- Hai người thấy chưa... Giờ này mà y còn thức, chứng tỏ y đang có âm mưu với chúng mình đấy.
Song tình sòng sọc bước lên bậc tam cấp toan đẩy cửa thư phòng Lập Cư, nhưng Tiểu Quân đã kịp cản lại :
- Hai người làm gì gấp như vậy. Để xem gã đang giở trò ma quỷ gì.
Song tình gật đầu. Cả ba đồng loạt phi thân lên mái vòm.
Tiểu Quân truyền âm nhập mật nói :
- Đừng có gây tiếng động gì đấy nhé.
Song tình ngoan ngoãn như hai con mèo ăn vụng, gật đầu với chàng.
Tiểu Quân nghĩ thầm :
- “Hai gã ôn dịch này cũng dễ sai khiến đấy chứ”
Tiểu Quân áp tai xuống mái ngói. Chàng nghe tiếng thầm thì của nữ nhân, càng thắc mắc hơn. Hình như có ai đó đang nói chuyện trong phòng Lập Cư.
Tiểu Quân thi triển bích hổ du tường, bò theo vách tường chúc đầu nhìn qua cửa sổ.
Chính vào lúc đó, chàng phát hiện một bóng đen lướt qua cửa sổ. Dáng mạo của người này rất quen với chàng. Bóng đen kia, trổ khinh thuật nhanh không thể tưởng chứng tỏ y đã phát hiện có người theo dõi nên muốn chạy.
Tiểu Quân nhanh như cắt, thi triển khinh thuật di hình bộ pháp băng mình theo.
Mặc dù bóng đen đã lướt xa mươi trượng nhưng Tiểu Quân với thân pháp siêu phàm cũng lần lần bắt gần kịp hắc y nhân.
Chàng nghe sau lưng mình tiếng của Lập Cư quát vang :
- Ai đó...
Mặc cho Lập Cư quát, Tiểu Quân nghĩ gã còn bận đối phó với Song tình nên bám riết theo Hắc y nhân. Vừa đến phạm vi bí cung, Hắc y nhân vụt phi thân lên mái vòm, và khi Tiểu Quân đặt chân đến mái vòm thì tông tích của Hắc y nhân cũng mất dạng.
Tiểu Quân ngơ ngác, đảo mắt nhìn quanh. Chàng ngỡ như gã Hắc y nhân kia đã nhập vào tòa bí cung vậy. Trong lúc Tiểu Quân còn đang thắc mắc tìm kiếm tung tích của Hắc y nhân thì tiếng hú lanh lảnh của “Lôi Âm ma nhân”
Đồng Mã Kỳ cất lên nghe thật rùng rợn. Đến ngay cả Tiểu Quân mà xương sống cũng lạnh buốt, da ốc nỗi đầy người.
Chàng nheo mày nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ Hắc y nhân vừa rồi chính là Đồng Mã Kỳ?
Chàng lắc đầu xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình :
- Không thể như vậy được. Đồng Mã Kỳ đã bị Thánh Cô Ngũ Phương Đài giam trong biệt thất, khóa tay khóa chân, không thể thoát ra ngoài.
Tiểu Quân thở ra, rồi phi thân rời mái vòm, trổ luôn khinh thuật quay trở lại gian thư phòng của Lập Cư.
Chàng còn cách gian thư phòng của Lập Cư non hai mươi trượng thì thấy Song tình tất tả bước ra. Hai người vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh.
Tiểu Quân xuất hiện ngay trước mặt Song tình.
Song tình vừa gặp chàng đã eo éo nói :
- Tí nữa chàng giết tụi thiếp rồi.
Tiểu Quân nheo mày, vuốt mũi :
- Lập Cư tính giết hai người hả?
Song tình lắc đầu :
- Lập Cư thì đáng gì đối với Song tình, nhưng...
- Nhưng sao...
Song tình lắc đầu :
- Tụi thiếp không nói được.
- Bộ hai người câm nên không nói được sao?
Song tình lắc đầu :
- Dạ không được... Thôi, chúng mình về tiểu xá đi.
- Về tiểu xá để làm gì?
- Chàng bỏ qua chuyện này đi mà.
Tiểu Quân cảm nhận nhất định Song tình đã gặp ai đó có chức phận rất cao trong tử địa bí cung nên mới có thái độ dè chừng như vậy.
Tiểu Quân sực nghĩ đến Ngũ Phương Đài. Chàng cau mày :
- “Ngũ Phương Đài chăng? Nàng đến gian thư phòng của Lập Cư để làm gì... Chẳng lẽ để hội kiến với Lôi Âm ma nhân, nếu là Phương Đài, thì cần gì phải đội lốt. Hắc y nhân, và che dung diện”
Tiểu Quân thở ra, nhìn Song tình :
- Được rồi... Chúng ta về tiểu xá.
Song tình phấn khởi hẳn lên, trong khi đó, Tiểu Quân đã áp gần họ. Chàng giả lả cười, nhưng bất thần cách không điểm chỉ vào hai đại huyệt kỳ môn của Song tình.
- Y...
Song tình vừa thốt vừa khụy xuống đất. Hai người trố mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Quân :
- Sao chàng điểm huyệt tụi thiếp? Chàng phục hồi công lực từ lúc nào vậy.
Tiểu Quân xoa đầu Song tình :
- Tiểu gia quả thật cũng không muốn điểm huyệt các người làm gì, nhưng khốn nỗi tiểu gia có việc phải làm, đành thất lễ với nhị vị. Hẹn tái ngộ nhé.
- Chàng bỏ chúng em đi à?
- Tất nhiên rồi.
Tiểu Quân nhún vai quay lưng trổ khinh công băng đi. Chàng vừa chạy vừa nghĩ :
- “Trên đời sao có hạng người như Song tình... Một thứ người không ra người, ngợm không ra ngợm. Họ đã biến thái tới mức nói ra chắc cũng khó có người tin.”
Tiểu Quân đến gian thư phòng của Lập Cư. Chàng thi triển vô tướng bộ pháp, một thuật pháp khinh thân quán tuyệt thấy bóng mà không thấy hình lần vào thư phòng của Lập Cư. Tiểu Quân trông như con mèo đêm di động thật êm chẳng gây ra chút động tĩnh gì.
Trong thư phòng của Lập Cư không có một ai khiến Tiểu Quân cau mày suy nghĩ :
- “Gã họ Lập này đã đi rồi sao.”
Chàng vén bức rèm chắn ngang tràng kỷ. Trên tràng kỷ là sự xáo trộn bừa bộn, chứng tỏ vừa xảy ra một cuộc giao hoan trụy lạc mà gã Lập Cư chưa kịp thu xếp lại.
Nhãn quang của Tiểu Quân chợt sáng rực lên. Trong mớ hỗn độn kia, chàng phát hiện một hột xúc xắc bằng ngọc dạ minh châu, chạm khắc tinh xảo.
Tiểu Quân nhặt hột xúc xắc đó đưa lên trước mặt ngắm nghía... Chàng nhìn hột xúc xắc đó, nghĩ thầm :
- “Chỉ có những nhân vật xem việc đổ bác là sự nghiệp và phải là hạng đệ nhất cờ bạc mới có hột xúc xắc bằng hạt dạ minh châu. Trong giang hồ có mấy ai là hạng người đó, ngoài Đồng Mã Kỳ và Đỗ Hạo Thiên. Đỗ Hạo Thiên thì bị chết rồi, Đồng Mã Kỳ đã hóa thân thành Lôi Âm ma nhân. Còn ai có thể so sánh với hai người đó?”
Tiểu Quân cau mày suy nghĩ tiếp :
- “So sánh với Đồng Mã Kỳ và Đỗ Hạo Thiên trong giang hồ có lẽ chỉ còn mỗi mình Tiểu Quân. Chẳng lẽ là mình?”
Tiểu Quân vỗ tay vào trán :
- Mình lẩm cẩm quá, ngu muội rồi.
Chàng lại ngắm hột xúc xắc Dạ minh châu :
- Không phải Đồng Mã Kỳ, không phải Đỗ Hạo Thiên, mà cũng chẳng phải là mình. Vậy ai mới bầy cuộc giao hoan trong thư phòng này? Lập Cư à?
Tiểu Quân lắc đầu :
- Lập Cư chăng? Cái gã họ Lập đó làm gì xứng ngang với Đỗ Hạo Thiên và Đồng Mã Kỳ mà có hột xúc xắc này.
Tiểu Quân vừa nghĩ đến đây thì nghe có tiếng chân đang bước vào thư phòng của Lập Cư. Chàng đảo bộ, như một cánh chim cắt lướt lên trần phòng, trổ luôn thuật Tục hóa cốt, thu người nhỏ hẳn lại, nằm rạp trên cây xà ngang.
Lập Cư cùng với Vương Túc Lệ bước vào thư phòng. Lập Cư vừa bước vào phòng huyên thuyên.
- Tiểu Quân đã tự hóa giải được Nhuyễn Cốt đan rồi mới có thể cùng Song tình đến thư phòng của Lập mỗ, Vương cô nương có nghĩ như vậy không?
Vương Túc Lệ cau mày tỏ vẻ suy tưởng :
- Nhuyễn Cốt đan là độc chất đặc môn của Thánh Cô Ngũ Phương Đài, không thể trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiểu Quân có thể trục độc ra ngoài mà không cần đến Thánh Cô.
- Gã không trục được Nhuyễn Cốt đan sao lại phục hồi được công lực mà đến đây.
Vương Túc Lệ lắc đầu :
- Lập đường chủ và Túc Lệ chưa gặp Tiểu Quân, chưa thể khẳng định y đã trục được Nhuyễn Cốt tán. Tiểu Quân không đến đây một mình mà y đi cùng với Song tình, có thể Tiểu Quân dụng Xảo ngôn buộc hai tên biến thái kia đến chỗ Lập đường chủ đặng lấy giải dược.
Nàng cười khẩy :
- Y thông minh nhưng lần này chẳng thông minh tí nào, mà còn là một tên ngu xuẩn nữa. Giải dược Nhuyễn Cốt tán làm gì có trong thư phòng của Lập bang chủ. Nếu như Xảo Quỷ muốn tìm thì phải đến diện kiến Thánh Cô Ngũ Phương Đài chứ.
Lập Cư vỗ tay một cái :
- Ái chà... Sao Lập mỗ không nghĩ ra nhỉ. Vương hộ tướng nói đúng rồi. Tiểu Quân chưa phục hồi công lực đâu... y đến đây nhằm thử thời vận mà thôi.
Lập Cư nhìn Vương Túc Lệ :
- Túc Lệ này... Theo như Túc Lệ thì Nhất Phàm đại sư có thể dùng mạng Tiểu Quân thay thế mạng cho quần hào không?
- Tất nhiên rồi. Một Tiểu Quân chết đi bao nhiêu người được sống, làm một con tin cũng thừa biết dù Nhất Phàm không muốn giết Tiểu Quân cũng bị quần hào bức ép phải lấy mạng y để cho mọi người được bằng an rời tử địa bí cung.
- Vậy là chắc chắn Xảo Quỷ phải chết chứ?
Túc Lệ thoáng suy nghĩ :
- Chưa chắc Tiểu Quân đã chết.
- Hắn đâu còn đường nào sống nữa.
- Tôi sợ Ngũ Phương Đài Thánh Cô không giết Tiểu Quân.
Lập Cư sửng sốt :
- Cái gì... Ngũ Phương Đài không giết Tiểu Quân?
Túc Lệ gật đầu :
- Nếu như Tiểu Quân bị Nhất Phàm đại sư lấy mạng thì quần hào cũng sẽ mất mạng ngay. Ngũ Phương Đài không muốn Tiểu Quân chết, và Thánh Cô đang lưỡng lự có nên mở cuộc huyết tẩy giang hồ không.
- Ngũ Phương Đài thay đổi ý định à?
- Có thể.
- Thánh Cô thay đổi ý định cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta...
Nhưng Tiểu Quân phải chết. Y không chết thì...
- Tiểu Quân sống cũng vô dụng thôi, nếu như Túc Lệ ép được Thánh Cô Ngũ Phương Đài không trao giải dược Nhuyễn Cốt tán cho y.
- Làm sao ép được Thánh Cô?
Túc Lệ áp miệng vào tai Lập Cư, thủ thỉ nói :
- Đan sa.
Lập Cư tròn mắt :
- Đúng rồi... Sao Lập mỗ mau quên như vậy chứ... Ha... Ha... Ha... Ha... Ha...
Ha...
Gã cắt ngang tràng tiếu ngạo đó, nhìn Vương Túc Lệ bằng ánh mắt soi mói như muốn dùng mắt lột xiêm y nàng :
- Lập Cư không thể nào bì kịp với Thiên hạ đệ nhất dâm phụ Vương Túc Lệ của Phong Vân lầu.
Túc Lệ nghe Lập Cư nói, hai gò má ửng hồng.
Lập Cư nhìn nàng, bật cười khanh khách :
- Nhưng Lập mỗ cũng có chỗ hơn nàng bởi Lập Cư này là nam nhân, còn nàng là gái sắc.
Họ Lập vừa nói vừa quàng tay qua tiểu yêu của Túc Lệ. Y áp miệng vào tai nàng rù rì nói :
- Nàng thử xem Lập mỗ này có bằng bằng hữu lúc nãy không.
Trên xà ngang Tiểu Quân cố dỏng tai nghe mấy lời sau cùng của Túc Lệ và Lập Cư đối đáp với nhau, nhưng chàng chỉ nghe lỏm bỏm, vì hai người nói quá nhỏ.
Tiểu Quân cau mày khi thấy cảnh trần trụi diễn ra dưới mắt mình. Chàng không sao tin được một Vương Túc Lệ thuộc hàng hộ tướng của Tử địa bí cung mà để mặc cho gã họ Lập bất tài vô cách giở trò mây mưa.
Khi Lập Cư và Túc Lệ hoàn toàn chẳng còn mảnh vải nào che thân, lúc đó Tiểu Quân mới có thể khẳng định, trong nhan sắc thoát tục, diễm trần của Túc Lệ tiềm ẩn một mãnh lực dâm phụ có một không hai trong giang hồ.
Hai bàn tay của Lập Cư càng thô tục bao nhiêu, Túc Lệ càng phấn khích bấy nhiêu, khiến cho Tiểu Quân phải cau mày. Thấy cảnh dâm dật diễn ra dưới mắt mình, Tiểu Quân bất giác nổi tính bỡn cợt.
Chờ cho Lập Cư và Túc Lệ đạt đến tột đỉnh hạnh phúc, Tiểu Quân bất thần phi thân xuống. Chàng cách không phóng chỉ điểm vào hai đại huyệt vĩ lư và thận du của Lập Cư lẫn Túc Lệ.
- Ai...
Lập Cư và Túc Lệ giật mình, khi kịp nhận ra Tiểu Quân thì đã quá muộn rồi. Cả hai đã bị chàng bế huyệt không sao cử động được.
Túc Lệ thẹn đến chín mặt. Nàng nhìn Tiểu Quân không chớp mắt, miệng gượng gạo nói :
- Ngươi...
Tiểu Quân nhướng mày :
- Ngươi cái gì... Cô nương còn nói năng kiểu hồ đồ đó, tiểu gia sẽ bẻ hết hai hàm răng của Vương hộ tướng đấy.
Tiểu Quân với tay lấy luôn cây gậy Đả Cẩu bổng binh khí chân truyền của Cái bang.
Lập Cư thất sắc :
- Tiểu Quân... Tiểu Quân... Lập Cư với ngươi không thù không oán, ngươi nỡ đánh chết ta sao.
Tiểu Quân xoa chiếc đầu trọc của Lập Cư :
- Tất nhiên Tiểu gia sẽ không đánh chết ngươi rồi. Tiểu gia cần gì phải đánh chết ngươi chứ... Bẩn tay lắm. Tiểu gia chỉ muốn thay mặt các vị trưởng bối Cái bang dạy cho ngươi bài học để chừa cái thói dâm ô này thôi.
Tiểu Quân vừa nói vừa giở thẳng ngọn Đả Cẩu bổng nện một phát vào mông Lập Cư.
Bộp...
Lập Cư nẩy ngày lên, khiến Tiểu Quân bật cười. Trên mông của Lập Cư hiện rõ vệt đỏ bầm tím.
Lập Cư nghiến răng ken két, cố nhịn đau.
Tiểu Quân nhịp ngọn Đả Cẩu bổng vừa nhịp vừa nói :
- Một roi vừa rồi gọi là cảnh báo, roi thứ hai gọi là cảnh tỉnh :
Bộp...
Lập Cư rú lên :
- Ui da... Chết ta mất.
Tiểu Quân lại xoa đầu Lập Cư :
- Ngươi chưa chết, với lại đánh vào mông của ngươi thì khó chết lắm. Roi thứ ba gọi là dạy dỗ.
Bộp...
- Ui da... Tiểu Quân tha cho Lập mỗ đi.
- Roi thứ tư gọi là tạ tội.
Bộp...
Hai mông Lập Cư bắt đầu sưng tấy.
Lập Cư thều thào nói :
- Tiểu Quân sao lại ác với Lập Cư như thế?
- Tiểu gia đâu có ác... Nếu ác thì ta đã lấy mạng ngươi rồi. Đúng không nào? Ở đây Tiểu gia chỉ muốn thay mặt những trưởng lão Cái bang dạy dỗ ngươi mà thôi.
Chàng xoa đầu Lập Cư :
- Thật ra nếu tiểu gia đúng là Trưởng lão Cái bang thì cho ngươi một gậy vào ót rồi.
Trúng một gậy đó, tiểu gia đoán chắc ngươi tiêu mạng.
- Ta... xin ngươi!
Tiểu Quân khoát tay :
- Ậy, chưa hết đâu... Còn roi thứ năm nữa.
- Ta đã bị đòn cảnh báo, cảnh tỉnh, dạy dỗ rồi đến tạ tội, còn gì nữa chứ?
- Còn với Tiểu gia nữa, Tiểu gia sẽ đánh ngươi đúng bốn gậy bởi vì ngươi đắc tội với Tiểu gia. Gậy thứ nhất về cái tội toan mưu sát tiểu gia ở Thiếu Lâm tự, tội thứ hai vu khống ta ở quán Tứ hải, tội thứ ba có tâm ý giết ta, tội thứ tư thấy Tiểu gia bị trúng độc mà vẫn điềm nhiên như vại. Bốn tội bốn gậy.
Tiểu Quân dứt lời thẳng tay nện đúng bốn gậy Đả Cẩu bổng vào mông họ Lập.
Bộp... Bộp... Bộp... Bộp...
Lập Cư trợn trừng hai mắt, thều thào nói :
- Tiểu Quân tha cho ta đi... Lập Cư này chịu hết nổi rồi. Ta chết mất.
- Tiểu gia không cho ngươi chết đâu. Tin tiểu gia đi mà.
Trong khi Tiểu Quân đánh Lập Cư, Túc Lệ sợ đến thất sắc, mồ hôi tuôn ướt đẫm dung diện.
Tiểu Quân liếc hai mông của họ Lập :
- Ái chà... Cái mông của ngươi chắc không ngồi được trên ghế bang chủ Cái bang ít nhất là sáu con trăng, nó sắp tét ra rồi.
Lập Cư van nài :
- Tiểu Quân... Tha cho ta đi!
- Tiểu gia đánh một gậy nữa thôi.
- Trời ơi... Ta đã tạ tội với Trưởng lão Cái bang, đã hoàn trả tội lỗi của ta với Tiểu Quân, đã hết rồi, sao giờ còn đánh ta tiếp một gậy nữa.
Tiểu Quân nhịp cây Đả Cẩu bổng vào mông Lập Cư :
- Người xưa nói, có sướng thì phải chịu khổ. Ngươi đã sung sướng rồi, giờ không chịu khổ thì đâu có được.
Lập Cư nỗi đầy gai ốc, gã thều thào nói :
- Ngươi ác quá...
- Nếu ngươi nói vậy, Tiểu gia sẽ đánh thêm một gậy nữa gọi là răng đe chừa tật ngoa ngôn với Tiểu gia.
- Không... không... Ta không nói nữa. Tiểu Quân đánh đi. Ta ráng chịu.
Tiểu Quân xoa đầu Lập Cư :
- Nói vậy nghe mới được. Ngươi chuẩn bị nghe!
- Ta chuẩn bị rồi.
Tiểu Quân nhịp nhịp ngọn Đả Cẩu bổng vào mông họ Lập, chàng không vội đánh liền một gậy đó mà cứ nhịp hoài. Thà rằng hứng một gậy cuối cùng, còn cứ chờ đợi tinh thần Lập Cư căng thẳng tột cùng. Bất giác với những cái nhịp gậy của Tiểu Quân mà gã đả tuôn mồ hôi dầm dề. Mồ hôi của Lập Cư nhiễu lên mặt Vương Túc Lệ, nhưng thế nhưng chẳng biết làm cách gì khác hơn, đành nén chịu sự nhớp nháp đó.
Tiểu Quân rít lên cay độc :
- Gậy này Tiểu gia dụng đến mười hai thành công lực... Lập bang chủ ráng chịu nghe.
Chàng dứt lời giơ Đả Cẩu bổng lên thật cao quát lớn một tiếng :
- Da... Da.. Miệng thì quát nhưng Tiểu Quân không nện gậy xuống.
Lập Cư nghe tiếng quát của chàng, thần hồn tan vỡ, phát ra một tiếng trung tiện, gã rùng mình.
Vương Túc Lệ nhăn mặt, khốn khổ :
- Hắn... Hắn... Hắn...
Tiểu Quân thấy vẻ mặt nàng thất sắc liền phì cười, cúi xuống nói :
- Hắn tiểu cả vào người cô nương phải không?
Túc Lệ bặm môi, nhắm mắt lại.
Tiểu Quân vỗ đầu Lập Cư :
- Ngươi tệ quá.. Trung tiện được rồi, còn tiểu cả lên người giai nhân. Ngươi sợ lắm phải không?
- Ta sợ...
- Tiểu gia biết... Thấy ngươi sợ ta cũng tội nghiệp, thôi tiểu gia không đánh ngươi nữa, nhưng ngươi phải cho ta biết chủ nhân hột xúc xắc này là ai.
Chàng chìa hột xúc xắc đến trước mặt Lập Cư :
- Chắc chắn ngươi phải biết.
- Ta... Ta...
Tiểu Quân gằn giọng :
- Nói không... Không nói tiểu gia đánh mấy gậy nữa bây giờ đấy.
Lập Cư biến sắc :
- Ta...
Hắn chợt nẩy người lên một cái, đầu ngoẹo hẳn sang bên. Tiểu Quân giật mình trùng bộ. Chàng kịp thấy Hắc y nhân vừa thoát ra khỏi thư phòng của Lập Cư.
- Thì ra là ngươi.
Tiểu Quân bỏ cây Đả Cẩu bổng, trổ luôn di hình tướng rượt theo Hắc y nhân. Chàng vừa rượt vừa quát :
- Đứng lại...
Cũng như lần trước. Hắc y nhân vừa đến tòa bí cung thì đột nhiên chẳng còn tung tích nữa.
Tiểu Quân cau mày :
- Hừ... Kỳ lạ thật... Bộ cái gã Hắc y này có thể chui xuống đất hay nhập vào tòa cung này chăng?
Tiếng hú của Đồng Mã Kỳ lại cất lên lanh lảnh :
- Hú.. Hu... Hú... Hú..
Nghe tiếng hú đó, Tiểu Quân rùng mình.
Tiếng hú vừa dứt, chàng chợt cảm nhận sau lưng mình có áp lực chưởng kình dị sóng đào hải ập đến.
Tiểu Quân điểm mũi giày lướt lên cao đạp lên chưởng khí đó, xoay bộ lại.
Cùng với cái xoay người đó, Tiểu Quân thi triển Đàn chỉ thần công tống ngược về phía bóng đen lấp ló.
Chàng phản xạ vừa nhanh vừa chính xác. Bóng đen thoáng chưng hửng bởi Tiểu Quân vừa tránh chưởng vừa phát chỉ công linh hoạt như vậy.
Mặc dù chưng hửng nhưng Hắc y nhân vẫn dựng đôi chưởng thịt có màu xam xám như xác chết đỡ đàn chỉ thần công của Tiểu Quân.
Ầm...
Tiểu Quân giật mình buột thốt thành tiếng :
- Lôi Âm ma công.