Tôi nằm trên giường tức giận cắn góc chăn rồi tự tủi thân.Hừ! Lâm Mông là tên khốn kiếp!Anh ta nhất định là đang cảm thấy không công bằng vì Nghiêm Duy tới dụ dỗ tôi chứ không dụ dỗ anh ta!Hừ! Đẹp bẩm sinh là lỗi của tôi sao?Anh ta ngày ngày trưng cái mặt như tảng băng đó cho ai coi, đáng đời người ta tới để dụ dỗ tôi mà chả thèm để ý tới anh ta!Còn cáu kỉnh với tôi nữa chứ? Tôi có cướp đàn ông của ai đâu? Anh ta thích người ta thì tự đi mà theo đuổi, tức giận với tôi làm gì!Tôi càng nghĩ càng uất ức, cái chỗ thối nát, nhân vật chính khốn kiếp! Tôi không muốn ở đây nữa.
Tôi muốn về nhà! Về nhà!
"Đừng cắn."Lâm Mông chẳng biết lúc nào đã ngồi bên giường tôi, nhéo nhéo gương mặt tức giận của tôi.Tôi trừng anh ta một cái, tôi không nhả ra đó thì sao, tôi thích dùng góc chăn để mài răng đó.
Anh ta dùng ngón trỏ xoa đầu mũi của tôi: "Chó con à? Trên chăn toàn là nước miếng."
Hức! Anh ta chán ghét tôi kìa!Tôi càng nghe càng tủi, phun ra góc chăn đã bị cắn tới nhăn nhúm rồi kéo chăn trùm qua tới đỉnh đầu.Đừng để ý tới tôi, tôi tự bế rồi.
"Đi ra uống sữa bò này." Lâm Mông cách một lớp chăn vuốt ve đầu tôi: "Không phải là muốn cao hơn tôi sao?"
Nghe lời này, tôi vén chăn lên trừng anh ta một cái: "Cần anh nói sao!" Sau đó cầm lấy ly sữa bò trong tay anh ta ngửa đầu uống sạch."Khụ khụ..." Uống gấp quá nên bị sặc, sữa bò màu trắng ngà dọc theo khoé miệng tôi chảy xuống, thấm ướt vạt áo của tôi, tôi đưa tay xoa nhẹ hai cái, lòng bàn tay có cảm giác dính gì đó sền sệt.Lâm Mông cứ im lặng mà nhìn tôi.
"Lau sạch cho tôi đi!" Tôi nhỏ giọng sai bảo anh ta.Hàng mi của anh ta hơi run run, anh ta không nhìn tôi, chỉ cầm lấy khăn tay ở đầu giường rồi cúi đầu lau cho tôi........Anh ta dựa rất gần tôi, cả người đều rúc vào ngực ta, động tác chà lau của anh ta cũng càng lúc càng nặng, bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ, mùi sữa bò cũng càng lúc càng nồng.Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, rất lớn, tôi cố gắng thả lỏng hô hấp, như sợ kinh động tới cái gì.
"Khụ...!Manh, Manh..." Tôi hốt hoảng kéo tay anh ta ra: "Chỗ, chỗ đó không cần lau."
Lâm Mông cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt của anh ta vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại cất giấu một loại tình cảm mà tôi không hiểu được.Anh ta tóm lấy tay tôi, bức tôi mở hai vai ra, đến khi toàn bộ lồng ngực của tôi đều lộ ra bên ngoài.Quần áo có chút xộc xệch, vì để tiện lau chùi nên khi nãy nên hai cúc áo đã được mở ra, da thịt bên trong như ẩn như hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng bị sữa bò làm ướt, chỗ khi nãy bị anh ta lau chùi liên tục có chút hơi nhô lên, mỗi khi tôi hô hấp thì nó lại thỉnh thoảng đụng vào lớp vải mát lạnh.
Tôi bỗng nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, vặn vẹo thân thể, muốn chạy khỏi tầm mắt nóng rực của anh ta, nhưng cánh tay lại bị người nọ nắm chặt, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không tránh thoát được.
Lâm Mông cúi đầu, cách một lớp quần ngậm lấy thứ kia.Sợi dây cung trong đầu tôi đã bị kéo căng đến tối đa, đôi môi hơi hé, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể ngồi đó thở phì phò rồi ngơ ngác nhìn người đang làm loạn dưới chân tôi.Dùng lưỡi làm bút, đầu lưỡi trơn trượt cách một lớp quần vẽ vài vòng lên chỗ đang nhô lên, đôi khi anh ta cũng dùng răng để cắn nhẹ vào nó, tôi bị cảm giác sảng khoái kỳ lạ này bức tới khóc, cả cơ thể như mất cả sức lực, tôi nắm chặt cánh tay của Lâm Mông, vô thức ngồi thẳng lưng, trong lòng lại hi vọng anh ta có thể thô bạo hơn một chút.Cánh tay kia của Lâm Mông cũng đặt lên chỗ nhô lên dưới đũng quần, anh ta xoa nắn, liếm cắn, còn tôi thì chỉ có thể thấp giọng thét lên mỗi khi anh ta hành động.
"Tiểu Ngư, anh nhạy cảm thật đó."
Tôi nhìn anh ta bằng đôi mắt đã trở nên mơ hồ vì nước mắt, môi của Lâm Mông đỏ tươi, đôi mắt màu nâu nhạt nay dần tối lại, khoé mắt phiếm hồng, tóc đen mềm mại rủ trên gương mặt trắng nõn, nhìn anh ta bây giờ như một loài yêu quái câu hồn hay được nghe trong cổ tích.Anh ta cởi sạch quần áo của tôi, đôi môi nóng bỏng đó từng chút từng chút hôn lên lồng ngực trần trụi của tôi.
"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư..."
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn đó: "Anh là của tôi...!Tôi mới là chủ nhân của anh.".......Tôi ôm chặt cần cổ xinh đẹp của người phía trên, đôi tay từng chơi piano kia men theo cột sống của tôi xuống dưới, rồi lững lờ ở khe mông.
"A..." Cảm giác cơ thể bị vật lạ tiến vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí tôi, tôi kìm lòng không được, ngước cổ lên, để cho Lâm Mông có thể thuận tiên vảy lên đó từng nụ hôn.
"Không được...!Manh Manh, không thể...."Tôi muốn tránh đi ngón tay không ngừng muốn tiến vào nơi bí mật đó, nhưng cũng vừa hay lại dựa sát vào lòng người nọ.
"Vì sao lại không thể?" Tuy nói thế, nhưng Lâm Mông cũng lấy tay ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, có chút sợ hãi, cũng có chút mất mát.Ba năm này hai chúng tôi ngày ngày đều ở cạnh nhau, có đôi khi còn ngủ chung một cái giường, đều là những người đàn ông bình thường, nên thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi có nhu cầu cá nhân, ở chung lâu rồi cũng khó tránh việc rút đao tuốt súng giúp nhau.Nhưng Lâm Mông mỗi lần như thế đều tới điểm mấu chốt là dừng, tôi không muốn thì anh ta cũng không làm tiếp.
Hả? Bạn hỏi tôi vì sao không muốn lăn giường với một mỹ nam cực phẩm như này á?Ha hả, bởi vì nhân vật chính thụ không muốn làm thụ! Anh ta rõ ràng đang nhớ thương cái mông trong trắng của tôi chứ sao!.......Tôi nằm trên gối nhìn Lâm Mông, anh ta cũng không chớp mắt nhìn lại tôi, sau đó anh ta nâng người lên từ từ cởi bỏ từng cái nút trên chiếc áo đang mặc.
Cơ thể với đường cong rõ ràng xinh đẹp dần lộ ra, ánh đèn ấm áp chiếu lên thân thể mang theo mồ hôi mỏng tràn đầy sức quyến rũ của đàn ông của Lâm Mông, trông anh ta xinh đẹp như một tiên cá dưới ánh trăng.Dáng người thật đẹp.Tôi đưa tay vuốt ve phần tuyến nhân ngư* trên người Lâm Mông, cảm xúc rất tuyệt vời, dưới làn da mỏng là những thớ cơ chắc nịch.
Da của anh ta rất trắng, nhưng là loại trong trắng lộ hồng chứ không phải là màu trắng bệch không khoẻ mạnh giống như tôi.(*tuyến nhân ngư: hai đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu của đàn ông, nó giống với phần bụng dưới của con cá khi nó co mình, vì vậy mà được gọi là tuyến nhân ngư.)Anh ta nắm lấy tay tôi, bắt tôi thuận theo tuyến nhân ngư của anh ta lướt xuống dưới, tới nơi nào đó đã cương cứng từ lâu.Đầu ngón tay tôi đụng phải vật đó, nó run lên một cái, rất nóng, nóng đến mức nhiệt độ như truyền từ đầu ngón tay lên tới mặt tôi."Lấy nó ra." Lâm Mông có một gương mặt rất lạnh lùng.
Tuy bây giờ mặt vẫn không có cảm xúc gì nhưng đôi tai đỏ hồng như nhỏ máu, khiến người ta nhịn không được muốn trêu chọc anh ta.Tôi rút tay ra rồi vòng qua vai của anh, xoay người một cái, vị trí của chúng tôi đã bị thay đổi.Tôi ngồi ngang eo của anh ta, phần mông đụng phải nơi cứng rắn kia, vật kia hình như lại lớn thêm vài phần.Tôi học theo anh ta tiến lại gần, hôn lên tai của anh ta, sau đó men theo cần cổ một đường hôn xuống dưới.
Tôi mở mắt, nên có thể nhìn thấy cánh tay siết chặt đến nổi gân xanh.Tôi hôn lên bụng của Lâm Mông, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ dọc theo đường cong của phần bụng, cuối cùng tôi dùng răng cắn lấy khóa quần rồi từ từ kéo xuống.Vật kia bắn ra ngoài, mang theo mùi vị hormone nồng đậm đánh vào chóp mũi tôi.
Tôi vội lùi về sau, oan ức nhìn anh ta.
Lâm Mông đang nằm ở phía ngược sáng nên tôi không thể thấy rõ vẻ mặt, nhưng có một bàn tay luôn vuốt ve phần gáy của tôi, ám chỉ tôi dựa sát vào một chút.Tôi kéo lớp vải mỏng cuối cùng xuống, liếʍ ɭáρ thanh trụ sẫm màu rồi lên tới phần đầu khấc màu hồng phấn đã tiết ra dịch nhờn.
Tôi đưa đầu lưỡi vào lỗ nhỏ quay vài vòng, sau đó ngậm nó vào khoang miệng mềm mại ẩm ướt.Bàn tay đặt trên gáy tôi bỗng siết chặt, tôi hài lòng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người nọ.
Tuy rằng kỹ thuật của tôi đều do anh ta dạy, nhưng bây giờ không cần anh ta mở miệng thì tôi cũng có thể hầu hạ anh ta thư thái.Tôi ra sức liếʍ ɭáρ thứ trong miệng, tay cũng đưa lên để giúp đỡ.
Lúc trở về tôi cũng phải tìm một bạn trai xinh đẹp để anh ấy có thể hưởng thụ tay nghề của tôi.
"Nghĩ gì thế?"Lâm Mông kéo tôi lên, hôn lên môi tôi một cái.
"Nghĩ bạn trai." Tôi vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của mình nên vô thức trả lời.
"Là ai?"Lâm Mông nhéo đầṳ ѵú tôi một cái, tôi đau tới hét lên, khó chịu đẩy ta anh ta ra: "Dù sao cũng không phải anh."
"Không phải tôi thì còn ai?"Anh ta nâng cằm tôi lên, đôi mắt đang nhìn tôi như đang muốn nuốt trọn xương cốt tôi vào bụng.
"Liên quan gì tới anh." Tôi cắn ngón tay anh ta: "Dù sao thời hạn ba năm vừa đến thì chúng ta cũng sẽ tách ra...!A!"
Ngón tay của Lâm Mông luồn vào khoang miệng tôi, kẹp lấy đầu lưỡi tôi rồi xoắn lại: "Tách ra? Tách ra với ai? Anh muốn chia tay?"
Tôi bị động tác thô lỗ của anh ta chọc giận, rút tay anh ta ra rồi chùi nước miếng bị chảy ra: "Đúng thế! Tôi muốn chia tay với anh! Tôi không còn hứng thú với anh nữa!...A! Anh làm gì đó? Thả tôi ra! Tôi không chơi nữa!" Tôi bị Lâm Mông đè dưới thân, anh ta đè lên bờ vai tôi, đầu gối cũng đặt lên đùi tôi.Chát một tiếng.
Đàn ông im lặng, phụ nữ rơi lệ, nhân thần cộng phẫn!"Mẹ nó! Anh anh anh, anh điên hả! A!" Lại một tiếng giòn vang, tên khốn Lâm Mông kia lại đánh mông tôi.
"Chia tay hử? Anh muốn chia tay với tôi?"Lâm Mông hỏi một câu là đánh tôi một cái, anh ta ra tay không chút lưu tình, tôi bị đánh tới mức gào khóc liên hồi, nước mắt nước mũi chảy hết ra mặt.
"Đúng! Chia tay anh đó! Á! Đau quá...!Mẹ nó! Anh cũng không phải bạn trai tôi! Tôi với anh cũng có quen nhau khi nào đâu mà không được chia tay! Anh tưởng mình là cảnh sát Thái Bình Dương hả? Quản rộng thế làm gì!"Cái tay tội ác bỗng dừng lại."...!Chúng ta chưa từng quen nhau? Anh lập lại một lần nữa xem?"
Tôi khóc tới mức thở không ra hơi, mình nói gì cũng không biết."Chứ còn gì nữa! Tôi và anh có yêu đương với nhau đâu! Bây giờ cũng đã ba năm, tôi đã sớm hết hứng thú với anh rồi! Tôi muốn đi tìm người khác trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn anh!"Người phía sau bỗng nhiên im lặng, tôi quay đầu dùng đôi mắt ướt đẫm mông lung nhìn Lâm Mông.
Tay của anh ta vẫn còn đặt trên mông tôi, tóc mái mềm mại phủ xuống lông mày, mắt anh ta đỏ lên, bờ môi mím thật chặt, giống như một chú chó săn sắp bị chủ nhân vứt bỏ.Lòng tôi bỗng trở nên mềm nhũn… Thôi, so đo với anh ta làm gì, thời hạn ba năm sắp tới, thời gian ở bên nhau của chúng tôi cũng chẳng còn bao lâu.Tôi đưa tay ra định kéo anh ta thì lại bị anh ta đè lại bả vai ấn tôi vào đệm chăn, sau đó cơ thể nóng hổi của anh ta dán xuống, ngón tay cũng cắm vào hậu huyệt của tôi."Ô! Ô ô..." Miệng tôi bị anh ta che lại, động tác đưa vào rồi rút ra của anh ta càng lúc càng nhanh, sau đó tôi cảm giác được một thứ gì đó rất lớn đang để ngay miệng huyệt."Đừng..." Tôi chưa kịp kêu lên thì vật kia đã tiến vào, tôi và anh ta đồng thời kêu rên một tiếng, người nào cũng bị đau."Không được...!Lâm, Lâm Mông...!Đau, đau quá..." Nước mắt chảy xuống rơi vào miệng, vị mằn mặn đắng chát lập tức chiếm lấy bị giác, Lâm Mông cắm thứ đó sâu vào bên trong, tuy rất chậm nhưng lại kiên quyết.
Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình dính lại hết với nhau, tôi giãy giũa muốn bò lên phía trước nhưng lại bị anh ta ấn chặt eo.Anh ta xoay đầu tôi lại, dùng đôi môi mềm mại của mình chặn lại những tiếng kêu đau, nước mắt của tôi chảy vào hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau, không hiểu sao tôi lại nếm ra được một vị ngọt ngào.Lâm Mông cũng bắt đầu di chuyển, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa nắn đầṳ ѵú tôi, sau đó trượt xuống dưới vỗ về chơi đùa thứ cũng đã ngẩng đầu của tôi.Chiếc giường mềm mại hoá thành biển cả ôn nhu, cái chăn mềm mại là mây trắng dịu dàng ôm lấy hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau của tôi và anh.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng thở dốc, lúc thấp lúc cao, lúc nhẹ nhàng khi thì thô nặng, mùi mồ hôi cũng thoang thoảng trong không khí.Hình như mình sắp bị tan chảy rồi, tôi mơ mơ màng màng nghĩ..
Ý Chí Thế Giới: "Dư, Nhàn!"Tôi lập tức trả lời: "Đây!"Ý Chí Thế Giới: "Lại đây, phiền cậu giải thích cho tôi nghe xem nào.
(mỉm cười.jpg)"Tôi đưa tay xoa nhẹ phần eo bủn rủn, chột dạ nói: "Giải, giải thích cái gì? Cũng đâu phải tôi làm, tôi là người bị hại đó! Tôi còn chưa nói tôi tủi thân thế nào đâu!"Ý Chí Thế Giới: "Ha hả."Tôi dè dặt tiếp lời: "Hi hi?""Hi cái đầu cậu chứ hi!"Ý Chí Thế Giới gầm thét trong đầu tôi: "Cậu làm cái quái gì thế? Tôi bảo cậu đi cầm tù nhân vật chính thụ thì cậu lại bị người ta nhốt ngược lại? Cốt truyện tình yêu của tôi đâu? Nhân vật chính công của tôi đâu? Hả? Giờ thì hay rồi! Toàn bộ nội dung cốt truyện đều sụp đổ hết! Sụp! Đổ! Hết!"Tôi sờ sờ đầu mình, bắt đầu công việc vuốt lông cách một không gian: "Sao có thể trách tôi được? Kịch bản viết sao thì tôi làm vậy thôi.
Nếu cha muốn trách thì trách nhân vật chính của nhà cha ấy! Là anh ta thèm cơ thể của tôi!"Trong đầu truyền tới một tiếng còi hơi, tôi đoán Ý Chí Thế Giới phỏng chừng sắp nổ rồi.………….Tôi vòng tay đặt ra sau đầu, nhàn nhã nằm trên giường đợi cơm chiều.Một tháng trước, Lâm Mông không nói một lời bắt tôi nhốt lại, vừa nhốt vừa buộc tôi phải gọi anh ta là anh yêu, ông xã.Mẹ nó! Một người có nguyên tắc như tôi khi nghe cái yêu cầu đó đương nhiên là...!đồng ý.Tôi vừa tỉnh dậy thì điên cuồng gọi Ý Chí Thế Giới, nhưng ai biết thằng cha khốn kiếp này đi đâu mất tích, cái bóng cũng tìm không thấy.Sau đó Lâm Mông lại hỏi tôi, tôi đương nhiên là phủ nhận rồi.Ừm...!hình như có hơi tra.Nhưng bây giờ tôi tra là vì tương lai sau này không tra được nữa!Dù sao tôi cũng không phải là người của thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ thì đi về nhà, không hoàn thành nhiệm vụ thì đi đầu thai.Đến khi tôi đi rồi thì Lâm Mông phải làm sao đây?Tôi xoa xoa tóc, tiếp tục phát điên gọi Ý Chí Thế Giới: "Cha xem thử đi, nội dung cốt truyện bây giờ cũng đâu có sụp đổ lắm đâu.
Công ty bây giờ đều là do Manh Manh quản, cũng có thể xem như anh ta soán vị thành công rồi; với lại bây giờ tôi cũng bị nhốt ở đây, làm tròn lên chẳng phải cũng giống đang bị hung hăng trả thù ư?"Ý Chí Thế Giới: "Ha hả, còn làm tròn, cậu học toán cũng tốt nhỉ.""Không vậy thì sao? Cha cũng thấy rồi đó, tôi đều đi theo kịch bản.
Cho dù Manh Manh có đem tôi xx rồi oo thì tôi cũng vững vàng đi trên con đường mình đã chọn!"Ý Chí Thế Giới đã im lặng.Tôi thở dài: "Haiz, tôi đã cố gắng lắm rồi đó, vì hoàn thành nhiệm vụ còn chạy tới đảo hoang làm nội trợ một năm, cho dù có ông xã đẹp trai ngày ngày ngủ chung cũng không buông bỏ nhiệm vụ của mình.
Đâu giống như một số người thời khắc quan trọng là mất tăm mất tích, xong việc rồi thì mới chạy về phẩy quạt ung dung."Ý Chí Thế Giới im lặng một hồi mới nói: "Cậu nghĩ tôi thoải mái lắm hả? Mấy cái thế giới kia cũng không yên bình...Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ giám sát cậu 24 /24, để xem coi có cách nào bẻ cốt truyện lại hay không."Tôi còn muốn trả lời Ý Chí Thế Giới vài câu thì lúc này Lâm Mông lại đẩy cửa vào........Tôi nhìn bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ ở trước mặt, đang chuẩn bị động đũa thì trong đầu lại nghe thấy tiếng gầm thét của ý chí thế giới: "Không được ăn! Cậu phải tuyệt thực! Tuyệt thực kháng nghị! Để cho anh ta thả cậu ra ngoài!"Tay tôi cứng lại, sau đó bỏ đũa xuống.Lâm Mông khó hiểu nhìn ta: "Sao không ăn?"Tôi đau khổ nhìn chằm chằm vào đĩa sườn xào chua ngọt: "Không muốn ăn.""Không muốn ăn?" Lâm Mông sửng sốt một chút: "Đây không phải là đồ anh thích ăn sao? Hôm qua anh còn bảo thèm mà?"Tôi lại dựa về đầu giường, kiên định nhìn lên trần nhà."Không được tự do, sống không bằng chết."Lâm Mông: "...".......Ha hả, cái cảnh quỷ quái gì thế này.Lâm Mông thong thả ăn cơm, còn tôi thì mỉm cười nhìn anh ta.Tình yêu là cái gì, đều là giả hết, tôi đã nói không muốn ăn, anh ta ngay cả một câu năn nỉ cũng không có, cứ thế mà bắt một người đang đói bụng như tôi nhìn anh ta ăn!Lâm Mông thấy tôi cứ nhìn chằm chằm anh ta, ưu nhã để đũa xuống rồi cầm lấy khăn tay lau miệng."Không ăn thật à?""Không được ăn! Tuyệt thực! Tuyệt thực!" Ý Chí Thế Giới điên cuồng @ số lý trí ít ỏi trong tôi.Tôi ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, khoé miệng cong lên một nụ cười thản nhiên: "Quân tử không ăn của cho."Khoé miệng Lâm Mông giật một cái, đưa tay sờ trán tôi: "Cũng đâu có sốt."Tôi quay đầu nhìn chằm chằm anh ta: "Anh thả tôi đi đi.
Cho dù anh có chiếm được thân xác tôi thì anh cũng không chiếm được trái tim tôi đâu."Tôi không nghĩ lời kịch đậm chất Mary Sue này lại có thể chọc giận Lâm Mông."Anh nói gì? Anh lập lại lần nữa xem?" Hai tay của Lâm Mông đặt bên mặt tôi, anh ta cúi đầu dùng đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm tôi, nhìn một con báo săn đang theo dõi con mồi của nó."Ổn định! Phải ổn định!" Ý Chí Thế Giới điên cuồng dậm chân.Tôi xoay mặt sang một bên tránh đi tầm mặt của Lâm Mông, úp úp mở mở nói: "Khụ, tôi nói...!Cho dù anh có chiếm được cơ thể tôi thì cũng không chiếm được trái tim của tôi...!A!"Lâm Mông xoay mặt tôi qua bắt đầu cắn xé môi tôi, đầu lưỡi cũng ngang ngược luồn vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi của tôi.Tôi nắm lấy cánh tay đã duỗi tới ngực tôi của anh ta, nói trong đầu: "...!Cha, có phải ngài nên tránh đi một chút không?"Ý Chí Thế Giới: "....!( vẻ mặt si ngốc.jpg)".......Xác định Ý Chí Thế Giới đã rời đi, tôi thở dài một hơi, đang muốn nói vài lời mềm mỏng để xoa dịu bầu khống khí thì đã bị Lâm Mông đè xuống giường.Xong đời!Tôi giãy giụa quay đầu lại: "Manh Manh, đừng, đừng kích động, anh tỉnh táo lại một chút!"Nhưng dù tôi có kêu thế nào thì động tác của anh ta cũng không ngừng, trong lúc tôi đang nói chuyện thì áo ngủ đã bị tuột tới cổ tay, Lâm Mông dùng áo ngủ mềm mại cột tay tôi lại rồi đặt nó lên đỉnh đầu của tôi, sau đó cơ thể ấm áp cả anh ta tiến tới, đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ vành tai tôi, rồi cúi đầu hút cắn lên phần thịt mềm bên gáy.Tôi như một con động vật giống cái bị một con thú dữ động đực đè lên, chỉ có thể thấp giọng cầu xin anh ta: "Manh Manh, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm..."Tay của Lâm Mông đã xuống tới mông tôi, nghe thấy lời của tôi thì dừng một chút, rồi nhéo mạnh mông tôi một cái, anh ta kề sát vào tai tôi nói: "Bây giờ muốn ăn rồi sao?"Anh ta buông lỏng tay, tôi vội vàng bật dậy dùng mặt cọ cọ cổ anh ta để lấy lòng: "Ừm ừm, khi nãy không đói, bây giờ thì đói rồi."......."Ăn đi." Tôi đờ đẫn nhìn cái muỗng trước mặt mình.Tay tôi vẫn còn bị cột, thân trên trần trụi ngồi trong ngực của Lâm Mông, anh ta một tay ôm tôi một tay đút cơm cho tôi ăn.Lâm Mông cũng không mặc quần áo, phần bụng rắn chắc kề sát mông tôi, vật nóng như lửa kia vừa cũng vừa lúc chọt vào ngay khe mông, mỗi lần anh ta đút cơm cho tôi ăn là nó lại ma sát vào trong."Anh làm thế thì sao tôi ăn..." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cởi trói cho tôi đi, tôi muón tự ăn.""Tiểu Ngư lại không ngoan." Lâm Mông kéo tôi sát thêm một chút, mặt anh ta có ý cười nhàn nhạt, anh ta cúi đầu hôn lên khoé môi ta: "Không ngoan là sẽ bị phạt."Cái gì? Phạt cái gì?Tôi đột nhiên cảm thấy phần dưới mát lạnh, quần ngủ đã bị Lâm Mông cởi ra, ngón tay của anh ta cũng bắt đầu mò vào nơi tư mật nào đó."Đừng, đừng mà, tôi còn đang ăn cơm..." Tôi thấp giọng thở phì phò, người hơi nghiêng về phía trước, vừa lúc tạo thêm không gian cho người phía sau lưng chơi đùa."Ừ, ăn cơm." Lâm Mông một bên rút ra rồi chọc vào vách trong mềm mại, một bên đưa cái muỗng tới trước miệng tôi: "Ngoan, há miệng."Như vậy thì làm sao nuốt trôi, tôi lắc đầu, lực chú ý đều tập trung vào ngón tay linh hoạt của anh ta."A!" Tôi ngước cổ kêu lên một tiếng, phần thịt mềm ở chỗ nhạy cảm kia bị hai ngón tay của anh ta kẹp lấy.
Đôi tay ngày thường đánh dương cầm nên mang theo một tầng kén mỏng, bây giờ lại đặt ngay chỗ không thể nói được kia, tôi như bị điện giật, cơn ngứa ngáy hoà cùng sắc dục chạy dọc theo cột sống lên thẳng lên trên đầu não."Đừng, đừng đụng vào chỗ đó...""Tiểu Ngư không nghe lời, không chịu ăn cơm, vậy thì ăn cái khác có được không?" Bên tai truyền tới hơi thở nóng rực, anh ta rút hai ngón tay đã bị dịch nhầy làm ướt ra rồi thay vào đó là phân thân nóng rực, nhẹ nhàng đâm vào trong nơi tư mật để thăm dò."A..." Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, hai bên eo bị bàn tay cứng cáp của anh ta nắm lấy, giúp tôi ngồi từ từ ngồi xuống.Cuối cùng thì tôi cũng ngồi được lên đùi anh ta, Lâm Mông đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi, sau đó đưa mặt tới gần tôi: "Tiểu Ngư giỏi quá, ăn hết rồi."Tôi nức nở lắc đầu, Lâm Mông bắt đầu di chuyển một cách có tiết tấu, mỗi lần anh ta đâm vào là lại đâm trúng điểm nhạy cảm trong thân thể tôi, tay tôi đã bị áo ngủ trói lại nên chỉ có thể tựa ngực vào cái bàn nhỏ trên giường để làm chỗ tựa.
Hai hạt đậu hồng bị giày vò tới đỏ rực ma sát lên mặt bàn lạnh lẽo, chén dĩa trên bàn cũng liên tục chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thuý theo mỗi lần di chuyển.Lâm Mông kéo tôi trở về lòng ngực anh ta, một tay kháp eo tôi một tay vò mạnh hạt đậu hồng, anh ta cúi đầu hôn lên phần thịt bên quai hàm của tôi, khàn giọng hỏi tôi: "Tiểu Ngư ăn có ngon không?".
5/9/2021, 12:25 trưa