Ngọc My vừa định đi tắm thì có tiếng chuông cửa, cô bỏ tạm quần áo xuống ghế rồi đi ra xem. Ngọc My vừa mở cửa đã bị Hoàng Vũ làm cho giật mình, anh cứ thế lù lù đi vào trong nhà, ngồi xuống sô pha mặc kệ Ngọc My thắc mắc:
“Sao chú lại quay lại thế?”
Anh ngả người nằm duỗi dài ra sô pha. Ngọc My ghét bỏ khoanh tay, từ trên dim mắt nhìn xuống:
“Chú về nhà chú đi, chú say rồi cháu không cho chú ở lại đây đâu.”
Hoàng Vũ không đáp, xoay người úp mặt vào thành sô pha, Ngọc My cau mày tóm tay anh kéo dậy:
“Chú đừng có mà nhây nhé, cháu không mềm lòng với chú đâu.”
“Có kết quả rồi.”
“Thật không? Như nào, chú nói cho cháu biết đi?”
Hoàng Vũ chợt ngồi bật dậy, mặt đối mặt với Ngọc My, anh tự nhiên im lặng khiến lòng dạ cô nóng bừng như có lửa đốt. Dù đã lường trước điều tệ nhất nhưng Ngọc My vẫn khó chấp nhận nếu kết quả xét nghiệm huyết thống của cô và lão Minh tương thích.
Cô hết bặm lại cắn môi, khiến nó trở nên thâm tím cả đi, cần cổ lên xuống đều đều như cố nhấp ướt cuống họng.
Hoàng Vũ hít một hơi thật sâu như muốn lấy hơi khiến Ngọc My chợt nín thở theo. Anh thản nhiên đáp:
“Đối xử tốt với tôi một chút, sẽ nói cho em nghe.”
“Chú bị điên à? Người ta đang căng thẳng chết đi được còn ở đấy mà đùa cợt nữa?”
“Không đùa, có nước nóng không? Tôi muốn đi tắm. Quần áo lần trước nhờ em giặt hộ vẫn còn chứ?”
Ngọc My vô thức gật đầu. Cô trân mắt nhìn người đàn ông kia cứ thế lù lù đi về phía phòng tắm. Ngọc My vội chạy theo, túm tay anh kéo lại:
“Chú nói thật đấy à?”
“Chắc đùa? Tỉnh táo mới nói được. Lấy quần áo cho tôi đi.”
Ngọc My sốt ruột đến phát cáu, mà Hoàng Vũ lại chẳng giống như nói đùa chút nào. Cô chết lặng đứng nhìn cửa phòng tắm cứ thế sập lại.
Ngọc My bất lực đi vào phòng tìm đồ cho Hoàng Vũ thay. Là bộ lần trước cả hai cùng dính mưa lúc cô cứu đứa trẻ rơi xuống cống, Hoàng Vũ định vứt đi rồi nhưng Ngọc My tiếc của nên nhặt lại rồi giặt sạch cho anh.
Ngọc My cầm theo quần áo khô đứng bên ngoài gõ cửa:
“Chú lấy quần áo này.”
“Đợi tí xong rồi.”
Cửa vừa bật mở, Ngọc My vội lùi lại, khẽ cau mày nhìn người bên trong lù lù bước ra. Nhưng cô vừa nhìn thấy thân trên ở trần của Hoàng Vũ thì vội quay ngoắt người hét lên:
“Ai bảo chú ra? Quần áo đây mặc vào đi.”
Cô không quay lại, chỉ với tay ra sau đưa quần áo cho anh. Hoàng Vũ bước đến ngay phía sau lưng Ngọc My, khẩy môi nhìn cánh tay đưa về phía mình còn đang rung rung vì mỏi:
“Lão Minh không phải bố em.”
“Thật không ạ?”
Ngọc My sung sướng hét lên, bất chấp tình hình mà quay ngoắt lại bấu víu vào người Hoàng Vũ. Gương mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự vui mừng, đôi mắt chợt ngấn nước trong veo cứ hấp háy ngước nhìn anh đợi chờ sự xác nhận cho thông tin mà Hoàng Vũ vừa đưa ra:
“Thật, vừa có email từ Trung tâm xét nghiệm, độ tương thích chưa đến không phẩy không hai phần trăm, không cùng huyết thống.”
Ngọc My mừng đến run rẩy, từng đầu ngón tay vô thức siết chặt thứ đang nắm lấy rồi rung rung giật giật như cố kìm lại sự phấn khích đang trào dâng trong lòng mình.
“May quá, may quá rồi! Chú không lừa cháu chứ?”
“Thật không lừa.”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi chú ơi!”
Cô đã từng rất mong tìm được bố, vậy mà khi biết được người có thể là bố cô nhất lại không phải, không ngờ có thể khiến Ngọc My mừng đến như vậy, nước mắt ứa ướt khóe mi, vành mắt cũng tự động hoen đỏ.
Hoàng Vũ cười nhẹ, đưa tay miết đi giọt nước nóng hổi mới vừa rơi xuống:
“Mừng đến vậy sao? Không phải ước mơ có ông bố khá giả như trong phim bất thình lình đến tìm mình à? Giám đốc công ty Đại Hải Dương siêu giàu có đấy.”
Ngọc My lắc đầu theo phản xạ: “Giàu nhưng thất đức như ông ta, cháu cũng không thèm.”
Tay cô vừa buông lỏng đã lại siết chặt, Hoàng Vũ lúc này mới giật thót mình vì cảm giác có cái gì đó vừa mới lỏng lẻo như sắp tuột xuống đến nơi. Anh thảng thốt rủ nhanh mắt nhìn xuống, Ngọc My cũng theo phản xạ nhìn theo, một giây rồi lại hai… giây, trong căn phòng nhỏ chợt vang lên tiếng hét chói tai:
“A!!! Con quái vật!”
Ngọc My nhắm chặt mắt, quay ngoắt người đi, hai tay siết chặt, run rẩy đứng yên. Cô vừa giật tuột khăn tắm quấn quanh hông Hoàng Vũ, để lộ ra con quái vật gớm ghiếc đã sớm thức tỉnh trần trụi trước mắt mình.
Hoàng Vũ rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, điềm nhiên cúi người nhặt khăn tắm quấn lại, rồi mới lấy quần áo rơi vãi dưới chân Ngọc My. Cô nghe tiếng sột soạt thì he hé mắt liếc qua vai:
“Chú mặc đồ chưa đấy?”
Hoàng Vũ chẳng ngại mà đưa mặt, ghé miệng sát tai Ngọc My thổi luồng khí nóng hầm hập vào vành tai cô thì thầm:
“Con quái vật này không cắn em đâu mà la làng lên thế.”
“Chú biến thái à? Còn không đi mặc đồ đi.”
Ngọc My run sợ phi một mạch đến xô pha, cách xa Hoàng Vũ, tai và mặt cô đã đỏ phừng phừng như vừa bị dội cả xô nước sôi vào đầu.
Hoàng Vũ nhịn cười, dim mắt nhìn theo. Ngọc My vẫn chưa dám ngoảnh mặt lại.
Bình thường toàn người ta chủ động lột đồ của anh săn “quái vật”, chưa từng có cô gái nào nhìn thấy nó lại chạy mất dép như Ngọc My khiến Hoàng Vũ càng phấn khích hơn thì phải. Nhưng càng hưng phấn thì người khổ chỉ là anh thôi, Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra nhìn xuống con quái vật đã thức tỉnh của mình, rồi lắc đầu ngao ngán đi vào trong phòng tắm mặc đồ.
Hoàng Vũ áo sống chỉnh tề đứng trước mặt Ngọc My, nhìn cô mặt đỏ tía tai lẩn tránh ánh nhìn của mình thì nhịn không nổi cứ tủm tỉm cười.
Cô thẹn quá hóa cáu mà quắc mắt lườm:
“Chú cút đi, còn ở đấy mà cười cợt à? Biến thái, không biết xấu hổ.”
“Mang tiếng là bác sĩ không lẽ lúc giải phẫu không nhìn thấy bao giờ? Hay toàn trốn tiết giải phẫu cơ thể nam giới vậy?”
Ngọc My giãy nhảy lên như đỉa phải vôi lùi lại khi Hoàng Vũ vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh:
“Ai bảo.”
“Thế chưa quen hay sao mà phải căng?”
“Lúc giải phẫu nó... không phải hướng mười hai giờ như chú.”
“Khục!!!”
Hoàng Vũ cười đến sặc, vỗ ngực ho khan mấy lần. Ngọc My ngượng mồm lại một phen mặt đỏ tía tai, tức đến đỏ mắt vì bị Hoàng Vũ trêu đùa. Trước đây học giải phẫu đều là người đã chết nên thứ đó rủ oặt không thì cũng sun xoăn lại chứ không tồng ngồng như thế kia, mà có từng thấy thì cũng là hình ảnh trên giáo trình, hình dáng và màu sắc so với thực tế trần trụi hoàn toàn trái ngược nhau. Bảo làm sao cô không chết khiếp khi mục sở thị trực tiếp như vừa rồi.
Anh ngừng cười, cả người ngả xuống thành ghế, mặt ngửa lên trần nhà than:
“Đói quá!”
“Về nhà chú mà ăn đi, muộn rồi cháu còn đi tắm.”
Anh khoát khoát tay, cô không tin tưởng liền rời khỏi sô pha đi đến bên tủ lạnh lấy ra một gói bánh mì sấy bơ mang lại đưa cho Hoàng Vũ:
“Đây chú cầm về mà ăn, đi đi cháu mở cửa cho.”
Anh nghiêng đầu nhìn nhanh vào gói bánh rồi ngước lên nhìn Ngọc My:
“Tôi hết say rồi.”
Cô hiểu ý Hoàng Vũ thì bất lực thở hắt ra, nhấc tay anh lên nhét gói bánh vào đầy rồi khoắng lấy quần áo mang thẳng vào nhà tắm. Hoàng Vũ chợt cong môi nở nụ cười rất nhẹ, mắt vẫn đăm đắm nhìn theo bóng lưng Ngọc My cho đến khi cửa phòng tắm đóng sập lại.
Anh nheo mắt nhìn gói bánh, suốt ngày cứ thấy Ngọc My ăn loại bánh này mà không thấy chán. Hoàng Vũ tự hỏi không biết nó có cái gì ngon? Nhìn đã không được đẹp mắt, lại còn khô quắt khô queo lại.
Thế mà lúc Ngọc My trở ra thì gói bánh mì chỉ còn vài miếng vụn. Cô bĩu môi đi về phía tủ lạnh lấy hộp sữa lít đang uống dở, rót ra cốc rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Nhìn cốc sữa Ngọc My đưa ra trước mặt, Hoàng Vũ ngờ vực hỏi:
“Bao lâu nữa thì hết hạn thế?”
“Date mới toanh, cháu mới mở sáng nay. Cháu quay nóng rồi, chú uống đi. Ăn hết cả bánh của người ta rồi.”
“Cho thì chả ăn.”
Hoàng Vũ nhận lấy sữa, cầm ở trong tay, hơi ấm lan tỏa khắp lòng bàn tay anh. Ngọc My vừa lau tóc vừa thao thao nói:
“Sữa thì không hết hạn, nhưng bánh mì thì chắc là hết hạn rồi.”
“Hử?”
“Ở dưới chân chung cư có một tiệm bánh ngọt. Bánh mì tối bán không hết họ lại cho cháu vài cái.”
“Quá đáng vậy?”
“Quá đáng cái gì? Người ta cho là tốt rồi, có cái mà ăn còn bảo quá đáng. Nói là bánh ế chứ cũng là bánh làm trong ngày thôi, nhưng để đến hôm sau thì ăn không ngon nữa rồi. Cháu xin trước ấy chứ, rồi thành thói quen nên cứ còn là lại phần cho thôi.”
Nghe Ngọc My nói, mà Hoàng Vũ lại chạnh lòng. Rõ ràng chỉ là câu chuyện quá đỗi bình thường mà sao anh cứ có cảm giác cô gái này rất cực khổ, thì trong lòng đã dấy lên sự xót xa.
“Uống không?”
“Cháu không, chú uống đi cho dễ ngủ. Vừa nãy quên không lấy cho chú. Cái này không tính ti.ề.n đâu, cháu mời.”
“Hào phóng vậy?”
“Thì chú mang tin tốt đến cho cháu, có qua có lại.”
Anh khẽ lắc đầu bật cười, rồi nhấp vài ngụm sữa ấm. Hoàng Vũ tinh quái lén nhìn cô, khóe môi còn tì trên miệng cốc đã đẩy cong cong:
“Tin siêu tốt thế mà chỉ được một cốc sữa với mấy miếng bánh mì hết hạn thôi sao?”
“Chứ chú muốn gì nữa? À, cháu trả chú t.iề.n làm xét nghiệm ADN, bao nhiêu ạ?”
“Có ti.ền để trả cơ à?”
“Ừm, thì cùng lắm là cháu nợ, dù sao thì vẫn còn tiền quần áo của chú chưa trả nữa. Để cháu trả dần.”
Anh khẩy môi bật cười, uống nốt ly sữa rồi đặt cốc không lên bàn. Hoàng Vũ bất thình lình nhấc tay Ngọc My ra, ngả người gối đầu lên đùi cô.
“Chú điên à?”
Ngọc My giật mình thì đứng phắt dậy khiến Hoàng Vũ ngã nháo nhào xuống đất.
“Au!!!”
Anh nhăn nhó xuýt xoa, lóp ngóp ngóc đầu dậy, ai oán nhìn lên. Ngọc My đã nhảy hẳn lên trên ghế, hai chân đứng thành hình chữ v, đầu móng bấm chặt xuống mặt ghế trụ vững mà đỏ mặt tía tai chửi xéo Hoàng Vũ:
“Chú biến thái lại định giở trò hả? Cháu không dễ bị lừa đâu nhé!”
“Ai làm cái gì mà cứ giãy đành đạch lên như người ta ăn thịt mình đến nơi rồi thế? Đau chết đi được.”
Hoàng Vũ cau có mặt mày, bực dọc bám vào thành bàn uống nước đứng lên, một tay đỡ lưng vừa đụng phải cạnh bàn đau điếng, cảm giác như tróc cả mảng da ra rồi chứ chẳng đùa.
Thấy anh cứ nhăn nhó mặt mày, Ngọc My lại mềm lòng thì cảm thấy có lỗi, vừa cắn ngón tay vừa dò hỏi:
“Đau lắm à?”
“Thử không?”
“Chú nỡ sao?”
Anh liếc mắt gườm cô, nhìn cái mặt chưa bằng bàn tay mình đang nhăn nhăn nhó nhó tỏ ra hối lỗi lại bực dọc thở hắt ra.
Đúng là anh không nỡ thật, con gái con đứa gì mà người bằng một nhúm, mấy đứa em gái rồi vợ bạn này kia của anh đã liễu yếu đào tơ nhìn gió muốn thổi bay rồi mà Ngọc My còn gầy trơ cả xương ra, chẳng biết phải ăn bao nhiêu mới lớn được nữa.
Ngọc My vén áo Hoàng Vũ kiểm tra vết trầy cho anh, cả mảng da ở thắt lưng hơi trượt ra thật, lúc cô chạm vào còn hơi xót khiến anh bất giác rùng mình, cả người ưỡn về phía trước né tránh.
“Nhẹ thôi, đau đấy.”
Không biết ông nào làm cảnh sát mình đồng da sắt không sợ đau, chứ Hoàng Vũ vừa rồi là chẳng thèm kiêng nể hay sĩ diện gì mà phải chịu đau để làm ra vẻ với gái đâu nhé. Anh đau thật chứ chẳng phải đùa. Ngọc My bôi thuốc mỡ cho Hoàng Vũ rồi kéo áo xuống cho anh.
Cô nhìn anh như người ngoài hành tinh, Hoàng Vũ cũng thừa biết người ta muốn đuổi khách nhưng lại cố tình tỏ ra không hiểu.
“Chú lại định ngủ ở đây đấy à?”
“Không được à?”
“Được, chú ngủ ngoài sô pha đi.”
“Nhưng sô pha nhà em ngắn lắm, tôi nằm toàn thiếu chân. Mà co lên thì mỏi gối.”
“Vậy cháu ngủ sô pha, nhường giường cho chú. Trừ thêm một trăm năm mươi nghìn vào nợ cũ.”
“Trừ năm trăm đi, tôi ngủ giường có người.”
Hoàng Vũ nhanh chân nhanh tay khoác vai Ngọc My lôi tuốt vào phòng cô. Ngọc My chỉ giãy giụa cho có lệ, chứ cô biết thừa bản thân không từ chối được người này rồi. Dù sao thì cô cũng chọn tin anh vì vậy lại tin thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Đèn ngủ nhàn nhạt choán lấy căn phòng nhỏ, tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm cúng, Hoàng Vũ chợt động đậy, đưa tay khều khều vai Ngọc My:
“Này!”
“Hử?”
“Thế có tìm bố nữa không?”
Ngọc My chợt im lặng, Hoàng Vũ đăm chiêu nhìn vào tấm lưng trước mắt, ánh sáng ngược chiều không soi rõ được động thái của cô.
“Thật ra thì bây giờ có tìm được bố đi chăng nữa thì chưa chắc cháu đã thích nghi được. Biết đâu ông ấy cũng có gia đình riêng của mình rồi cũng nên. Sẽ chẳng có ai thích con riêng của chồng, thích một đứa con ngoài giá thú lù lù xuất hiện để tranh giành với họ đâu. Bao nhiêu năm nay không có ông ấy thì đói cháu vẫn tự biết kiếm cơm để ăn, lạnh thì tìm áo ấm mặc, ốm biết tự uống thuốc, mưa biết chạy vào nhà. Không có ông ấy vẫn ngon lành."
Cô khẽ thở hắt ra, rõ ràng là vì quá bất lực:
“Nói chung thì hi vọng chỉ là hi vọng, cũng không nhất định là quá mong cầu đâu… Nhưng nếu có người bảo vệ lúc bị bắt nạt, có người đứng ra chủ trì hôn lễ… à, làm gì có ai muốn lấy một đứa không rõ nguồn gốc như cháu chứ? Đúng là xem phim hơi nhiều rồi. Hì.”
Môi cười mà nước mắt không ngừng ứa ướt mi cô. Từ lúc bị lão Minh dọa, Ngọc My chính thức sợ nếu như bố mình là lão, hoặc giống như lão thì bản thân sẽ không thể chấp nhận được mất. Người bố trong mơ của cô khác cơ, hiền lành đức độ dù không được như sư thầy thì ít nhất cũng là một người cha thương con, người có thể bảo bọc che chở cho cô chứ không phải một ông bố giàu có nhưng vô tâm vô tính.
“Không tìm nữa cũng tốt, coi như ông ta chết rồi đi. Dù sao trước nay cũng chẳng có, nếu em cần một người bố thì…”
“Chú định nhận làm bố cháu à?”
Hoàng Vũ còn chưa nói hết, Ngọc My đã xoay người cắt ngang lời khiến anh khựng lại, cô đưa tay nâng cằm Hoàng Vũ lên để hai cánh môi anh khép lại. Hoàng Vũ nuốt khan chối:
“Ai thèm làm bố của em chứ? Điên.”
Ngọc My bị lời Hoàng Vũ chọc cười:
“Chú hài hước thật đấy. Nếu hôm nay cháu không đến thì chắc giờ này chú đã nằm ở chỗ khác rồi nhỉ?”
Hoàng Vũ không biết là có hiểu ý của cô hay không lại thản nhiên đáp lời:
“Ừ, tất nhiên.”
Ngọc My bĩu môi, đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn người đối diện không hề chớp. Đúng là đồ lăng nhăng biến thái, thói hư tật xấu vẫn không bỏ được, cô đúng là bị điên mới tin chú ta đã thay đổi.
“Thích nhờ, thích ngủ với ai là gọi một phát có liền.”
“Chả thích, có người còn phải bị đánh cho bầm dập tím tái mới được ngủ cùng đấy thôi.”
“Ai đánh? Chú tự ngã..."
Ngọc My vội mím môi, mặt bỗng đỏ dần dần, ngại miệng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Hoàng Vũ chợt nhích lại gần, cô giật mình co người lùi ra sát mép giường, chỉ tay cảnh cáo:
“Cháu đuổi chú ra khỏi nhà đấy.”
“Ngã bây giờ.”
“Chú làm gì đấy hả? Giường rộng… bỏ ra.”
Bị kéo lại bất ngờ, còn bị Hoàng Vũ ôm cứng lấy khiến Ngọc My phát hoảng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lại bị giọng nói trầm ấm nhẹ tựa ru ngủ thì thầm bên tai làm cho dịu lại:
“Để cho tôi ôm một tí. Thời gian này mệt chết đi được, ba tháng nay rồi chưa có một giấc ngủ tử tế nào.”
“Làm gì mà không ngủ tử tế?”
“Không có ai để ôm. Đau đấy.”
Hoàng Vũ khẽ cau mày, cúi thấp đầu tựa môi vào trán Ngọc My, đè giọng nhắc nhở khi vừa bị cô nhéo một cái rõ đau vào sườn.
Khoảng cách quá gần gũi khiến Ngọc My xấu hổ liền xoay người né tránh. Nhưng Hoàng Vũ vẫn nhất định không buông tay, càng ôm ghì lấy, cằm anh đặt lên góc cổ cô, dụi mặt vào tóc, cảm nhận mùi hương dễ chịu từ Ngọc My dần choán ngập khứu giác của mình.
“Hôm nay em không đốt trầm à?”
“Có đốt từ sáng trước khi ra khỏi nhà, lúc nãy thì quên rồi. Phòng bị hôi à?”
“Không, dễ chịu lắm.”
“Chú!”
“Hử?”
“Bao giờ mới có tin của thầy cháu với Tuệ Nhi?”
Giọng cô nhỏ xíu, dư âm còn thoáng chút nghẹn ngào, như gai nhọn cào ngứa tim Hoàng Vũ. Anh siết chặt tay ôm lấy thân người bé nhỏ để tấm lưng gầy dán chặt vào vòm ngực vững chãi, cũng là muốn khiến Ngọc My an tâm tựa vào. Cuộc đời cô sinh ra từ vũng bùn đen tối bởi tội lỗi của mẹ mình, người thân duy nhất mất đi bỏ lại đứa trẻ tội nghiệp cho nhà chùa nuôi dưỡng, sư thầy và sư bác cùng những đứa trẻ đến rồi lại đi ấy chẳng khác nào người thân ruột thịt của Ngọc My. Cô không hỏi, không phải là không lo lắng, mà chỉ là tự tạo cho mình một niềm tin như Hoàng Vũ từng nói, chưa có tin tức là còn hy vọng.
“Sớm thôi, cứ tin tôi đi. Em có tin tôi không?”
Trong bóng tối, Hoàng Vũ chỉ nghe thấy tiếng khịt mũi khe khẽ phát ra, mà không nhìn thấy giọt nước long lanh vừa rơi ra khỏi khóe mi Ngọc My, nhưng trong giây lát anh lại cảm nhận được cái gật đầu nhè nhẹ của cô thì vành môi mỏng không tự chủ được chợt đẩy cong.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK