Tịch Đông mở to mắt nhìn tôi một lúc, như ngạc nhiên, như ngỡ ngàng, mà cũng không giống thế.
Tôi thấy bên trong con ngươi đen sâu thăm thẳm hiện lên từng đợt sóng trào, có mạnh mẽ, cũng có chút êm đềm.
Tiếng còi ô tô phía xa đã đánh thức hai tâm hồn bừng tỉnh. Tịch Đông đứng thẳng người, chỉnh lại dáng vẻ xộc xệch, rồi tước lấy gậy gỗ trên tay tôi, ném nó vào bụi cỏ dại mọc ven hàng rào.
Anh xuýt xoa lằn gậy ửng đỏ ở mặt ngoài cánh tay:
"Em có phải phụ nữ không vậy? Ra đòn cũng mạnh thật."
Tôi cảm thấy Tịch Đông hơi vô lý, rõ ràng anh lén la lén lút đứng trước cổng nhà người khác, vậy mà bây giờ nói như thể tôi mới là người có lỗi:
"Ai bảo anh thập thò như kẻ trộm làm gì."
Tôi hỏi lại:
"Sao anh ở đây?"
Tịch Đông ho khan vài tiếng:
"Vô tình đi ngang qua thôi."
Tôi cười nhạt như vừa nghe phải một câu nói đùa:
"Vô tình?"
Tôi bước tới gần anh:
"Tịch thiếu gia, thành phố S cách thành phố A hơn ba tiếng đồng hồ lái xe, đã mười giờ đêm anh không ở bên cạnh thiếu phu nhân mà chạy tới đây làm gì?"
Tịch Đông quay mặt đi nơi khác, hai tay bỏ vào túi quần, liên tục nuốt nước bọt. Không hề có ý định trả lời.
Con đường khuya đã thưa dòng người, chỉ có tiếng xào xạc của những chiếc lá khô cuộn mình trôi theo gió lạnh, âm giọng yếu ớt của tôi càng rõ ràng hơn:
"Cô chủ cửa hàng quần áo giảm giá một cách hào phóng, người cứu mạng em ở ngã tư."
Có lẽ tôi đã nhớ ra mùi gỗ trầm dìu dìu của người đàn ông đã cứu mình, cũng nhận ra bóng lưng quen thuộc ấy.
Sống mũi tôi bắt đầu cảm thấy chua chua:
"Sáng nay sửa lại ổ khóa cổng và chủ nhân mới của ngôi nhà bên cạnh."
Tôi rưng rưng nhìn vẻ lạnh nhạt của anh, tròng mắt nhức nhối kỳ lạ:
"Tất cả những chuyện này.... đều do anh làm...đúng không?"
Tôi chẳng biết vì sao mình hỏi thế, chỉ biết lòng thật sự muốn hỏi vậy.
Tôi mong chờ lời nào từ anh? Một câu xác nhận chăng? Cũng không đủ để hong khô trái tim đã nhuốm đẫm nước mắt trong suốt thời gian qua.
Anh đáp lại với thái độ như bản thân đang bị làm phiền:
"Đã nói là vô tình đi ngang rồi mà. Đường này là của nhà em mở ư? Người khác có thể đi, anh thì không được đi hay sao? Còn những chuyện khác..."
Tịch Đông bỗng ngưng một nhịp, rồi mới tiếp tục, giọng cũng dịu xuống:
"Anh hoàn toàn không hiểu em đang nói cái gì."
Tịch Đông chớp chớp mi tựa bị bụi rơi vào mắt. Có phải vì trời đêm giá buốt? Tôi thoáng nhìn thấy đôi môi anh tái nhợt vừa hé mở, như ngập ngừng, như định nói gì đó, lại thôi.
Dù cho anh cứ không chịu thừa nhận, thâm tâm tôi vẫn ngầm hiểu được là ai.
Anh bỗng nhiên hung dữ:
"Mà này, có biết nguy hiểm không hả? Nửa đêm nửa hôm thấy người lạ đáng nghi là có thể một mình xông ra à?"
Tôi im bặt, đứng bất động nghe âm thanh tí tách cháy của ngọn lửa trong lồng ngực mình, lặng lẽ và to dần.
Tịch Đông nhìn một lượt từ đầu đến chân tôi, tiếp tục dạy dỗ:
"Cổng cũng không thèm chốt kỹ. Em nghĩ mình là gì chứ? Võ sĩ đai đen sao?"
Anh chỉ tay xuống gậy gỗ nằm chơ vơ trên đám cỏ:
"Hay dựa vào cái này đã đủ an toàn rồi. Nhỡ tên trộm có mang theo vũ khí như dao hay súng thì biết sao hả?"
Thật tình tôi không hiểu, không hiểu tại sao anh phải bận tâm nhiều như thế, hận tôi đã lợi dụng lúc anh bị mất trí nhớ lắm kia mà, đến cả nhìn thôi anh cũng không đủ kiên nhẫn. Sao bây giờ vô cớ bày những trò này.
Tôi cười héo hắt, dằn lòng chua xót:
"Không phải anh rất ghét em sao?"
Tịch Đông quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng trong dưới ánh đèn sắc vàng hơi nheo lại:
"Đừng cười như thế, trông rất khó coi."
Giọng tôi u ám và lạnh lùng:
"Là đang tỏ ra thương hại hay làm tất cả những điều đó để trả thù? Nếu thật sự là trả thù, thì dùng cách dày vò này quá bỉ ổi"
Tịch Đông kinh ngạc tột độ:
"Gì chứ?"
Bắt đầu mất bình tĩnh, càng nói giọng tôi càng to dần:
"Nếu đã hận em, đã ghét em, tội tình gì phải âm thầm làm nhiều chuyện ở sau lưng như vậy? Không phải chính miệng anh bảo em cút khỏi tầm mắt hay sao? Thế còn quan tâm đến cuộc sống của người khác làm gì?"
Tôi để cơn giận dữ lẫn uất ức được tự do phun trào, gầm lên với khuôn mặt đẫm lệ:
"Ai cần anh làm vậy chứ."
Những câu chữ tiếp theo đó đã bị nhấn chìm trong tiếng nấc, đôi chân tôi mềm nhũn.
Màu mắt anh bỗng dưng tối sầm, im lặng nhìn chằm chằm xuống dáng vẻ đau khổ của tôi. Đường chân mày thanh dài nhíu lại, hơi thở thoát ra từ hai môi đã bị không khí giá lạnh hóa thành khói trắng.
Tịch Đông đột nhiên hỏi:
"Ai nói anh hận em?"
Trông thấy biểu cảm ngạc nhiên đến vô tội trên mặt anh khiến lòng dạ tôi càng thêm nóng bức:
"Tịch Đông, đừng diễn kịch nữa."
Tim tôi thắt lại, giọng đầy mỉa mai:
"Ngày anh bỏ đi, ngay tối hôm ấy đã bảo Đường Hi Nhiễm chuyển một số tiền vào tài khoản cho em, gọi đó là bù đắp. Còn đặt cho em một cái tên rất hay, "kẻ đánh cắp ký ức" của người khác."
Tôi lùi về sau vài bước:
"Anh đâu cần phải sỉ nhục em bằng cách này?"
Tịch Đông vờ như chưa hiểu, anh tiến lên nắm chặt cổ tay tôi:
"Em vừa nói gì?"
Tôi dửng dưng cười dưới ánh nhìn kỳ lạ của Tịch Đông:
"Còn nữa, chiếc nhẫn mà anh luôn mang theo bên người, vốn ngay từ đầu là món quà anh dành để cầu hôn Đường Hi Nhiễm, đúng chứ? Đáng tiếc, em xuất hiện không đúng lúc, đã chia rẽ đôi uyên ương các người rồi."
Tịch Đông ngẫm nghĩ một lúc, rồi nheo mắt:
"Là Đường Hi Nhiễm đã nói như thế với em sao?"
Đột ngột cảm nhận được xung quanh anh phủ một màn sương giá vô cùng lạnh lẽo, đủ khiến tôi phải rùng mình.
"Tịch Đông, em thừa nhận mình đã không kiểm soát được tình cảm của bản thân, thừa nhận mình nhu nhược, yếu đuối. Từ trước cho tới bây giờ, chưa một lần nào có ý nghĩ lợi dụng anh, tất cả đều dùng tâm, dùng tình mà đối đãi."
Tôi vùng ra khỏi bàn tay to lớn của Tịch Đông, cứng rắn nhìn anh:
"Anh có thể vứt bỏ, có thể lãng quên, nhưng không có quyền chà đạp lên sự chân thành và tình yêu của em. Với những chuyện đã diễn ra em chưa hề hối hận bất cứ điều gì..."
Tôi ngậm chặt môi, giấu câu "kể cả con của chúng ta" sâu vào cuống lưỡi.
Đồng tử Tịch Đông khẽ co lại, óng ánh nước. Là tôi nhìn nhầm phải không?
Tôi lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh. Mọi thứ trở nên im ắng, không khí xung quanh tạm thời ngưng đọng.
Một lúc lâu sau đó, tôi dứt khoát đề nghị:
"Từ nay về sau, mong rằng hai chúng ta đừng liên quan đến nhau, anh cũng đừng làm những chuyện kỳ quặc sau lưng đối phương nữa."
Tôi đã gom đủ hụt hẫng và mỏi mệt, chẳng cần gì hơn con mình có thể sinh ra và lớn lên một cách bình yên. Dù đau đớn, dù tiếc nuối hay oán hận tôi vẫn buộc phải nói ra:
"Chúng ta đường ai nấy đi, chân trời góc bể cũng không mong gặp lại."
Tôi đâu chỉ nghe rõ tiếng trái tim mình vỡ nát, mà còn nhìn thấy ánh sáng cháy đỏ trong mắt anh tan biến. Tôi chẳng hiểu biểu cảm suy sụp của anh là gì, chỉ biết lòng mình ngàn vạn lần không nỡ.
Tịch Đông giữ cánh tay kéo tôi lại gần, hình như còn muốn nói thêm điều gì đó, ngay lúc ấy điện thoại anh đổ chuông.
Tôi thoáng thấy màn hình di động lưu tên "Hi Nhiễm", không nhịn được đã nhếch mép cười.
Tịch Đông quay đi nơi khác và bắt máy:
"Nói."
Tôi có hơi ngạc nhiên khi nghe được âm giọng lạnh lùng của anh, sau khi trí nhớ hồi phục đối với ai anh cũng cư xử thế sao? Kể cả đóa hoa quý trong tay mình cũng vậy?
Do Tịch Đông đứng xoay lưng lại, khoảng cách không đủ để tôi nghe rõ người bên kia đường truyền nói gì, chỉ nghe anh đáp lại:
"Tôi tự biết bản thân như thế nào, còn ba ngày nữa nhất định không có vấn đề."
"..."
"Biết rồi, tôi sẽ về ngay."
Cuộc gọi kết thúc, anh im lặng nhìn tôi như đang do dự.
Sực nhớ một chuyện, tôi bảo:
"Mấy ngày trước bên dịch vụ tổ chức sự kiện liên lạc đến, họ muốn trả lại chiếc nhẫn cho anh nhưng không có cách nào, nên đã gửi tạm ở chỗ em."
Tôi cười gượng gạo:
"Bây giờ cũng không cần em giữ hộ nữa, đến lúc nó phải được lấp lánh trên tay chủ nhân thật sự rồi."
Mắt hơi cay cay, tôi vội quay vào trong:
"Anh đứng đây chờ một lát, em vô nhà lấy đưa cho anh."
Bước thêm một bước, tôi cảm giác giữa hai chúng tôi xa hơn nghìn dặm, như chỉ cần ngoảnh đầu thì vĩnh viễn chẳng còn cơ hội trùng phùng.
Sau khi tìm gặp hộp nhẫn tôi lập tức quay lại, nhưng ra đến cổng mới phát hiện Tịch Đông đã lặng lẽ đi mất, không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào.