Mới vừa ra khỏi thư phòng, một bé gái khoảng chừng bốn năm tuổi chạy tới, theo sau là một bà vú ước chừng hơn năm mươi tuổi vội vã đi theo "Dao nhi, Dao nhi, tiểu thư chậm một chút."
"Minh Dao, sao muội lại tới đây? Lại bướng bỉnh à?" Nam tử vẫn im lặng không nói, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương chạy tới thì giọng thay đổi, mang theo vài phần nhu hòa.
"Muội không có, muội rất ngoan. Muội chỉ tới xem vì sao mấy ngày rồi mà ca ca không đến thăm muội?" Tiểu cô nương ngửa đầu bĩu môi nhìn chằm chằm nam tử trước mắt đầy vẻ lên án.
Bà vú còn chưa tới gần khẽ kêu một tiếng "Dao nhi, gọi hoàng huynh, không thể không giữ quy củ."
Tiểu cô nương quay đầu lại, bĩu môi nói với bà vú "Ta sẽ gọi ca ca. Trong cung mới gọi hoàng huynh."
Tứ hoàng tử Hách Liên Minh Hiên nhìn tiểu muội muội của mình, lắc đầu đối với bà vú đang định nói chuyện, ngồi xổm xuống, "Ca ca đang vội an bày chuyện chúng ta đi Thanh Châu. Chờ ba tháng nữa là chúng ta có thể đi rồi."
Lâm mẹ bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn hai huynh muội. Thôi thôi, đang trong nhà đế vương đã quy củ nhiều lắm, nếu ngay cả xưng hô cũng không thể tùy tâm, vậy thật sự là càng thêm bi ai.
"Thật sao? Ca ca đã an bày xong rồi ư?" Thập tam công chúa, Hách Liên Minh Dao vẻ mặt kinh hỉ, từ khi nghe Lâm mẹ nói mình có thể cùng ca ca rời đi hoàng cung tới Thanh Châu, nàng ta liền vô cùng trông chờ.
Từ nhỏ nàng ta đã nghe Lâm mẹ nói, Thanh Châu rất đẹp, có núi, có sông. Nàng ta không cần ở hoàng cung, luôn bị Hách Liên Minh Tâm khi dễ. Hơn nữa ca ca ra hoàng cung, ngay cả người nói chuyện nàng ta cũng không tìm thấy. Tuy rằng ca ca cũng không có gì nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta nói, ca ca nghe là được. Lâm mẹ luôn ngăn cái này, cản cái kia, nàng ta không thích.
Lâm mẹ, bà vú của Lâm Tuyết Oánh đến gần, hành lễ với Hách Liên Minh Hiên bất đắc dĩ nói "Đêm qua đã kêu gào đòi tới tìm Hoàng tử. Dỗ tới sáng hôm nay, vừa dậy đã không chịu, không có cách nào nô tỳ đành phải đi cầu Khánh phi, lấy bài tử của Khánh phi để ra ngoài."
Lâm mẹ thấy nét mặt Minh Hiên mệt mỏi, đau lòng nói "Hoàng tử không nghỉ ngơi tốt sao?"
Hách Liên Minh Hiên đứng lên lắc đầu, "Không sao, ngủ trễ thôi. Không sao." Đối với bà vú luôn luôn chiếu cố mẫu phi, lại còn coi mình và Minh Dao quan trọng hơn so với tính mạng, Hách Liên Minh Hiên cũng rất tôn kính.
"Vậy Hoàng tử đi ngủ một lát đi, để Minh Dao tự chơi một lúc. Ta đi phòng bếp kêu nấu chút canh cho Hoàng tử bồi bổ." Lâm mẹ nhìn hai đứa nhỏ không nương, có cha lại giống như không có cha thì rất đau lòng. Nghĩ tới thân phận của mình lại hoảng sợ cúi đầu.
Hách Liên Minh Hiên khoát tay, "Bà vú đi đi, ta chơi với Minh Dao."
"Ca ca, ca ca muốn chơi với Minh Dao sao? Ca có thể giúp Minh Dao vẽ tranh không? Gần đây Minh Dao học rất nhiều tranh, muội có thể vẽ cho ca xem không?" Hách Liên Minh Dao ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, khát vọng nhìn Minh Hiên.
Minh Hiên dắt tay Minh Dao dẫn về thư phòng, "Ừ, Minh Dao vẽ tranh cho ca ca xem..."
Lâm mẹ nhìn hai huynh muội đi vào thư phòng xoay người đi tới phòng bếp.
Chỗ này là tòa nhà hoàng đế ban cho Hách Liên Minh Hiên ở kinh thành, không lớn lắm, có ba cái sân, không bằng một nửa các hoàng tử khác. Hách Liên Minh Hiên thì không thèm để ý, dù sao hắn sẽ rời đi rất nhanh.
Lâm mẹ đi thẳng tới phòng bếp, ngoại trừ bà ta phía sau còn có hai nha hoàn từ trong cung đua tới hầu hạ. Trong viện một nha hoàn cũng không có, cực kỳ yên tĩnh.
Lâm mẹ nhìn bốn phía, mày nhíu chặt.
Tháng sau Tứ hoàng tử đã mười tám, không nói thành thân, ngay cả một nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng không có, cũng đừng nói gì đến Chính phi Trắc phi.
Nghĩ tới các hoàng tử khác, ngay cả Thập hoàng tử mới mười bốn tuổi cũng đã có mấy nha đầu hầu hạ, mùa xuân sang năm Thất hoàng tử mười sáu tuổi cũng muốn nạp phi. Nhưng Tứ hoàng tử nhà mình thì không biết phải như thế nào.
Không có mẫu phi thu xếp, thân phận của mình đê hèn cũng không dám tự tiện làm chủ. Nhưng Khánh phi hỏi mấy lần đều bị Tứ hoàng tử khéo léo từ chối chuyển sang chuyện khác.
Lão hoàng đế kia, cho tới bây giờ cũng không hỏi qua. Ôi. Thực là sốt ruột chết người. Chính mình đã hơn năm mươi tuổi, không biết còn có thể chăm sóc hai huynh muội này được bao lâu. Nếu không phải còn muốn chăm sóc hai huynh muội này thì lúc trước cũng đã đi theo Lâm Tần rồi. Ôi, hai đứa nhỏ đáng thương, nếu sinh trong gia đình bình thường...
Suy nghĩ hỗn loạn còn chưa sắp xếp rõ ràng thì đã tới phòng bếp.
Phòng bếp có ba bà tử, người hầu hạ cũng đều làm việc ở chỗ này trong phủ.
Bình thường Phủ đệ của Tứ hoàng tử chỉ có một mình Tứ hoàng tử, hạ nhân cũng ít, mấy bà tử này đều nhàn rỗi, lúc này đang nhàn nhã nhặt rau nói chuyện phiếm trong phòng bếp.
"Ôi, các bà nói xem, Tứ hoàng tử về Thanh Châu có dẫn theo chúng ta không?" Một bà tử khỏe mạnh hỏi hai bà tử khác.
"Tôi ước gì không dẫn theo đó. Thanh Châu kia có cái gì tốt, tôi nghe nói chỗ kia là vùng khỉ ho cò gáy, tôi không muốn đi." Nói chuyện là bà tử cao gầy khôn khéo.
"Cũng không thể nói như vậy, tôi lại nguyện ý đi. Tuy rằng Tứ hoàng tử không nói chuyện, nhìn thì nghiêm túc lạnh lùng nhưng cũng không khắt khe hạ nhân, hơn nữa người ít đơn giản, dễ hầu hạ." Một bà tử mặt tròn, vẻ mặt tươi cười, nhanh nhẹn lặt rau xanh.
"Tôi cũng muốn đi, kinh thành có gì tốt. Tôi còn định cầu Tứ hoàng tử đưa cả nhà tôi theo đó." Bà tử khỏe mạnh mở lời đầu tiên nói.
"Các bà đó đúng là không có kiến thức. Tứ hoàng tử rõ ràng không được sủng ái, về sau cũng chỉ là vương gia không được sủng. Đi theo thì có gì ưu việt chứ." Bà tử khôn khéo nói.
"Ôi trời, chúng ta làm nô tài thì mong cầu cái gì, không phải cầu cuộc sống an ổn sao. Sủng hay không sủng thì làm gì. Bà Trương, nếu bà thật sự cầu xin Tứ hoàng tử thì đừng quên nói giúp nhà tôi theo nhé." Bà tử mặt tròn nói.
"Đúng, đúng vậy. Vậy, tôi cảm thấy chuyện này nên cầu Lâm mẹ trước thì tốt hơn. Đến lúc đó, có lẽ khi chúng ta đi Thanh Châu cũng đều do Lâm mẹ quản lý, Tứ hoàng tử làm gì có sức quản chúng ta." Bà tử khỏe mạnh nghĩ nghĩ nói.
Lâm mẹ đứng ở cửa nghe cẩn thận, nhìn kỹ hai bà tử muốn theo đi Thanh Châu, trong lòng có tính toán, sau đó dẫn theo hai nha hoàn đi vào phòng bếp.
Vào phòng bếp, ba bà tử vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ, Lâm mẹ tươi cười, giả bộ đỡ một cái, "Đều đứng lên đi."
Lúc trước khi chuyển tới phủ đệ hoàng tử này bà ta cũng lo lắng trong phủ không có người quản lý người trong phủ, Lâm mẹ mới đến cũng phải cân nhắc chuẩn bị một chút.
Bà tử mặt tròn là vợ của Vương gia, ông ta là người chạy chân trông cửa ngoài tiền môn, có con trai mười bốn tuổi, ở trong phủ hầu hạ, hai cha con đều hàm hậu thành thật.
Bà tử khỏe mạnh là vợ của Trương gia, cũng là người hầu trong phủ, có con trai mười lăm tuổi trông cửa ở bên trong viện, cơ trí, đi đứng nhanh nhẹn, cũng tạm được.
Phu quân của bà tử khôn khéo là quản sự trong phủ, thường xuyên oán giận nói với bà ta trong phủ này căn bản không có việc gì làm, ông ta chẳng quản được cái gì, không giống với quản sự phủ đệ của các hoàng tử khác, rất uy phong.... Bà tử khôn khéo nhớ lại mấy lời vừa nói, lo lắng bị Lâm mẹ nghe được, khúm núm ngó theo Lâm mẹ, thấy bà ta vẫn cười tủm tỉm đang chuẩn bị nấu canh, không hề có ý định trách mắng mình thì bĩu môi, yên tâm tiếp tục đi làm đồ ăn.
Lâm mẹ lấy con gà mái tươi mới làm rửa sạch cho vào nồi, thêm nước, lại cho thêm chút dược liệu bổ đặt lên bếp lò, dặn nha hoàn Thược Dược mình dẫn tới canh chừng cẩn thận, còn mình đi ra phòng bếp.
Trong viện vẫn im ắng như trước, Lâm mẹ đi sang thư phòng.
Lúc trước nếu không phải Lâm gia giúp đỡ cho mình miếng cơm manh áo chỉ sợ bà ta đã sớm đi theo hai cha con, trong lòng Lâm mẹ thở dài.
Nhớ lại thời gian hơn ba mươi năm trước, Lâm cha vẫn là huyện lệnh thất phẩm, sau khi Lâm mẫu sinh hạ Lâm Tuyết Oánh bởi vì tuổi đã rất cao nên không có sữa, chỉ có thể tìm bà vú nuôi nấng.
Lúc đó mình cũng mới sinh không lâu, cùng tướng công chạy nạn đến Thanh Châu thì sinh non, nhà dột còn gặp cả đêm mưa, tướng công hái rau dại sau núi bị ngã xuống núi chết ngay lúc đó.
Khi biết được Lâm gia cần bà vú, chính mình ôm đứa con mới sinh non đi Lâm phủ, Lâm mẫu phần vì đồng tình, phần vì cũng thật sự cần bà vú nên giữ lại hai mẹ con, còn cho người đi an táng tướng công.
Nhưng đứa bé sinh non cuối cùng cũng không thể sống. Mất đi tướng công, lại mất đi con, mình thương tâm muốn chết. Là Lâm mẫu luôn luôn an ủi cổ vũ, thậm chí vì an ủi mình mất con đau lòng mà cố ý để Lâm Tuyết Oánh ở bên mình suốt ngày đêm. Mình cũng là người vừa làm mẫu thân, sao lại không có mong ước hận không thể lúc nào cũng muốn ôm đứa bé chứ? Ân tình của Lâm mẫu cả đời mình cũng không quên được.
Từng ngày từng ngày, Lâm Tuyết Oánh dần dần lớn lên, chính mình cũng thoát khỏi đau thương ở Lâm gia không biết bao nhiêu năm. Lúc Lâm mẫu qua đời, đệ đệ Tuyết Oánh mới mười ba tuổi. Lúc mình đi theo Lâm Tuyết Oánh tiến cung, Lâm cha đã giao Tuyết Oánh cho mình chăm sóc. Giờ đã bao tuổi rồi còn không biết tương lai ra sao.
Nhớ tới Lâm Tuyết Oánh đã mất, Lâm mẹ lại cảm thấy đau đớn trong lòng. Bà ta phải làm thế nào để không làm thất vọng những người nhà Lâm gia có ân trọng như núi đối với mình.
Đi đến cửa thư phòng, Lâm mẹ lau nước mắt nghe ngóng, bên trong có tiếng nói chuyện khẽ khàng vọng ra, Lâm mẹ xoay người di tới bàn đá bên ngoài thư phòng ngồi xuống, định cho hai huynh muội thêm thời gian ở lâu một chút.
Lúc trước khi Lâm Tần sắp đi, nàng ta đã cầm lấy tay mình, nặng nhọc nói từng tiếng muốn mình chăm sóc tốt cho Minh Hiên cùng Minh Dao, không để cho Minh Hiên đi tranh giành vị trí kia, những lời đó lúc nào cũng ở trong đầu bà ta. Lâm Tần là do chính tay bà ta nuôi lớn, vẫn luôn thương yêu nàng ta như con ruột, đối với hai đứa bé do Lâm Tần lưu lại cũng coi trọng như tính mạng mình. Nhưng chính mình thật sự có năng lực chăm sóc bọn họ tốt sao? Chỉ hy vọng có thể thuận lợi đến Thanh Châu, có thể an ổn sống.
Lâm mẹ âm thầm cầu nguyện.