Nghi nhìn vào màn hình nền điện thoại, bất giác mỉm cười. Cô và Nhân trông có vẻ rất hạnh phúc với nhau nhưng thứ hạnh phúc này sẽ nhanh chóng tan theo bọt biển.
Cô lướt danh bạ và gọi cho người nào đó.
"..."
"Em rảnh không?"
"..."
"Ừ qua nhà chị đi, chị cần nhờ em giúp"
"..."
"Gọi hai đứa kia luôn"
"..."
Nghi lại lướt danh bạ gọi tiếp.
"..."
"Mày qua nhà tao đi tao có chuyện muốn nói"
"..."
Nghi ở sofa chờ, không lâu sau Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên đến.
-Chào chị- Cả ba đồng thanh.
-Chào, mấy đứa ngồi đi- Nghi đưa tay về phía sofa.
Cả ba ngồi xuống, Ngọc Minh thấy sắc mặt Nghi không được tốt nên nhận ra ngay.
-Có chuyện gì rồi đúng không chị?
-Chị có chuyện gì à?- Ngọc Anh hỏi.
-Ừ có chuyện.
-Chị cứ nói tụi em giúp được gì thì sẽ giúp- Tới lượt Khả Liên.
-Chị không thể bên cạnh Nhân nữa- Nghi nói như nghẹn ở cổ họng.
-Sao...sao vậy chứ?- Ngọc Minh lấp bấp.
-Mấy đứa cũng biết chị bị gì mà...chị phải qua Mĩ để thay tim, không chắc sẽ toàn mạng để trở về nên...mong ba đứa giúp chị 1 lần thôi- Nghi chậm rãi nói.
-Nhưng chị cũng đâu cần làm cả hai đau như vậy- Ngọc Anh cau mày.
-Chị không làm vậy thì Nhân còn đau hơn gấp bội kìa. Xíu nữa Nhân đến đây chị nói gì thì mấy đứa đáp trả như vậy là được rồi.
*Tin...Tin*
Nghi vừa dứt câu thì tiếng còi xe vang lên. Cô quay qua ba người người.
-Nhân đến rồi đó ba đứa làm ơn đi.
Ngọc Minh, Ngọc Anh, Khả Liên nhắm mắt gật đầu cho xong.
Nhân cất xe vào gara rồi đi vào nhà Nghi nhưng anh chưa tới thì anh đã nghe được cuộc trò chuyện trong đó, anh nép người vào cánh cửa.
"Chị làm vậy sao được dù gì thì anh Nhân và chị cũng quen được 2 năm rồi mà"_Ngọc Minh.
"Sao không được? Chị chỉ yêu mỗi Đình Khải thôi còn cậu ta...chẳng là gì cả"_Gia Nghi.
"Không lẽ..."_Ngọc Anh
"Chị sẽ cùng Đình Khải qua Mĩ sống một cuộc sống nhàng hạ, nếu chán cậu ta rồi thì chị lại tìm một người khác thay thế"_Gia Nghi
"Vậy chị xem anh Nhân là gì chứ?"_Khả Liên.
"Người thay thế"_Gia Nghi.
"Em không ngờ chị lại như vậy"_Ngọc Minh.
*Bốp*
Nhân đấm vào cánh cửa rồi bỏ đi. Gia Nghi vừa nghe xong thì nước mắt cũng trào ra. Cô vội chạy ra ngoài nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng chiếc Audi đang khuất dần.
Nghi ngã quỵ xuống khóc nấc lên.
-Em xin lỗi...hức...sẽ có người yêu anh hơn em...hức...hãy quên em đi...quên cả con người phản bội này đi...hức...đừng nhớ đến nó nha anh.
Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên chạy ra, ba người vừa thấy Nghi thì vội chạy lại đỡ cô. Không biết từ khi nào mà nước mắt của cả ba cũng ứa ra.
Nhân phóng xe bạc mạng trên đường. Anh không biết điểm dừng ở đâu, chỉ cần chạy càng xa nơi này càng tốt.
Anh biết...anh biết người tên Đình Khải đó, con người làm cho nghi thất thần, sống không bằng chết vì hai từ "chia tay"
Anh cứ nghĩ anh sẽ xoa diệu đi được vết thương đó nhưng không ngờ nó lại dài và sâu đến vậy.
2 năm trước Nghi đã từng bảo anh là "Người thay thế" nhưng anh chẳng bận tâm, anh muốn dùng hết tình yêu của mình chứng minh cho cô hiểu.
1 năm gần đây anh và Nghi đã gần gũi với nhau hơn, anh nghĩ rằng mình đã làm được, đã xóa được hình bóng của Dình Khải trong cô nhưng tất cả chỉ là anh ngộ nhận.
Anh đã quá tự cao, đã quá tin rằng quên một người rất dể, anh cũng đã tin là Nghi sẽ làm được, sẽ quên được Đình Khải. Bây giờ mọi thứ đã tan biến hết rồi, người anh yêu cũng đã về với người yêu cũ rồi...anh còn lại gì nữa đâu chứ.
*Kít*
Anh thắng xe ở trước cửa bar rồi vào trong.
Anh vào phòng V.I.P 1 theo sau là Chist.
-Cậu dùng gì?
-Hennessy XO- Nhân lạnh lùng thốt ra.
-Nhưng Gia nghi...- Chist chưa nói xong thì anh quát lên.
-Cứ lấy đi. Còn cô ta cấm thì cứ việc.
-Được rồi- Chist ra ngoài và đóng cửa lại.
Không lâu sau Chist quay lại trên tay cầm theo chai rượu và hai cái ly. Chist đặt lên bàn rồi ngồi xuống kế anh.
-Có chuyện gì sao?-Chist đặt tay lên vai anh.
-Tôi có giống người thay thế không?- Anh rót rượu vào ly và nhâm nhi nó.
-Ý cậu là sao?- Chist cau mày.
-Tôi là người thay thế đó- Anh nhết môi.
-Không, tôi không tin- Chist lắc đầu.
-Không tin? Do chính tai tôi nghe này.
-Tôi không bao giờ tin chuyện này. Gia Nghi không phải người như vậy- Chist cũng hớp ngụm rượu.
-Tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Giờ tôi muốn ở một mình.- Anh đặt ly rượu xuống bàn.
-Được...cậu sẽ phải hối hận.-Chist nói rồi ra ngoài.
Anh ngồi một mình trong phòng, anh rót rồi uống cứ như vậy cho đên khi không còn tự chủ nữa.
Người thay thế...
Người thay thế...
Người thay thế...
Ba từ này cứ văng vẳng trong đầu anh không cách nào xóa đi được. Không uống bằng ly nữa anh đưa cả chai lên uống hết.
*Choang...bốp...bốp*
Anh lật tung cả cái bàn làm cho nó văng ra xa.
Ngồi bệt xuống sofa, hai tay ôm lấy đầu đang đau nhức, anh không biết là mình đang làm gì nữa.
...
Giờ ra chơi ở trường List Quốc Minh đang lướt web và Huy đang nhắn tin với Ngọc Anh.
Nhân đi lại quăng ba lô lên ghế và ngồi xuống.
-Thằng này- Huy cau mày.
-Giờ này mới vào?- Quốc Minh hỏi mắt không rời màn hình.
Nhân không trả lời, anh ngồi im đó như là không nghe thấy gì.
Nghi từ xa vừa thấy anh thì chạy lại, cô khoác tay lên vai anh và đưa tấm ảnh trước anh.
-Mày coi nè! Tao đã tìm rồi, tương lai tao và mày sẽ sống trong ngôi biệt thự như thế này- Nghi cười nói với anh.
Anh gỡ tay cô ra rồi nhết môi.
-Đừng nói với tôi hai từ tương lai...hừ...biết đâu ngày mai cô sẽ sánh vai cùng thằng khác.
Anh quay đi để nghi ở lại với vết cứa sâu ở tim. Ai bảo cô không yêu anh chứ. Anh có biết anh là người cô yêu nhất không.
Quốc Minh và Huy cau mày.
"Có gì đó ẩn khuất ở đây"