Các bạn học rất nhiệt tình đưa tôi - một đứa vừa trở về từ nước ngoài - đi ăn "đồ Tây", khi tôi nghe vậy xong liền cảm thấy choáng váng, nhưng khách theo ý chủ, tôi cũng không tiện nói gì.
Chúng tôi đi đến một nhà hàng "đồ Tây", thật ra là ăn pasta của Italy.
Lúc đó tôi khá là giản dị thoải mái làm ra biết bao nhiêu trò cười, ví dụ như, tôi chỉ vào cột nguyên liệu trên menu và hỏi một bà chị: "Bây-cân là gì?" Bà chị đó nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nói: "Bacon là một loại thịt ở nước ngoài, thịt rất chắc và thơm."Thấy mặt tôi hơi đỏ, chị ấy an ủi: "Hoặc có thể ở Anh không có loại thịt này, em gọi ăn thử xem".
Sau khi pasta lên, cuối cùng tôi cũng đã được nhìn thấy món "thịt bây-cân" trong truyền thuyết, trong bụng tôi thầm ứa nước mắt, tôi thầm nghĩ, người anh em à, đồ du nhập từ nước ngoài như anh sao mà biết nhập gia tuỳ tục thế, tôi đã rán anh với súp lơ hai năm rồi, mà sao không nghĩ ra anh lại có cái tên triết gia như vậy? Kiến thức chính là sức mạnh.
Nhất định phải học tiếng Anh cho thật tốt, đừng tưởng tôi không nhận ra anh với chữ b viết thường.
Đến khi bắt đầu ăn, tôi cầm dao dĩa lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm dĩa.
Ăn được một lúc, mới phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía tôi, tôi cũng lướt quanh một vòng, ngoài tôi ra, mọi người đều cầm dao tay phải, cầm dĩa tay trái.
Tim tôi chợt thắt lại, có vẻ như Trung Quốc vẫn là cái nôi của lễ nghĩa.
Thế là, trên mặt nóng bừng, nhân lúc mọi người không để ý, vội vàng đổi lại.
Sau này, khi Thẩm Phương đến, tôi cũng chỉnh lại cho chị như thế này.
Tôi đợi tay phải của chị cầm con dao lên, dùng chân đụng vào chị: "Đừng làm chúng ta biến thành người nhà quê, đổi lại đi." Thẩm Phương hoang mang nhìn tôi, nói: "Ở đây cũng dùng dao dĩa là?" Sau đó nhìn xung quanh, ngờ vực đổi lại.
Tôi ngồi cạnh vui đến mức suýt bật cười thành tiếng.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau đi hát karaoke thật nhiệt tình.
Tôi ra nước ngoài nên có rất nhiều bài không biết hát, chỉ biết ngồi uống rượu, uống mãi uống mãi đâm ra say.
Cuối cùng, không nhịn được mà chạy lên chọn một bài, tôi rú cái họng lên: "Tiến lên, tiến lên, trách nhiệm người chiến sĩ nặng nề, nỗi bất bình phụ nữ sâu sắc..."
Hôm đó, các bạn của tôi đều uống say bí tỉ, tôi rú lên, các bạn cũng gào lên cùng tôi, sau đó là liên khúc cách mạng được xướng lên rất lâu rất lâu.
.
Googl.
Danh Sách Chương: