• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái túi trong tay Trình Lộc nặng trĩu, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Lâm Phùng, lớp trưởng ở bên cạnh gọi cô một tiếng: “Tiểu Lộc, cậu sao thế?”

Trình Lộc hoàn hồn lại, cô đặt túi quần áo lên quầy thu ngân rồi nghiêm mặt nói: “Thật ngại quá, tôi không cần.”

Lớp trưởng lo lắng gọi thêm một tiếng: “Tiểu Lộc…”

“Xin lỗi lớp trưởng, chúng ta hẹn lại lần sau đi, hôm nay tôi bỗng có chút việc, cậu đi trước đi.”

“Nhưng Tiểu Lộc….”

Lớp trưởng còn chưa nói xong đã thấy Trình Lộc bước nhanh rời khỏi cửa hàng quần áo.

Ánh mắt lớp trưởng tối xuống, nơi cậu ta định đưa Trình Lộc đến tiếp theo là một cửa hàng bán hoa, cậu ta đã mua rất nhiều hoa hồng, muốn tặng cho Trình Lộc, cũng chính thức thổ lộ với cô ở nơi đó.

Nhưng bây giờ, kế hoạch đã thất bại.

Trình Lộc bước khỏi cửa hàng quần áo, cô định về chỗ nhà hàng tìm Lâm Phùng. Nhưng nào ngờ vừa đi qua, lại thoáng thấy có người đẩy Lâm Phùng đi về hướng ngược lại.

Trình Lộc chạy tới, gọi to một tiếng: “Lâm Phùng!”

Người trước mặt dừng lại, cô bước vội mấy bước đến trước mặt Lâm Phùng. Lâm Phùng dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh mình, để cậu ta tạm thời tránh mặt.

Lâm Phùng giương mắt nhìn Trình Lộc: “Sao thế?”

Trình Lộc bị Lâm Phùng hỏi thế lập tức cứng họng.

Cô không biết tại sao mình lại chạy đến trước mặt Lâm Phùng, cũng không biết bản thân đang làm cái gì.

Ngón tay cô khẽ co lại: “Không phải đã nói sau này không gặp mặt nữa à? Bây giờ anh làm thế này… Là sao….”

Biểu cảm của Lâm Phùng không hề thay đổi, bàn tay anh khoác lên tay vịn của xe lăn, anh từ tốn nói: “Tôi không hề đến tìm em, bây giờ, là em đến tìm tôi.”

Trình Lộc lại cứng họng.

Cô muốn phản bác, nhưng nghĩ kỹ lại, Lâm Phùng nói không hề sai!

Cô cảm thấy những anh em trong cục cảnh sát còn dễ ở chung hơn nhiều, tâm tư không đến nổi như Lâm Phùng, thế mà anh lại dẫn cô đến tìm anh.

Lâm Phùng đẩy xe lăn đến gần chỗ Trình Lộc hơn một chút, anh khẽ cười thành tiếng: “Cảnh sát Trình, em đúng là chưa hết tình cảm với tôi, nói không gặp nhau nữa, thế mà vẫn không nhịn nổi nhỉ.”

Trình Lộc nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Tôi còn không nhịn nổi muốn đánh anh nữa đấy!”

Cô chỉ nói ngoài miệng như thế mà thôi, nhìn dáng vẻ của Lâm Phùng đi, anh vẫn chưa đi nổi nữa, sao cô có thể đánh anh chứ. Lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, anh buộc cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao?

Lâm Phùng nhìn vẻ mặt Trình Lộc, anh nhẹ nhàng vẫy tay với cô, ra hiệu cô đến gần hơn một chút.

Trình Lộc mím môi, cô bị Lâm Phùng chọc cho tức gần chết, cô liếc thấy anh như thế, tức giận nói: “Sao?”

Bình thường Lâm Phùng không thích cười, nhưng lúc anh cười lên rất đẹp.

Kiểu ý cười nhàn nhạt không lộ ra này càng làm người ta thấy hút mắt hơn.

Lâm Phùng chẳng giận thái độ ấy của cô, anh thoải mái nói: “Tôi không biết em đang lo lắng điều gì, tôi cũng không muốn đoán bừa, tôi chờ em nói cho tôi biết.”

Trình Lộc khẽ cắn môi, không nói gì.

Bầu không khí giữa hai người rơi vào bế tắc, mỗi lần Lâm Phùng nói đến vấn đề này, Trình Lộc đề sẽ im lặng hoặc trốn tránh. Nếu đổi lại là một người khác, sợ rằng người kia đã sớm thất vọng với cô, cũng cách xa cô rồi.

Lâm Phùng vươn tay ra với cô, muốn nắm lấy tay cô.

Vừa mới chạm đến đầu ngón tay, bỗng nghe được một tiếng gọi to từ ai đó: “Tiểu Lộc!”

Tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, Trình Lộc ngẩng đầu nhìn lại, cô thấy lớp trưởng đang bước nhanh đến chỗ mình. Chưa đến năm giây, cậu ta đã chắn ngang trước mặt cô.

Trình Lộc hoàn hồn lại, cô thầm phỉ nhổ mình suýt bị Lâm Phùng mê hoặc.

Cô rụt tay giấu ra sau lưng.

Lâm Phùng hít vào một hơi, sắc mặt anh lạnh xuống, liếc nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt chẳng có tí độ ấm.

Lớp trưởng bảo vệ Trình Lộc sau lưng mình, cậu ta cụp mắt nhìn Lâm Phùng ngồi trên xe lăn, giọng điệu rất không tốt: “Tiểu Lộc, sao thế? Tôi đưa cậu về.”

Câu này cậu ta nói với Trình Lộc, nhưng ánh mắt bất thiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Phùng.

Lâm Phùng chẳng chịu thua, anh cũng lạnh mắt nhìn ngược lại.

Sao Trình Lộc có thể không thấy tia lửa giữa ánh mắt hai người cơ chứ, cô kéo lớp trưởng một cái: “Lớp trưởng, tôi không sao, gặp được ngồi quen nên nói hai câu thôi.”

“Nói xong thì đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Lớp trưởng không vạch trần Trình Lộc, dù sao thì cậu ta cũng đã từng gặp người đàn ông ngồi trên xe lăn này.

Lần trước khi họp lớp, gặp phải mưa, là người đàn ông này đã đến đón Trình Lộc. Lúc đó Đỗ Khê còn nói, đây là bạn trai của Trình Lộc, nhưng sau đó Trình Lộc đã phủ nhận.

Nhưng bây giờ lớp trưởng nhìn ra được, chắc chắn quan hệ của hai người không hề dừng lại ở chỗ người quen.

Trình Lộc gật đầu: “Được, làm phiền lớp trưởng.”

Cô xoay người đi ngay, lớp trưởng theo sát đằng sau cô, có lẽ sợ Lâm Phùng đuổi theo mình cho nên Trình Lộc bước hơi nhanh.

Lâm Phùng siết chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Hô hấp của anh cũng nặng nề hơn, anh có hơi tức giận.

Anh thấy lớp trưởng kia, luôn có ham muốn nắm tay Trình Lộc.

Lâm Phùng chống tay vịn xe lăn đứng lên, anh bước về phía trước một bước, hai bước. Nào ngờ vết thương trên chân vẫn chưa khỏi hẳn, chân anh đau buốt lên, cũng vì đi quá nhanh cho nên anh ngã thẳng xuống sàn.

Trình Lộc đã sắp đến thang máy nghe được tiếng động, cô chợt quay đầu lại thì thấy Lâm Phùng đang ngã dưới sàn.

Trong đầu Trình Lộc trống rỗng, cô xoay người chạy ngược về, bước chân cô vội vã, trong mắt chỉ còn lại mỗi Lâm Phùng.

Bàn tay vươn ra định nắm tay Trình Lộc của lớp trưởng ngừng lại giữa không trung, cậu ta cười khổ một tiếng. Thấy Trình Lộc chạy đến bên người Lâm Phùng rồi lại càng bất đắc dĩ hơn, cuối cùng một mình vào thang máy.

Trình Lộc vội vã chạy tới đỡ tay Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng gạt tay cô ra, anh lạnh mặt tự mình vịn xe lăn đứng dậy, nhưng bánh xe lăn tiếp xúc với mặt sàn trơn trượt, khiến Lâm Phùng tốn rất nhiều sức lực mới đứng lên được.

Trình Lộc híp mắt lại, anh tức rồi.

Lâm Phùng lấy điện thoại ra gọi đi, giọng anh lạnh lẽo, như thể anh đã trở lại là một Lâm Phùng tự phụ lãnh đạm không có tình người như trước kia.

Giọng anh lạnh tanh: “Đến đón tôi.”

Anh ngồi trên xe lăn, tay đặt trên tay vịn xe lăn, vẻ mặt không chút độ ấm, cũng chẳng thèm nhìn đến Trình Lộc đang đứng bên cạnh.

Anh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Trình Lộc cũng chẳng nói chuyện với anh, chốc lát sau, Lâm Phùng vẫn không nhịn được nói: “Trình Lộc, tôi rất tức giận.”

Trình Lộc nhìn anh, trên quần tây đen của anh còn dính một chút bụi đất, cô chậm rãi ngồi xuống, phủi đi bụi đất trên quần thay anh. Cô có hơi buồn cười, tồi lại có chút đau lòng.

“Giận cái gì?”

Lâm Phùng xoay đầu lại nhìn cô, đôi con ngươi đen láy chẳng hề nhúc nhích, bên trong phản chiếu lại gương mặt bất đắt dĩ của cô.

Lâm Phùng nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi đang tức giận, em dựa vào cái gì mà đẩy tôi ra hết lần này đến lần khác. Lâm Phùng tôi, sao lại không xứng được em yêu? Em tình nguyện rời khỏi cùng người đàn ông lỗ mãng khác, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn tôi dù một cái.”

Biểu cảm của anh dần trở thành ai oán, anh tức giận nói: “Trình Lộc, cuối cùng em có biết hay không, tôi muốn ở cạnh em là thật, không hề nói đùa.”

Trình Lộc cũng tỉnh táo lại, cô ngồi xổm trước mặt anh nhìn anh. Ánh mắt cô trong veo, tựa như hồ nước mùa thu.

Cổ họng cô khô khốc, một người ưu tú như Lâm Phùng, cô vốn không xứng với anh.

Cô há miệng: “Lâm Phùng, tôi không hiểu, đến tột cùng tôi có gì tốt, người giống như tôi vừa giơ tay đã có thể bắt được một nắm lớn, anh cần gì….”

Biểu cảm ai oán vừa nãy của Lâm Phùng nhạt đi, giọng anh lại lạnh xuống, cánh môi mỏng khẽ mấp máy: “Trình Lộc, tôi cũng không hiểu, một người tốt như tôi, cả Lâm Sơn này chẳng tìm ra được người thứ hai như tôi, tại sao em lại phải trốn tránh tôi?”

Trình Lộc hơi há miệng, chẳng thể đáp lại được anh.

Cho tới nay, đều là cô trốn tránh, ngay cả dao găm mưa đạn cô cũng không sợ, thế mà lại sợ Lâm Phùng ép sát từng bước.

Cô bất đắc dĩ cười một tiếng, cô đứng dậy trước mặt Lâm Phùng.

Ngón tay Lâm Phùng siết chặt tay vịn xe lăn, giọng anh ngập tràn ngữ điệu nôn nóng: “Trình Lộc.”

Theo một tiếng gọi này, trong lòng Trình Lộc chợt có chút lạnh lẽo và đau đớn. Cô cụp mắt nhìn anh, khẽ hít một hơi.

Lúc này, người Lâm Phùng gọi đến đón mình cũng đã tới, người kia vừa định đẩy Lâm Phùng đi, lại bị Lâm Phùng tặng cho một ánh mắt hung ác: “Ai gọi cậu tới?”

Người kia: “???”

Cậu ta có nằm mơ đầu, là Lâm Phùng gọi cậu ta tới thật mà.

Trình Lộc liếc Lâm Phùng đang rất bất mãn, trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì, cô có linh cảm, nếu hôm nay cô cứ rời khỏi đây như thế thì cô và Lâm Phùng sẽ thật sự không có kết quả tốt.

Nhưng, không có kết quả tốt, đây không phải điều cô luôn mong đợi à?

Tại sao khi đến giờ phút này, cô lại khó chịu lẫn buồn phiền?

Tất cả tế bào và từng lỗ chân lông toàn thân cô như đều kháng cự sự rời đi của Lâm Phùng, cô đã bị Lâm Phùng mê hoặc hoàn toàn rồi.

Trình Lộc và Lâm Phùng nhìn nhau hồi lâu, cô cảm giác mắt mình hơi nhói lên. Cô xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi, cô quay đầu lại liếc nhìn hướng thang máy, lớp trưởng đã sớm đi rồi.

Cô quay đầu lại, khóe môi cong nhẹ lên, cô đứng trước mặt Lâm Phùng, khẽ khom lưng đến gần anh hơi. Cô có hơi bất đắc dĩ: “Giáo sư Lâm, tôi cũng không biết chính mình đang suy nghĩ thế nào. Cho tới nay, tôi đều không muốn tôi và anh dây dưa thêm nữa. Nhưng khi vừa nghĩ đến chúng ta sẽ không có kết quá tốt thật, lại cảm thấy lòng mình đau nhói.”

Lâm Phùng hơi giương mắt lên, dưới đáy mắt là mấy phần lạnh nhạt. Nhưng nếu nhìn kỹ vào trong, có thể phát hiện lúc Trình Lộc nói chuyện, trong mắt anh chợt lóe lên chút mừng rỡ và căng thẳng.

Anh không lên tiếng, chờ Trình Lộc nói tiếp.

“Tôi biết, tôi có tình cảm với anh.” Cô cụp mắt xuống, có vẻ chẳng còn chút tinh thần nào nữa, hệt như lớp vỏ băng sương bên ngoài của cô đã bị đánh vỡ, chẳng còn dáng vẻ sáng láng như bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phùng nghe Trình Lộc thổ lộ tiếng lòng mình cho anh nghe, cũng là lần đầu tiên cô cắt ngang ranh giới, thể hiện rõ tâm ý của mình.

Cổ họng Lâm Phùng siết chặt, anh hơi khẩn trương nói với cô: “Vì thế, Trình Lộc, em có đồng ý ở cạnh tôi không?” Gương mặt đầy nét già dặn của anh không khỏi đỏ lên, lại chợt nhớ đến những ảo tưởng xưa kia của mình, đúng là xấu hổ gần chết. Nhất là sau khi bị người ta vạch trần, anh đã hận không thể vĩnh viễn biến mất trước mặt Trình Lộc.

Nhưng, vĩnh viễn biến mất trước mặt Trình Lộc là chuyện không thể nào.

Trình Lộc đứng thẳng lưng lên, dường như cô đang khẽ cười nhìn xuống Lâm Phùng.

Áo sơ mi của anh luôn được gài đến tận nút trên cùng, thật ra Trình Lộc chẳng đồng ý để anh lộ ra, dù sao, một mình cô thấy được cảnh sắc bên trong đã đủ rồi.

Trong ánh nhìn chờ mong của Lâm Phùng, cuối cùng cô cũng nói: “Giáo sư Lâm, tôi chuẩn bị lên tỉnh huấn luyện, có lẽ sẽ phải hai, ba tháng mới về. Nếu có thể, tôi hy vọng anh cho tôi thời gian, tôi cần phải suy nghĩ kỹ một chút.”

Lâm Phùng mím mím môi, bàn tính trong đầu anh bắt đầu gảy lạch cạch, sau đó anh gật đầu: “Được.”

Trái tim đã nhảy đến gần cuống họng của Trình Lộc hạ xuống, cô mỉm cười cong cong mắt nhìn Lâm Phùng. Lâm Phùng liếc nhìn quản lý đằng sau lưng, anh lạnh giọng nói: “Đồ đâu?”

Quản lý hoàn hồn lại, nhanh chóng vào cửa hàng quần áo Trình Lộc vừa bước ra khi nãy lấy vài túi giấy mang tới, Lâm Phùng nhận lấy, đưa cho Trình Lộc.

“Đây là?”

“Quần áo.” Lâm Phùng nói: “Tôi không mong em đi dạo phố, ăn cơm, mua sắm với người đàn ông khác. Em muốn, chỉ có thể là tôi mua cho em.”

Trái tim trong lồng ngực Trình Lộc đập thình thịch một cái, cô thoáng do dự, chưa nhận lấy túi đồ từ tay Lâm Phùng.

Ý cười bên môi cô vẫn chẳng hề phai nhạt, nhưng lúc nhìn đến Lâm Phùng, ánh mắt cô như trong suốt hơn.

Một người thanh cao dè dặt như Lâm Phùng, lại có thể theo đuổi cô lâu như thế, anh còn nói ra rất nhiều lời gây xúc động nữa. Trình Lộc nghĩ, có lẽ người này, một khi đã yêu thì mãi không thay lòng.

“Giáo sư Lâm, tôi vẫn chưa thể nhận đồ của anh được, nếu ba tháng sau tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi sẽ tự đến tìm anh để lấy.”

Tay Lâm Phùng hơi dừng lại, anh không muốn miễn cưỡng Trình Lộc, bèn đưa ra cho quản lý đằng sau mình cầm tạm.

Sau đó Trình Lộc chuẩn bị về nhà, Lâm Phùng cho người đưa cô về. Đến bên ngoài khu chung cư Phỉ Thúy, khi Trình Lộc mới xuống xe lại bị Lâm Phùng gọi một tiếng.

Cô quay đầu lại nhìn Lâm Phùng, đôi mắt long lanh nước mở to ra, bên trong là ảnh ngược của Lâm Phùng.

“Sao thế?”

Lâm Phùng có hơi do dự, bỗng nhiên mặt anh đỏ lên, anh siết lấy góc áo của mình, có hơi e thẹn nói: “Trình Lộc, tôi, tôi thật sự rất tốt, em phải suy nghĩ cho kỹ đó.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Lớp trưởng: Không xứng có được họ tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK