Tôi nhíu mày, mạch suy nghĩ bắt đầu rối loạn, sức uy hϊế͙p͙ của hổ răng kiếm và mãng xà không lồ vẫn chưa đủ hay sao mà còn bắt chúng tôi phải quỳ xuống xin tha? Nếu là vì Bạch Vi thì tôi sẵn lòng, nhưng trừ cô ấy ra thì miễn.Mọi người đều im lặng, chẳng ai ngờ chúng tôi khổ sở chờ đợi cả tháng trời, nhưng lại có kết cục thế này.Nếu lời giải thích trêи bức tranh là đúng, và chúng tôi cũng hiểu chính xác, vậy thì trong khu rừng trước mặt chúng tôi chắc hẳn đang có con hổ răng kiếm hung ác ẩn núp.Trước kia, lúc bão tuyết tung hoành, nó đến đe dọa chúng tôi cũng chỉ vì khu rừng giữa đảo này thay đổi nhiệt độ.Nhưng hiện tại, có lẽ con hổ răng kiếm kia đã trở về đây rồi.Chúng tôi im lặng tiếp tục tiến về phía trước, chưa được mấy bước, Hồ Kiếm đột nhiên biến sắc mặt, không nói không rằng kéo từng người chúng tôi lại, sắc mặt âm trầm.Tôi nhìn về phía y, thấy Hồ Kiếm lắc đầu, chỉ về phía trước, sau đó ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng.Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hồ Kiếm lặng lẽ vén bụi cây trước mặt ra, phía trước là một thân hình vô cùng to lớn đang xoay lưng về phía chúng tôi.Tôi hít mạnh một hơi, trái tim lập tức đập liên hồi.Giờ phút này, con vật đang đứng chắn ngang trước mặt chúng tôi không phải là con hổ răng kiếm trong bức tranh đấy sao? Nó cũng chính là con hổ răng kiếm đã bị bọn tôi đuổi đi trong đêm bão tuyết.Bây giờ, nó đang ngồi chồm hổm dưới đất ăn thứ gì đó, bắp thịt chắc khỏe của nó duy trì tư thế chuẩn bị tấn công.
Tôi đoán nếu bị nó phát hiện một tiếng động nhỏ nào đó ở chỗ chúng tôi, khả năng cao là nó sẽ xoay người nhào thẳng qua.Tôi cũng vội vàng quay lại, ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó vén bụi cây ra.Tất cả mọi người đều run lên.
Phải biết rằng lần trước chúng tôi có thể sống sót được hoàn toàn là vì con hổ răng kiếm không muốn tiếp tục tấn công nữa.
Lần này, chúng tôi gặp nó ở trong rừng, có thể nói nếu làm kinh động đến nó, tất cả đều sẽ đi đời nhà ma.May là những lời tôi nói với mọi người trước đó đã có tác dụng, cho dù ai nấy đều vô cùng căng thẳng, thậm chí ba người con gái là Hàn Mỹ Kỳ, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã dùng tay bịt chặt miệng mình, nhưng vẫn không có ai phát ra bất kì âm thanh nào.Giờ phút này, trong khu rừng cực kì yên tĩnh, chỉ cần có một chút xíu âm thanh nhất định sẽ bị con hổ răng kiếm phát hiện ra ngay.Tôi chậm rãi quay đầu lại, chỉ ra đằng sau cho mọi người, sau đó ra dấu rời đi.
Trong lúc sinh tử, mọi người lập tức hiểu ý, cô bé con và Phùng Kha vốn nấp ở sau cùng bắt đầu chậm rãi quay lại hướng mà chúng tôi đã đi tới.Mỗi bước đi của chúng tôi đều cực kì cẩn thận, sợ làm kinh động đến hổ răng kiếm đang ăn mồi ở một chỗ cách chúng tôi không xa.Đợi đến khi đi xa được một khoảng, không khí xung quanh khu rừng không còn yên tĩnh lạ thường như trước kia nữa, cuối cùng chúng tôi cũng thoáng buông lỏng phòng bị, hít sâu từng hơi.Cảm giác này giống như cương thi trong phim Hong Kong vậy, sợ bất cẩn một chút sẽ làm nó kinh động, tiếp đó sẽ là tất cả cùng nộp mạng.Triệu Thư Hằng toát mồ hôi lạnh: “Hỏng rồi, phen này trước mặt là hổ răng kiếm, sau lưng là đồng bằng, chúng ta phải làm sao đây?”Hồ Kiếm thấp giọng nói: “Gặp hổ thì chúng ta nhớ kĩ không được chạy, tốt nhất là mau chóng trèo lên cây, nếu không thì chắc chắn sẽ bị nó lần lượt đánh bại”.Chúng tôi cũng biết rõ nguyên tắc này, chuyện vừa rồi đã chứng minh tất cả.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, áp lực mà chúng tôi vừa đối mặt đáng sợ vô cùng, sắc mặt ai nấy đều trắng nhợt đi, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại..
Danh Sách Chương: