• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta ; Orikun

Mặc Thi Vũ một thân tây trang màu đen trang trọng đi vào nghĩa trang.

Tay cầm một bó hoa huệ trắng muốt dừng trước ngôi mộ được xây rất đẹp đẽ và chăm sóc kĩ lưỡng. Tấm hình trên bia mộ là một cô gái xinh đẹp lạnh nhạt. Đôi mắt hắn nhu hòa xuống mang theo biết ơn sâu sắc với người trong hình. Lấy khăn tay trắng sạch sẽ thơm ngát cẩn thận lau gương mặt cô gái trong hình nhẹ nhàng nói:

"Tống Nguyệt Linh cô khỏe không? Mặc dù lần đầu tôi đến thăm cô, nhưng trước đó tôi đã biết rất nhiều chuyện về cô. Ở dưới đó cô vẩn ổn chứ? Tôi muốn gởi lời cám ơn muộn màng đến thăm cô. Có lẽ hôm nay đến thăm cô cũng là lần cuối cùng!"

Anh do dự vẫn nói:

"Những chuyện tôi muốn làm cho cô cũng đã làm xong. Tôi không biết cô có vui không, có thấy an ủi hơn không? Nhưng tôi vẫn muốn làm cho cô. Người phụ nữ ấy đã mất khả năng làm mẹ,dù không phải điều tôi muốn nhưng âu cũng là quả báo! Cô ta không thương yêu con mình nên ông trời khiến cho cô ta không cần làm mẹ. Còn người đàn ông đó, tôi tin tưởng khi sống với người phụ nữ lòng dạ ác độc như vậy anh ta cũng sẽ không được bình yên hạnh phúc gì! Tôi không cần làm gì nữa ,họ cũng đã bất hạnh. Nếu có dịp quay lại đây tôi sẽ đến thăm cô!"

Mặc Thi Vũ trút hết lời muốn nói với người trong hình, quay lưng về phía cổng .

Ngày mai anh về "Nước Anh" với đứa em gái bé bỏng của anh, xa con bé cũng đã lâu rồi anh có chút nhớ! Lưu uyển Nhược và Nghiêm Hạo không quan trọng với anh nữa, bao nhiêu đó đã đủ rồi và anh cũng mệt mỏi, nhớ tới đứa con của Lưu Uyển Nhược anh có chút chua xót. Bóng lưng của anh thanh thản mang theo chút cô độc từ từ ra khỏi nghĩa trang.

Lưu Uyển Nhược trong cơn đau đớn tỉnh lại, sau khi nghe đứa bé không còn thì tái nhợt nức nở,nhưng đau thương không tới được dưới đáy mắt.

Nghiêm Hạo dặn dò mọi người dấu chuyện cô ta không có khả năng mang thai, cho nên Lưu Uyển Nhược vẩn không biết gì! Thoải mái dưỡng bệnh và chờ ngày xuất viện.

Nghiêm Hạo lạnh lùng bước và kho hàng bỏ hoang, bên trong chỉ có ánh sáng từ bóng đèn neon phát ra cũng không đủ làm nơi này sáng lên.

Đỗ Long và mấy vệ sĩ đã có mặt từ trước. Dưới đất hai bóng người chật vật đang quỳ xuống, người đàn ông đã bị đánh không nhìn ra hình người, còn người phụ nữ khá hơn một chút. Nhưng quần áo xốc xếch mái tóc bù xù khiến hình tượng xinh đẹp chỉnh chu hàng ngày của cô ta không còn lại chút gì.

Nghiêm Hạo bước tới mắt lạnh nhìn xuống mang theo khí thế vương giả, như vị thần nhìn xuống thế gian nắm quyền sinh sát trong tay. Nhìn tới người phụ nữ chật vật hắn nhíu mày trong mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.

" Không ngờ tất cả trò quỷ đều là do cô thư kí xinh đẹp bên cạnh cậu làm! Chính tôi cũng không ngờ, phát hiện thêm đều thú vị là lần hãm hại cô vợ nhỏ lúc trước của cậu cũng là cô ta chủ mưu!" Đỗ Long nhàn nhạt nói.

Nghiêm Hạo nghe tới từ "cô vợ nhỏ" trong miệng Đỗ Long cơ thể cứng lại mang theo chút nhứt nhối âm ỉ trong tâm, rất nhanh khôi phục lại. Hắn ngồi xuống nhìn Mã Lệ sát khí trong mắt nổi lên lạnh lùng: "Nói, tại sao!?"

Mã Lệ rũ rượi đau đớn, cô biết mình đã xong rồi, không ngờ lần này Nghiêm Hạo lại nhờ Đỗ Long ra tay nhanh như vậy khiến cô ta còn không kịp nhờ ba cô ta giúp đỡ. Hắn dĩ nhiên là yêu cô ả kia đến thế.

Cô ta cười chua xót:

"Tại sao à? Tại vì em yêu anh, tại vì em ganh tỵ không cam lòng, tại sao anh lại yêu cô ta mà không phải là em. Em đã vì anh làm nhiều đến thế. Từ bỏ làm một tiểu thư sung sướng, em lao và học tập như điên là vì cái gì? Chỉ vì muốn được gần anh, Em vì anh mà cố gắng nhiều đến vậy tại sao anh không thấy? Anh thà lấy một đứa mồ côi không có gì trong tay nhưng lại không cho em một cơ hội. Em nhẫn nại, em chờ đợi vì em biết rồi có ngày anh cũng chán và nhận ra cô ta không hợp với anh. Nhưng rốt cuộc em cũng đợi được, thì cô ả đê tiện đó xuất hiện lại cướp anh trong tay em. Cô ta có gì tốt? Chỉ là một diễn viên múa lẳng lơ ai cũng có thể lấy làm chồng. Em có gì không bằng cô ta? Anh nói đi tại sao em không được?" Mã Lệ không kiềm chế được mà hét lên.

"Vả miệng cô ta, bẩn quá!"

Nghiêm Hạo sắc lạnh lên tiếng, hắn khinh thường động thủ vì sợ làm bẩn tay mình.

Một vệ sĩ bước lên ra tay, chỉ nghe vang lên "bốp, bốp" Mặt của cô ta sưng lên khóe miệng ra máu. Mã Lệ không thấy đau nhìn vẻ mặt khinh thường của Hắn càng khiến cô ta phẫn hận hơn:

"Haha, Anh ngại em bẩn ư? Nhưng anh không biết cô ả ở bên cạnh anh còn bẩn hơn gấp một trăm lần em! Anh không tin cũng được. Trước đó em đã cho người theo dõi cô ta, cứ mỗi buổi sáng thứ hai cô ta sẽ đến chung cư nơi mà cô ta xảy ra tai nạn gặp một người đàn ông sau đó rất nhiều giờ mới bước ra. Một nam một nữ trong đó làm gì? anh không ngây thơ cho rằng họ nói chuyện phiếm chứ? Không chừng đứa con trong bụng của ả chưa chắc gì là của anh! Nghiêm Hạo, anh thật đáng thương haaa..." Mã Lệ nói xong điên cuồng cười lên.

Nghiêm Hạo cả người căng cứng hàn ý dày đặc lan ra. Những lời của cô ta thật sự chọc tới hắn, trong mắt sát khí bắn ra quay lưng lạnh lùng nói: "Đỗ Long đừng để cô ta chết, bộ dáng như vậy phục vụ cũng được lắm! Tôi cho cậu một ngày hãy làm cho công ty Mã gia biến mất."

"Tôi biết rồi"

Mã Lệ xụi lơ, không cho cô chết ? phục vụ, nghĩ tới điều gì , bỗng thở phào nhẹ nhõm dù sao không chết là được!

Độ Long thu thần sắc của cô ta vào trong mắt. Miệng nhếch lên khinh thường , ngu xuẩn, cô ta nghĩ Nghiêm Hạo nhân từ thế ư? Đưa cô ta qua biên giới nơi mà những tên trùm buôn lậu ma túy nằm vùng, đầu trâu mặt ngựa biến thái giết người không rớm tay, rất nhanh cô ta sẽ biết địa ngục là thế nào. Chết thì quá dễ, phải để cho cô ta sống mà chỉ muốn chết đó là trừng phạt cho cô ta biết điều gì nên nói và không nên nói.

Đỗ Long nghĩ tới lời của cô ta không phát giác nhíu mày.

Nghiêm Hạo đi tới trước cửa phòng bệnh nghe Lưu Uyển Nhược nói chuyện cùng trợ lí của cô là Tần Mỹ thì dừng lại:

"Chị Lưu à sao hai lần mang thai của Nghiêm Tổng đều sanh non hết? em lo cho chị lắm! nghe mọi người nói một lần sanh non còn hơn 7 lần sanh đẻ đó! chị phải nghỉ ngơi cho cẩn thận" Giọng cô trợ lí lo lắng.

"Không sao đâu! À, mà em nói Mặc Tổng đi đâu?" Lưu Uyển Nhược lơ đãng hỏi.

"Em cũng không biết, nhưng công ty đã thay người điều hành rồi, nghe nói là em họ của Mặc Tổng, còn anh ta đã đi đâu thì em không biết!"

Lưu Uyển Nhược trầm ngâm, từ ngày cô bị tai nạn tới nay, anh ta không ghé thăm cô lần nào, khiến cô thấy làm lạ. Điều cô nghi nghờ là rõ ràng có người rắp tâm hãm hại cô, chiếc xe đó là cố tình đụng vào cô! Mỗi lần nhớ lại không khỏi khiến cho cô ta sợ run. Tính nhờ Mặc Thi Vũ đều tra dùm cô mà hắn lại biến mất tiêu khiến cô bực mình không thôi.

"Cô đã tới chung cư riêng của hắn chưa?" Lưu uyển Nhược buột miệng hỏi.

"Chung cư riêng à? Em không biết Chị Lưu, chị sao biết ở đâu thế?" Tần Mỹ ngạc nhiên hỏi.

"Tôi chỉ nghe nói hắn thường ở chung cư riêng của hắn, chứ tôi đâu có biết ở đâu!"

Cô ta chột dạ nói, chung cư này chỉ có cô lui tới gặp gỡ hắn. Do cô nóng ruột nên tý nữa đã lộ ra.

Nghiêm Hạo đứng bên ngoài nghe hết cuộc nói chuyện của hai người,mày nhíu chặt, nhớ tới lời Mã Lệ nói mắt lóe lên nghi nghờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK