Hơn nữa, Tả Khiêm Lẫm không ghét bỏ cậu!
Điểm này, mới là điều khiến cậu vui vẻ và cảm động. Tả biết quá khứ dơ bẩn của cậu, nhưng Tả không chán ghét cậu, Sơ Vân cảm thấy trong lòng đột nhiên sáng ngời, thậm chí cảm thấy có thể bỏ đi quá khứ, bắt đầu một lần nữa.
Được gặp Tả, thật tốt.
“Sao vậy, có chuyện gì tốt ư, ngồi một mình cười ngây ngô?” Tả Khiêm Lẫm khép máy tính, quay đầu liền thấy Sơ Vân ngồi trên giường, đang nhìn mình cười. Thật không ngờ, Vân cũng có vẻ mặt như thế.
“Di, ực, không.” Sơ Vân vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cậu quá đắc ý mà quên mất, muốn kiếm lỗ chui xuống quá.
“Nghĩ đến anh?” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, ngồi xuống cạnh cậu, ôm lấy cậu đặt lên đầu gối mình.
“Không có.” Sơ Vân mếu máo phủ nhận, nhưng khuôn mặt càng đỏ ửng, bởi vì đích thật cậu đang nghĩ đến hắn.
“Thật ư?” Tả Khiêm Lẫm cũng không đâm phá, chỉ cúi đầu ghé vào tai cậu nói nhỏ, “Anh có thể hôn em chứ, Vân?”
Sơ Vân lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt rất nghiêm túc của Tả Khiêm Lẫm, bên trong như ẩn ẩn lửa cháy, vì vậy, Sơ Vân cảm giác không chỉ mặt nóng lên, mà ngày cả thân thể cũng nhanh bốc cháy.
Không muốn cự tuyệt, nếu Tả thích, cậu nguyện ý dâng lên tất cả của mình.
Nghĩ như vậy, tầm mắt dời xuống, rơi vào môi Tả Khiêm Lẫm. Sơ Vân chậm rãi nâng thân thể lên, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng nhàn nhạt kia.
Thân thể Tả Khiêm Lẫm chấn động, cánh tay siết lại, ôm chặt Sơ Vân vào lòng, đỡ ót của cậu, mạnh mẽ chiếm thế chủ động.
Sơ Vân chưa từng hưởng qua nụ hôn kịch liệt đến thế, cảm giác như hoàn toàn tan ra, nhập vào cơ thể Tả Khiêm Lẫm, thân thể nóng lên, hô hấp cũng theo không kịp.
Đột nhiên.
“A oa, thực xin lỗi!” Phịch một tiếng, cửa phòng mở ra nhanh chóng đóng lại, nghe thanh âm, là Quản Đạc.
Tả Khiêm Lẫm vẫn chưa thỏa mãn thả Sơ Vân, đặt cậu xuống giường, liếm liếm môi, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, quả nhiên là Quản Đặc mặt đỏ ửng, đầu bốc khói, mà trên tay hắn còn mang theo giỏ thú cưng của Sơ Vân.
“Có việc?” Tả Khiêm Lẫm nói nhỏ.
“Ực, cái kia, vừa, vừa rồi, đúng, thực xin lỗi thầy, em, em quên gõ cửa, Điểm Điểm, thực xin lỗi, em phải về nhà!” Quản Đạc nói năng lộn xộn, nhét giỏ thú cưng vào tay Tả Khiêm Lẫm, cấp tốc chạy đi, nhanh như chớp.
Tả Khiêm Lẫm sáng tỏ nhún nhún vai, ai da, bị nhìn thấy. Trở lại, liền gặp Sơ Vân đứng phía sau mình, đỏ mặt như trước, miệng hơi sưng lên.
“A Đạc?” Sơ Vân cố gắng đè xuống ngượng ngùng, không nghĩ tới sẽ bị Quản Đạc thấy cậu và Tả hôn môi.
“Ừm, cậu ta phải về nhà, nên mang Điểm Điểm tới đây.” Tả Khiêm Lẫm ôm cậu lên, trở về phòng. Lễ Giáng Sinh, trường học đặc biệt cho nghỉ hai ngày, tối nay là đêm Noel.
“Vậy a.” Sơ Vân nhịn không được vỗ vỗ gò má, giải nhiệt.
“Chúng ta cũng nên đi, không phải em còn muốn đến một nơi ư?” Tả Khiêm Lẫm buông giỏ thú cưng, nghe được Điểm Điểm ở bên trong kêu meo meo, còn đang cào cào thành giỏ.
“Ừm.” Sơ Vân cúi đầu, đột nhiên không dám nhìn thẳng Tả Khiêm Lẫm.
“Vân.” Tả Khiêm Lẫm than nhẹ, vươn tay nâng cằm cậu lên, “Em yêu anh chứ?” Hắn biết rõ, tuy Sơ Vân đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng về tình cảm, vẫn giống như một trang giấy trắng.
Mặc dù vô cùng xấu hổ, Sơ Vân vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng, bất quá mắt không dám nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“Anh cũng yêu em, cho nên không cần thẹn thùng như vậy, bất quá Vân thẹn thùng anh cũng vô cùng thích.” Tả Khiêm Lẫm cúi người, nhìn thẳng Sơ Vân, “Chỉ một nụ hôn đã vậy, sau này nếu anh làm nhiều chuyện thân mật với em hơn, chẳng phải em sẽ bất tỉnh?”
“Mới, mới không.” Sơ Vân ngập ngừng nói, mặt đỏ tới mức muốn nhỏ máu. Cậu sẽ không té xỉu, đêm nay Tả sẽ biết. Đương nhiên, cậu không định nói cho Tả Khiêm Lẫm biết ngay bây giờ.
“Ha ha, thật sao, vậy là tốt rồi.” Tả Khiêm Lẫm hôn một cái lên mũi Sơ Vân, sau đó ôm cậu, “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.” Sơ Vân cầm ba lô đã chuẩn bị tốt, lại cầm giỏ thú cưng lên, mục đích của cậu là phòng học piano của Ly Diên.
……
“Hừm, Tiểu Sơ Vân, đã lâu không gặp a!” Bước vào phòng học, Ly Diên liền cười chào đón, miệng vẫn ngậm kẹo que như trước, “Noel vui vẻ.”
“Đã lâu không gặp, Noel vui vẻ, ừm, đây là quà tôi tặng anh.” Sơ Vân đưa ra một hộp quà nhỏ.
“A oa, Tiểu Sơ Vân lại biết tặng quà cho tôi, thật cao hứng.” Ly Diên nhếch miệng cười, “Đúng rồi, vị này là……” Trước kia chưa gặp qua, Ly Diên nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“A, đó là lão……” Sư. Chữ ‘sư’ Sơ Vân chưa kịp nói ra, Ly Diên đã vô cùng thuận miệng tiếp lời.
“Lão công nhé? Rất không tồi, hóa ra Tiểu Sơ Vân thích đàn ông thành thục?” Ly Diên không ngừng gật đầu, như mẹ chồng đánh giá con dâu.
“Là lão sư a.” Sơ Vân lập tức không khách khí đá Ly Diên một cái, mặt đỏ hồng.
“Ai?” Ly Diên mở to mắt, mới không tin.
“Là lão công không sai a, Vân?” Tả Khiêm Lẫm từ phía sau ôm lấy Sơ Vân, thân mật hôn nhẹ vành tai cậu.
“Cái kia…… Ừm.” Sơ Vân cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật, không cách nào phản bác Tả Khiêm Lẫm.
“Tôi đã nói mà.” Ly Diên cười hì hì, kết quả lại trúng một đá của Sơ Vân, “Uy uy, như vậy A Dật thất tình sao?” Gãi gãi cằm, tỏ vẻ buồn lo, hắn đã sớm nhìn ra tình cảm đặc biệt Lãnh Tuyệt Dật dành cho Sơ Vân.
“Ai quản tên nhóc kia.” Tả Khiêm Lẫm nói thầm.
Sơ Vân ngơ ngác một chút, thầm nghĩ, quả nhiên phải tìm thời gian nói chuyện với A Dật rồi.
“Vậy Ly Diên, tôi có việc đi trước, cho tới nay, cảm ơn anh, qua năm mới tôi sẽ tiếp tục đến học trống.” Sơ Vân khom người trịnh trọng cảm ơn Ly Diên.
“Ai da, Tiểu Sơ Vân đừng câu nệ như vậy a, chúng ta là bạn bè mà?” Ly Diên vội vàng kéo cậu.
“Ừm, cám ơn.” Sơ Vân nở nụ cười chân thật, Ly Diên nhìn đến ngây người.
Ra khỏi phòng học Piano, Tả Khiêm Lẫm mới nói, “Khi nào Vân cũng đánh trống cho anh nghe đi? Còn có, Vân rất biết đánh đàn nhé?”
“Tả muốn nghe ư?” Sơ Vân ngửa đầu nhìn hắn.
“Rất muốn.” Tả Khiêm Lẫm vô cùng ghen ghét Thiệu Mục Vân đã từng chiếm cứ tiếng đàn của Sơ Vân.
“Vậy tối em đàn cho anh nghe.” Sơ Vân mỉm cười, ôm lấy eo Tả Khiêm Lẫm, vùi mặt vào lồng ngực hắn.
“Được, giờ chúng ta đi mua Piano.” Tả Khiêm Lẫm hiếm khi hấp tấp, khiến Sơ Vân một hồi cười khẽ.
……
Nhà của Tả Khiêm Lẫm.
Dùng qua bữa tối vô cùng lãng mạn, hai người lại hợp lực dọn dẹp phòng bếp, sau đó cùng tựa vào thành sofa, không khí thoáng cái trở nên ngọt ngào.
Nằm trong lòng Tả Khiêm Lẫm, Sơ Vân cảm giác bàn tay mình đều là mồ hôi, tim khẩn trương đập thình thịch, cậu rất muốn nói thẳng? Nói: Tả, ôm em đi! Không được, cậu nói không nên lời.
“Sao vậy?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng phủ phủ gương mặt cậu, kinh ngạc, “Rất nóng ư?”
“Không……” Sơ Vân quay sang, che dấu khuôn mặt đỏ ửng dọa người. Kiếp trước, cậu trải qua rất nhiều, nhưng đó không phải điều cậu mong muốn, cậu chưa từng chủ động yêu cầu ai ôm cậu, Tả là người đầu tiên, bởi vậy, cậu xấu hổ không cách nào mở miệng.
Cẩn thận lấy ra dây chuyền bạch kim tinh xảo trước ngực, trên đó có một chiếc nhẫn khéo léo. Đây là quà giáng sinh vừa rồi Tả Khiêm Lẫm tặng cậu, vì bây giờ cậu còn là học sinh trung học, không thể đeo nhẫn, cho nên liền biến thành vòng cổ. Thử vào, vừa vặn khít ngón áp út của cậu.
Vô cùng yêu thích, bởi vậy Sơ Vân cũng muốn tặng quà cho Tả Khiêm Lẫm, mặc dù mặt đỏ rực, quà cũng nhất định phải tặng, đó chính là bản thân cậu, bởi vì không còn cái gì thích hợp hơn!
“Vân……” Tả Khiêm Lẫm nâng mặt cậu lên, yêu thương hôn trán cậu, “Có lời gì muốn nói a?” Thấy cậu nhăn nhó do dự, muốn nói gì đó nhưng không dám nói, Tả Khiêm Lẫm cảm thấy cậu thật sự quá đáng yêu.
“Cái kia…… Cái kia……” Sơ Vân rũ mắt, mặt nhanh chóng bạo hồng, ngón tay vô thức vạch lên xương quai xanh đẹp đẽ của Tả Khiêm Lẫm.
“Vân?” Tả Khiêm Lẫm đột nhiên có loại dự cảm, xem biểu lộ của Vân, không phải đang nghĩ tới cái kia chứ?
“Cái kia…… Chúng ta cùng một chỗ…… Tắm rửa, sau đó……” Đầu Sơ Vân càng thấp, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe thấy, “Ôm, ôm em……”
Tả Khiêm Lẫm không lập tức đáp lời, chỉ nhìn Sơ Vân không chớp mắt, mặt không biểu tình, nhưng lửa trong mắt rõ ràng.
Sau nửa ngày, ngay khi Sơ Vân cho rằng Tả tức giận, không muốn cậu, Tả Khiêm Lẫm đột nhiên lên tiếng, âm sắc khàn khàn mê người, “Vân, em xác định? Cho phép em có cơ hội đổi ý.”
“Em không cần đổi ý.” Sơ Vân âm thầm thở dài một hơi, cậu rốt cục nói ra.
“Sẽ không hối hận?” Tả Khiêm Lẫm lại lần nữa xác nhận.
“Vâng.” Sơ Vân gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu muốn một người.
Tiếp theo, trong nháy mắt, Tả Khiêm Lẫm nâng mặt Sơ Vân lên, mạnh mẽ hôn cậu. Hắn vốn quyết định chờ tới lúc Sơ Vân mười lăm tuổi, nhưng không ngờ Vân nói ra trước, bởi vậy, hắn, không đợi nữa!
Từ hôn môi dây dưa, quần áo hai người đều rơi xuống đất, lúc da thịt kề cận, Tả Khiêm Lẫm nhận ra Sơ Vân run rẩy.
“Sợ ư? Nếu không muốn, bây giờ còn tới kịp, nếu không chút nữa em muốn đổi ý cũng đã chậm.” Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân ngồi trên người mình, lần cuối cùng hỏi cậu.
Sơ Vân lắc đầu, ôm cổ Tả Khiêm Lẫm, chủ động dâng môi mình lên, chân cũng quấn quanh eo hắn, “Muốn em a, Tả……”
Cho anh thực sự trở thành của em, để em càng an tâm hơn. Trong lòng cậu âm thầm nói.
“Vân!” Tả Khiêm Lẫm không hề do dự, ôm chặt cậu, cùng cậu nhấc lên thủy triều mãnh liệt.
Bất quá, quan tâm thân thể và khả năng chịu đựng của Sơ Vân, Tả Khiêm Lẫm cũng không phóng túng bản thân, chỉ muốn Sơ Vân một lần liền dừng, dù sao còn nhiều thời gian, bọn họ có cả đời.
“Khỏe không?” Cẩn thận ôm Sơ Vân vào lòng, xoa đi mồ hôi ẩm ướt trên trán cậu.
“Ừm.” Sơ Vân vẫn đỏ mặt như trước, ngay cả thân thể cũng nhiễm màu hồng phấn nhàn nhạt.
Hóa ra, song phương yêu nhau là tuyệt vời như vậy, hoàn toàn khác kiếp trước, cậu nghĩ, về sau cậu sẽ rất thích loại cảm thụ này a, không hề cảm thấy chán ghét.
“Tả? Còn…… Muốn ư?” Sơ Vân phát giác hình như Tả Khiêm Lẫm không thỏa mãn, bởi vậy mặc dù thẹn thùng, vẫn hỏi ra.
“Ha ha, dĩ nhiên muốn, bất quá, hôm nay chỉ vậy, đợi Vân lớn lên chút nữa, anh sẽ bắt em bổ sung đủ.” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, gặm cắn cánh môi Sơ Vân.
“…… Được.” Sơ Vân vươn tay ôm lấy eo Tả Khiêm Lẫm, che đi khuôn mặt nóng bừng của mình. Chờ cậu lớn hơn chút nữa, cậu sẽ đền bù cho Tả, chỉ cần Tả muốn, cậu làm gì cho hắn đều được.
“Chúng ta đi tắm rửa.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy cậu, rời khỏi sofa.
Bước vào phòng tắm, hắn thầm than nhẹ, không ngờ lần đầu tiên của hai người lại ở sofa phòng khách, mà không phải trên giường.
Thật sự là kỷ niệm rất có ý nghĩa a, ai ~ ai ~