” Biện pháp?” Sở Ca hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn Lưu ma ma.
” Vương gia có thể thú Ngưng nhi, đương nhiên cũng phải thú luôn nữ nhân kia.”
Lời nói của Lưu ma ma không lớn những khiến ọi người đều nghe được.
“Ngưng nhi là Vương phi của ta, nàng không phải.”
Sở Ca ôm vẹt, cắn răng nói.
” Được được, tất cả hôm này đều làm theo lời Vương gia đi.”
Lưu ma ma lại cười nói.
Sở Ca ngọ ngoạy một chút, rốt cục cũng ôm vẹt đứng dậy, hắn hường về phía Long Thanh Thanh hừ hừ: “Hừ, nếu không phải vì Ngưng nhi, bổn vương sẽ không thú ngươi đâu! Từ nay về sau, Ngưng nhi mới là Vương phi của bổn vương, ngươi bất quá chỉ là cái……. Là cái……..”
Sở Ca có chút khó xử, không biết pahri nói gì mới đúng, khuôn mặt tuấn dật bởi vậy cũng đỏ lên.
” Là sườn phi.”
Lưu ma ma ở bên cạnh nhắc nhở Sở Ca, hừm Yến Vương tuy rằng không so đo, nhưng người trong Sở Vương phủ bọn họ sao lại có thể nuốt nổi khẩu khí này. Vừa vặn lúc này, có thể đường đường làm nhục mặt nữ nhân Long Đường của Tề quốc.
” Ừ, đúng vậy, sườn phi.”
Sở Ca gật đầu liên tục, trên mặt hiện ra nét cười thỏa mãn, âm lấy con vẹt vui mừng xoay người, bước vào đại môn, hoàn toàn không để ý tân nương vẫn đứng bến bậc thang.
Tức khắc, ánh mắt bốn phía đều khác nhau, đều tập trung trên người nữ tử đều đội khăn đỏ.
Đây quả thực là chuyện mới nghe lần đầu tiên, chuyện chưa từng thấy bao giờ, người cùng thú vật, đặt ngang hàng đó.
Mà không thể nghi ngờ gì hơn, Long Thanh Thanh trở thành một truyện cười lớn nhất trên Lam Nguyệt.
Cư nhiên lại cùng con vẹt đó, hơn nữa nàng chỉ là một cái sườn phi, vẹt mới là chính phi.
” Hỉ nương, còn không máu nghênh đón sường phi vào cửa, chậm chễ giờ nào, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Lưu ma ma thanh sắc câu lệ nhìn về phía hỉ nương đang kinh sợ đứng như cây trồng.
Hỉ nươg vội hoàn hồn, khuôn mặt cứng ngắc bà ra ý cười, lên tiếng nói: “Nghênh, nghênh sườn phi………”
Thanh Thanh đưa tay đặt vào bàn tay của hỉ nương, nhẹ nhàng bước đi.
Nhưng còn chưa bước được vài bước, đột nhiên ở cửa đã truyền ra tiếng nổ “bành”……..
” Ai yêu, thắt lưng của ta……..”
Lưu ma ma kêu lên thảm thiết, lập tức đen yên tĩnh xung quanh đánh động.
Tôi tớ của Sở Vương phủ đều chạy tới, một đoàn loạn hết.
“Nhũ mẫu bị ngã, người đâu tới đỡ dậy.”
” Nhũ mẫu, lưu ma ma…….”
Trong âm thanh ồn ào nào động ấy, còn trộn lẫn không ít tiếng cười mỉa mai.
Lưu ma ma được mọi người nầng dậy, lộ ra khuôn mặt vốn uy nghiêm giờ chỉ có chật vật, hai mắt hàm chưa cảnh cáo nhìn về đằng sau, “Chuyện này nhũ mẫu ta sẽ không bao giờ quên.”
Âm thanh lạnh lùng vừa dứt, Lưu ma ma được nha hoàn đỡ đi, phất tay áo bước vào đại môn.
” Mông, là ngươi làm.”
” Ai bảo lãi yêu bà đó dám bất kính với chủ nhân, nhưng mà đây mới là một đòn cảnh cáo nhỏ, nếu không phải chủ nhân đã dặn lấy thế cục làm trọng, nô tỳ đã làm cho nàng ngã không đơn giản như vậy.”
Thanh Thanh liếc mắt nhìn Ô Mông ở bên cạnh, khóe miệng dịch chuyển một chút, sử dụng tâm ngữ, nói: “Vậy ngươi hắn lên làm cho nàng ngã nặng thêm chút nữa, chù sao cũng đã ra tay.”
” Ơ? Chủ nhân…….”
Ô Mông lấm lét nhìn, một bộ dạng ngoài ý muốn nhìn Thanh Thanh.
” Đi thôi.”
Thanh Thanh cười khẽ một tiếng, hỉ nương liền dìu đỡ, bước vào đại môn Sở Vương phủ.
Danh Sách Chương: