Nói đến việc theo đuổi người ta, Thủy Dương tự nhận có kinh nghiệm nhất, vì thế hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi góp nhặt vài cuốn sách đưa cho ông chủ: “Anh xem thử đi, tất cả đều là kinh nghiệm của người đi trước, trai xấu cũng có thể theo đuổi được người đẹp.”
Trì Yếm liếc mắt nhìn bìa sách hoa hòe loè loẹt, rồi lạnh lùng nhìn Thủy Dương: “Cầm đi.”
“Anh thật sự không cần sao?”
“Không cần.”
Thủy Dương nhụt chí cầm sách ra ngoài, vừa đi ra liền thấy một cậu nhân viên đang nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa. Thương nhân mà lúc trước Trì Yếm lôi kéo đến tên là Lưu Hi, cậu nhân viên này phụ trách liên lạc với Lưu Hi, cậu ta vẻ mặt đau khổ: “Anh Dương, hôm nay tâm tình của ông chủ vẫn rất kém sao?”
Thủy Dương đồng tình nói: “Đúng vậy, bề ngoài lạnh băng, bên trong vô tình, đi đi.”
Cậu nhân viên ủ rũ cụp đuôi đi vào.
Thủy Dương phủi phủi cuốn sách trong tay, nhẹ nhàng thở ra. Tam gia chặn ngang một chân, làm cho sự việc vốn thuận lợi trở nên thấp thỏm khó dò. Hắn đoán được Trì Yếm muốn làm gì, nhưng hiện tại bởi vì Khương Tuệ, lại có chút bó tay bó chân, tính tình không tốt là bình thường, một người đàn ông bò từ tầng dưới chót lên như Trì Yếm, trong lòng loanh quanh lòng vòng quá nhiều, chắc hẳn sắp nghẹn thành biến thái rồi.
Thủy Dương cười khúc khích, rồi thở dài: “Anh sẽ không kéo dài nữa chứ?”
...
Mùa xuân tháng tư, Cửu Trung có kết quả thi thử.
Tới gần tháng sáu, khắp trường ngập trong bầu không không khí khẩn trương, Mã Ức Giai nhận được kết quả liền khóc, cô nàng vẫn luôn là học bá được cả phòng công nhận, trước kia còn có thể đứng trong top 20 người đứng đầu khối, trong lớp thì đứng trong top 3, nhưng mà lần này Mã Ức Giai xếp hạng năm trong lớp, xếp hạng 46 toàn khối.
Đặng San an ủi cô nàng: “Chuyện này có gì đâu, tớ đứng thứ 1600 toàn khối nè, cũng không cảm thấy có chuyện gì cả.”
Khương Tuệ rất hiểu tâm tình của Mã Ức Giai, cô an ủi: “Lần này đề thi quá sai lệch, nghe nói đã lệch ra khỏi đề cương ôn thi đại học, cho nên phần lớn kết quả xếp hạng đều dựa vào vận may, không sao, tớ cũng giảm xuống rất nhiều.” Cô cho họ xem thành tích của mình, trước đây Khương Tuệ vẫn luôn ở khoảng hạng năm, hạng sáu, lần này lại tụt xuống hạng chín. Cô không có lừa Mã Ức Giai, thành tích này quả thật không lý tưởng.
Mã Ức Giai thấy vậy, lúc này mới ngừng khóc.
Đặng San đi xem bảng xếp hạng toàn khối, lúc trở về cô nàng kinh ngạc cảm thán: “Các cậu biết lần này người đứng nhất khối là ai không?”
Mọi người đều nhìn Đặng San, cô nàng khiếp sợ nói: “Là Trì Nhất Minh! Trì Nhất Minh đó! Lúc trước cậu ta không tham gia thi, còn thường xuyên xin nghỉ không đi học, tớ còn cho rằng giáo viên nói thành tích của cậu ta tốt chỉ là lừa gạt, kết quả cậu ta đứng nhất khối!”
Đứng nhất khối đã không còn là vấn đề vận may, phải có năng lực mới có thể lấy được thành tích này.
Mọi người theo bản năng nhìn chỗ ngồi của Trì Nhất Minh.
Vương Lan nhỏ giọng nói: “Hôm nay cậu ta lại không đi học.”
Mã Ức Giai lẩm bẩm: “Cậu ta cũng thật quá lợi hại.”
Đặng San hạ giọng nói: “Các cậu nói xem, có khả năng cậu ta gian lận không?” Biểu tình của Đặng San cực kỳ thần bí.
Mã Ức Giai phủ nhận: “Không có khả năng, giám thị nghiêm khắc như vậy, phòng học còn trang bị camera, không thể gian lận được.”
“Cũng đúng.” Tuy Trì Nhất Minh là học sinh được đặc quyền, nhưng trường học không có khả năng dung túng đến thế này.
Khương Tuệ cầm bài thi, sau chuyện tiệc rượu, cô còn đang suy nghĩ nên đối mặt với Trì Nhất Minh như thế nào, nhưng cậu ta thấy đầu không thấy đuôi, xác suất hai người chạm mặt cực kỳ nhỏ. Trì Nhất Minh hình như bị vướng vào chuyện gì đó, không có thời gian tới làm phiền cô.
Đề thi lần này gây áp lực cho học sinh giỏi rất lớn, trường học sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học hai tháng sau, vì thế đã đưa ra một sách lược, cho các học sinh cuối cấp đến “Công viên Tháp ngà voi” chơi một chuyến.
Trên đỉnh tháp công viên có một viên ngọc Quan Âm, nghe nói chạm một cái có thể phù hộ cho
tâm tưởng sự thành[1].
[1] Tâm tưởng sự thành
(
心想事成) : Muốn sao được vậy.
Bọn học sinh nghe thấy tin này liền hoan hô một trận, hai ngày sau được chủ nhiệm lớp dẫn đến công viên.
Thời tiết rất tốt, hoa mùa xuân nở rộ khắp nơi.
Đặng San tựa như con chim được thả ra khỏi lồng sắt, một đường ríu rít nói không ngừng. Khương Tuệ lắng nghe, tình thoảng đáp lại vài câu.
Mọi người muốn trèo lên tháp, Khương Tuệ nói: “Tớ không đi đâu, các cậu đi đi.” Cô có bệnh sợ độ cao, nếu bình thường ba bốn tầng không nhìn xuống thì còn được, nhưng toà tháp này tứ phía rộng mở, cô nhìn một cái cũng thấy sợ hãi tim đập nhanh.
Đám Đặng San cũng biết vấn đề này, tiếc nuối buông tay cô ra: “Được rồi, vậy khi nào chúng tớ xuống sẽ tìm cậu, cậu đến đình nghỉ ngơi một chút đi, chỗ đó còn có thể ngắm hồ, không có nắng đâu.”
“Được,” Khương Tuệ cười nói, “Tớ qua đó chờ các cậu.”
“Tuệ Tuệ, tớ sẽ giúp cậu ước nguyện.”
Đình hóng gió được xây trên mặt hồ, “Công viên Tháp ngà voi” là chỗ có phong cảnh đẹp nhất thành phố R, đình cổ xưa, tháp cũng cổ kính. Mặt hồ sạch sẽ, làn nước gợn sóng lăn tăn.
Khương Tuệ đặc biệt tìm cái đình có mấy người ngồi, cô nghĩ thầm, ở một mình rất dễ xảy ra chuyện.
Trong đình có hai cô gái đang đọc sách, còn có một đôi tình nhân, Khương Tuệ vừa ngồi xuống, Trì Nhất Minh đã cong khóe miệng thong thả ung dung đi tới.
Cậu ta không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Khương Tuệ, cô lập tức đứng dậy.
Trì Nhất Minh vòng tay ôm cô vào trong ngực, cậu ta mặc sơmi đen, nở nụ cười như ác ma: “Thấy tôi cậu rất bất ngờ sao? Cũng đúng, tôi không có thời gian tới trường học. Khương Tuệ à, cậu có biết, ngày đó cậu dẫn Trì Yếm rời đi, đã gây cho ông đây phiền toái lớn cỡ nào không?”
Khương Tuệ đẩy cánh tay cậu ta ra: “Không biết, tôi và cậu rốt cuộc có thù oán gì? Cậu giơ cao đánh khẽ, buông tha tôi đi.”
Trì Nhất Minh liếc mắt đánh giá cô, nghiêm túc mở miệng: “Biểu tình của cậu khổ sở thêm một chút, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”
Khương Tuệ vốn đang đơ mặt, không ôm hy vọng mà lộ ra biểu tình khổ sở một chút: “Ồ.”
Trì Nhất Minh cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha!”
Khương Tuệ cắn răng thu lại cảm xúc, Trì Nhất Minh nói: “Tôi tùy tiện nói mà cậu cũng tin.” Thật mẹ nó đáng yêu.
Khương Tuệ chủ yếu là tuyệt vọng, cô không đẩy tay cậu ta ra được, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy người khác đang nhìn bọn họ, cô nghiêm túc nói: “Tôi không quen biết người này, cậu ta quấy rối tôi, có thể báo cảnh sát giúp tôi không?”
Mấy cô gái do dự nhìn bọn họ, thấy bộ dáng Trì Nhất Minh cao cao soái soái, chậm chạp không lấy di động ra.
Cặp tình nhân cũng đang nhìn về phía này, chàng trai nghe vậy liền muốn lấy di động ra báo cảnh sát, lại bị bạn gái giữ tay lại, cô gái lắc đầu.
Trì Nhất Minh quay đầu lại, cười một cái, ngữ khí chậm rãi: “Bạn gái tôi đang ghen nên mới đùa giỡn một chút, bây giờ chúng tôi định hôn làm hòa, mấy người muốn xem không?”
Mọi người nghe vậy, nháy mắt liền giải tán. Sắc mặt Khương Tuệ biến đổi, Trì Nhất Minh quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng: “Quấy rối, cậu biết cái gì mới gọi là quấy rối không?”
Vừa thu tay lại cậu ta liền cúi người, trong ánh mắt phản chiếu bộ dáng của cô.
Khương Tuệ theo bản năng che miệng lại, nụ hôn của cậu ta rơi xuống mu bàn tay cô, sau đó lại đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên khóe mắt.
Khương Tuệ bị động tác này làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, phản ứng lại liền cực kỳ tức giận, theo bản năng muốn dẫm chân cậu ta.
Trì Nhất Minh tránh đi, ý cười trong mắt khác với kiểu chơi đùa ngày thường, bộ dáng có chút thật tình vui vẻ: “Này, tức giận vậy sao.”
Khương Tuệ mím môi không nói lời nào, ngay sau đó, cánh tay Trì Nhất Minh bị người kéo ra, người tới lạnh mặt, nắm tay đấm vào sườn mặt Trì Nhất Minh.
Trì Nhất Minh bị đau, ý cười trong mắt tan đi, ánh mắt u ám, lúc thấy rõ người tới, cậu ta cười nhạo: “Là anh trai chính nghĩa của tôi à.”
Ánh mắt Trì Yếm hung ác.
Trì Nhất Minh nói: “Sao anh không tiếp tục giả vờ đi, giả vờ cho giống một chút, lúc trước còn nói với tôi, chú Khương đối đãi với chúng ta không tồi, chúng ta dù thế nào cũng không nên động vào con gái của chú ấy. Anh nhìn bộ dáng ra vẻ đạo mạo này của anh đi, còn có thể ghen tị rõ ràng hơn một chút không?”
Cơ bắp căng cứng lại, Trì Yếm kéo Trì Nhất Minh ra khỏi ghế: “Cút ra đây, tôi và cậu nói chuyện.”
Trì Nhất Minh giơ tay: “Muốn đánh tôi sao? Đánh đi, tôi đánh không lại anh, không đánh trả đâu.”
Trì Yếm nhìn cậu ta, vẻ hung ác ở trong mắt thật lâu không tiêu tan, Trì Yếm buông tay, cho Trì Nhất Minh một biểu tình khiêu khích sửa sang lại cổ áo, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt Trì Nhất Minh: “Tôi vẫn chưa dạy cậu một đạo lý, cứng quá dễ gãy, hoa đẹp cũng tàn, Trì gia có loại hậu nhân như cậu, sớm muộn gì cũng xong đời.”
Biểu tình Trì Nhất Minh ngưng đọng, mặt cũng lạnh xuống.
Trì Yếm nói với Khương Tuệ: “Đi thôi.”
Biểu tình của anh còn chưa biến thành bộ dáng nước lặng như thường ngày, trông có vài phần làm người ta sợ hãi, Khương Tuệ nhìn Trì Yếm, cô vẫn đứng lên đi theo sau anh.
Cơn tức giận của cô vẫn còn kém xa bầu không khí giương cung bạt kiếm của bọn họ.
Nhất thời tâm tình của Khương Tuệ rất phức tạp, ồ, có người còn tức giận hơn cô, lửa giận của cô không có chỗ để phát.
Hai người vòng qua núi giả, Trì Yếm nhắm mắt, quay đầu lại, Khương Tuệ kịp thời dừng chân, không có đâm vào người anh.
Trì Yếm nói: “Em không biết tránh cậu ta sao?”
Khương Tuệ có chút ủy khuất, cô biết chứ, cho nên mới đến chỗ nhiều người, nhưng mà quần chúng đều tin lời Trì Nhất Minh nói, lựa chọn không giúp cô.
Cô tức giận, lại nghe Trì Yếm lạnh giọng nói: “Cự tuyệt cậu ta đánh cậu ta cũng không biết sao? Động thủ đánh tôi không phải rất nhanh nhẹn à?”
Khương Tuệ thề, cô chưa từng gặp người nào có thể đặt câu hỏi làm cô giận đến vậy. Tức giận đến nỗi nước mắt cũng không nhịn được dâng lên.
Hai người đúng là bị bệnh tâm thần, cô đánh không lại Trì Nhất Minh, da mặt cũng không dày bằng người ta, trong lòng cô đã khoá chặt Trì Nhất Minh lại cả trăm lần, nhưng hiện thực lại bực bội như vậy.
Cô nhịn nước mắt, không muốn nhiều lời với Trì Yếm có thể làm tức chết người. Cô nói: “Tôi không biết, cái gì cũng không biết. Anh tránh ra, tôi qua kia tìm bạn.” Thân hình cao lớn của Trì Yếm đứng chắn giữa con đường nhỏ, cô không thể đi qua.
Khương Tuệ cúi đầu, Trì Yếm nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khoé mắt của cô, lau đi nước mắt. Lòng bàn tay của người đàn ông thô ráp, thật cẩn thận để nước mắt cô không chảy xuống.
Anh mím môi, thấp giọng nói: “Tôi không có ý này.”
Khương Tuệ gần như theo bản năng hỏi lại: “Vậy anh có ý gì?” Cô cắn răng hất tay anh ra.
Trì Yếm thu tay lại, bình tĩnh nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: “Chính là ý này, ai làm em chịu ủy khuất không vui, em cứ phát tiết ra, đừng nhịn.”
Khương Tuệ sửng sốt, theo bản năng nhìn tay Trì Yếm vừa bị cô hất ra.
Trì Yếm mím môi: “Giống như vậy.”
Tháng tư, hải đường và các loài hoa đón xuân đều nở rộ, tất cả phẫn nộ trong lòng Khương Tuệ đều tan đi, trong lòng cô có một chút hương vị khó tả. Cô còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đây là ý gì, cũng chưa kịp cảm động.
Trì Yếm lại lần nữa duỗi tay, chạm vào khoé mắt cô, lần này anh dùng lực, vuốt ve làn da cô.
Khương Tuệ bị anh xoa đến khóe mắt đỏ bừng, đuôi mắt như được tô điểm màu hoa đào.
Trì Yếm ánh mắt ủ dột, không nói một lời. Khương Tuệ đau muốn chết, cô đấm loạn vào ngực anh. Trì Yếm để cô đánh, vẫn không nhúc nhích.
Khương Tuệ không biết nghĩ gì lại nhớ đến lời Trì Nhất Minh, cô nói: “Anh gạt em, Trì Nhất Minh nói anh ghen tị!” Nói cái gì mà phát tiết ra chứ, rốt cuộc là ai đang mượn cớ quang minh chính đại giương oai, cô đã biết lời của người đàn ông này nói căn bản không thể tin.
Ánh mắt Trì Yếm đình trệ, nhàn nhạt nói: “Nói bậy.”