta lên tường: “Mày cứ thử xem.”

Chu Yên nhíu mày: “Không.”

Chu Yên uống say bí tỉ, nói rất nhiều điều với Tần Phong, chẳng mảy may nhận ra cứ mười câu thì phải đến chín câu rưỡi là về Tư Văn.

Đã một tháng rồi, hắn không nhịn nổi nữa.

“Nghe giọng cô có vẻ hơi tự mãn đấy.”

Thường thì Chu Yên phản xạ rất nhanh, nhưng không hiểu sao lần này cô lại để mặc Tần Phong dẫn mình đi. Lúc cô định thần lại, hai người đã sang một căn phòng yên tĩnh khác.

Chu Yên lại giữ im lặng.

Thấy tâm trạng cô không tốt, đối phương không tiếp tục trêu cô: “Tôi là Tần Phong, người Mỹ gốc Hoa.”

Chu Yên lá mặt lá trái: “Chào anh.”

Chu Yên rơi nước mắt.

“Thật. Chu Yên chưa từng yêu Tư Văn.”

Tần Phong nhìn quanh một lượt, thấy trong đây quá ồn ào, bèn kéo tay cô: “Mình đổi chỗ nhé.”

Tư Văn lại hôn cô, nuốt hết những lời này vào bụng.

Thường thì Chu Yên phản xạ rất nhanh, nhưng không hiểu sao lần này cô lại để mặc Tần Phong dẫn mình đi. Lúc cô định thần lại, hai người đã sang một căn phòng yên tĩnh khác.

Đầu óc Chu Yên ngấm hơi men, nghe mùi anh chàng này chẳng khá hơn Tư Văn là bao, cô mượn men say phát tiết cơn bực với Tư Văn, phi bình rượu vào đầu anh ta: “Anh đểu thật.”

Nhà họ Tần mở khách sạn ở nước ngoài, Tiểu Tần Palace là biểu tượng của gia tộc họ, gia chủ làm ăn thất bại, phải bồi thường bằng Tiểu Tần Palace, Tần Phong buộc phải ra mặt vực dậy việc làm ăn. Anh ta đã lôi kéo rất nhiều cổ đông, nhận được mấy trăm, mấy triệu, song vẫn không lấp được lỗ hổng.

Tần Phong đóng cửa, rót một ly rượu: “Sao cô lại chọn làm đào?”

“Có ai mà không biết Tư Văn.”

Chu Yên không lạ gì câu hỏi ấy: “Vì kiếm được nhiều và nhanh.”

Sau khi tắm xong, Chu Yên ngồi trong phòng thay đồ tô mày kẻ mắt. Kẹo dù sao cũng là hộp đêm hạng nhất, mấy cô đào cao cấp được yêu thích cũng có vốn liếng đầy đủ, song với vẻ đẹp tự nhiên cộng thêm bàn tay trang điểm tài tình, Chu Yên dẫu không thể làm mọi khách ngây ngất nhưng vẫn đủ để níu mắt người nhìn.

Chu Yên không tiếp lời, cô cảm thấy hơi mệt, đầu óc lâng lâng, thế là gắng bò lên xô pha, mơ màng nói: “Buồn cười nhỉ, lợi dụng phụ nữ mà còn bảo đấy là vinh hạnh của phái nữ? Tư Văn chẳng giống anh đâu…”

Tần Phong chìa ly rượu đến: “Đã bao giờ nghĩ đến chuyện hoàn lương chưa?”

Tần Phong ngồi khoanh chân trước mặt cô: “Cô yêu anh ta.”

Chu Yên đón lấy cái ly: “Tạm thời thì chưa. Bao giờ chán hoặc không làm được nữa thì nghỉ.”

Chu Yên đáp có lệ: “Vậy à?”

Chu Yên nhắm mắt: “Với Tư Văn thì không. Anh ta không rảnh để nghe lén người khác, anh ta chỉ nghe lén tôi rồi nhúng tay vào chuyện của tôi thôi.”

Tần Phong ngồi xuống đối diện cô: “Cô thiếu tiền lắm à?”

Không nhịn thì thế nào, chẳng lẽ lại “đưa” cô vào bệnh viện lần nữa? Hắn bị ma túy làm hại thì chẳng lẽ cô cũng phải chịu tra tấn theo?

“Ừ.”

Tần Phong cười: “Thế cô theo tôi đi.”

Chu Yên độc địa nói tiếp: “Để yên cho tôi tìm người mới.”

Chu Yên hé môi để lưỡi hắn luồn vào, sau đó nghiến mạnh đến khi nếm được vị máu. Cô ghì răng thật chặt bất chấp lưỡi hắn lạnh căm, thấy hắn không chịu rời đi thì nhấc gối thúc vào thân dưới của hắn.

Chu Yên nhấp một ngụm rượu, nâng ly ngắm chất lỏng màu vàng cam: “Thôi, tiếp khách lẻ là hợp với tôi nhất rồi, đâu nhất thiết phải ở bên một người quá lâu. Nghề này bạc lắm, bị bao nuôi thì phải tiếp xúc nhiều và hiểu sâu, như vậy chỉ tổ hại thân.”

Tôi có yêu anh đâu.

Tần Phong thở dài, cứ như lời của Chu Yên đã chứng thực suy đoán của anh ta: “Chậc, thế mà còn bảo là không yêu anh ta.”

Chu Yên chậm rãi khép mắt: “Tôi không yêu anh ta.”

Tần Phong bật nắp một chai bia rồi đưa cô: “Chẳng ai trong hai người chịu nói yêu nhỉ, cô ở bên anh ta lâu quá rồi nên bị dạy hư đấy. Nhưng kể ra như vậy cũng có cái hay, cô đã học được cách suy xét toàn diện từ anh ta, đủ để bảo vệ bản thân mình.”

Chu Yên không rõ vì sao giữa hai người có mối liên hệ nhất định nào đó phải dính đến chuyện yêu đương, cô lấy máy nghe trộm ra khỏi gầm bàn, thả vào ly rượu trước khi nói: “Anh bỏ tiền mua một món đồ chơi, dùng lâu rồi nên không nỡ ném nó, anh có nghĩ là mình yêu nó không? Chưa chắc. Nếu nó cứ ở đó có khi anh còn chẳng thèm nhớ đến, nhưng nếu đánh mất nó thì anh sẽ thấy tiếc rẻ.”

Lần đầu tiên sau vài năm làm ở Kẹo, cô nổi lên như diều gặp gió.

Khách nói chuyện với Chu Yên hồi lâu, đều đều một điều bên hỏi bên đáp, đã vậy cô còn hay đưa chuyện vào ngõ cụt, thế nên chẳng mấy chốc mà khách chán ngán, đổi cô với đào của đối tác.

Tần Phong bỏ ngoài tai những gì cô nói, cái máy nghe trộm đã thu hút sự chú ý của anh: “Đây là phạm pháp phải không?”

Bờ vai Tư Văn chảy máu, nhưng mi mắt lại hấp háy vì cô.

Chu Yên nhắm mắt: “Với Tư Văn thì không. Anh ta không rảnh để nghe lén người khác, anh ta chỉ nghe lén tôi rồi nhúng tay vào chuyện của tôi thôi.”

Tư Văn bỗng thấy trong lòng như có gì đó sụp đổ. Trước kia hắn tưởng mình trông đơn độc vậy thôi chứ có tất cả trong tay, giờ hắn mới nhận ra là mình đơn độc thật, ngay cả người bên hắn suốt bốn năm nay, tưởng như tình nhân tri kỷ, hóa ra cũng chẳng yêu gì hắn.

Tần Phong nhìn ra cửa: “Ý cô là hiện tại anh ta đang nghe lén tôi và cô?”

Chu Yên nhếch môi, không nói gì.

Hắn chỉ có thể nhịn.

“Bây giờ tôi đếm đến ba, mụ Hồng sẽ vào đây xin lỗi anh, sau đó bảo tìm tôi có việc để đưa tôi đi.”

Hắn giật phăng điếu thuốc của Chu Yên, gí lên tường rồi ném vào thùng rác, sau đó nắm tay cô, ép cô vào phòng bên cạnh, phả hơi thở nóng bỏng thiêu đốt mặt cô trong bóng tối.

Cô vừa dứt lời thì mụ Hồng đẩy cửa vào, cười xin lỗi Tần Phong rồi đưa cô ra ngoài. Cả quá trình nước chảy mây trôi, có thể thấy đây không phải lần đầu.

“Tôi là lãng tử, rất hay trúng tiếng sét ái tình.”

Tần Phong ban đầu còn kinh ngạc vì cái máy nghe trộm, sau lại nghĩ nếu là Tư Văn thì đúng là một chuyện hết sức bình thường. Anh ta cười nhạt, phần cảm thấy quả nhiên Tư Văn đã có nhược điểm, phần cảm thấy Chu Yên không phải người dễ chơi.

Mụ Hồng khép cửa phòng lại, tuy mụ im lìm nhưng Chu Yên hiểu hết. Mụ ta nhìn cô, không nhắc nhở dặn dò như bình thường, mọi điều muốn nói gói gọn trong vẻ ngập ngừng.

Chu Yên nhíu mày: “Không.”

Chỉnh trang xong xuôi, Chu Yên vào phòng bao, ông sếp đã đợi sẵn vừa thấy cô tức khắc nở nụ cười. Ngồi bên cạnh ông ta là đối tác làm ăn, tuy anh ta nói mình đến từ nước ngoài, song lại có một gương mặt đượm nét phương đông.

Sau khi mụ Hồng đi rồi, Chu Yên lấy bao thuốc và bật lửa trong áo ngực ra châm một điếu, cô chống chân tựa vào tường, rít mạnh một hơi rồi phả khói bảng lảng từ mũi.

Chẳng mấy chốc Tư Văn cũng có mặt.

Con người hắn là vậy, làm gì cũng mạnh mẽ quyết đoán, thế nhưng vẻ ngoài lạnh nhạt kia lại cho người ta cảm tưởng không gì có thể làm lòng hắn gợn sóng.

Tần Phong lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Tôi thì thẳng tính hơn cô, tôi thích cô rồi, nếu cô muốn làm lại từ đầu thì cứ đến tìm tôi.”

Hắn giật phăng điếu thuốc của Chu Yên, gí lên tường rồi ném vào thùng rác, sau đó nắm tay cô, ép cô vào phòng bên cạnh, phả hơi thở nóng bỏng thiêu đốt mặt cô trong bóng tối.

Anh ta mở lời: “Tôi biết cô tên Chu Yên, dạo gần đây đang nổi như cồn ấy.”

Đã một tháng rồi, hắn không nhịn nổi nữa.

Chu Yên rút con dao gấp gài bên mép quần lót ra, nói khẽ: “Cút.”

Một tối nọ, có khách vung tiền bao trọn Kẹo. Ông ta là doanh nhân người địa phương chuyên kinh doanh gạch men, ngoài ra còn hành nghề tay trái ít ai biết, đứng trong top hai mươi người giàu nhất Kỳ Châu, hôm nay bao Kẹo để chiêu đãi các đối tác làm ăn của mình.

Tư Văn có tai như điếc, vòng tay ôm cô siết lại: “Tôi muốn hôn cô.”

Tần Phong cho là hắn không có gì đáng sợ: “Nếu tôi nói tôi thật sự có ý với cô ấy thì sao? Mấy ai mới đôi mươi mà đã khôn ngoan được như thế.”

Chu Yên khước từ, cứa rách tay áo bộ âu phục đắt đỏ. Tư Văn không để bụng, cúi đầu hôn cô, dùng lưỡi gắng cạy bờ môi đang mím chặt. Dao cắm vào vai rồi cũng chẳng làm hắn bận tâm, chỉ mải miết kiếm tìm cái lưỡi mềm mại của cô bằng được.

Mấy lần cả hai chạm mặt, Chu Yên cứ thế đi lướt qua Tư Văn, không buồn liếc hắn lấy một cái. Tư Văn sẽ bất giác dừng chân, song không ngoái lại, hắn sợ mình sẽ lao đến ép cô vào một góc nào đó mà hôn hít, mà đá lưỡi, mà xoa bóp ngực cô, dùng ngón tay kích thích rồi lấp đầy cô, đóng cọc cho đến khi đưa cô lên đỉnh.

Chu Yên phải ghì con dao thêm sâu, bồi thêm một đạp mới làm hắn lùi về hai bước.

Mụ Hồng nghe tin mà phát sầu, mụ không thể làm bên nào phật lòng, dù là Tư Văn hay ông sếp xông xênh.

Bờ vai Tư Văn chảy máu, nhưng mi mắt lại hấp háy vì cô.

Trái tim Chu Yên đau thắt lại, bởi vì cô hiểu anh ta có ý gì.

Ai đã từng may mắn được thấy hắn khi phong độ hẳn sẽ tan nát con tim khi thấy hắn đau khổ, Chu Yên thì lại thờ ơ, cất giọng lạnh lùng: “Anh thích làm gì thì làm, miễn đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu anh còn tiếp cận tôi thì tôi sẽ đâm chết anh đấy.”

Tư Văn lẳng lặng nhìn cô.

Tư Văn vẫn thường xuyên đến Kẹo để nghe lén Chu Yên, dùng bạo lực chặn đứng tất cả những ai có ý xấu với cô, rảnh rỗi lạ lùng, cứ như hắn không phải đi làm hay Dược phẩm Đông Thăng không cần hắn vận hành nữa.

Tư Văn thẳng thừng: “Cậu là đứa yếu thế nhất trong đám con nhà giàu mới nổi, Tiểu Tần Palace cùng lắm chỉ gượng được thêm hai năm, cậu có lừa bao nhiêu người chùi đít giúp cũng không thay đổi được sự thật ấy, trừ phi tôi nhúng tay vào. Nhưng ai cho cậu ảo tưởng uống một ly với Chu Yên là có thể biết thóp tôi?”

Chu Yên độc địa nói tiếp: “Để yên cho tôi tìm người mới.”

Tư Văn không thích lời này, giữ chặt cánh tay đã hành hung mình và ép sát vào Chu Yên. Cô liều lĩnh đạp lên chân hắn: “Tuổi xấp xỉ tôi, thể lực tốt, công việc tốt, có chung đề tài, ân cần dịu dàng, tôi sẽ khó tìm được người n… Ưm.”

Các chị em sà vào lòng khách, có cô thoát y nhảy múa, có cô bôi tinh dầu nhập ngoại xoa nắn tinh hoàn, hoặc đeo găng tay cao su mát xa tuyến tiền liệt cho khách, bầu không khí nóng dần lên theo cuộc vui.

Tư Văn lại hôn cô, nuốt hết những lời này vào bụng.

Giám đốc Hoàng nghe vậy càng bức bối: “Thôi, tới đâu thì tới.”

Chu Yên hé môi để lưỡi hắn luồn vào, sau đó nghiến mạnh đến khi nếm được vị máu. Cô ghì răng thật chặt bất chấp lưỡi hắn lạnh căm, thấy hắn không chịu rời đi thì nhấc gối thúc vào thân dưới của hắn.

Chu Yên tựa lên cửa, trượt dần xuống theo cánh cửa, nằm nghiêng trên sàn.

Tư Văn tức khắc buông Chu Yên ra, cô mở cửa lao ra ngoài, không muốn dài dòng với hắn.

Tư Văn mới đuổi theo được hai bước thì cô quay đầu, mắng: “Tư Văn, anh tưởng tôi là con mèo có chín cái mạng à? Mà dù là thế thì cũng đã chín lần rồi, anh dựa vào đâu mà cho là tôi có thể cho anh cơ hội mãi? Tưởng tôi yêu tiền hơn mạng à? Thế thì anh thật sự không hiểu tôi rồi. Tôi đã để mặc anh giày xéo mình bốn năm nay rồi, tôi có yêu anh đâu mà phải chiều anh tiếp?”

Chu Yên đón lấy cái ly: “Tạm thời thì chưa. Bao giờ chán hoặc không làm được nữa thì nghỉ.”Tôi có yêu anh đâu.

Cô vừa dứt lời thì mụ Hồng đẩy cửa vào, cười xin lỗi Tần Phong rồi đưa cô ra ngoài. Cả quá trình nước chảy mây trôi, nhìn là biết mụ ta đã làm thế vô số lần.

Tư Văn bỗng thấy trong lòng như có gì đó sụp đổ. Trước kia hắn tưởng mình trông đơn độc vậy thôi chứ có tất cả trong tay, giờ hắn mới nhận ra là mình đơn độc thật, ngay cả người bên hắn suốt bốn năm nay, tưởng như tình nhân tri kỷ, hóa ra cũng chẳng yêu gì hắn.

Tần Phong ban đầu còn kinh ngạc vì cái máy nghe trộm, sau lại nghĩ nếu là Tư Văn thì đúng là một chuyện hết sức bình thường. Anh ta cười nhạt, phần cảm thấy quả nhiên Tư Văn đã có nhược điểm, phần cảm thấy Chu Yên không phải người dễ chơi.

Chu Yên nói câu sau chót, giọng cô nhẹ bẫng, song lực sát thương lại cao gấp mười mấy lần: “Biến ra khỏi cuộc sống của tôi đi.”

“Bây giờ tôi đếm đến ba, mụ Hồng sẽ vào đây xin lỗi anh, sau đó bảo tìm tôi có việc để đưa tôi đi.”

Ngón tay Tư Văn hết siết lại buông, nom chừng đau đớn lắm, song hắn không nói gì mà xoay người rời đi.

Chu Yên quay gót bước ra khỏi Kẹo từ hướng ngược lại, dừng ở hành lang phía tây, tựa vào cây cột trong đại sảnh hút thuốc. Ngước mắt trông lên, cả biển sao trời choán trọn tầm nhìn. Mới ngắm một lát mà cô thấy mình như hiểu thấu trời sao, nó chẳng hề đẹp chút nào, tựa như một tờ giấy lành lặn bị đâm thủng lỗ chỗ, chỉ còn lại những mảnh vụn ráp lại, hóa thành cảnh đêm.

Trái tim Chu Yên không có vụn giấy mà chỉ có rặt những lỗ thủng, tuy đã từng suýt đánh mất sự sống rồi, cô vẫn nhớ nhung gã đầu sỏ.

Chu Yên phải ghì con dao thêm sâu, bồi thêm một đạp mới làm hắn lùi về hai bước.

Đến khi điếu thuốc tàn, Chu Yên quay lại Kẹo, Tư Văn vẫn đứng chôn chân ở chỗ cũ. Cô đang định lướt qua thì bị hắn kéo vào lòng khóa chặt, như vừa trải qua một hồi lâu suy ngẫm, hắn nói: “Không sao.”

Chu Yên ngồi dậy: “Tôi không muốn.”

Chu Yên rơi nước mắt.

Vì sao hắn không chịu hiểu?

Tần Phong bỏ ngoài tai những gì cô nói, cái máy nghe trộm đã thu hút sự chú ý của anh: “Đây là phạm pháp phải không?”

Cô đứng ngoài đấu tranh lâu như vậy cốt để ép cho bản thân mình tỉnh táo, tuy vẫn còn bế tắc nhưng cô phải giữ được sự tỉnh táo.

Sao Tư Văn không chịu hiểu là hai người đã kết thúc? Bất kể quan hệ giữa họ có gì thì cũng đã kết thúc rồi…

Đúng lúc này Tần Phong ló ra, Chu Yên nhân cơ hội đó vùng thoát trốn vào phòng. Tần Phong đóng cửa, nhốt Tư Văn ở ngoài.

Chu Yên tựa lên cửa, trượt dần xuống theo cánh cửa, nằm nghiêng trên sàn.

Tần Phong ngồi khoanh chân trước mặt cô:Tư Văn tức khắc buông Chu Yên ra, cô mở cửa lao ra ngoài, không muốn dài dòng với hắn.Chu Yên đáp có lệ: “Vậy à?” “Cô yêu anh ta.”

Chu Yên cầm dao cứa lên tay, máu tươi chảy xuống: “Tôi ăn một nhát dao, vết thương tuy sẽ khép lại nhưng sẹo thì khó lành, có khi sẽ ở đó vài năm hoặc cả đời. Mới đầu tôi không hiểu, cứ để mặc anh ta chém cho mấy nhát.” Dứt lời, cô ném con dao đi: “Sau này hiểu rồi thì phải kịp thời ngăn chặn thương tổn, tôi không thể để đời mình hằn mãi một vết sẹo.”

Tần Phong cười, một điệu cười thuần túy: “Nhưng sẹo của cô không lành được nữa rồi.”

Trái tim Chu Yên đau thắt lại, bởi vì cô hiểu anh ta có ý gì.



Tần Phong lại hỏi cô: “Sao cô không thừa nhận là cô yêu Tư Văn?”

Mụ Hồng im thin thít.

Chu Yên chậm rãi khép mắt: “Tôi không yêu anh ta.”

Tần Phong nhìn cô cứng miệng: “Thật không?”

“Thật. Chu Yên chưa từng yêu Tư Văn.”

Vị khách nọ cười: “Cô yêu anh ta không?”

Tần Phong thở dài, khi Chu Yên nói vậy, nghe sao cũng thấy như đang cố thuyết phục bản thân mình chứ không phải người nghe. Anh ta với lấy bình rượu trên bàn, tu ừng ực hết nửa chai: “Không yêu anh ta thì ở bên tôi đi, tôi giàu lắm này.”

Tần Phong chìa ly rượu đến: “Đã bao giờ nghĩ đến chuyện hoàn lương chưa?”

Chu Yên ngồi dậy: “Tôi không muốn.”

Tần Phong cười lớn: “Cô đã bao giờ từ chối cái gã ngoài cửa như đang chối tôi chưa?”

Chu Yên lặng thinh.

Chu Yên lặng thinh.

Tần Phong bật nắp một chai bia rồi đưa cô: “Chẳng ai trong hai người chịu nói yêu nhỉ, cô ở bên anh ta lâu quá rồi nên bị dạy hư đấy. Nhưng kể ra như vậy cũng có cái hay, cô đã học được cách suy xét toàn diện từ anh ta, đủ để bảo vệ bản thân mình.”

Tần Phong cười, một điệu cười thuần túy: “Nhưng sẹo của cô không lành được nữa rồi.”

“Bởi vì cô đã từng ở bên Tư Văn, ai cũng muốn biết Tư Văn thích kiểu phụ nữ gì.”

Chu Yên vẫn không hé môi nửa câu.

Mụ Hồng ấp úng một hồi, cuối cùng im lặng ra khỏi phòng. Mụ ta không rõ tay khách kia có phải hạng ghê gớm hay không, nhưng mụ ta thừa hiểu là mình không thể làm phật lòng Tư Văn. Mụ định lẳng lặng thông báo cho Tư Văn nhưng sẽ không tiết lộ khách có thể sẽ đưa Chu Yên đi ăn đêm. Người trong nghề ai cũng hiểu đi ăn đêm nghĩa là gì.

Tần Phong lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Tôi thì thẳng tính hơn cô, tôi thích cô rồi, nếu cô muốn làm lại từ đầu thì cứ đến tìm tôi.”

Chu Yên nâng mí: “Anh mới chỉ gặp tôi một lần thôi.”

“Tôi là lãng tử, rất hay trúng tiếng sét ái tình.”

Tần Phong cười sảng khoái, cụng chai với cô: “Rõ quá mà.”

Chu Yên không nhận tấm danh thiếp: “Tính tôi gàn dở, thường chẳng nể nang gì ai.”

Tần Phong cười sảng khoái, cụng chai với cô: “Rõ quá mà.”

Đêm đó, hai người chỉ ngồi nốc rượu bia, không chạm vào đối phương, không phải vì Tư Văn đang ở ngay ngoài cửa, mà vì bọn họ mải mê nói chuyện, không có thời gian làm việc khác.

Không hổ là Tư Văn, dường như không gì có thể làm lung lay tâm trí tên này. Nhưng nếu lòng hắn thật sự vững như bàn thạch thì cần gì phải đứng canh trước cửa?

Chu Yên uống say bí tỉ, nói rất nhiều điều với Tần Phong, chẳng mảy may nhận ra cứ mười câu thì phải đến chín câu rưỡi là về Tư Văn.

Tần Phong nói còn nhiều hơn, nửa bình rượu tây xuống bụng, nhà có bao nhiêu tiền, từng có bao nhiêu người phụ nữ, đang qua lại với mấy người, có mấy đứa con riêng, anh ta khai sạch sành sanh cả mười tám đời tông ti họ hàng.



Đầu óc Chu Yên ngấm hơi men, nghe mùi anh chàng này chẳng khá hơn Tư Văn là bao, cô mượn men say phát tiết cơn bực với Tư Văn, phi bình rượu vào đầu anh ta: “Anh đểu thật.”

Chẳng mấy chốc Tư Văn cũng có mặt.

Đầu Tần Phong chảy máu ròng ròng, ấy nhưng anh ta vẫn cười khanh khách: “Cô chính là mục tiêu tiếp theo của tôi.”

Trái tim Chu Yên không có vụn giấy mà chỉ có rặt những lỗ thủng, tuy đã từng suýt đánh mất sự sống rồi, cô vẫn nhớ nhung gã đầu sỏ.

Chu Yên nhìn anh ta chườm đá lên đầu, vết thương dần ngừng chảy máu, tựa vào lưng xô pha, nhàn nhã bưng ly nghiêng đầu: “Anh không thích tôi, chỉ vì tôi từng là người của Tư Văn nên anh muốn chứng minh anh có thể thách thức quyền uy của Tư Văn. Nhưng Chu Yên tôi là người chứ không phải một món đồ, sao tôi phải trở thành công cụ để các anh chứng tỏ bản thân?”

Tần Phong cười: “Phụ nữ có giá trị lợi dụng mới tốt, nhất là người như bơi trong cái bể thác loạn này như cô.”

Chu Yên không tiếp lời, cô cảm thấy hơi mệt, đầu óc lâng lâng, thế là gắng bò lên xô pha, mơ màng nói: “Buồn cười nhỉ, lợi dụng phụ nữ mà còn bảo đấy là vinh hạnh của phái nữ? Tư Văn chẳng giống anh đâu…”

Tần Phong cười: “Cô lúc nào cũng để ý đến Tư Văn nhỉ?”

Tần Phong nói còn nhiều hơn, nửa bình rượu tây xuống bụng, nhà có bao nhiêu tiền, từng có bao nhiêu người phụ nữ, đang qua lại với mấy người, có mấy đứa con riêng, anh ta khai sạch sành sanh cả mười tám đời tông ti họ hàng.

Hai mắt Chu Yên nhập nhèm, thiếp đi lúc nào chẳng hay, nhịp thở dần vững vàng, gương mặt say ngủ khơi gợi ham muốn âu yếm trong người khác.

Tần Phong ghé lại gần bàn, hỏi mà như than: “Nếu Tư Văn không ở ngay ngoài cửa thì cô có yên tâm ngủ vậy không?”

Không ai đáp lại anh ta.Chu Yên chậm rãi khép mắt: “Tôi không yêu anh ta.” Mà anh ta cũng thừa biết đáp án.

Tửu lượng Tần Phong rất khá, ban nãy lại không uống nhiều nên chỉ nghỉ một lát là hơi men bay biến. Anh ta ra ngoài định đi vệ sinh, thấy Tư Văn còn đứng đó thì cười, dợm đi ngang qua hắn.

Tư Văn bước sang cản giữa đường.

Tần Phong sảng khoái nói: “Đừng căng thế, tôi chưa làm gì cô nàng đâu. Nhưng về sau thì khó nói lắm.”

Tư Văn thẳng thừng: “Cậu là đứa yếu thế nhất trong đám con nhà giàu mới nổi, Tiểu Tần Palace cùng lắm chỉ gượng được thêm hai năm, cậu có lừa bao nhiêu người chùi đít giúp cũng không thay đổi được sự thật ấy, trừ phi tôi nhúng tay vào. Nhưng ai cho cậu ảo tưởng uống một ly với Chu Yên là có thể biết thóp tôi?”

Tần Phong sững sờ trong giây lát, sau đó vỗ tay tán thưởng: “Nhanh nhạy quá, anh Tư.”

Nhà họ Tần mở khách sạn ở nước ngoài, Tiểu Tần Palace là biểu tượng của gia tộc họ, gia chủ làm ăn thất bại, phải bồi thường bằng Tiểu Tần Palace, Tần Phong buộc phải ra mặt vực dậy việc làm ăn. Anh ta đã lôi kéo rất nhiều cổ đông, nhận được mấy trăm, mấy triệu, song vẫn không lấp được lỗ hổng.

Tư Văn mới đuổi theo được hai bước thì cô quay đầu, mắng: “Tư Văn, anh tưởng tôi là con mèo có chín cái mạng à? Mà dù là thế thì cũng đã chín lần rồi, anh dựa vào đâu mà cho là tôi có thể cho anh cơ hội mãi? Tưởng tôi yêu tiền hơn mạng à? Thế thì anh thật sự không hiểu tôi rồi. Tôi đã để mặc anh giày xéo mình bốn năm nay rồi, tôi có yêu anh đâu mà phải chiều anh tiếp?”

Chu Yên nhấp một ngụm rượu, nâng ly ngắm chất lỏng màu vàng cam: “Thôi, tiếp khách lẻ là hợp với tôi nhất rồi, đâu nhất thiết phải ở bên một người quá lâu. Nghề này bạc lắm, bị bao nuôi thì phải tiếp xúc nhiều và hiểu sâu, như vậy chỉ tổ hại thân.”

Tin Tư Văn mất trí vì một cô đào khiến cả Kỳ Châu huyên náo, Tần Phong tưởng mình có thể lợi dụng cơ hội đó để tóm gọn Chu Yên, chưa biết chừng còn nắm được thóp Tư Văn, ai ngờ…

Tần Phong sảng khoái nói: “Đừng căng thế, tôi chưa làm gì cô nàng đâu. Nhưng về sau thì khó nói lắm.”

Không hổ là Tư Văn, dường như không gì có thể làm lung lay tâm trí tên này. Nhưng nếu lòng hắn thật sự vững như bàn thạch thì cần gì phải đứng canh trước cửa?

Tần Phong cho là hắn không có gì đáng sợ: “Nếu tôi nói tôi thật sự có ý với cô ấy thì sao? Mấy ai mới đôi mươi mà đã khôn ngoan được như thế.”

Tư Văn thộp cổ Tần Phong, ghim anh ta lên tường: “Mày cứ thử xem.”

Tần Phong ghé lại gần bàn, hỏi mà như than: “Nếu Tư Văn không ở ngay ngoài cửa thì cô có yên tâm ngủ vậy không?”

Cảm giác ngạt thở khiến mặt Tần Phong đỏ gay, hai mắt trợn trắng dã.

Bạn Manh có lời: Thấy khúc nào quen không quý dị? Văn án đó.

Note nhẹ về vụ nhà họ Tần để mất Tiểu Tần Palace cho MDL đọc lúc beta kẻo quên: VAM.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK