Mục lục
Liên Hoa Bảo Giám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ngươi, ngươi còn sống? 
Thanh âm Margaret tràn ngập khiếp sợ cùng chút phát run, bàng hoàng quay đầu tìm kiếm người nói ra câu "Lỵ nhi" kia. Liền đó, nàng phất tay thu hồi tất cả hỏa diễm, thanh âm oán độc âm ngoan: 
- Hừ! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta? 

Phảng phất từ trong hư vô, Đỗ Trần tựa trên vách tường, nhìn Margaret hai tròng mắt hàm tình, sửng sốt hồi lâu, môi mím chặt, đột nhiên cúi đầu, một câu cũng không nói lên nổi...

Giỏi cho một bạc tình lang, lãng tử quay đầu, nhưng xấu hổ cùng hối hận không dám đối mặt với cựu tình nhân.

Nhưng Đỗ Trần trong đấu hồn hung hăng phân phó: 
- Andy, ta đứng ở đây cản cho ngươi, Đỗ Tư ngươi dụng Liên Hoa che giấu khí tức, mau đào, chỉ cần đào ra một cái động nhỏ bằng con côn trùng là được! Nếu ngươi kinh động Margaret, hại chết ta, thì sau này đừng mong có cơm ăn. 

- Sao lại không nói gì? 
Margaret gắt gao nhìn thẳng Đỗ Trần đang cúi đầu, lạnh như hàn băng ngàn năm ở cực địa.

Nhiều lời tất có sơ hở, lão tử không biết Wolfe sau khi tới Thương Khung còn phát sinh với ngươi sự tình gì, sao dám nói lung tung? Đỗ Trần âm thầm bĩu môi, nhưng lại cúi đầu cười khổ: 
- Ta, ta không nói chuyện có thể nói... 

- Ngươi cũng biết mình không nói chuyện có thể nói? 

Margaret cắn chặt môi, lạnh lùng quát chói tai, đột nhiên tiến nhanh lên "Ba", hung dữ cho Đỗ Trần một cái tát.

Lão yêu bà, lão tử ta ghi nhớ một cái tát này! Đỗ Trần trong lòng thầm hận, trên mặt lại hờ hững, rất khổ: 
- Hết giận chưa? 

Margaret sửng sốt, cả giận nói: 
- Ta không có tức giận, chỉ có hận, cừu hận ngàn năm mới có một chưởng thôi, ngươi nghĩ đã chấm dứt sao? 

Đỗ Trần buồn bã thở dài: 
- Vậy rút Thấm Thủy kiếm của ngươi đi, ta sẽ không động... đây đều là ta thiếu ngươi! 

- Ha ha, ha ha! 
Margaret đột nhiên cười to lên, tay phải hướng sau lưng giơ lên: 
- Ngươi thiếu ta? Hừ, ngươi thiếu ta chỉ có một kiếm thôi sao? 

Tay phải nàng lại vung lên, một thanh lợi kiếm thon dài màu bạc. Thấm Thủy kiếm đang trong tay Tuyết Cơ, Margaret chỉ dùng một thanh thánh khí kiếm tầm thường, đối với Đỗ Trần mà nói, thập tứ cấp Margaret dụng vũ khí gì thì có khác nhau sao?

- Bá!
Trường kiếm đặt lên cổ Đỗ Trần.

Margaret hận, cắn chặt răng.

Lúc này thì, Đỗ Trần đột nhiên ngước đầu lên, ngậm miệng, đóng chặt hai mắt: 
- Trước khi giết ta, cho ta mấy giây cuối được không? Ta muốn nói với ngươi một câu... 

Margaret lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 
- Nói đi 

- Được, xin lỗi. 
Đỗ Trần cúi đầu, nháy mắt, Margaret thấy rõ ràng, tâm nhân hai mắt đóng chặt, ẩn ẩn có vài giọt lệ trong suốt...

Wolfe xin lỗi rồi! Mặc dù cách ngàn năm, nhưng hắn đã xin lỗi, nói ra một câu mình đã trông đợi ngàn năm... xin lỗi.

Margaret trầm mặc, chậm rãi, nàng thu kiếm lại, cười lạnh nói: 
- Một kiếm giết ngươi, chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi sao? 

Đỗ Trần trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ lão yêu bà mềm lòng, hay là muốn hành hạ Wolfe, ít nhất mục đích của Francis đã đạt được...

Nhưng Đỗ Trần không dám lộn xộn, một chữ không nói, thậm chí ngay cả đấu khí đều không dám dụng, Margaret thật sự quá hiểu rõ Wolfe, mình không thể không cẩn thận, nếu không sẽ có họa sát thân.

Margaret lại hỏi: 
- Ngươi sao lại ở chỗ này? Thực lực vì sao thối lui? Lại học được ẩn thân thuật từ đâu? 

- Thực lực cùng ẩn thân thuật... ai, một lời khó nói hết. 
Đỗ Trần thật sự không dám nói loạn vấn đề này, nhưng ba vấn đề nếu một cái không trả lời, vậy sẽ khiến người sinh nghi. 

- Mà ta tại sao tới nơi này... ta nghĩ, chúng ta có cùng mục tiêu. 
Đáp án này hẳn là không có chuyện chứ? Margaret vì hỏa diễm dị thú tới, vậy Wolfe cũng bị hỏa diễm dị thú hấp dẫn, cũng vì nó mà tới, tựa hồ là chuyện hiển nhiên.

Đỗ Trần nghĩ thầm.

Nhưng Margaret nghe vậy ánh mắt lại trở nên lạnh lùng: 
- Chúng ta có cùng mục tiêu... đúng vậy! Ta Thấm Thủy quỷ đồ có thể đoán trước chuyện xảy ra, chiêm tinh thuật của ngươi cũng có thể làm được, nhưng ngươi hôm nay nếu vì nó mà tới, năm đó vì sao bỏ qua sống chết của hài tử chúng ta? 

- A?

Đỗ Trần có chút phát mộng, vì hoả diễm dị thú mà đến, đứa nhỏ của Wolfe cùng Margaret có quan hệ gì?

Dù đầu óc Đỗ Trần có vận dụng hết mức... "thì sao lại vậy?"... cũng không thể hiểu một câu nói không có đầu có đuôi này.

Năm đó Margaret đích thật mang thai rồi bị Wolfe bỏ rơi, nhưng con nàng là nam hay nữ, tên gọi là gì, việc này ngay cả Snoopy cũng không biết, hay là nói, ít nhất trước khi Wolfe nam hạ Thương Khung, cũng không biết đứa nhỏ của hắn cùng Margaret ra sao.

Việc này Đỗ Trần biết trả lời ra sao?

Thấy Wolfe trầm mặc không nói, Margaret lạnh lùng cười: 
- Không nói chuyện có thể nói sao? Ân? Năm đó ngươi cùng A Nhược tiện nhân kia sinh ra hai chi hậu duệ, truyền thừa tới nay, một chi là đại công thành Duerkesi, nắm trong tay chính cục phương nam Einstein! Một kẻ hiệu Sư Tâm vương thất, tọa trấn Thương Khung uy phong bát diện, còn con chúng ta thì sao? 

Nàng lớn tiếng chất vấn: 
- Đứa nhỏ của chúng ta đến nay ngay cả thi cốt cũng không có tìm được. 

"Wolfe" vẫn trầm mặc không nói.

Margaret vẫn cười lạnh: 
- Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn cho ngươi thấy... đứa nhỏ của ta thi cốt vô tồn, đứa nhỏ của tiện nhân A Nhược kia cũng đừng mong có cuộc sống tốt, ta sẽ làm cho Francis có dung mạo giống ngươi sẽ bị chết thê thảm giống như đứa nhỏ của ta! Ta muốn cho Arthur kia, chịu sự thống khổ nhất của thế gian... 

Đột nhiên Margaret trong lòng chấn động.

Mời vừa rồi một tiếng gọi của Đỗ Trần "Lỵ nhi" khiến Margaret mộng luôn, ái hận ngàn năm trào lên trong lòng. Hơn nữa Đỗ Trần biểu diễn hết sức tuyệt vời, nàng lâm vào mê mang trong ngắn ngủi, coi người trước mắt cùng với người ái hận ngàn năm là một người, nhưng lúc nhắc tới Francis thì, Margaret đột nhiên bừng tỉnh.

Quân báo năm trước của thần thánh liên minh cho biết, Wolfe phụng mệnh nam hạ, tại đảo Borg cùng Mickey cùng chống cự hải tộc, Mickey vì đánh mất Lôi hỏa chích viêm pháo mà bị quân pháp trừng phạt, mà Wolfe lại không có tin tức... hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, thực lực, ẩn thân thuật đều có chuyện, mà điều duy nhất chứng minh hắn không có chuyện là hắn biết nhũ danh của mình. 

Margaret ý thức được chuyện có chút khác lạ. Sau khi ngậm miệng, nháy mắt dựa vào một chuỗi tiếng cười hận dừng lại, nhanh đến mức Đỗ Trần không kịp nhận ra, đột nhiên phất tay: 
- Thôi, việc này trước không nói nữa! Vết thương trên vai trái ngươi thế nào? 

Vết thương vai trái? Snoopy nói qua, Wolfe không tham gia đại chiến vì "Có quan hệ thân mật" với cao tầng nguyên soái Ma tộc cùng năng lực quân sự. Hai điều này hoặc là nguyên nhân hoặc là tội danh nên hắn chỉ đảm nhiệm công tác hậu cần, cơ hồ không có cơ hội lên chiến trường, cuối cùng cũng bất quá là một chuẩn tướng phụ trách hậu cần, sao lại có thương thế?

Lão yêu bà đang lừa mình, Đỗ Trần cười khổ: 
- Ngươi không tin ta sao? Vai trái ta bị thương khi nào? 

Margaret hai tròng mắt đột nhiên hiện lên quang mang màu lam quỷ bí: 
- Francis, ngươi đáng chết! 
Nói xong, trường kiếm trong tay nàng đâm mạnh ra, hướng... hai chân Đỗ Trần?

Mình sai chỗ nào? Lúc này thì, Đỗ Tư đột nhiên la lên: 
- Đục thông rồi, đi mau. 

Thanh Vân dưới chân Đỗ Trần đã bay lên, khó lắm mới thoát khỏi một kiếm đoạt mệnh của Margaret. Liên Hoa cùng Thanh Vân biến nhỏ nhất, nhắm phía lỗ nhỏ mà Andy đào ra, cơ hồ cũng dụng công năng ẩn hình của 19 phủ lấy Đỗ Trần...

Cảnh sắc trước mắt nháy mắt biến hóa, Đỗ Trần chạy tới một chỗ khác trên vách tường. Đỗ Tư ha ha cười to: 
- Lão yêu bà cũng chịu khổ rồi. 

Nhưng Đỗ Trần lại cười không nổi. Kinh nghiệm chiến đấu cùng nhãn lực của hắn hôm nay đã không phải đệ tử cấp thấp năm đó - Margaret nếu phá thân phận mình, trong lúc thịnh nộ nhất định sẽ một kích cho mình mất mạng, nhưng nàng sao lại hướng hai chân mình, mà không phải cổ họng, hay một vị trí trí mạng?

Nàng là sư phụ của Tuyết Cơ... Thiên Mục thần thuật.

Đỗ Trần trong đầu linh quang chợt lóe, vội quát: 
- Đỗ Tư, không dùng Thanh Vân, dụng Liên Hoa bỏ chạy. 

Nhưng quá muộn rồi, oanh long một tiếng, Margaret đã đuổi tới, mà trường kiếm trong tay nàng giống như ngày đó Tuyết Cơ quấn quanh Đỗ Trần, hoá thành ngàn vạn luồng nhu thủy, vững vàng khốn trụ Thanh Vân!

Nếu tập trung vào Thanh Vân, vậy còn trên Thanh Vân, Đỗ Trần ẩn hình cũng không chạy thoát con mắt Margaret, Thương Khung nguyên soái tay phải cầm kiếm chế trụ Thanh Vân, tay trái huyễn hóa một thủy cầu màu u lam, ném về hướng Đỗ Trần.

Lực lượng thập tứ cấp.

Ngũ ca nóng nảy, hít sâu một hơi, thân thể tăng vọt mấy lần, chủ động thay Đỗ Trần đón nhận thủy cầu, trong thần niệm dùng tốc độ nhanh nhất nói: 
- Ta chịu chết! Ngươi chạy đi. 

Đáng tiếc, như không có gì ngăn trở, Đỗ Tư thân thể bị đánh nát, thủy cầu vẫn tập trung đánh về phía Đỗ Trần như cũ, cử động chịu chết của ngũ ca không có đổi lại một giây thời gian.

Mẹ nó, đây là lực lượng thập tứ cấp sao? Lão yêu bà quá mạnh mẽ.

Thanh Vân bị khóa, chỉ dựa vào tốc độ Liên Hoa, có thể tránh thoát một kích chí cường của Margaret sao? Đỗ Trần trong lòng lạnh buốt, liền đó, lệ khí trên "đại đạo" kiếp trước cũng tràn ngập.

Liều mạng.

Tay trái Chỉ Gian Sa, tay phải Hỏa Liên Đăng, trước người Thủy Minh Thuẫn, tam đại pháp bảo tề tụ, nghênh hướng thủy cầu phía tay trái Margaret.

Lúc này thì:
- Ngao! 
Bên người Đỗ Trần đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm: 
- Hàn long cụ phong trận. 

Một cái hổ trảo mang theo gió lốc hàn băng nghênh hướng cánh tay trái Margaret, đương nhiên so với Đỗ Trần còn nhanh hơn.

Andy điên rồi sao? Đỗ Tư chịu chết thì bao nhiêu lần cũng không có chuyện, Đỗ Trần sau khi chết có thể chuyển sinh, nhưng Tuyết lang chỉ có một cái mạng.

Tựa hồ thời gian trong linh hồn thế giới nhanh hơn thế giới thật! Từ sau khi đào thông vách tường, tới thời khắc Đỗ Trần gặp chuyện sinh tử, bất quá chớp mắt, có lẽ chưa tới một giây, nhưng linh hồn Andy lại xảy ra rất nhiều chuyện.

Lúc ban đầu, Hoàng Kim Bỉ Mông chỉ còn lại một chân, một tay, cùng một nửa thân thể, còn có lông mao, rõ ràng đang chạy trước tuyết lang ba trăm thước, nhưng hai đầu dị thú vốn cùng điều khiển thân thể.

Hoàng Kim Bỉ Mông cả giận: 
- Hừ, tuyết lang, ngươi không thể cho tay trái nhanh hơn chút sao? Đuổi kịp tiết tấu của tay phải. 

Andy bối rối: 
- Ta cũng muốn nhanh, chủ nhân đang dùng tính mạng của người trì hoãn cho chúng ta thời gian, mau, mau... ai nha, ta nói lão Hoàng, ngươi để cho ta ăn được chưa? Chúng ta hai người khống chế một thân thể, sao có thể so với một người khống chế? 

- Lão Tuyết, vì sao không phải ngươi để cho ta ăn? 

Hai tên này ở trong thân thể mấy năm, mặc dù là đối thủ, thỉnh thoảng có một vài lần đánh nhau sống chết, nhưng trong thế giới linh hồn cô tịch. Andy còn có thể ra ngoài ăn uống kết giao bằng hữu, nhưng Hoàng Kim Bỉ Mông muốn được nói chuyện, muốn không tịch mịch, chỉ có một đầu tuyết lang có thể bồi tiếp hắn.

Nhoáng lên mấy năm trôi qua, hai đầu dị thú đã có quan hệ kỳ quái, có đôi khi Andy bị Đỗ Trần bức nóng nảy, lại vào cắn Hoàng Kim Bỉ Mông, nhưng khi Andy hoàn toàn nắm giữ chủ động, lại nhàn nhã không muốn tiến hóa, nói chuyện phiếm với Hoàng Kim Bỉ Mông. Đánh nhau, lại than vãn về Bối Bối tiểu thư "ngược đãi" hắn thế nào... hai vị này ở chung tới vui thú.

Bọn họ cũng không cần dung hợp thì cũng phối hợp đào ra một cái động khẩu, đào thông vách tường, Andy huy móng vuốt: 
- Được rồi, cho ngươi mười giây chạy trốn, sau đó ta tiếp tục đuổi ngươi! Lần này bắt được ngươi, ta có thể thật sự ăn ngươi rồi. 

Hoàng Kim Bỉ Mông cười ha ha, đang muốn xoay người chạy trốn, thì lúc này, Margaret đuổi tới, Đỗ Tư phân thân toái cốt, mà Đỗ Trần cũng bắt đầu liều mạng.

Andy thần sắc cuồng biến: 
- Trở về, theo ta nghênh chiến Margaret. 
Nói xong, hắn mạnh mẽ thao khống một nửa thân thể còn chưa có giải trừ biến thân nhanh hơn Đỗ Trần một bước, đón đỡ Margaret.

Hoàng Kim Bỉ Mông sửng sốt: 
- Ngươi điên rồi? Chúng ta phối hợp không cách nào hoàn mỹ, bất quá là thập nhị cấp đỉnh phong! Cho dù ngươi cùng ta hoàn toàn dung hợp, thân thể hài hòa, cũng bất quá là thập tam cấp, ngươi muốn tìm chết sao? 

Hai linh hồn khống chế thân thể, vô luận bọn họ ăn ý cỡ nào, vậy lực lượng phát huy cũng dám chắc kém một linh hồn điều khiển.

Andy tựa hồ không có nghe Hoàng Kim Bỉ Mông nói gì, cánh tay phải chịu sự khống chế của hắn đã ra tay, hàn long cụ phong trận.

Hoàng Kim Bỉ Mông khẩn trương, tiến lên nắm lấy Andy: 
- Ngươi thật sự điên rồi, chúng ta hai người đều sẽ chết. 

Andy quay đầu cười hắc hắc: 
- Ta, Chris Andy, sủng nhi của nguyệt thần, là quý tộc tuyết lang có vị khẩu, có giấc mộng! Chủ nhân nuôi ta nhiều năm, tốn bao nhiêu kim tệ, bây giờ giấc mộng của Andy là... báo đáp chủ nhân. 

Bất đắc dĩ nhún vai: 
- Đáng tiếc không được gặp lại bản nhân chuyên của quản gia đại nhân Harry, cũng không thể ăn đồ ăn thật là tốt của Bối Bối tiểu thư... 

Sự thật thì, một hổ trảo mang theo hàn băng chính diện chống lại thủy cầu của Margaret, thủy cầu mặt ngoài hiện lên một tầng băng tiết, tốc độ đoạt mệnh chậm lại, liền đó tiếp tục thôi tiến, đinh đinh hai tiếng vang lên, móng vuốt sắc bén của hổ trảo đã bị thủy cầu đánh gẫy, theo đó "Phác" một tiếng, thủy cầu xẹt qua cổ tay Andy, mà cổ tay Andy theo một góc độ quỷ bí quay ngược về sau, xương bị cắt đứt...

Lúc này thì, tay trái của tổ hợp dị thú, vốn do Hoàng Kim Bỉ Mông khống chế lại vung lên: 
- Thâm uyên thực giáp thuật! 

Quang mang màu xanh thẫm, cùng băng phiến màu ngân bạch còn chưa tiêu tán hỗn hợp một chỗ!

Tổ hợp dị thú há miệng quát chói tai: 
- Đại địa nữ thần tư niệm! 

Một đoàn quang mang màu vàng đột nhiên phát ra từ dưới đất, kéo thủy cầu của Margaret xuống dưới.

Liền sau đó, tổ hợp dị thú điên cuồng hét lên một tiếng: 
- Hổ hoàng khiếu trảm. 
Cánh tay vừa mới bị đứt đột nhiên lại sinh ra một trảo sắc bén, thân hình hóa thành một đạo quang mang màu vàng, "Phốc" đánh tan thủy cầu u lam.

Thủy quang bắn ra bốn phía, rơi vào chỗ nào, mạnh như vách Tánh Mạng thụ cũng bị xuyên thủng, trong lúc nhất thời, tính mạng địa đạo ầm ầm vang lên, tựa như sụp đổ...

Trong linh hồn, Andy sửng sốt.

Chỉ thấy Hoàng Kim Bỉ Mông thân thể dần đạm hóa, chậm rãi bay múa tiến đến thân thể Tuyết lang.

- Uy, lão Hoàng, lần này đến phiên ngươi nổi điên sao? 

Hoàng Kim Bỉ Mông cười ha ha: 
- Ta không ngốc! Để ngươi đánh tiếp, chúng ta cùng chết, không đánh, cũng là chết... vậy không bằng ta chết thành toàn cho ngươi. 

Andy sửng sốt, Hoàng Kim Bỉ Mông tay phải vung lên theo quân lễ Mc Allen: 
- Từ khi bắt đầu ở Đại Hạp cốc Auerbach, ta đã biết kết cục của mình, nhưng ta là đệ nhất Hoàng Kim Bỉ Mông dũng sĩ, chí cao phụ thần tuyệt sẽ không cho phép ta bị một kẻ nhát gan ăn.. ngươi chính thức là dũng sĩ, có tư cách kế thừa hết thảy của ta. 

Andy nhếch miệng cười, khóe mắt có chút ướt át.

Trong kế hoạch của Phillip, tổ hợp dị thú nhiều nhất chỉ có thập nhất cấp lực lượng, nhưng Pamir lại có thập tam cấp lực lượng. Lão Tuyết, ta không rõ tại sao, nhưng nhất định có liên quan tới tuyết lang ngươi... cảm tạ ngươi để cho ta sống mấy năm, cảm nhận được sử dụng lực lượng thập tam cấp sảng khoái thế nào. 

Thân thể Hoàng Kim Bỉ Mông đã đạm hóa tới nhìn không rõ, thanh âm cuối cùng vang lên, hắn biến mất trên người Andy: 
- Cho dù ngươi hoàn toàn khống chế thân thể, cũng chỉ có lực lượng thập tam cấp sơ giai. Giết ra ngoài, kế thừa giả của Hoàng Kim Bỉ Mông, không thể chết trong tay một người đàn bà. 

Andy gật đầu: 
- Ta, sủng nhi của nguyệt thần, Chris Andy, tuyệt sẽ không chết chỗ này 

Sự thật thì, Margaret thấy trong hư không xuất hiện một dị thú cổ quái, đương nhiên cản trở một kích đoạt mệnh của mình, bất giác nở nụ cười, nàng cũng không có lo lắng Đỗ Trần chạy trốn, còn nhớ kỹ thủy cầu bi đánh tan không? Margaret không thẹn với thực lực của Vẫn Thần đại nguyên soái, nhất chiêu bị phá, lập tức thuận thế biến chiêu, thủy cầu tản ra, bọt nước tứ tán sau khi đánh tan Tánh Mạng thụ, vô cùng quỷ bí khuếch tán, nháy mắt hợp thành một tù lung phong bế, vây Đỗ Trần ở trong.

Nhất chiêu qua đi, Andy nửa quỳ trên mặt đất, hổ trảo chống xuống, có chút hổn hển, đôi mắt màu vàng lợt lại nhìn chằm chằm Margaret.

- Thực vật, kim chúc, thủy, thổ... một chiêu ẩn chứa tứ đại nguyên tố, lực lượng thập tam cấp! Không thể tưởng Francis ngươi đương nhiên có thần sủng bậc này. Nó là Pamir của Đỗ Trần thần giáo sao? 

Trường kiếm trong tay Margaret còn khốn trụ Thanh Vân: 
- Hiện thân đi, ngươi đã bị ta vây khốn, ẩn thân không có ý nghĩa. 

Đỗ Trần cười khổ hiện thân trước mặt Margaret, dưới chân một đài sen: 
- Không hổ là Margaret! Chỉ là ta không rõ, ngươi sao lại biết là ta? 

Margaret liếc nhìn vai trái của Đỗ Trần, nhưng không có giải thích, có vài lời không thể nói ra khỏi miệng, Wolfe đích xác vai trái có thương tích, là thương thế mà Snoopy không biết, thương thế này là do năm đó hắn cùng Margaret trên giường gây ra,... là một vết răng.

Loại chuyện này Wolfe sao có thể nói cho Snoopy? Cho nên hôm nay Đỗ Trần tự nhiên chẳng biết, hơn nữa chỉ sợ hắn cả đời sẽ không biết.

Đỗ Trần cũng sờ mũi: 
- Có thể cho ta biết vì sao mình chết được không? Ngươi vừa rồi nói ta không nghe rõ! Ngươi tới cùng tại sao tới nơi này? 
- Ngươi đang trì hoãn thời gian sao? 
Margaret cười lạnh lùng: 
- Để ngươi mang theo tiếc nuối chết đi, không phải so với chết minh bạch càng tàn nhẫn sao? Ha ha! 

Margaret cuồng tiếu, trong lúc này nàng nhìn như một lão bà biến thái: 
- Trì hoàn thời gian, đi tìm chết đi. 

Margaret đột nhiên lại vung tay trái lên.

Lúc này thì, Andy lắc mình lên trước: 
- Chủ nhân, ngươi tìm biện pháp chạy đi, Andy cản trở nàng. 

Đi? Ai có bản lĩnh đột phá tù lung thập tứ cấp? Đây là đấu khí tù lung, không thể như một gian phòng tù thật thể có khóa.

- Andy trở về. 
Đỗ Trần vội la lên! Trong lúc này phải dụng đầu óc lừa Margaret mới đúng, động thủ, thập tam cấp Andy cũng không phải đối thủ của Margaret.

Quả nhiên, Margaret vốn không có để ý Andy, tay phải tiếp tục khốn trụ Thanh Vân của Đỗ Trần, chỉ là hai bên hơi nước biến hoá, ngưng kết một trường kiếm: 
- Có thể tiếp một chiêu của ta đã là tốt rồi, nhưng bổn soái mạnh nhất là... kiếm pháp. 

- Thấm Thủy kiếm pháp, đệ tứ thức, nặc thủy.

Trường kiếm đột nhiên biến mất, tựa như hư vô không có gì, nhưng lúc hiện ra, lại chém vào vai trái Andy, phốc một tiếng, trường kiếm xuyên qua, run run, Andy không thể tiếp tục duy trì hình thái tổ hợp dị thú, hóa thành tuyết lang ngã xuống đất, một dòng máu đỏ, còn có màu vàng, còn ẩn chứa ánh trăng chảy ra.

Một chiêu tiếp ứng cùng chính diện đối kháng một chiêu, thật khác nhau, chênh lệch giữa thập tam cấp và thập tứ cấp quả nhiên là rất lớn.

Đỗ Trần cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Margaret, không phải hắn không lo lắng cho Andy, nhưng lúc này không phải lúc lo lắng cùng khóc lóc, thế đều là muốn chết, muốn sống, muốn cứu Andy, phải tập trung tinh lực nghĩ biện pháp.

Margaret thu hồi trường kiếm, vẫn không có nhìn Andy: 
- Nguyên lai là một con tuyết lang, mặc dù máu có chút quái dị, bất quá vẫn là tuyết lang vô dụng... hừ, nguyệt thần thần sủng trước đây truyền lại hai chi, một chi thần thánh cự lang, một con tuyết lang không thể tưởng được, tuyết lang vô dụng lại có thể phá một chiêu thủy vũ của ta... ha ha, ha ha. 

Lão yêu bà lại bắt đầu cuồng tiếu, đột nhiên quay đầu dữ tợn nhìn Đỗ Trần: 
- Để cho hậu duệ thần sủng của Nguyệt thần, chết dưới ánh trăng của nguyệt thần, có đúng là rất tàn nhẫn không? 

Đỗ Trần trong lòng chấn động.

Chẳng lẽ Margaret còn có thể tạo ra ánh trăng? Mẹ nó, lão tử thật sự ngốc chết mất, bí pháp của Tuyết Cơ là ánh trăng, vậy sư phụ nàng chắc chắn có thể tạo ra ánh trăng.

Chờ chút, Andy vừa rồi sắp chết đói! Nhưng Andy khi sắp chết đói sẽ phát sinh sự tình gì?

Đáp án là, ánh trăng chợt lóe, vật thực đưa lên - dù sao tuyết lang sắp chết đói sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Mặc dù mờ ảo một chút, nhưng đổ một ván, so với không đổ còn tốt hơn.

Lão tử là Đổ Thần.

Đỗ Trần lập tức làm bộ không đành lòng, lo lắng nhìn Andy nằm trong vũng máu, lại hoảng sợ nhìn Margaret, lắc đầu khoát tay: 
- Không, không, buông tha Andy, mục tiêu của ngươi chỉ có ta. 

Margaret tựa hồ rất hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của Đỗ Trần, xem ra, nàng thật sự có vấn đề, cười nanh ác nói: 
- Nhưng bổn soái thích làm chuyện tàn khốc, ngươi không nên vội, chờ đó, ta sẽ cho ngươi chết dưới Hồi long cửu chuyển của Wolfe, ha ha ha. 

Nói xong, Margaret giương tay một đạo ánh trăng chém về phía Andy.

Bí pháp của Tuyết Cơ là Nguyệt Luân Vũ, dùng ánh trăng giết địch, vậy Margaret tự nhiên cũng tinh thông, là độc bộ thiên hạ, thậm chí có thể nói, trừ phi Nguyệt thần sống lại, nếu không đương kim không có ai có thể dụng ánh trăng thuần túy hơn Margaret.

Ánh trăng chợt lóe, Andy vốn đã nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, chờ chết đột nhiên chép miệng, lại động.

Ánh trăng, sống chết trước mặt, đói, ba loại này bất kỳ thứ gì cũng có thể kích thích tuyết lang, như sinh ra biến hóa. Luồng ánh trăng của Margaret trảm lên cổ Andy, nhưng lập tức biến mất, như bị Andy cắn nuốt.

Margaret sửng sốt.

Lúc này thì, tuyết lang Andy toàn thân bay ra một tầng vụ khí nhàn nhạt ngân bạch, như ánh trăng liền đó, bỉ mông thủ, hổ trảo, long dực, thâm uyên giáp... tổ hợp dị thú dưới ánh trăng lại hiện ra, đột nhiên biến hồi tuyết lang, biến đổi này trong chớp mắt, Andy tựa hồ cũng không có biến hóa gì, bất quá trên người có một tầng vụ khí...
Liên Hoa Bảo Giám

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK