• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mèo Sama


Beta: Poko Plu


Date: 12/07/2016


...o0o...o0o...o0o...


Bên kia, sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương của Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết vốn định trực tiếp lái xe đưa Mạt Ngôn về nhà nhưng vừa nghĩ tới cho dù Mạt Ngôn có về nhà thì cũng không có ai nấu cơm cho nàng ăn, vì vậy quay đầu xe trở về tiểu khu nhà mình.


Trong phòng khách, khóe miệng Mạt Ngôn co quắp khi bị bác sĩ bôi thuốc vào, Điểm Điểm thấy vậy khanh khách cười to, còn nói với vẻ ghét bỏ: "Ha ha ha... Khụ, di... di, khóe miệng ngươi có ráy mũi vàng kìa, thực thối." Tiểu tử kia vừa nói vừa dùng ngón tay bịt mũi mình.


Mạt Ngôn quyết định không nhìn tiểu tử kia nữa, nàng còn có việc quan trọng hơn cần nhờ tiểu tử kia giúp đỡ mà. Mạt Ngôn kéo tiểu tử kia qua, dặn dò vào tai nhóc: "Lát nữa khi di di đi, ngươi nhớ rõ nhất định phải nói với ma ma là muốn cùng về nhà với di di, hiểu không?" Thấy tiểu tử kia thờ ơ, Mạt Ngôn lần thứ hai tung quả bom cực kỳ hấp dẫn kia lên: "Trong xe di di có rất nhiều chocolate nha. Chỉ cần ngươi dẫn ma ma lên xe của di di, ta liền cho ngươi tất cả."


Mạt Ngôn vốn không hiểu tâm lý của trẻ nhỏ, ngươi nói muốn cho nhóc đồ vật nhưng lát sau mới có, thì sao nhóc chờ được, vô luận như thế nào cũng sẽ nghĩ cách có được ngay lập tức. Khi Mạt Ngôn vừa dứt lời thì tiểu tử kia bật người chạy như điên về phòng bếp lôi kéo góc áo Doãn Mộ Tuyết làm nũng: "Ma ma, chúng ta đến nhà di di đi~"


Doãn Mộ Tuyết đang nấu ăn, nàng nhìn Điểm Điểm: "Điểm Điểm, không được làm loạn hiểu không? Qua bên kia chơi với di di đi, ma ma phải làm cơm." Doãn Mộ Tuyết không rõ làm sao tiểu tử kia đột nhiên nói muốn đến nhà Mạt Ngôn. Nàng dỗ dành nhóc vài câu liền tiếp tục quay đầu thái khoai tây trên thớt.


Tiểu tử kia nghe Doãn Mộ Tuyết nói cũng không trở lại phòng khách mà vẫn cầm không buông tay góc áo của Doãn Mộ Tuyết, không ngừng lắc đầu, miệng còn không ngừng nói thầm: "Ma ma, chúng ta đến nhà di di đi, đi đi, đi mà..."


Mạt Ngôn thức thời đi tới, ngồi xổm xuống cười hỏi tiểu tử kia: "Nhóc con muốn đến nhà di di sao? Lát nữa xong cơm nước liền đi cùng di di, được không" Nói xong còn lặng lẽ giơ ngón tay cái với tiểu tử kia, còn nháy mắt ra hiệu, nhưng tiểu tử kia cũng không hiểu ý đó nha.


"Di di, mắt ngươi dính bụi sao? Ma ma nói mắt dính bụi mới bị như vậy." Tiểu tử kia đi tới, chu miệng nhỏ nhắn lên, nhắm ngay ánh mắt Mạt Ngôn mà bắt đầu thổi. Nhưng tiểu tử kia căn bản không phải thổi mà là phun, nước miếng dính đầy mặt Mạt Ngôn.


Mạt Ngôn không nói gì, nhưng đổi lại là người khác thì đã sớm trưng ra vẻ mặt ghét bỏ rồi. Ai bảo tiểu gia hỏa này là tâm can bảo bối của Doãn Mộ Tuyết, nên đành phải chấp nhận dùng tay lau, còn không quên hôn lên miệng nhỏ đáng yêu kia: "Tiểu Tuyết, Điểm Điểm muốn đi vậy cứ để nàng đi với ta đi. Nếu ngươi không yên tâm thì cùng đi, được không?"


Doãn Mộ Tuyết dừng động tác thái lát, nghiêng đầu nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh đang dùng vẻ mặt và ánh mắt chờ mong nhìn nàng. Mà khuôn mặt Điểm Điểm buồn bã dùng ống tay áo của nàng lau môi mình.


"Ngôn Ngôn, Điểm Điểm chỉ là nhất thời vui vẻ nói đùa, không tin ngươi nhìn lát sau nàng sẽ không nhắc lại." Doãn Mộ Tuyết thấy Điểm Điểm liên tục lau môi mình, nàng tưởng trong miệng nhóc có vật gì nên lau sạch tay mới ngồi xổm trước mặt nàng: "Điểm Điểm, trong miệng ngươi có vật gì vậy? Cần gì dùng ống tay áo lau miệng, bẩn lắm. Há miệng để ma ma nhìn thử."


Tiểu tử kia chu môi, vẻ mặt ủy khuất chỉ vào Mạt Ngôn, cáo trạng Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, di di nàng hôn môi ta."


Doãn Mộ Tuyết còn nghĩ rằng có chuyện gì to tát, không ngờ chỉ là hôn nhóc mà thôi. Nàng vươn tay nhéo khuôn mặt tiểu tử kia, sủng nịch nói: "Ai nha, được rồi được rồi, môi của Điểm Điểm nhà chúng ta là để hoàng tử hôn, đúng không?"


Đến khi dỗ tiểu tử kia trở lại phòng khách ngồi xem ti vi, Doãn Mộ Tuyết mới cười giải thích với Mạt Ngôn: "Có thể là do trước đó nàng xem truyện công chúa ngủ trong rừng, tiểu tử kia vẫn luôn miệng nói môi của nàng là giữ lại để hoàng tử đến hôn. Lúc trước còn chạy đến hôn ta nhưng bây giờ là ai cũng không được. Ngươi đừng trách nàng."


"Tiểu Tuyết, ta không cần biết giữa ngươi và ba của Điểm Điểm xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay ta gặp mấy người kia, nếu tiếp tục để cho các ngươi ở đây thì thật quá nguy hiểm. Dù sao Điểm Điểm cũng muốn đến nhà của ta, hay là các ngươi dọn đến nhà ta đi, ta không cần lo lắng đề phòng mỗi ngày." Mạt Ngôn biết lợi dụng tiểu tử kia cũng chỉ có thể một lần nên đơn giản đi thẳng vào vấn đề, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình. Vì tránh để Tần Phong trả thù, nàng nhất định phải đem hai mẹ con Tiểu Tuyết đến chỗ nàng ở.


Nghe Mạt Ngôn nói vậy, động tác thái lát trên tay Doãn Mộ Tuyết khựng lại vài giây. Nói thật, nàng có thể ký tên vào đơn ly hôn đã là lần thứ hai chuẩn bị tốt đối mặt với Tần Phong: "Ngôn Ngôn, không sao đâu, không cần phải lo lắng. Cho dù Tần Phong có tìm đến, ta tin hắn cũng không dám làm gì hai mẹ con ta đâu."


Doãn Mộ Tuyết nói kiên quyết như vậy hoàn toàn không cho Mạt Ngôn cơ hội để tiếp tục khuyên bảo. Mạt Ngôn đành phải tức giận trở lại ngồi xuống sô pha trong phòng khách, bắt đầu lao tâm khổ tứ suy nghĩ, làm sao để tiểu Tuyết cam tâm tình nguyện về nhà cùng nàng đây?


Cho đến lúc ăn cơm, Mạt Ngôn cũng không có thể nghĩ ra được kế sách nào. Cho dù đối mặt với một bàn mỹ vị, Mạt Ngôn cũng không có khẩu vị thưởng thức, vẻ mặt đau khổ.


Doãn Mộ Tuyết nhìn Mạt Ngôn như vậy, tưởng nàng có chỗ nào không thoải mái, trong lòng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ nơi hôm nay bị đánh vẫn còn đau sao? Đoạn thời gian trước vừa mới trải qua tai nạn giao thông, thân thể vốn còn rất yếu. Doãn Mộ Tuyết lo nàng bị hai quyền hôm nay đánh trúng đầu sao?


"Ngôn Ngôn, có chỗ nào không thoải mái sao?" Doãn Mộ Tuyết thân thiết chỉnh lại chiếc đũa lệch trong bát cơm của người nào đó.


"Ừm, không có khẩu vị." Mạt Ngôn cũng không ngẩng đầu, thành thật trả lời. Nàng quả thật không có khẩu vị, toàn bộ tâm tư đều đang suy nghĩ phải dùng lý do gì để hai mẹ con trước mặt này về nhà cùng nàng đây.


Doãn Mộ Tuyết vừa nghe vậy, sốt ruột lo lắng: " Đi, hiện tại ta đưa ngươi đến bệnh viện. Bác sĩ đến hôm nay là loại bác sĩ gì vậy, không phải nói không có việc gì sao? Ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" Doãn Mộ Tuyết đặt chén cơm trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Mạt Ngôn.


"Không sao, không cần đến bệnh viện. Chỉ cảm thấy có chút mệt mà thôi." Mạt Ngôn phát hiện mình biểu hiện ra bộ dạng yếu ớt thì Doãn Mộ Tuyết sẽ phá lệ đặc biệt quan tâm. Bắt đầu đơn giản diễn kịch, giơ tay lên dùng ngón tay không ngừng xoa trán của mình.


"Vậy hiện tại ta đưa người về để nghỉ ngơi cho tốt?" Doãn Mộ Tuyết nghĩ hôm qua nhất định Mạt Ngôn ngủ không ngon, lại thêm chuyện phát sinh ở công viên hôm nay, đừng nói Mạt Ngôn cảm thấy mệt mà chính nàng cũng cảm thấy mệt chết đi.


Trong lòng Mạt Ngôn mừng thầm, nếu Tiểu Tuyết lo lắng yêu cầu đưa nàng về thì nàng ấy nhất định cũng sẽ vì lo cho nàng mà ở lại đi. Nhưng mà mỹ vị ngay trước mắt nàng cũng không có lộc ăn a. Khi Doãn Mộ Tuyết đi lấy áo khoác của nàng và Điểm Điểm, Mạt Ngôn âm thầm hít mùi hai món ăn, mạnh mẽ nuốt nước bọt. Xem ra đêm nay nàng phải nhịn đói rồi.


Doãn Mộ Tuyết đưa Mạt Ngôn về nhà, còn cố tình mang cháo lên tận phòng Mạt Ngôn. Lần đầu tiên bước vào phòng Mạt Ngôn, tuy không hoa lệ như các phòng khác, ngược lại còn đơn giản hơn rất nhiều. Doãn Mộ Tuyết đặt cháo ở bên giường, lúc đang định rời khỏi thì bị gấu bông bên gối hấp dẫn tầm mắt bản thân. Đây không phải là gấu bông của nàng sao? Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn nghĩ nàng đã không cẩn thận ném đi rồi chứ. Lần thứ hai nhìn gấu bông trong trí nhớ, rất nhiều ký ức tái hiện lại trong đầu.


"Còn nhớ gấu bông này sao?" Mạt Ngôn vừa rồi vẫn luôn nhắm mặt nghỉ ngơi, không biết khi nào đã tỉnh lại, nhỏ giọng hỏi Doãn Mộ Tuyết đang thất thần. Gấu bông này từng là vật Doãn Mộ Tuyết yêu thích nhất, buổi tối khi đi ngủ sẽ ôm nó, ban ngày chơi đùa cũng ôm nó. Khi Mạt Ngôn rời khỏi Từ Tâm viện thì Tiểu Tuyết tặng nó cho nàng. Mạt Ngôn từ khi còn nhỏ tuổi đã luôn trân trọng gấu bông, đơn giản vì đây là vật quan trọng nhất đối với Tiểu Tuyết nên nhìn đến nó tựa như nhìn thấy Tiểu Tuyết.


"Thì ra là ở chỗ này, ta vẫn luôn nghĩ nó bị ngươi ném ở nơi nào đó rồi." Doãn Mộ Tuyết tiếp nhận gấu bông có nhiều vết may vá từ tay Mạt Ngôn, ôm nó vào trong ngực. Lúc nhỏ cảm thấy nó rất lớn, lớn đến mức khi nàng đau khổ đều rúc vào trong lòng nó để chữa thương. Hiện tại lại phát hiện nó thật nhỏ, nhỏ đến mức nàng ôm vào trong ngực vẫn còn khoảng trống.


Mấy năm nay nó vẫn ở bên cạnh ta, cho dù gặp chuyện khổ sở, chỉ cần về nhà ôm nó sẽ cảm thấy đặc biện an tâm." Mạt Ngôn đứng dậy xuống giường, hai tay nắm hai vai Doãn Mộ Tuyết, có chút động tình tiếp tục nói: "Tiểu Tuyết, ngươi không biết, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm ngươi. Mỗi ngày đều cầu nguyện hi vọng ngươi có thể hạnh phúc, hình như ông trời cũng không có nghe được, từ chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể thấy được ngươi cũng không quá hạnh phúc. Tiểu Tuyết, nguyện vọng của ta rất đơn giản, ngươi có thể thật hạnh phúc là tốt rồi. Cho nên, ta xin ngươi để ta giúp ngươi trong phạm vi năng lực của mình, chiếu cố cho ngươi và Điểm Điểm."


"Ngôn Ngôn, ta rất hạnh phúc, ít ra hiện tại ta rất hạnh phúc. Ta có Điểm Điểm, còn có công việc không tệ, ta đã cực kỳ thỏa mãn rồi. Thật ra quan hệ giữa ta và Tần Phong hẳn sớm có một kết thúc, nhưng ta vẫn luôn do dự nên mới dẫn đến cục diện như hôm nay. Thật ra bản tính Tần Phong cũng không xấu, chỉ vì kinh doanh gặp chuyện khó khăn nên mới biến thành như hiện tại. Ta tin cho dù hắn có tìm được ta và Điểm Điểm thì cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho bản thân và Điểm Điểm." Doãn Mộ Tuyết trả gấu bông lại cho Mạt Ngôn, chỉ bát cháo trên giường: "Ta có nấu chút cháo, ngươi đói bụng thì ăn đi. Ta và Điểm Điểm về trước."


Mạt Ngôn tức giận vừa nghe xong, nhanh chóng đè nén lại tâm trạng khó chịu mà ngồi trở lại bên giường: "A, được. Tiểu Tuyết, ngươi đi đi, ta không sao đâu. Chỉ là có chút choáng thôi, hẳn là không có việc gì. Nếu thật sự có việc gì, ta sẽ gọi điện thoại cho Thư Cầm là được rồi. Aiz, không biết Thư Cầm có đi ra ngoại ô lúc cuối tuần không nữa. Không sao, lúc đó ta gọi cho mẹ ta đến cũng được." Mạt Ngôn vừa nói xong, Doãn Mộ Tuyết vốn đang chuẩn bị bước ra ngoài thì đành phải quay lại, tựa như đã hạ quyết tâm nói ra: "Được rồi, ta ở lại đây. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi gọi mẹ sao đến kịp được. Trước tiên ngươi uống hết chén cháo này, ta dỗ Điểm Điểm đi ngủ đã."


Mạt Ngôn mới vừa còn bệnh vật vã nhưng khi nghe xong lời Doãn Mộ Tuyết liền bật người ngồi dậy: "Phòng cách vách có chăn nệm sạch." Nói xong lại cảm thấy quá mức rõ ràng, lại bật người khôi phục lại bộ dạng Lâm Đại Ngọc, hữu khí vô lực mở miệng tiếp tục nói: "Bên trong có áo ngủ mới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK