• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Từ Hi Nhiễm đang ôm eo anh, vùi mặt vào lòng anh. Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì dùng ngón trỏ đỡ cằm cô, nâng mặt của cô lên, anh hỏi cô với vẻ nghiêm túc: "Em vừa nói gì, muốn sinh con?"

"Vâng, chúng ta sinh con nhé!"

"Không nói giỡn?"

"Không giỡn, em cảm thấy đã đến lúc chúng ta nên sinh con rồi."

Anh quan sát kỹ biểu cảm của cô, có lẽ xác định cô quả thật không đùa anh, vẻ mặt nghiêm nghị của anh dần chuyển thành vui vẻ, đáy mắt tràn đầy ý cười, anh nói: "Em nói thật sao?"

Từ Hi Nhiễm gật đầu với anh.

Tưởng Dư Hoài ôm eo cô xoay người đặt cô lên giường, anh nói: "Loại chuyện này, quyết định rồi thì không thể hối hận đâu."

Từ Hi Nhiễm xoa mặt anh nói: "Anh Dư Hoài muốn sinh con sao?"

Anh không giấu được ý cười nơi đáy mắt, thậm chí sau khi Từ Hi Nhiễm hỏi câu này anh còn hơi trốn tránh ánh mắt. Anh chôn mặt vào cần cổ cô, sau đó hôn cổ cô. Anh không trực tiếp trả lời, mà nói: "Nào có người đàn ông nào không muốn sinh con chứ?"

Vậy mà người đàn ông chín chắn này lại thực sự tỏ ra ngại ngùng khi được hỏi về việc sinh con. Từ Hi Nhiễm cũng cười, cô xoa đầu anh rồi nói: "Vậy chúng ta sẽ sinh con."

Vốn tưởng rằng anh sẽ thuận nước đẩy thuyền, nhưng anh lại đột nhiên dừng động tác lại, Từ Hi Nhiễm hỏi: "Làm sao vậy?"

"E là tạm thời vẫn chưa được."

"Tại sao? Anh còn kế hoạch nào nữa à?"

"Em quên là tuần trước chúng ta mới uống champagne ở nhà ông Tây sao? Trước khi có thai phải cai thuốc kiêng rượu ít nhất ba tháng."

"..."

Từ Hi Nhiễm thật sự không nghĩ tới chuyện này, cô nói: "Anh còn tìm hiểu cái này sao?"

"Sau khi kết hôn thì nên tìm hiểu đôi chút về việc này."

Từ Hi Nhiễm nghĩ sau khi đi làm mình vẫn luôn dồn hết tâm trí vào công việc, không có tâm tư tìm hiểu chuyện gì khác. Anh bận rộn như vậy mà vẫn còn tranh thủ tìm hiểu những thứ này, xem chừng là thật sự muốn sinh con rồi.

"Vậy phải làm sao? Ba tháng chuẩn bị mang thai ư?"

"Ít nhất phải ba tháng, chỉ đành đợi thêm một thời gian thôi."

Dù sao cũng đã chờ lâu vậy rồi, thêm mấy tháng cũng không vấn đề gì.

Thứ hai, sau khi đi làm Từ Hi Nhiễm bắt đầu bắt tay vào việc kiểm tra sổ sách của tập đoàn Hòa Trung. Khoảng thời gian này cô thường xuyên chạy đến Hòa Trung. Mỗi lần đến, Tưởng Tri Thu đều đối xử với cô rất ôn hoà, cũng không gây khó dễ cho cô. Cô muốn xem cái gì anh ta sẽ cho người đưa cô cái đó. Nhìn qua thì có vẻ anh ta thật sự không hề chột dạ.

Bận rộn như vậy vài ngày, ngày nào đó Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhận được điện thoại của Trình Vân Khải. Hai năm nay Trình Vân Khải vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ liên lạc với Từ Hi Nhiễm.



"Từ Hi Nhiễm, dạo này có khỏe không?"

"Vẫn tốt, anh thì sao?"

"Anh cũng rất tốt, anh đã về nước rồi."

Nghe vậy Từ Hi Nhiễm kinh hãi: "Anh về nước rồi? Về từ bao giờ vậy?"

"Mới hai ngày trước. Hôm nay gọi cho em là muốn báo với em một tiếng, đồng thời cũng thay mẹ anh mời em tối nay tới nhà anh chơi."

Từ Hi Nhiễm không nghĩ tới Trình Vân Khải lại bất ngờ trở về. Nhưng lúc đầu anh ta nói muốn ra nước ngoài du học hai năm, tính ra thì anh ta cũng đi được gần hai năm rồi.

Sau khi tắt máy, Từ Hi Nhiễm gọi cho Tưởng Dư Hoài, nói với anh chuyện đến nhà họ Trình ăn cơm.

"Trình Vân Khải về rồi sao?" Có lẽ Tưởng Dư Hoài cũng không ngờ Trình Vân Khải lại đột nhiên trở về.

"Vâng, anh ta nói là trở về từ mấy ngày trước."

Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Được, tan làm rồi anh đi cùng em."

Từ Hi Nhiễm cảm thấy bây giờ cô đã kết hôn, cũng nên dẫn Tưởng Dư Hoài theo nên đã đồng ý.

Buổi tối, Từ Hi Nhiễm dẫn Tưởng Dư Hoài đi cùng. Cả nhà Trình Vân Khải đều ở nhà. Chú Trình và dì Viên Mẫn đều rất vui vẻ vì Trình Vân Khải về nước.

Hai năm không gặp, Trình Vân Khải đã thay đổi rất nhiều. Loại khí chất thiếu niên sắc bén trên người anh ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ chín chắn, cẩn trọng. Anh ta đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành.

"Lâu rồi không gặp, Từ Hi Nhiễm." Trình Vân Khải quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Em đã trưởng thành rất nhiều."

"Anh cũng vậy."

Trình Vân Khải nhìn Tưởng Dư Hoài, nói: "Anh Tưởng thì lại không thay đổi nhiều."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Tôi đã thay đổi rất nhiều, chỉ là cậu không nhận ra thôi."

"Ồ? Trách mắt tôi kém, quả thật tôi không nhận ra."

Chú Trình tiến lên đưa một điếu thuốc cho Tưởng Dư Hoài theo phép lịch sự. Tuy bình thường Tưởng Dư Hoài cũng không hút thuốc, nhưng nếu người khác đưa cho anh thì anh cũng sẽ nhận lấy hút vài hơi tượng trưng để thể hiện phép lịch sự. Nhưng lần này anh lại từ chối, anh nói: "Tôi và Hi Nhiễm đang chuẩn bị mang thai, không thể hút thuốc."

Trình Vân Khải nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt, anh ta hỏi Từ Hi Nhiễm: "Hai người chuẩn bị sinh con sao?"

Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi và anh ấy đã kết hôn mấy năm rồi, cũng nên sinh con thôi."

Trình Vân Khải vốn đã lấy một điếu thuốc ra ngậm trên miệng, sau khi nghe vậy thì lấy điếu thuốc xuống rồi nói: "Nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không hút nữa."



Phải biết rằng trước kia Trình Vân Khải sống rất ích kỷ, bây giờ anh ta lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy, Từ Hi Nhiễm cảm thấy rất bất ngờ. Sau khi mấy người ngồi xuống, Từ Hi Nhiễm hỏi thăm tình hình của Trình Vân Khải khi ở nước ngoài, lại hỏi về kế hoạch của anh ta sau khi về nước.

"Anh đang chuẩn bị mở công ty, tự mình thực hiện dự án." Trình Vân Khải nói.

"Vậy cũng tốt, tự mình làm chủ."

Sau khi ăn cơm ở nhà Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau rời khỏi.

Lúc này đã là đêm khuya, Từ Hi Nhiễm đã ngủ rồi nhưng Tưởng Dư Hoài vẫn ngồi trong phòng sách. Có một bức ảnh được đặt trên chiếc bàn làm việc lớn. Anh đã mua bức ảnh này từ một nhân chứng khi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ Từ Hi Nhiễm.

Ba người trong ảnh là mẹ Từ Hi Nhiễm, bố Trình Vân Khải và Trình Vân Khải. Khi đó Trình Vân Khải vẫn còn là một cậu nhóc.

Sắc mặt ba người trong ảnh cũng không quá tốt, hình như có tranh cãi. Đây là bức ảnh cuối cùng của mẹ Từ Hi Nhiễm khi còn sống. Sau khi bức ảnh này được chụp hai mươi phút, mẹ cô đã qua đời ngoài ý muốn.

Còn việc tại sao bức ảnh này lại rơi vào tay anh, trên đời này chỉ cần có tiền thì rất nhiều chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Khi người chụp được bức ảnh này vào năm đó biết anh đang điều tra thì đã bán bức ảnh này cho anh với giá cao.

Trước mắt anh cũng không rõ rốt cuộc cái chết của mẹ Từ Hi Nhiễm có phải là ngoài ý muốn hay không. Thế nhưng người cuối cùng mẹ Từ Hi Nhiễm nhìn thấy khi còn sống chính là hai bố con này. Cái chết của bà ấy ít nhiều gì cũng liên quan đến hai người này.

Dựa vào hiểu biết của anh về Từ Hi Nhiễm, người nhà họ Trình rất quan trọng với cô, cho nên anh vẫn không nói chuyện này cho Từ Hi Nhiễm biết. Anh sợ Từ Hi Nhiễm sẽ bị tổn thương, sẽ thất vọng.

Thế nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Trình Vân Khải anh lại có suy nghĩ khác, không thể không nói chuyện này là biện pháp đả kích Trình Vân Khải tốt nhất.

Ra nước ngoài hai năm, Trình Vân Khải quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, người cũng trở nên chín chắn hơn, đã không còn là thanh niên hơi kích thích một chút là lập tức bùng nổ như lúc trước, hơn nữa... Anh có thể nhìn ra, rõ ràng Trình Vân Khải vẫn có lòng riêng với Từ Hi Nhiễm. Anh là đàn ông, tất nhiên anh hiểu ánh mắt của đàn ông nhất.

Tưởng Dư Hoài đeo kính mắt, ánh sáng của gọng kính kim loại in sâu vào đáy mắt, đôi mắt tối kia lại càng thêm sâu.

Anh đã quen hút một điếu thuốc hoặc uống một ly rượu mỗi khi phiền lòng, nhưng bởi vì phải chuẩn bị mang thai, thuốc hay rượu đều không thể đụng vào, vậy nên anh đã rót một ly nước đá.

Lúc này anh bưng ly nước đá lên uống một hơi cạn sạch, nước lạnh thấu xương lướt qua cổ họng, dường như đã xoa dịu đôi chút cảm giác buồn bực kia.

Tưởng Dư Hoài trở lại phòng. Mặc dù anh đã thả nhẹ động tác nhưng Từ Hi Nhiễm đang ngủ trên giường vẫn tỉnh giấc, cô kinh ngạc nói: "Muộn vậy rồi sao anh còn chưa ngủ?"

Tưởng Dư Hoài ôm cô vào lòng, nói: "Xin lỗi đã đánh thức em." Anh xoa đầu cô, nói: "Ngủ đi."

Từ Hi Nhiễm tựa vào lòng anh, chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Tưởng Dư Hoài lại bất ngờ hôn cô. Trong lúc hôn cô tay anh cũng không nhàn rỗi, những động tác này đều tỏ rõ anh muốn cô.

"Trễ thế này rồi còn muốn làm sao?"

"Ừm."

Anh muốn làm, không mang bao làm, muốn cùng cô nhanh chóng sinh con. Sau khi có con anh sẽ yên tâm hơn chút, thế nhưng... Anh dừng động tác lại, nhắm mắt lại tự bình tĩnh một lúc. Anh lại nằm xuống, ôm lấy cô. Anh không thể không có trách nhiệm với con cái như vậy được.

Từ Hi Nhiễm vốn đã chuẩn bị xong, anh đột nhiên dừng lại khiến cô kinh ngạc, cô nói: "Làm sao vậy?"



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Muộn quá rồi, để ngày mai đi, nghỉ ngơi sớm chút." Anh ấn xuống trán cô một nụ hôn.

Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Cứ như vậy qua vài ngày, một ngày nào đó Trình Vân Khải gọi điện thoại cho Từ Hi Nhiễm, anh ta nói muốn nói với cô một việc rất quan trọng.

Trình Vân Khải đến thẳng Công ty kế toán Tín Đạt tìm cô. Người đã tới rồi, Từ Hi Nhiễm cũng không thể đuổi anh ta đi. Hiện giờ Từ Hi Nhiễm đã có phòng làm việc riêng, sau khi để Trình Vân Khải đi vào, cô lập tức hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện quan trọng gì?"

"Anh đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu. Anh nghĩ anh vẫn nên nói cho em biết. Mấy năm nay anh đã học được rất nhiều điều ở nước ngoài, có một số việc chỉ có nói ra mới có thể buông bỏ được."

Từ Hi Nhiễm rất tò mò, cô hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Vẻ mặt Trình Vân Khải trở nên nghiêm trọng, anh ta suy nghĩ một lúc mới nói: "Về chuyện mẹ em mất năm đó."

"Mẹ tôi?"

"Em còn nhớ không, trước khi mất mẹ em đã đến khu vực gần xưởng xát gạo của ông Đàm. Thật ra lần đó là anh bảo bố anh gọi bà ấy đến."

Mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện mẹ mình bỏ mạng ngoài ý muốn vào năm đó. Lúc ấy xưởng xát gạo của ông Đàm đã bị bỏ hoang, bên đó rất hẻo lánh, bình thường cũng không ai tới. Cô vẫn không hiểu vì sao mẹ lại đột nhiên đi đến chỗ đó.

"Là anh bảo bố anh gọi mẹ tôi qua đó ư?" Lời này quả thật đã khiến Từ Hi Nhiễm bất ngờ, cô hỏi: "Tại sao?"

"Không biết em còn nhớ không, khi đó có rất nhiều lời đồn về mẹ em và bố anh. Bọn họ nói mẹ em ngoại tình với bố anh. Anh đã nói bố anh gọi mẹ ra nói rõ ràng. Còn lý do chọn chỗ kia thì, em còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thường chơi trốn tìm gần đó, đó là nơi yên tĩnh nhất mà anh biết. Chúng ta không thể nói loại chuyện này ở nhà, cho nên anh đã bảo bố anh gọi mẹ em đến đó."

Từ Hi Nhiễm cũng nhớ chuyện mẹ cô và bố Trình Vân Khải bị bàn tán. Khi đó Từ Xương Đông đã qua lại với Vương Lệ Lệ ở Lạc Thành, mẹ Từ Hi Nhiễm một mình nuôi cô. Quan hệ giữa dì Viên Mẫn và mẹ Từ Hi Nhiễm rất tốt, bà ấy thường xuyên mời mẹ con cô đến nhà chơi. Bố Trình Vân Khải và mẹ Từ Hi Nhiễm cũng thường gặp gỡ, người bên ngoài nhìn thấy sẽ luôn bàn tán vài câu.

Bởi vì chuyện này, Trình Vân Khải còn cãi nhau với cô, anh ta cho rằng mẹ cô sẽ cướp mất bố mình. Sau khi Từ Hi Nhiễm cam đoan với anh ta mẹ cô không phải loại người như vậy, cô và Trình Vân Khải mới làm hòa.

"Lúc đó anh chỉ muốn mẹ em và bố anh ba mặt một lời nói rõ mọi chuyện. Nếu anh biết sau đó mẹ em sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì anh tuyệt đối sẽ không chọn nơi đó. Hi Nhiễm, em biết không, chuyện này đã chôn trong lòng anh rất nhiều năm rồi. Anh vẫn không dám nói cho em, nhưng mấy năm nay anh chẳng thể an lòng. Anh đã gián tiếp gây nên cái chết của dì Tần. Anh khó tránh khỏi trách nhiệm. Rất xin lỗi vì đến bây giờ anh mới nói cho em. Bí mật này đã đè nén trong lòng anh tới mức không thở nổi. Hai năm nay ở nước ngoài, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh phải bị trừng phạt, mà sự trừng phạt này nên do em thực hiện. Vậy nên, cho dù em làm gì anh, anh cũng đều chấp nhận."

Nghe xong những điều này Từ Hi Nhiễm cũng rất khiếp sợ, cô không nghĩ tới nguyên nhân mẹ đi đến xưởng xát gạo đó lại là vì Trình Vân Khải. Muốn nói trách ư? Trình Vân Khải cũng không biết sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy. Muốn nói không trách ư? Nếu không phải vì Trình Vân Khải, mẹ cũng sẽ không đến đó. Anh ta thật sự đã gián tiếp gây nên cái chết của mẹ cô.

"Hi Nhiễm... em..."

Từ Hi Nhiễm phất tay với anh ta: "Anh đi trước đi, quá đột ngột, tôi phải suy nghĩ lại."

Trình Vân Khải không đi, anh ta do dự một lát rồi nói: " Tưởng Dư Hoài cũng biết chuyện này."

"Anh ấy biết ư?" Từ Hi Nhiễm càng kinh sợ, cô hỏi; "Sao anh ấy lại biết?"

"Anh ta đã điều tra chuyện mẹ em qua đời ngoài ý muốn. Có nhớ anh từng đi tìm anh ta vì chuyện miếng đất ở thành Tây và việc anh bị thay thế mấy năm trước không? Lúc ấy anh đã xảy ra tranh cãi với anh ta, anh đánh anh ta một quyền, em còn vì vậy mà tát anh một cái. Thật ra vào ngày đó, anh ta đã dùng chuyện này để uy hiếp anh. Anh ta nói với anh, anh ta có thể dùng chuyện này để em không bao giờ nhìn mặt anh nữa. Cũng vì vậy anh mới đánh anh ta. Lúc ấy anh không nói thật là bởi vì anh sợ sau khi anh nói cho em chân tướng, em sẽ hận anh vì chuyện của dì Tần, cho nên anh chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt."

Đương nhiên Từ Hi Nhiễm vẫn nhớ rõ chuyện đó. Cô còn vì chuyện đó mà suýt đoạn tuyệt với Trình Vân Khải. Nhưng cô không hề biết chuyện Tưởng Dư Hoài đã điều tra về cái chết của mẹ cô. Tưởng Dư Hoài chưa từng nói với cô chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK