Mục Phi sắc mặt nghiêm túc, trêи trán xuất hiện những hạt mồ hôi lớn. Anh cắn răng, cố gắng sinh ra vài dây leo để lấp vào chỗ trống.
Làm thế nào mọi thứ có thể trở thành như vậy. Giang Tư Nhạc siết chặt thẻ ngọc trêи ngực như ôm chặt cái phao cứu mạng. Tuy nhiên, không gian vẫn chưa được sửa chữa, không ai có thể vào được.
Ầm—
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, vài khối gạch rơi xuống từ trần nhà loang lỗ, những cây dây leo phát ra tiếng kéo răng rắc làm người ê răng, nhưng cuối cùng nó vẫn chống giữ được.
Từ khóe mắt Giang Tư Nhạc liếc nhìn bên ngoài cửa sổ cao, một bàn tay thối rữa xuất hiện. Mặc dù bàn tay kia lắc lư hai cái rồi biến mất nhưng Giang Tư Nhạc tinh thần đã loạn hết cả.
Những thây ma đó sử dụng cơ thể của nó để tạo thành cái thang! Có gì đó không ổn, những thây ma cấp thấp này không thể có chỉ số IQ như vậy. Là thây ma cấp chín kia! Chính là do thây ma cấp chín kia điều khiển. Thây ma cấp chín kia không phải nên đem phân nửa thây ma ở huyện Q bao vây căn cứ R sao? Lẽ ra lúc này phải ở căn cứ R, kiếp trước… kiếp trước rõ ràng là như thế!
Giang Tư Nhạc cả người run rẩy, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run cầm cập. Mục Phi nghe thấy sau lưng có gì đó không ổn, vừa quay đầu lại đã thấy Giang Tư Nhạc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người căng như sợi dây đàn sắp đứt.
“Không sao đâu Tiểu Nhạc, nếu cửa thật sự bị hỏng…” Mục Phi dùng sức nắm chặt lấy tay Giang Tư Nhạc “Đến lúc đó tôi sẽ ngăn cản thây ma, cậu tìm cách trốn đi, trốn thật nhanh.”
Giang Tư Nhạc cúi đầu không nói. Mục Phi quả thật là một người tốt, nhưng là anh quá tốt, luôn quan tâm đến kẻ yếu. Giang Tư Nhạc trong lòng cười mỉa, kiếp trước không phải như vậy. Hắn và Phan Dung Hi đang ở trong tình thế tuyệt vọng, Mục Phi liều mình tới cứu nhưng bất quá lần đó hắn bị bỏ lại. Chỉ vì Phan Dung Hi bị gãy chân phải, so với hắn yếu thế hơn, đáng thương hơn mà thôi.
Nhớ lại ác mộng.
“Đoán xem anh ấy sẽ chọn cứu ai?” Phan Dung Hi nói.
“Đừng quá coi trọng bản thân.” Khi buộc phải dính với con người trong ngoài bất nhất này, Giang Tư Nhạc không nhịn được lườm một cái, “A Mục đã nói là do cậu thân thế đáng thương mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Phan Dung Hi cũng không khó chịu, nhẹ nhàng cười cười, hắn tàn nhẫn dùng đá đập mạnh vào chân phải.
“Cậu, cậu điên rồi!” Giang Tư Nhạc kêu lên.
“Giang Tư Nhạc, tôi biết anh từ trước đến nay xem thường tôi. Thế nhưng anh dựa vào cái gì?” Khuôn mặt Phan Dung Hi đau đớn đến tái nhợt, khóe miệng vẫn nở một nụ cười. “Chỉ bằng anh đầu thai tốt? Chỉ vì trong thời gian tận thế hỗn loạn, cho dù không thức tỉnh dị năng cũng có người một lòng che chở anh? Chỉ bằng anh chỉ có thể ngồi chờ người khác vì anh dâng lên tất cả?”
“Tiểu Nhạc? Tiểu Nhạc, cậu sao vậy? “
Giang Tư Nhạc từ trong ký ức tỉnh lại. Khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng, lại cùng gương mặt trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt trong kí ức.
Thâm tình trìu mến hôn lên môi của chính mình, lại phun ra lời tàn nhẫn “Tiểu Nhạc, Dung Hi bị thương, ta trước đưa hắn ra ngoài.”
Giang Tư Nhạc hất tay Mục Phi ra: “Đừng chạm vào ta!”
Mục Phi trêи mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng là bị thây ma trước mặt hấp dẫn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Hầu hết các dây leo quấn trêи cửa đã bị gãy, Mục Phi cũng không còn lãng phí dị năng để sinh ra những cây mới. Hắn lặng lẽ tích lũy chút năng lực còn lại, sẵn sàng buông ngay lúc phá cửa, tạo cơ hội chạy trốn dù chỉ trong phút chốc cho Giang Tư Nhạc sau lưng.
Ầm ầm ầm — Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, có thể thấy cây leo cuối cùng sắp gãy. Mục Phi như phản xạ có điều kiện bảo vệ Giang Tư Nhạc phía sau.
Ngoài cửa đột nhiên lại không có động tĩnh gì. Mục Phi cho rằng những thây ma đang chuẩn bị cho đòn tối hậu, anh nín hơi thở chậm đợi một lúc, lại phát hiện không có âm thanh từ bên ngoài. Mục Phi bước ra cửa nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Ngoài ý muốn chính là lũ thây ma bị bao vây trước cửa đã tản đi, khôi phục thành bộ dạng lang thang không mục đích. Làm thế nào thây ma hệ tinh thần kia đột nhiên ngừng điều khiển đám thây ma này?
Mặc dù Mục Phi trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn biết cơ hội này không thể bỏ lỡ, quay đầu lại nói với Giang Tư Nhạc: “Nhân cơ hội này, chúng ta mau rời đi.”
Sau khi thây ma cấp chín ngã xuống, đám thây ma dày đặc trêи đường núi cũng từ từ tản đi. Cùng với dị năng hệ lửa của Tần Dật, việc dọn dẹp ít thây ma trêи đường là vô cùng nhanh chóng. Hai người Lục Hằng nhanh chóng chạy đến huyện Q.
Vừa tiến vào ranh giới huyện Q, trước mắt thấy ngay một chiếc xe địa hình cải tiến đang lái tới. Hai người trêи xe là Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Số người liên thủ cùng nhau có chút ít, trời cũng đã tối. Hiện tại thây ma cấp chín đã bị tiêu diệt nên huyện Q cũng không quá nguy hiểm, không bằng tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai thuận tiện đem vật tư thu thập rồi rời đi.
Cả bốn quay trở lại kho lương thực, dọn dẹp lũ thây ma lang thang rồi chuẩn bị qua đêm ở đây. Sau trận giao tranh ác liệt vào buổi chiều, cả bốn người đều hơi đói. Giang Tư Nhạc đặc biệt lấy ra một cái nồi sắt lớn, đun một nồi mì bốc khói.
Tần Dật đổ đầy một bát mì. Anh nhìn cái bát nói với Giang Tư Nhạc: “Tiểu Nhạc, anh nhớ cậu có mang theo một cơm thịt hộp, lấy cho anh hai hộp đi.”
Cơm thịt hộp này là của riêng Tần Dật, chỉ là anh không chú trọng đến vấn đề đồ ăn lắm, từ trước đến giờ luôn là theo chân đại đội có gì ăn đó. Sau khi ném thịt hộp cho Giang Tư Nhạc để bảo quản thì cũng không có hỏi lại bao giờ. Giang Tư Nhạc cũng ngầm thừa nhận món thịt hộp này là Tần Dật đưa cho hắn.
Tuy rằng không hiểu vì sao Tần Dật lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này, nhưng Giang Tư Nhạc hôm nay đã làm sai chuyện, trong lòng chột dạ. Hắn cũng không dám hỏi nhiều, lấy đồ hộp đưa ra.
Giang Tư Nhạc nhìn thấy Tần Dật lưu loát mở hộp, thậm chí còn cẩn thận đun nóng bằng dị năng rồi cắt thành từng miếng nhỏ đổ lên bát mì. Tần Dật nay đổi tính à? Hắn chưa bao giờ đặc biệt chú trọng đến chuyện ăn uống, Giang Tư Nhạc rất ngạc nhiên.
Chuyện kế tiếp lại làm Giang Tư Nhạc cảm thấy khá khó chịu. Tần Dật bưng bát mì yêu thương đưa tới tay Lục Hằng.
“Lúc còn nóng mau ăn đi.”
Lục Hằng nhìn chậu mì được nhét trong tay. Cái bát còn to hơn cả mặt cậu, thật sự là có thể dùng từ ‘chậu’ để hình dung.
“Nhiều quá.” Lục Hằng nói, bụng cậu cũng không phải cái hố đen.
“Không sao, cậu ăn trước đi, không ăn hết thì đưa tôi.” Tần Dật hờ hững xua tay. Tận thế mà, không thể lãng phí đồ ăn được, Tần Dật tự tìm cho mình một lý do. Nhưng lại không nghĩ tới việc chia mì ra hai nửa trước khi đưa cho Lục Hằng. (Editor: Anh không có tâm cơ gì bao nhiêu đâu anh Dật ạ 🙂 )
Giang Tư Nhạc nhìn hai người hòa thuận vui vẻ ở đằng kia, trêи tay cầm mì mà Mục Phi bưng tới, thấy có chút vô vị.
Tần Dật là cứu cánh trong lòng hắn. Kiếp trước bị Mục Phi bỏ rơi, sau đó chết dưới miệng thây ma. Giang Tư Nhạc không có rời khỏi thế giới này ngay lập tức, linh hồn của hắn bám vào miếng ngọc. Trớ trêu thay, miếng ngọc hắn tặng cho Mục Phi làm tín vật đính ước, cuối cùng lại đeo trêи cổ của Phan Dung Hi.
Giang Tư Nhạc nhìn Mục Phi đau khổ gần chết sau cái chết của hắn. Nhìn thấy Phan Dung Hi ở bên cạnh an ủi Mục Phi để anh bớt đau khổ và đưa anh thoát khỏi nỗi đau mất người yêu. Nhìn Mục Phi mỉm cười dắt tay Phan Dung Hi.
Không cam lòng, uất ức, phẫn nộ cùng các loại chấp niệm đã khiến Giang Tư Nhạc bị mắc kẹt trong thẻ ngọc, không được giải thoát. Mãi đến khi Tần Dật tìm ra chân tướng, hắn và Phan Dung Hi mắc kẹt trong bầy thây ma vốn không phải tai nạn gì cả, mà là do Phan Dung Hi một tay bố trí.
Tần Dật báo thù cho anh. Vào ngày Phan Dung Hi bị trừng phạt, Giang Tư Nhạc cảm thấy tâm hồn mình nhẹ đi, chấp niệm không còn nữa và hắn có thể bước lên con đường vãn sinh luân hồi. Nhưng khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã trở về ngày hắn chuẩn bị tặng miếng ngọc cho Mục Phi.
Có lẽ là ông trời thương hại hắn, Giang Tư Nhạc thấy rằng hắn có cơ hội để bắt đầu lại. Dựa vào chính mình tự tay trả thù thay vì đặt trái tim mình vào người không xứng đáng, hãy giữ chặt lấy người đáng giá kia. Đây là chủ ý của hắn.
Giang Tư Nhạc tin tưởng cho dù Tần Dật chưa từng có ý định ám muội đối với anh ta, trả thù cho anh ta lúc ban đầu cũng là xuất phát từ tình bạn lớn lên cùng nhau. Nhưng chỉ cần chính mình hữu tâm, hẳn là có thể thay đổi điều gì đó. Suy cho cùng, trong những ngày tận thế này, để tình bạn chuyển thành tình yêu không phải là chuyện gì khó khăn.
Chỉ là sau khi cái người xa lạ tên Vân Lan mà kiếp trước chưa từng gặp này xuất hiện, mọi chuyện dường như không ổn.
“Muốn diệt trừ kẻ cản trở ngươi à?” Trong đầu Giang Tư Nhạc đột nhiên vang lên một giọng nói.
Leng keng —
Giang Tư Nhạc đột nhiên đứng dậy, hộp cơm inox trêи tay đập xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Hắn thấy ba người kia bối rối nhìn qua, trong lòng cũng biết chỉ có hắn nghe được giọng nói này.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Tư Nhạc nghe thấy giọng nói này, nhưng là lần trước càng mơ hồ, cảm giác giống như một loại hướng dẫn. Hướng dẫn hắn khám phá bí mật về chiếc thẻ ngọc, sau đó chiếm được một thứ vô cùng quan trọng.
Giang Tư Nhạc có chút bối rối nhặt hộp cơm lên, giả vờ đỏ mặt, tránh vào một góc.
“Muốn diệt trừ kẻ cản trở ngươi à?” Giọng nói lặp lại.
Tâm trí của Giang Tư Nhạc xẹt qua khuôn mặt của Mục Phi, khuôn mặt của Phan Dung Hi, khuôn mặt của Tần Dật, xẹt qua ký ức đẹp như mơ đó, cuối cùng cố định ánh mắt nơi Tần Dật ôn hòa nhìn Lục Hằng ăn cơm. Hắn lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đen tối trong lòng.
“Không, anh ấy không nợ tôi, anh ấy vô tội.”
“Vậy thì cậu muốn thế nào?” Giọng nói bí ẩn đầy cám dỗ.
“Sức mạnh.”
Giọng nói không có đáp lại hắn, Giang Tư Nhạc có chút thất vọng, chẳng lẽ tất cả những thứ này chỉ là ảo giác.
“Giang Tư Nhạc, lại đây.” Giang Tư Nhạc nghe thấy giọng nói của Tần Dật.
Nghe thấy Tần Dật gọi tên đầy đủ của mình, Giang Tư Nhạc liền biết cuộc trò chuyện tiếp theo liên quan đến nội dung gì. Hắn hơi lo lắng bước tới.
“Chuyện tối hôm qua tôi nói với cậu, tôi tin tưởng cậu không nhanh quên như vậy.” Tần Dật nói thẳng, “Lần này sau khi trở về, cậu chuyển qua làm nhân viên hậu cần đi.”
“Anh Dật!”
“Kỷ luật nghiêm minh là yêu cầu cơ bản của đội. Tôi không đuổi cậu ra khỏi đội đã dựa vào tình cảm chúng ta cùng nhau lớn lên rồi.” Tần Dật xua tay, không muốn nghe hắn nói thêm.
Giang Tư Nhạc cuống lên, hắn đã bị giáng cấp xuống ba cấp. Bây giờ nếu hắn chuyển sang làm nhân viên hậu cần, muốn lên cấp độ có thể chia tinh hạch cấp cao thì phải đợi đến năm tháng nào đây. Lần này Mục Phi ước chừng cũng phải bị giáng cấp, cho dù không giáng cấp, tinh hạch mà Mục Phi được phân bổ cũng hoàn toàn không đủ dùng.
Dưới tình thế cấp bách, Giang Tư Nhạc vội vàng thốt lên: “Hôm nay tôi tự ý hành động là vì tôi biết thây ma cấp chín không ở huyện Q!”
Ba người ở đây đều nhìn về phía Giang Tư Nhạc. Lục Hằng kinh ngạc, người này đang muốn đem chuyện mình trọng sinh lộ ra ngoài à?
“Tôi, tôi khoảng thời gian này thường nằm mơ, trong mơ đều là những chuyện sắp xảy ra.” Giang Tư Nhạc nói.
Giang Tư Nhạc cũng xem như có não, còn có thể nghĩ ra một lý do như vậy. Dù sao dị năng của mạt thế thật sự là muôn hình vạn trạng, có khả năng dự đoán tương lai cũng không phải là không thể.
“Vị trí của căn cứ phòng không trước đây là những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ. Tôi sợ các anh không tin nên mới nói là phát hiện ra từ tài liệu mà bố tôi để lại. Chuyện hôm nay cũng vậy, tôi nằm mơ thấy thây ma cấp 9 sẽ ở chỗ này, sợ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này nên mới tự ý hành động.” Giang Tư Nhạc càng nói càng trôi chảy “Tôi nghĩ có lẽ tôi đã thức tỉnh dị năng dự báo tương lai, chỉ là dị năng vừa mới thức tỉnh lại có chút không ổn, cho nên chi tiết mới có điểm sai lầm. “
Tần Dật cau mày không biết đang suy nghĩ gì, nhưng mà Mục Phi bên kia đã tin bảy tám phần.
“Lúc trước cậu đã nói với tôi có dị thú hệ tinh thần trong rừng núi, cũng là thấy trước trong giấc mơ à?” Mục Phi nói.
Đang lo Tần Dật không tin, Giang Tư Nhạc vội vàng gật đầu, nói: “Anh Dật, nếu anh không tin, để Vân Lan lấy ra tinh hạch đi, anh nhìn rồi sẽ biết.”
Lục Hằng mới nhớ ra là trong gói nhỏ của mình có nhét một tinh hạch dị thú. Hai ngày nay có quá nhiều chuyện phát sinh, cậu đã hoàn toàn đem việc này ném ra sau đầu. Giang Tư Nhạc cũng không thể ở lại căn cứ, cũng không biết con ma kia sẽ ồn ào nên chuyện gì, vẫn là giữ nó ở lại bên người thì an toàn hơn.
Nghĩ như vậy, Lục Hằng lấy ra viên tinh hạch của dị thú kia.
Tinh thể trong suốt, không chút tạp sắc, đúng là tinh hạch hệ tinh thần.
Tần Dật lúc này mới tin tưởng một chút. Trong rừng núi kia có dị thú hệ tinh thần đến chính anh còn không biết, Giang Tư Nhạc lại có thể biết được tin tức, thật có chút khó tin.
“Lời giải thích của cậu vẫn chưa được nghiệm chứng, cho dù là sự thật” Tần Dật nói, “cũng không thể che đậy được sai lầm của cậu.”
“Anh Dật…” Giang Tư Nhạc còn muốn biện minh lại bị Tần Dật cắt ngang.
“Quyết định của tôi vẫn như cũ. Nếu như cậu thật sự thức tỉnh dị năng dự đoán sẽ dễ dàng lập công. Đến lúc đó, hãy dùng năng lực chứng minh cậu đủ tư cách đi ra ngoài làm nhiệm vụ.” Tần Dật kết thúc đề tài này ở đây.
Thấy sự việc đã kết luận xong, khóe miệng Giang Tư Nhạc cong lên, quay đầu bước đến gian phòng nhỏ bên cạnh. Mục Phi thấy vậy định đuổi theo, nhưng bị Tần Dật gọi lại.
“A Mục, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Mục Phi chỉ có thể dừng lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn tiếp tục nhìn sang một bên, rõ ràng là vô cùng lo lắng cho Giang Tư Nhạc.
“Phan Dung Hi khả năng có chút vấn đề. Cậu ở cạnh hắn, chú ý động tác của hắn nhiều hơn.” Nhìn thấy Mục Phi như vậy, Tần Dật không nói nhiều lời vô nghĩa.
Nghe thấy tên của Phan Dung Hi, tâm trí của Mục Phi lập tức bị thu hút. Anh không còn lững thững đi về phía căn phòng nhỏ nữa, mà nghiêm túc nhìn Tần Dật: “Dung Hi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thời điểm tôi đuổi theo tìm các cậu, cậu ta chỉ sai hướng.” Tần Dật không tin rằng mình quá căng thẳng nên đã nghe nhầm, cũng không phải là bị chậm phát triển trí tuệ, chuyện đơn giản như thế này làm sao có thể xảy ra sai sót. Chỉ là anh không có chứng cớ trực tiếp cho nên chỉ có thể nhắc nhở Mục Phi thân cận chú ý nhiều hơn.
Nhưng Mục Phi không quá tin tưởng, tiềm thức chống chế cho Phan Dung Hi: “Không, Dung Hi tính tình đơn thuần. Chắc là quá lo lắng cho chúng tôi nên nhất thời nhầm lẫn.”
Tần Dật biết tính cách Mục Phi, đối với phái yếu đều vô cùng thông cảm và chăm sóc bằng mọi cách có thể. Anh cũng lười phải nhiều lời nhưng trong lòng thầm nghĩ phải để ý tới Phan Dung Hi kia nhiều hơn, một khi phát hiện ra hắn có ý nghĩ hại người, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Thấy không có chuyện gì nữa, Mục Phi vội vàng đi vào phòng nhỏ an ủi Giang Tư Nhạc.
Ngay khi Mục Phi biến mất, nét mặt thành thục trêи mặt Tần Dật liền biến mất. Khuôn mặt, hai vai gục xuống, vẻ mặt đáng thương than thở: “Toàn chuyện rắc rối gì đâu không. Tôi thấy mình không phải là đội trưởng Tần, là bố Tần mới đúng.”
Từ trước đến giờ tự xưng là đội trưởng Tần mạnh mẽ cứng rắn, anh không nhận ra hành vi hiện tại của mình được thế gian thân thương gọi là ‘làm nũng’. Cho dù nhận ra, có lẽ anh cũng sẽ tự an ủi mình, trước mặt Lục Hằng, anh là một sư đệ. Sư đệ làm nũng với sư huynh là chuyện rất bình thường.
“Theo tôi được biết, trong một gia đình, người có trách nhiệm làm trung gian hòa giải mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình cơ bản đều là mẹ.” Lục Hằng nghiêm túc phát biểu.
Đội trưởng Tần biến thành bố Tần, bây giờ lại thành mẹ Tần, quả thật cảm giác như bị sét đánh.
Không hổ là bé mèo Su kem trong dáng hình người, ngay cả tính cách cũng giống nhau. Trông mềm mại dễ thương thế nhưng thực ra nó chẳng để chủ nhân vào mắt, thỉnh thoảng còn bị cào cho một vuốt. Tần Dật trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy cho dù bị cào một vuốt như vậy, cảm giác khó chịu phiền lòng vừa rồi liền biến mất không còn tăm tích.
Căn cứ W.
Căn cứ A ở phía bắc, căn cứ X ở phía nam và căn cứ w ở giữa là ba căn cứ lớn nhất và mạnh nhất ở Trung Quốc. Căn cứ W được kiểm soát bởi ba thế lực, ba thế lực này đều là những gia tộc nổi tiếng trước ngày tận thế.
Hôm nay, 3 ông chủ thế lực cao cao tại thượng lại đều một mực cung kính chờ đợi ở lối vào căn cứ, thu hút những người sống sót mới gia nhập dừng chân quan sát.
“Ba vị lão đại này ở ngoài cửa làm cái gì vậy?”
“Vừa nhìn là biết cậu là người mới, còn có thể làm gì? Chờ Tần lão đại chứ làm gì.”
“Tần lão đại?”
Quả nhiên là người mới, xoay người bắt đầu phổ cập cho người mới này những thường thức cơ bản của căn cứ W.
Đừng nhìn ba thế lực phụ trách căn cứ W ngày thường nói một không nói hai, bộ dạng oai phong lẫm liệt. Nhưng ở trước mặt đội trưởng Tần của đội lính đánh thuê cũng không dám nói gì, mà đội trưởng Tần có nói gì đi chăng nữa, ba người này đến rắm cũng không dám thả.
Trong những ngày tận thế này, nắm đấm mới là chân lý. Chiến lược gì, âm mưu gì khi đối mặt với sức mạnh đều chỉ là cọp giấy. Đội lính đánh thuê của Tần Dật là sức mạnh tuyệt đối của căn cứ W này. Nếu không phải anh lười quản chuyện nội bộ của mấy căn cứ này, cơ bản sẽ không đến lượt ba người kia nói chuyện.
Tần Dật là người kiểm soát thực sự của căn cứ W này.