Tư Hằng nướng thịt, Y Chu liền xách một thùng nước linh tuyền đi lau bậc thang.
Đại khái là nhìn không nổi bộ dáng càn rỡ của đồ đệ, khi Tư Hằng bảo hắn đi quét dọn bậc thang còn đặc biệt nói rõ không cho phép sử dụng pháp thuật.
Y Chu đơ người như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn người nọ hồi lâu, đáng tiếc đối phương vẫn không hề dao động. Hết cách, hắn chỉ đành tìm thùng gỗ, đến linh tuyền phía sau múc nước, lại túm giẻ lau cực kì đáng thương đi lau bậc thang.
Thành thật mà nói Y Chu không hề mong chờ gì vào tay nghề của Tư Hằng, dù sao trên cơ bản người nọ cũng không hề ăn uống gì, càng miễn bàn đến chuyện xắn tay áo làm cơm.
Nhưng nam nhân kia đúng là có khả năng phá vỡ nhận thức của người khác, Y Chu vừa mới lau được một ít bậc thang đã ngửi được một mùi hương như có như không.
Mới đầu hương vị rất nhạt, Y Chu không chút bận tâm mà tiếp tục làm việc, nhưng càng về sau mùi hương càng lúc càng nồng nàn, rõ ràng cách đây không xa, mùi thịt nướng thơm phức xộc vào mũi khiến Y Chu không thể tập trung làm việc được, hắn đứng dậy hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Tầm nhìn xa lắm cũng chỉ thấy được trăm bậc thang, không thấy được thứ gì khác, hắn cố gắng đi lên hai bước, mùi hương vẫn lẩn quẩn không rời, hoàn toàn không hề thay đổi.
Lúc này Y Chu đã hiểu, hắn nhăn mặt, ném giẻ vào thùng, nhảy xuống mấy bước tiếp tục lau bậc thang.
Người già rồi quả nhiên rất dễ nảy sinh ý đồ xấu xa, hắn một bên chà lau bậc thang, một bên phẫn hận bất bình.
Không chừng thịt nướng đã bị người nọ làm cho khét lẹt đen thui, cho nên chỉ biết dùng mùi thơm lừa gạt người ta mà thôi!
Có lẽ bởi vì hắn không có động tĩnh gì, mùi hương kia cũng trở hơn nhạt dần, nhưng cái loại như có như không này thường thường càng khiến lòng người nôn nao hơn, Y Chu nuốt nước miếng, thật vất vả chà lau xong bậc thang, liền vội vàng chạy lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, từng khối thịt vẫn được bày ra, màu sắc đỏ tươi. Tư Hằng ngồi một bên, đợi người tới rồi, quay lại hỏi: "Lau xong rồi?"
Thời gian lâu như vậy, Y Chu nghĩ Tư Hằng đã đem thịt nướng xong nóng hoi hỏi rồi, cũng nghĩ đến đối phương thiên phú dị bẩm, sẽ làm ra tuyệt đỉnh mỹ vị.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ đến cục thịt này vẫn nằm im bất động!
Cho nên mùi hương vừa rồi hoàn toàn là do người này rãnh rỗi nhàm chán bịa đặt ra!
Không tức giận, không thể tức giận! Hắn trong lòng nói: Ngươi không còn là tiểu hài tử, không thể tùy tiện la lối khóc lóc, như vậy sẽ rất khó xem!
Y Chu nghiến răng, tìm đủ loại lý do trấn an tâm tình mình, nhưng lại nghĩ đến mùi hương thoang thoảng còn động lại trên chóp mũi, tâm lí khó khăn lắm mới xay dựng được hoàn toàn bị phá hủy.
Thiếu niên đứng cách đó không xa, khuôn mặt vì tức giận mà có chút nhiễm hồng, nhưng Tư Hằng lại làm như không thấy, y dùng tay chém xuống, kiếm khí vô hình đem khối thịt kia cắt thành từng lát mỏng, y quay đầu, nhìn về phía đồ đệ, vừa chuẩn bị nói chuyện liền thấy thiếu niên đang đứng thẳng đột nhiên biến mất.
Pháp y rơi rụng trên đất, bên trong lại mọc ra một cục nắm* hai màu trắng đen.
*bánh bao nhỏ trắng đen ư ư
Cục nắm tựa hồ cực kì phẫn nộ, vừa từ trong quần áo bò ra, bốn chân ngắn cũn cỡn lao đến đâm vào người y.
Trên người vật nhỏ đều là thịt, như quả cầu nhỏ va vào, một chút cũng không đau, ngược lại còn bày ra dáng vẻ hung ác kêu la dữ dội.
Khác với dáng vẻ hình người khi trưởng thành giọng nói trở nên thanh lãnh, âm thanh của cục bột béo vẫn trắng đục như sữa, nhìn thế nào cũng giống như đang bán manh.
Tư Hằng một tay túm chặt bánh bao nhỏ, nhéo lấy phần da sau cổ đem vật nhỏ ôm trong ngực, ngó lơ dáng vẻ hung ác không chút uy hiếp kia, vỗ vỗ lưng hắn nói: "Ngoan, đừng nháo, bây giờ liền nướng thịt cho ngươi ngay."
Y Chu bị người ấn ở trong ngực, trước miệng chính là y phục người nọ, hắn há mồm cắn vào, lôi kéo quần áo ra ngoài.
Chất lượng pháp y cực tốt, mặc hắn kéo thế nào cũng không hề hấn gì, ngay cả nước miếng dính trên quần áo cũng dễ dàng được làm sạch ngay.
Nam nhân tùy hắn giở trò trên người mình, vung tay đốt cháy đống gỗ trước mặt, loại gỗ này là thân cây Chỉ Nguyệt Quả, Chỉ Nguyện Quả chính là chủ dược luyện chế Thanh Tâm Đan, thân cây không có cây năng này, nhưng lại có một loại hương khí đặc biệt.
Sau khi đốt cháy mùi hương càng lúc càng rõ, cũng không quá nồng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ mang theo hương vị cỏ cây tươi mát sau cơn mưa.
Thịt yêu thú được nướng trên lửa, mùi hương thấm thấu tiến vào trong thịt, Tư Hằng một tay vỗ nhẹ lưng nắm lông trong ngực, tay kia điều khiển lửa, trở thịt khi thích hợp, phết gia vị, động tác lưu loát đâu vào đấu.
Lát thịt được y cắt rất mỏng, không bao lâu liền sắp chín. Mùi hương lần này không giống như trước đó, nó trộn lẫn giữa hương cỏ cây cùng hương quả, quyện với mùi thơm của thịt nướng, giảm bớt đi mùi tanh có trong thịt.
Y Chu bị câu dẫn đến quên phải trút giận, hắn buông quần áo trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đỉnh đầu bị người đè xuống, nam nhân nhéo nhéo lỗ tai đầy lông của hắn: "Đừng vội, còn chưa xong đâu."
"Ân, ân ~"
Vậy phải chờ tới khi nào?
"Nhanh thôi." Tư Hằng nói, lại đem thịt trở lại, đem mật ong bôi cả hai mặt, sau đó đem bánh bao nhỏ trong ngực xoay lại, đưa miếng thịt đến bên miệng hắn.
Thịt vừa nướng vẫn còn nóng, nhưng hắn tựa hồ không cảm giác được, Y Chu nghiêng người há miệng, lâu rồi không dùng nguyên hình hoạt động làm cho hắn quên mất một số việc cần chú, miệng còn chưa đụng tới thì mũi đã dán vào miếng thịt nóng bỏng kia trước tiên.
Mũi là nơi nhạy cảm trên cơ thể, ngay khi bị bỏng, Y Chu liền "ân ~" một tiếng co rụt người lại, sau đó dùng chân trước che lại chóp mũi hừ hừ kêu, âm thanh cực kì ủy khuất.
"Thế mà cũng bị bỏng nữa." Tư Hằng có chút bất đắc dĩ, y đẩy chân trước của cục lông ra, dùng tay xoa xoa lên, pháp lực từ lòng bàn tay truyền vào nhanh chóng làm lành vết thương, Y Chu không đau nữa liền gấp gáp đòi thịt.
Hắn dùng chóp mũi đẩy đẩy lòng bàn tay, sau đó nhắm ngay miếng thịt cách đó không xa cắn một ngụm.
Thịt được Tư Hằng nắm trong tay, thời điểm Y Chu cắn tới đương nhiên cũng cắn trúng y, bánh bao nhỏ ngậm lấy ngón tay người nọ, đầu lưỡi phấn nộn quấn lấy đầu ngón tay, khi bị liếm còn mang theo cảm giác tê dại, trong lòng ngứa ngáy khó chịu....
Tư Hằng rụt tay về, xoa xoa đầu ngón tay, vết thấm ướt đã hoàn toàn biến mất, y gõ đầu Y Chu, lại cầm lấy một lát thịt khác đến: "Không cho chạm vào tay ta."
"Ân ~ "
Y Chu bất mãn khịt mũi, vừa ăn xong liền ném đi lòng bàn tay giúp mình xoa chóp mũi, trở mặt không nhìn người.
Vài ba cái giải quyết xong đống thịt trong miệng, Y Chu lại nghiêng người về phía trước, thè lưỡi đem thịt cuốn vào trong miệng, một chút cũng không động chạm tới "ngón tay ngọc ngà" của người nọ.
Ngay khi nhét miếng thịt vào miệng, hắn lại bắt đầu thúc giục người nọ lấy cho mình miếng khác.
"Ngươi a." Tư Hằng vỗ nhẹ hắn một cái, nhận mệnh tiếp tục hầu hạ.
Mãi cho đến khi toàn bộ thịt bên cạnh biến mất, Y Chu mới nấc lên một cái, lật bụng ngửa ra, rốt cuộc cũng còn biết chút xấu hổ mà dùng hai chân sau che chắn lại khu vực quan trọng của mình.
Tư Hằng một tay đặt trên bụng cục lông xoa nắn lên xuống, đợi khi đồ đệ thoải mái mà duỗi móng vuốt liền buông tay nói: "Ăn no rồi đi thôi."
Y Chu bộ dạng lười biếng, nghe xong liền cực kì không tình nguyện mà trợn trắng mắt, sau đó dùng tốc độ cực kì chậm chạp từ trên người Tư Hằng bò dậy, hai chân trước duỗi ra, thân trên áp xuống đẩy mông lên, rất thoải mái mà duỗi eo lười, xong hết mới dẫm lên đùi Tư Hằng đi xuống tiến đến đống quần áo gần đó.
Y Chu ngậm quần áo trở lại phòng của mình, biến đổi về hình người mặc tốt y phục xong mới vác kiếm đi đến chủ phong.
Vấn Tâm Lộ.
Thiếu niên đi trên đó khí chất lạnh lùng, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không chút biểu cảm, thời gian hắn dừng lại tại mỗi bậc thang đều không quá dài, bước chân vững vàng không chút do dự.
Một vạn bậc thang đã đi được hơn phân nửa, một ngàn bậc tiếp theo là cực kì khó đi.
Thiếu niên dừng lại một chỗ hồi lâu, lông mày nhíu lại, khẽ mở miệng, tựa hồ như gặp phải chuyện gì khó khăn.
Cho đến khi trời tối hẳn, hắn mới tiến thêm một bước nữa, theo bước chân còn có một giọt nước trong suốt từ khóe mắt hắn rơi ra.
Y Chu mở to mắt, giơ tay đè lại trước ngực vị trí ngay tim mình, cảm xúc mà hắn trải qua trong ảo ảnh vẫn chưa được lột bỏ hoàn toàn khỏi cơ thể, hắn mím môi, mang theo kiếm quay người trở về.
Phi Lai Phong.
Cửa phòng bị mở ra, Tư Hằng mở mắt ra quay đầu hỏi: "Ngươi sao lại về sớm vậy?"
Sau khi từ Ly Hận Thiên trở về, Y Chu có một đoạn thời gian không đi Vấn Tâm Lộ rèn luyện nữa, mấy năm trước mới bắt đầu trở lại, về sau lớn lên tâm trí mới kiên định thêm chút, đi Vấn Tâm Lộ cũng nhanh hơn không ít.
Nhưng đoạn đường còn lại vô cùng khó khăn, dựa theo Tư Hằng dự tính, đồ đệ lúc này mới trải qua ảo cảnh ba năm mà thôi, thật sự không giống tác phong ban đầu của hắn.
Người ngoài cửa không lên tiếng, hơi thở cũng có chút không ổn. Tư Hằng cảm thấy không đúng, đứng dậy đi qua, liền thấy vẻ hoảng sợ trên mặt đồ đệ còn chưa tiêu tán.
"Làm sao vậy?" Y hỏi.
Vừa dứt lời, thiếu niên thấp hơn y cái đầu liền ôm chằm lấy y.
Tư Hằng theo bản năng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, thật lâu sau hơi thở Y Chu mới bình tĩnh trở lại, thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai y: "Trong ảo cảnh kia nói ngươi độ kiếp thất bại."
Đây là lần đầu tiên trong ảo cảnh Y Chu nhìn thấy Tư Hằng, thế nhưng lại là cảnh tượng người nọ dưới thiên lôi hôi phi diệt yến.
"Đều là giả." Tư Hằng nhẹ giọng nói, "Ta sao có thể độ kiếp thất bại cơ chứ?"
Y nói rất chắc chắn, nhưng Y Chu không còn dễ dụ dỗ như trước, đối với Tu Chân giới hiểu biết càng nhiều, hắn càng biết rõ thiên kiếp đáng sợ chừng nào.
Không nói đến độ kiếp phải trải qua cửu cửu thiên kiếp, thậm chí chỉ là Kim Đan kỳ tam cửu thiên kiếp, đều có vô số tu sĩ bị chết dưới lôi kiếp.
Nhưng Tư Hằng sẽ không đem chuyện lớn như vậy ra để lừa gạt, hơn nữa đan kiếp cũng là chín chín tám mươi mốt đạo, nhưng y cũng không có biện pháp.....
Cả cơ thể được bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, những cảm xúc tiêu cực bắt nguồn từ trong ảo cảnh đã hoàn toàn được dập tắt. Tiếp theo, Y Chu ở trên vai người nọ cọ cọ, sau đó mới đẩy người ra: "Ta đã biết, đệ tử trở về đả tọa đây."
Tư Hằng không để cho hắn đi, trong nháy mắt Y Chu xoay người liền đem người giữ chặt: "Đêm nay đả tọa ở chỗ ta đi."
Y Chu có chút do dự.
"Sao vậy, ghét bỏ sư phụ rồi?" Tư Hằng cười hỏi.
"Không có!" Y Chu vội lắc đầu, nhanh chóng theo nam nhân vào cửa.
Về sau, mỗi ngày Y Chu đi Vấn Tâm Lộ đều có thể gặp được cảnh tượng liên quan đến Tư Hằng khiến hắn tinh thần thể lực đều tiều tụy, tốc độ thông qua ảo cảnh cũng chậm lại rất nhiều.
Bất quá sau một thời gian dài Y Chu dần dần đã thích ứng được, ngay cả khi nhìn thấy cảnh tượng sư phụ rút kiếm chỉ vào mình, hắn cũng có thể thanh tỉnh biết được mình đang làm gì.
Thời gian trôi qua trong vô thức.
Huyền thiết kiếm phôi càng ngày càng mỏng, so với trước cũng dài hơn một nửa.
Sau khi đi xong Vấn Tâm Lộ, huyền thiết kiếm phôi rốt cuộc cũng triệt để biến thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Kiếm thì đã thành hình, nhưng vẫn chưa khai phong, không khai không thì không được coi là kiếm.
Khai phong chính là bước cuối cùng.
Tu sĩ cùng kiếm phôi ở chung lâu dài sẽ sinh ra liên hệ, cuối cùng dùng máu đầu tim nhỏ lên, như thế không chỉ mở được khai phong kiếm, mà còn có thể khiến tu sĩ cùng kiếm tâm linh tương thông, từ đó kiếm liền trở thành một phần thân thể của tu sĩ.
Dùng máu đầu tim có tính nguy hiểm nhất định, Y Chu đả tọa mấy ngày để pháp lực trong cơ thể luôn trong trạng thái sung túc tràn đầy, sau đó chọn một buổi trưa vào lúc dương khí thịnh nhất mang theo kiếm đến rừng trúc phía sau đỉnh phong.
Y Chu cười cười với Tư Hằng đang đứng cách đó không xa nhìn hắn, sau đó ngay ngắn ngồi xuống, kiếm phôi đặt thẳng trên đùi, hắn nhắm mắt, cùng tinh thần phác họa hình dáng thanh kiếm.
Thanh kiếm đặt trên chân chậm rãi bay lên không trung, thân kiếm từ từ chuyển động, thật lâu sau, mũi kiếm đổi hướng chỉ vào thiếu niên trước mặt.
Lần này không cần chờ lâu, theo âm thanh vải vóc bị xé rách, mũi kiếm đâm qua cơ thể thiếu niên.
Máu bị thanh kiếm hung hăng hút vào, Y Chu khẽ kêu một tiếng vẫn bất động như cũ, mất máu càng nhiều, sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch, nhưng giữa hắn cùng thanh kiếm trước ngực cũng sinh ra một tầng quan hệ thần thần bí bí.
Máu tiếp tục đổ vào thanh kiếm, hai bên sườn kiếm cũng càng lúc càng mỏng, sau khi hoàn toàn khai phong, Y Chu nghe được bên tai truyền đến tiếng hoan ngâm, thanh kiếm đã rút khỏi cơ thể và xoay vòng bên người hắn, sau đó bất động dừng lại trước người hắn.
Y Chu mở mắt ra, trên mặt không còn chút máu, nhưng hai mắt lại sáng như sao, hắn nắm lấy chuôi kiếm tự động đưa đến kia, cẩn thận đánh giá.
So với vừa rồi, thanh kiếm này đúng là thay đổi rất nhiều.
Thanh kiếm ban đầu thoạt nhìn có chút vụng về đã trở nên lạnh lùng sắc bén, trừ bỏ mũi kiếm sắc bén ra, hai bên kiếm cũng xuất hiện một thanh máu màu đỏ sẫm, là màu máu đã lắng động nhiều năm.
Ngoài ra, đáng kinh ngạc chính là nơi sườn kiếm gần với chuôi kiếm hơi nhô ra, Y Chu cúi đầu nhìn kỹ thì thấy rõ hai chữ "Lãm Nguyệt" được viết bằng thần văn.
"Thật là khéo, huynh đệ ngươi gọi là "Trục Nhật" a!" Y Chu gõ gõ nhẹ lên thân kiếm cười nói.
Lãm Nguyệt khẽ kêu một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn với lời của Y Chu, nhưng Y Chu lơ đẹp chút không hài lòng đó của nó mà cầm thanh kiếm đứng dậy, hắn muốn tìm người chia sẻ niềm vui nha.
Tư Hằng làm sao có thể đứng yên chờ đó, ban đầu là không dám quấy rầy, nhưng thời khắc Lãm Nguyệt vừa rút lui, y liền không hề lo lắng nữa.
Y Chu vừa đứng dậy, phía sau lưng liền dán lên lòng ngực nam nhân, người nọ quan sát đồ đệ nhà mình, xác định hắn không có việc gì rồi mới đem mắt nhìn sang thanh kiếm.
Thanh kiếm này thoạt nhìn rất giống đồ đệ ngốc nhà y, bề ngoài rất lãnh ngạo, nhưng kì thật lại cực kì hoạt bát, thấy y đang nhìn liền sôi nổi quay đầu lại.
"Kiếm tốt." Tư Hằng khen, vừa mới luyện thành đã có thể linh động như vậy, ngày nào đó nói không chừng sẽ có thể sinh ra kiếm linh.
Y Chu mất máu quá nhiều liền khó tránh khỏi tay chân bũn rũn, hắn dựa vào người sư phụ mình mượn lực chống đỡ cơ thể, nghe thế không khỏi vui vẻ: "Chỉ là không tìm được cơ hội để thử xem nó lợi hại tới đâu."
Kiếm tu có linh kiếm bản mệnh cùng kiếm tu không có linh kiếm bản mệnh có thể nói cách nhau một trời, trong nháy mắt thanh kiếm thành hình Y Chu liền có một dự cảm, nếu trước đó Y Chu ở Thái Diễn Tông còn có thể cùng không ít người bất phân thắng bại thì hiện tại cơ bản chính là vô địch trong cùng cảnh giới.
Bọn họ bình thường luận bàn đều chú ý đúng mực, nhưng dù chỉ là Trúc Cơ, Y Chu cũng sợ lỡ thất thủ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cho nên hắn vẫn luôn do dự giữa việc có nên cùng đệ tử nội môn luyện tập hay không.
Kiếm tu hiếu chiến trong xương, nghĩ đến tạm thời không có cơ hội sử dụng Lãm Nguyệt, Y Chu không khỏi cảm thấy mất mát.
"Cơ hội rồi sẽ có." Tư Hằng vỗ vỗ vai đệ tử, sau khi nhìn sang, tiếp tục nói: "Thu Thiệu mật cảnh ba tháng nữa sẽ mở ra, ngươi đã có linh kiếm bản mệnh vậy cũng nên ra ngoài xem thử đi."
Thấy đồ đệ nháy mắt trở nên vui sướng, Tư Hằng giơ tay vỗ vỗ đầu hắn: "Bất quá hiện tại quan trọng nhất vẫn là ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng bổ dung khí huyết."
Dứt lời liền khom lưng đem người ôm ngang lên.
______
Cám: chúc cả nhà bên "Gấu trúc" năm mới vui vẻ, bình bình an an, thuận lợi suôn sẻ, hạnh phúc đông đầy........
#ps mấy chương trước, thanh kiếm Y Chu luyện thành đầu tiên tui để là Thường Thiên do dịch lụi lười tra từ điển, nay siêng tra hán việt thì đúng nên gọi là Trục Nhật, nên tui đổi lại luôn cho khớp với thanh kiếm bản mệnh Lãm Nguyệt nha! Êu êu cả nhà gấu....