Vừa rồi tay Khương Ninh đã nắm lấy tay anh chỉ vẻn vẹn mấy chục giây. Một cảm giác mềm mại ấp áp từ bàn tay truyền vào trái tim anh, một cảm giác kì lạ xét qua, giống như bị mèo cào, rất nhẹ nhưng lại không thể quên được.
“Chúng ta đi thôi.” Khương Ninh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cố bình tĩnh nói: “Tôi đã đặt bàn rồi.”
Thấy cô không nhắc đến chuyện vừa rồi, Tống Nguyên Dã cũng ngầm hiểu, không nói gì, chỉ gật đầu: “Được.”
Hai người sóng vai nhau đi đến quán ăn trong ngõ nhỏ. Gió nhẹ thổi qua hai má, nhưng lại không thể làm tiêu tan cảm giác khô khốc trong người Khương Ninh.
Nhà hàng mà Khương Ninh đặt chỗ là một nhà hàng chuyên các món đặc sản của Hoàng Tây, đã được mở từ rất lâu và có thể xem như là một nhà hàng lâu đời. Lúc nhỏ Khương Ninh đã từng đi ăn với Khương Chính Bình, hương vị không hề tệ.
Tới cửa, Tống Nguyên Dã mở cửa trước, nghiêng người dùng tay chống. Khi cô nhìn thấy rõ từng khớp xương trên tay, Khương Ninh lại đỏ mặt, cúi đầu đi ngang qua.
Tống Nguyên Dã đi theo vào bên trong, đóng cửa lại. Nhìn bóng lưng cô gái vội vàng đi tới quầy lễ tân. Nhớ đến lúc cô đi ngang qua, anh rũ mắt xuống, nhìn thấy trên vành tai trắng nõn của cô như ửng hồng.
Anh không khỏi bật cười, sao cô có thể dễ ngại ngùng như thế.
Nhớ lại thời trung học, khi cô nói chuyện với anh cũng như thế này. Nhưng khi đó Tống Nguyên Dã chỉ tập trung vào việc học, không để ý nhiều đến sự nhút nhát của cô, còn xem rằng đó là tính cách của cô.
Cũng không biết rằng có phải dạo gần đây anh có để ý nhiều hơn tới Khương Ninh hay không. Từ trước tới nay anh chưa từng phát hiện ra, cô như thế lại thực sự rất đáng yêu.
Đi theo Khương Ninh đi tới quầy lễ tân, Khương Ninh đã báo số điện thoại mà cô để lại khi đặt bàn, người phục vụ dẫn hai người tới chỗ ngồi.
Ngồi xuống, Tống Nguyên Dã đưa thực đơn tới trước mặt cô: “Cậu chọn đi.”
Khương Ninh từ chối: “Lần này là tôi mời cậu, cậu chọn đi.”
Tống Nguyên Dã cụp mắt, cười: “Tôi không biết món nào ngon, cậu gợi ý đi.”
“Được.” Khương Ninh chỉ đành nhận lấy thực đơn.
Người phục vụ bưng nước tới. Tống Nguyên Dã cầm bát đũa đặt trước mặt Khương Ninh, dùng nước rửa sạch, sau đó rót nước vào tách trà của cô.
Khương Ninh đưa thực đơn và bút cho Tống Nguyên Dã: “Cậu xem còn muốn ăn thêm gì nữa không.”
“Không, thế đủ rồi.” Tống Nguyên Dã liếc một cái, nói.
“Được.” Khương Ninh đưa thực đơn cho người phục vụ đang đứng chờ.
Cúi đầu nhìn bản thân mình trong cốc nước ấm, trong lòng Khương Ninh như gợn sóng, cô cầm lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Khi nào thì cậu quay về Bắc Kinh?” Tống Nguyên Dã trả lời tin nhắn xong thì đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn Khương Ninh hỏi.
“Ngày 6 tôi về,” Khương Ninh vén tóc ra phía sau tai, vài sợi tóc xõa xuống, “Còn cậu thì sao?”
“Tối mai.”
“Công việc của cậu xong rồi?” Khương Ninh đặt ngón tay lên tách trà, xoa nhẹ vài cái.
“Có thể nói là như vậy.” Tống Nguyên Dã nói. “Cũng không có việc gì, lần này tôi tới đây chủ yếu để tham gia cuộc họp giao lưu.”
“Họp giao lưu?” Khương Ninh có chút mơ hồ.
“Ừ.” Tống Nguyên Dã uống nước trong cốc, sau đó lại lấy thêm một cốc nữa, “Là do tỉnh tổ chức. Năm ngoái trùng hợp có xử lý vụ án liên quan đến thành phố Liễu Minh nên chúng tôi được mời.”
Nói xong, Tống Nguyên Dã lại ngước mắt nhìn người con gái đối diện, gõ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, hỏi: “Nghe nói cậu giúp bọn họ bắt giữ Vương Húc trong vụ cướp năm ngoái?”
Nghe anh nhắc tới chuyện này, Khương Ninh nhẹ giọng “ừ” một cái: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Đúng thật là trùng hợp. Khi đó cô đang phỏng vấn nạn nhân vụ cướp, xem được đoạn video ngắn giám sát và nhận ra người trong đó là Vương Húc. Lại tình cờ khi cô chuẩn bị đến Cục Cảnh sát để trình báo vụ án thì phát hiện ra bọn họ đang tính bắt hắn. Đúng lúc cô vừa kể cho họ nghe những gì mà cô biết trong cuộc phỏng vấn với Vương Húc tại biệt thự của hắn ta.
Tất cả những điều này đã giúp ích rất nhiều cho Cảnh sát vào lúc đó.
Nhưng nói đến đây, Khương Ninh nhớ tới lúc cô đi đến Cục Cảnh sát, cô vô tình đụng phải một người, người đó cũng đội một chiếc mũ, vành mũ được hạ thấp, bởi vì cô đang vội đi phỏng vấn nên không ngẩng đầu lên mà chỉ nói xin lỗi. Lúc ấy, giọng nói vang lên trên đầu cô thực sự rất giống giọng nói của Tống Nguyên Dã.
Đến khi cô định thần lại và quay lại tìm, cô đã không thấy anh nữa.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã hỏi cô: “Tôi đã đọc bài báo trước đây của cậu. Tại sao cậu lại nghĩ đến việc bí mật điều tra và phỏng vấn Vương Húc? Tên đó nguy hiểm như vậy, cậu không sợ sao?”
“Tôi sợ chứ.” Nhớ tới lúc phải đối phó với Vương Húc để hắn ta thật sự tin tưởng mình, Khương Ninh bật cười nhìn nước trong tách, nói: “Nhưng tôi sợ nhiều người cao tuổi sẽ mất tiền vì bị hắn ta lừa hơn, hoặc vì sử dụng sản phẩm chăm sóc sức khỏe của hắn ta mà bị bệnh.”
Khi đó Khương Ninh đang lựa chọn chủ đề phỏng vấn cho cuộc khảo sát sinh kế của người dân. Cô đi thăm các đường phố và ngõ hẻm để tìm hiểu xem mọi người quan tâm đến điều gì hơn. Sau cuộc tán gẫu với vài bà lão ngồi cuối phố, cô mới biết được trong thời gian đó, nhiều người già đã mất thiệt lương hưu do bị lừa gạt mua sản phẩm chăm sóc y tế. Cô đến nhà từng người đó, lấy một vài mẫu đi xét nghiệm, cuối cùng phát hiện ra những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này rất độc hại.
Nhìn những gương mặt đã già bị lừa gạt, Khương Ninh đưa bọn họ đi kiện, cuối cùng chỉ có em trai Vương Húc bị bắt, còn hắn ta lại không bị ảnh hưởng gì.
Để ngăn chặn việc ngày càng nhiều người lớn tuổi bị lừa, Khương Ninh cuối cùng cũng quyết định đến thăm mà ngầm hỏi. Sau khi làm đủ mọi cách để lấy lòng tin của Vương Húc, cô phát hiện ra rằng các sản phẩm chăm sóc sức khỏe người già đã có cả một dây chuyền công nghiệp. Khương Ninh phải xót xa khi nghĩ đến hàng nghìn người già đã bị lừa sau ngần ấy câu chuyện.
Cuối cùng, bài báo này không được công bố vì nó liên quan đến sự an toàn của Khương Ninh. Bưởi vì Vương Húc chẳng khác gì một con rắn độc. Cuối cùng, tổng biên tập đề nghị Khương Ninh giao chứng cứ này cho Cục Cảnh sát. Nhưng cuối cùng trong cuộc điều tra, không biết Vương Húc đã dùng thủ đoạn gì mà tìm người thay thế ra thú tội, còn bản thân mình lại hoàn toàn trong sạch. Cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể bãi bỏ được dây chuyền sản xuất này.
Đợi cho đến khi Vương Húc bị bắt, bài báo mới được đăng tải.
Khương Ninh kể về câu chuyện nguy hiểm này một cách rất nhẹ nhàng. Tống Nguyên Dã không nhịn được mà lại nhìn cô.
Trước đây, ở trường trung học, anh và Khương Ninh chỉ có thể trao đổi với nhau vài câu, phần lớn cũng là nhờ Lâm Húc Xuyên “làm cầu nối” cho hai người. Ngay cả khi cô và mẹ cô giúp đỡ Nhan Thu Thời trong bệnh viện, Lâm Húc Xuyên cũng một mực nói với anh rằng cô rất dũng cảm, nhưng anh cũng chỉ nghĩ đơn giản như vậy chứ không tìm hiểu sâu về cô.
Nhưng hiện tại, cô đã thực sự thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Tống Nguyên Dã hết lần này đến lần khác. Tiếp xúc lâu như vậy, Tống Nguyên Dã càng nhận thức được cô rất khác so với người mà anh từng biết trong quá khứ.
Sự thay đổi đầy khác biệt này lại khiến anh không nhịn được mà nhìn cô. Nhưng anh vẫn thận trọng chưa nghĩ gì tới cảm xúc của mình giành cho cô.
Lại nói chuyện thêm một lúc về chuyện đã xảy ra lần đó, Tống Nguyên Dã đến cuối cùng cũng không nói cho cô biết chuyện đã từng đi ngang qua cô.
Bởi vì Tống Nguyên Dã cảm thấy, cho dù có nói cho Khương Ninh biết chuyện này, cô cũng sẽ không có ấn tượng gì.
Khi đó cả hai đều vội vã mà đi, đếu không phải Viên Gia Doanh kể lại, có lẽ anh cũng sẽ không biết được người đó là Khương Ninh.
Đồ ăn được đưa lên, cả hai kết thúc cuộc trò chuyện, không nói gì thêm, chỉ yên lặng mà ăn.
Tống Nguyên Dã xem ra rất bận. Trong bữa ăn, cuộc gọi liên tiếp gọi tới, Khương Ninh do dự mấy lần nhưng không hỏi.
Khương Ninh sợ Tống Nguyên Dã lại trả tiền, nên khi ăn xong, cô kiếm cớ đi đến quầy lễ tân thanh toán trước.
Đến khi trả tiền xong và quay lại, cô nhìn thấy một cô gái đứng cạnh Tống Nguyên Dã. Cô gái đó không ai khác chính là Lưu Vi, cô gái mà trước đó cô đã tình cờ bắt gặp nói chuyện cùng với Tống Nguyên Dã trong quán bar.
Không biết Lưu Vi đang nói gì với Tống Nguyên Dã, nhưng Khương Ninh có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy không hề che dấu sự yêu thích.
Khương Ninh siết chặt hóa đơn trong tay, thở dài trong lòng rồi bước tới.
Trông thấy Khương Ninh quay về, Tống Nguyên Dã lạnh nhạt nói với cô gái trước mặt: “Thật xin lỗi, bạn của tôi quay về rồi, lần sau chúng ta nói chuyện.”
Lưu Vi quay người nhìn về phía Tống Nguyên Dã vừa nhìn. Trông thấy gương mặt bình tĩnh, dịu dàng của Khương Ninh, cô ta lại mơ hồ nghĩ ra một ý nghĩ, cuối cùng cô cũng dời ánh mắt, khong quá dây dưa: “Được, vậy em đi trước, em sẽ liên lạc với anh sau.”
Nói xong, Lưu Vi rời đi. Lúc đi ngang qua Khương Ninh, cô ta lại liếc nhìn cô mấy cái.
“Cô gái vừa rồi là bạn của bạn gái Lục Phóng.” Tống Nguyên Dã giải thích với cô, “Vừa rồi cô ấy bắt gặp tôi ở đây, nghĩ tôi ăn một mình nên đến chào hỏi.”
“Ừm.” Khương Ninh gật đầu.
Tâm tình vừa trầm xuống lại vì lời giải thích của Tống Nguyên Dã mà lại dâng lên.
Hai người ăn xong, Tống Nguyên Dã đi đến quầy thanh toán nhưng lại được thông báo là bàn của hai người đã được thanh toán rồi.
“Cậu thanh toán lúc nào vậy?” Tống Nguyên Dã quay người hỏi Khương Ninh.
“Vừa nãy,” Khương Ninh xoa xoa điện thoại trong tay cô, “Không phải tôi đã nói sẽ mời cậu sao.”
Nhìn khuôn mặt trong trẻo của cô, Tống Nguyên Dã thuận miệng cười nói: “Được.”
Hai người bước ra ngoài. Vừa ồi Tống Nguyên Dã đang nói điện thoại, Khương Nnh còn tưởng hai người sẽ tách ra. Nhưng cô không ngờ rằng Tống Nguyên Dã lại không hề rời đi cho đến khi taxi tới.
Taxi dừng lại trước mặt hai người. hương Ninh do dự một lúc, tính nói với Tống Nguyên Dã rằng cô về trước. Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Nguyên Dã đã tiến lên một bước, mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Khương Ninh “ừm” một tiếng rồi ngồi vào xe, theo sau là Tống Nguyên Dã.
Nhìn thấy anh cùng vào ngồi, Khương Ninh có chút ngờ vực.
Tống Nguyên Dã đóng chặt cửa xe, nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói: “Tôi đưa cậu về.”
Ngây người một lát, đến khi tài xế ngồi phía trước yêu cầu cho địa chỉ, Khương Ninh mới tỉnh táo lại và nói cho anh ta địa chỉ nhà.
Xe nổ máy. Khương Ninh và Tống Nguyên Dã ngồi trong một không gian nhỏ hẹp. Nhịp tim Khương Ninh không ngừng tăng nhanh, ngay cả không khí cũng cảm thấy nóng nực thêm vài phần.
Khương Ninh mở hé cửa sổ, cơn gió lùa vào trong xe qua cửa sổ, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Cậu không vội sao? Vừa rồi lúc ăn cơm thấy có nhiều người gọi cho cậu.” Hai má ửng hồng của Khương Ninh được gió thổi đi, lúc này cô mới quay sang hỏi Tống Nguyên Dã.
“Không có gì quan trọng. Lát nữa tôi quay lại.” Tống Nguyên Dã liếc nhìn mái tóc cô bị gió thổi bay, nói.
“À.” Khương Ninh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm nữa.
Tới nhà của Khương Ninh, trời đã tối đen, dọc đường chỉ có vài ngọn đèn đường mờ ảo.
Tống Nguyên Dã còn chưa xuống xư, Khương Ninh đã đứng từ cửa xe mà nói lời tạm biệt với anh.
Nhìn thấy bóng dáng xe taxi dần biết mất, Khương Ninh mới xoay người đi vào trong nhà.
Đi được vài bước, cô đã bị Trần Thục Vân gọi lại từ phía sau.
Khương Ninh quay đầu lại nhìn, Trần Thục Vân và Chu Trạch Sơ cũng đang trên đường đi về nhà.
Trần Thục Vân tiến tới bên cạnh Khương Ninh. Vừa rồi cô không cách quá xa Khương Ninh, cho nên có thể nhìn thấy Khương Ninh tạm biệt Tống Nguyên Dã.
Tuy nhiên vì ánh sáng khá mờ nên cô chỉ có thể trông thấy một người con trai ngồi bên trong chứ không nhìn rõ mặt.
“Vừa rồi ai đưa con về thế?” Khương Ninh tiến tới nắm tay Trần Thục Vân, Trần Thục Vân tùy ý hỏi.
Mí mắt Khương Ninh khẽ giật, lảng tránh: “Bạn cùng lớp ạ.”
“Bạn cùng lớp? Mẹ thấy là con trai đấy, là bạn học Đại học sao?” Trần Thục Vân hỏi liên tiếp.
“Mẹ.” Khương Ninh mím môi, cảm thấy bất lực.
“Không quan trọng có phải bạn cùng lớp hay không. Nếu người đó không tồi thì hai đứa có thể phát triển.” Trần Thục Vân bỏ qua giọng điệu bất lực của cô, “Dù sao cũng là bạn cùng lớp, ở nhiều phương diện có thể hiểu nhau hơn.”
Khương Ninh: “…”
Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, Chu Trạch Sơ có chút trầm ngâm.
Vài ngày nghỉ trôi qua rất nhanh. Trước khi rời đi, Trần Thục Vân cùng Lý Tuệ Phương nhét cho rất nhiều dưa muối chua tự làm, thịt nấu chín và những thứ khác. Vốn muốn đưa cho Chu Trạch Sơ vài phầ, nhưng Chu Trạch Sơ lại từ chối nói: “Không cần đầu ạ. Muốn ăn gì thì cháu sẽ tìm Khương Ninh.”
Lúc ấy Trần Thục Vân mới bỏ cuộc.
Tiễn hai người ra sân bay, lúc rời đi, Trần Thục Vân không nhịn được còn nhắc nhở Khương Ninh vài câu. Rằng nếu gặp được người thích hợp ở Bắc Kinh thì nhất định phải nói chuyện thử xem. Khương Ninh đành đáp lại cho có lệ.
Sau khi lên máy bay, Khương Ninh không khỏi thở dài.
Có lẽ bởi vì Trần Hạ năm sau đã kết hôn, mà cô đến ngay cả bạn trai cũng chưa có nên gần đây Trần Thục Vân vô cùng gấp gáp.
Nhưng bây giờ cô thực sự không còn thích ai được nữa, hay nói cách khác, trong lòng cô không còn chỗ trống để thích người khác.
Thấy cô thở dài, Chu Trạch Sơ cười nói: “Là vì dì giục kết hôn nên thấy phiền sao?”
“Đúng thế.” Khương Ninh cụp mi, “Không phải mẹ anh cũng giục anh sao? Chẳng lẽ anh không phiền?”
“Phiền.” Chu Trạch Sơ than nhiên cười, liếc nhìn cô gái bên cạnh, lại dùng chất giọng đùa cợt mà nói: “Hay chúng ta cứ thử xem, như thế mẹ anh và mẹ em sẽ im lặng đấy.”
“Thôi đi.” Khương Ninh bật cười, “Em không dám lừa mẹ đâu.”
Chu Trạch Sơ cũng cười nhạt, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Quay trở lại Bắc Kinh, Khương Ninh tiếp tục công việc bận rộn của mình.
Bởi vì đã lâu không gặp, Chu Vãn Dạng và Khương Ninh hẹn nhau ăn tối vào tối thứ sau. Tới ngày hôm đó, cuộc phỏng vấn buổi chiều của Khương Nnh ở gần bệnh viện của Chu Vãn Dạng nên cô đi bộ đến bệnh viện sau khi hoàn thành buổi phỏng vấn.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ, cô nhìn thấy một cậu bé cả người bẩn thỉu đang ngồi xổm cạnh thùng rác, mở to mắt nhìn Khương Ninh.
Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, cậu bé nhanh chóng trốn sau thùng rác.
Khương Ninh cảm thấy có chút kì lạ, cô bước tới. Cảm nhận được có người bước vào, cậu bé lập tức ôm đầu co rúm người lại.
Khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu bé, trái tim Khương Ninh trong thoáng chốc lại trầm xuống. Cô ngồi xuống nói chuyện cùng cậu bé.
Nhưng dù cô có nói gì thì cậu bé vẫn không chịu trả lời cô.
Khương Ninh nhận ra có gì đó không ổn. Cô không chắc cậu bé có thể nói được hay không. Cô muốn đưa cậu bé tới Cục Cảnh sát gần đó nhưng cậu bé lại không chịu rời đi.
Trong lúc gần như bất lực, Khương Ninh đột nhiên nhớ tới Tống Nguyên Dã.
Anh là cảnh sát duy nhất mà cô biết.
Khương Ninh cầm điện thoại, do dự thật lâu, cuối cùng cũng quyết định gọi cho Tống Nguyên Dã. Điện thoại vang lên mấy lần, đầu bên kia đã có người bắt máy. Lông mi Khương Ninh khẽ run lên khi nghe thấy giọng nói của anh.
Cô kìm nén giọng điệu giải thích tình hình hiện tại cho Tống Nguyên Dã. Tống Nguyên Dã nghe xong liền nói anh sẽ sớm tới đó.
Khương Ninh tiếp tục ở lại bên cạnh cậu bé. Cậu bé hình như rất sợ người, trong con mắt hiện rõ sự sợ hãi. Khương Ninh không biết ngôn ngữ ký hiệu, thế nên trước đó cô có nói với cậu bé, “Chị không phải người xấu đâu, chị sẽ không làm tổn thương xem, chị muốn giúp em.”
Nhưng cậu bé không có phản ứng. Khương Ninh lại đi tìm ngôn ngữ ký hiệu của những từ này, lúng túng làm theo.
Tống Nguyên Dã vừa đi đến đầu ngõ đã nhìn thấy Khương Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, thì thầm nói gì đó với cậu nhóc.
Anh bước tới, một bóng người cao lớn trùm xuống trước mặt Khương Ninh.
Khương Ninh ngẩng đầu lên, khuôn mặt sắc nét của Tống Nguyên Dã xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Cậu nhóc này trốn nhà à?” Tống Nguyên Dã liếc nhìn cậu bé hỏi.
Khương Ninh lắc đầu: “Em ấy không chịu nói, nhưng tôi thấy trên người em ấy có vài vết thương."
“Vậy thì phải đưa tới bệnh viện xử lý trước.” Tống Nguyên Dã vén quần áo cậu bé nhìn qua, cau mày nói.
“Được.” Khương Ninh gật đầu.
Hai người mang cậu bé tới bệnh viện. Khám xong, rõ ràng cơ thể cậu bé đầy vết thương, bác sĩ kê ra vài loại thuốc.
Tống Nguyên Dã đi lấy thuốc, Khương Ninh đặt cậu bé lên ghế rồi đưa cho cậu một cốc nước.
Đi cất nước, Khương Ninh lại đi ngang qua hai y tá.
Cô nghe được một trong hai cô đang nói chuyện: “Vừa rồi có một cặp vợ chồng rất trẻ, ăn mặc chỉnh tế đến chữa bệnh cho con trai. Chị chưa thấy nên không biết, đứa trẻ bẩn thỉu, trông như đã nhiều ngày rồi không tắm vậy. Không biết làm thế nào mà bố mẹ đứa bé có thể làm vậy. Ăn mặc đẹp thế mà con trai mình thì lại không lo…”
Giọng cô y tá nhỏ dần.
Khương Ninh liếc mắt nhìn cậu bé mặc quần áo bẩn thỉu ngồi trên ghế bên cạnh, rồi nhìn Tống Nguyên Dã đang đứng lấy thuốc.
Nếu cô không nhầm…
Y tá dường như đang nói về cô và Tống Nguyên Dã.
Hai người mà cô ấy cho rằng không biết làm cha làm mẹ.
Cha mẹ.
Vợ chồng.
Bốn chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Khương Ninh. Trên mặt Khương Ninh khôgn tự chủ được mà đỏ bừng lên.
Hai từ ấy rõ ràng rất bình thường, nhưng bởi vì Tống Nguyên Dã có liên quan đến cô, hai chữ này lại trở nên rất mơ hồ.
Khương Ninh miên man suy nghĩ quay lại chỗ cậu bé, giúp cậu bé uống từng ngụm nước nhỏ.
Mãi đến khi Tống Nguyên Dã lấy thuốc quay trở lại gọi cô một tiếng, khương Ninh mởi đỏ mặt lấy lại tinh thần.
“Ta đi thôi?” Tống Nguyên cầm thuốc nói.
“Được.” Khương Ninh nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Để đi nhanh hơn, Tống Nguyên Dã bế cậu bé đi ra ngaoì. Khương Ninh ôm chiếc áo khoác Tống Nguyên Dã vừa cởi ra, cầm túi thuốc trong tay.
Bước ra khỏi phòng bệnh, Khương Ninh đi bên trái Tống Nguyên Dã.
Bóng Mặt Trời sắp lặn trải dài trên mặt đất. Bóng ba người trong ánh sáng kéo dài ra phía sau, đám mây trên đầu đỏ như lửa.
Trong lúc bàng hoàng, Khương Ninh thật sự cảm nhận được.
Trong bọn họ thật sự rất giọng một gia đình ba người.