Thật ra thì Lục Minh Tiêu không biết lúc đó Diệp Hàm Tranh muốn cái gì.
Nhưng cho dù muốn cái gì, hắn cũng muốn tự mình đưa cho cậu.
Tay xách túi theo bông tuyết rơi xuống cùng rơi trên mặt đất, lăn ra một xâu mứt quả dùng túi giấy gói cẩn thận, bé trai rét tới nỗi mặt đỏ bừng, nhìn thấy chú cao to nghiêm túc trở về, chạy về nhà nhanh như bay, đầu cũng không dám quay lại.
Lục Minh Tiêu lấy lại tinh thần, Diệp Hàm Tranh đang lẳng lặng nhìn hắn, trong hốc mắt chứa nước mắt ít có, vừa chớp mắt, tất cả đều rơi xuống. Cậu rất ít khóc, chít ít trong những năm bọn họ ở chung, số lần cậu thật sự khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lục Minh Tiêu nhíu mày, giơ tay giúp cậu lau sạch nước mắt, ánh mắt của Diệp Hàm Tranh cực kỳ giống tấm ảnh kia, mang theo yêu thích đơn thuần và khát vọng không cách nào chạm đến, tim Lục Minh Tiêu siết lại, hỏi cậu: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ… có thể không?”
“Cái gì?”
“Em muốn cậu chủ có thể không?” Nước mắt của cậu lại rơi xuống, cố nén cũng không được, khóe miệng khẩn trương đến run rẩy, muốn lau sạch sẽ, lại bị Lục Minh Tiêu kéo vào lòng ôm thật chặt. Hồi lâu, mới nghe được hắn trả lời.
“Được.”
“Cho em.”
Năm, sáu giờ trời đã tối đen, dì Lưu đang chuẩn bị cơm tối, còn hai món chưa vào nồi, sợ nấu sớm, đợi người về tất cả lạnh hết rồi. Nhìn thấy thím Vương bên kia cúp điện thoại, lau tay một cái hỏi: “Sắp về rồi nhỉ?”
Thím Vương nói: “Sắp rồi sắp rồi.”
Dì Lưu nói: “Vậy tôi xào cả đây.”
“Hầy.” Thím Vương đi tới giúp đỡ, tuổi bà lớn như thế, dì Lưu cũng không dám để bà bắt tay vào làm, chỉ nói chuyện phiếm với bà, lại nói đến chuyện của Diệp Hàm Tranh, lần này cũng ngay thẳng, không vòng vo, “Thím, Tiểu Diệp nhà ta, có người yêu chưa?”
“Vẫn chưa đâu.” Nói đến vấn đề này, thím Vương lại bắt đầu nhọc lòng, mặt mày ủ rũ: “Nó bận.”
Dì Lưu hỏi: “Là bận thật, hay là không muốn xem mắt, kiếm cái cớ?”
Thím Vương nói: “Bận là bận thật, nhưng một năm khoảng ba trăm ngày, dẫu sao cũng phải có mấy tháng rảnh rỗi chứ.” Lại hỏi dì Lưu: “Dì muốn giới thiệu đối tượng cho con gái à?”
Dì Lưu nói: “Vâng, tôi thấy Tiêu Diệp rất ưu tú, tôi có đứa cháu gái cũng đi làm ở Kỳ An, đang nghĩ Tiểu Diệp chưa có người yêu mà, giới thiệu hai đứa làm quen một chút, xem xem có được không.”
Thím Vương do dự hồi lâu, nói thầm: “Là chuyện tốt, nhưng hình như trong lòng thằng bé có người.”
“A?” Dì Lưu nói: “Thế à? Vậy là chưa ở bên nhau?”
Thím Vương nói: “Chưa, có lẽ để trong lòng rất nhiều năm rồi, mỗi lần hỏi nó, nó đều không nói lời nào, vẻ mặt kia đau đến nỗi tôi cũng khó chịu theo.”
Dì Lưu chần chừ: “Vậy, có nhắc hay không?”
Thím Vương nói: “Nếu không lúc ăn cơm tôi giúp dì hỏi xem nhé.” Lại nghĩ, cơm trưa bà đã nói sai rồi, túm chú Trần vừa đi ngang qua phòng bếp vào, “Nếu không thì ông nói.”
Chú Trần hơi đơ ra, thím Vương lại nói một lần chuyện đó với ông.
Nhưng chú Trần không muốn hỏi, nói cho cùng có tìm được người yêu hay không là tự do của con trẻ, lại không ngốc không mệt mỏi, muốn tìm đã tìm từ lâu, không tìm chắc chắn có nguyên nhân, hỏi cũng hỏi vô ích. Nhưng lại không chịu nổi thím Vương không ngừng lải nhải, chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý.
Không bao lâu, Diệp Hàm Tranh và Lục Minh Tiêu mở cửa đi vào. Bên ngoài tối đen, tuyết rơi không nhỏ, Diệp Hàm Tranh buông ra bàn tay nắm một đường, giúp Lục Minh Tiêu làm sạch bông tuyết trên người, thím Vương ở bên cạnh nhìn, nghĩ thầm hai đứa trẻ này thực sự ở chung không tệ, nếu Diệp Hàm Tranh vẫn không tìm, thì bảo anh trai nói giúp một tiếng.
Nhìn chú Trần một cái, giống như là đang nói cho ông biết lát nữa đừng quên chính sự.
Dì Lưu xào xong món cuối cùng bưng lên bàn, lại giúp mỗi người xới một bát cơm, mới trở lại phòng bếp, bình thường dì ăn cơm với hai ông bà, nhưng hôm nay có khách, nên không ngồi vào. Đứng ở cửa, nghe chú Trần ho một tiếng: “Hàm Tranh à, thím con bảo chú hỏi con…”
“Không phải tôi bảo ông hỏi!” Thím Vương giận đến độ muốn ném bát, nhỏ giọng nói: “Là chính ông muốn hỏi.”
Chú Trần nói: “À, là chú muốn hỏi.
Diệp Hàm Tranh phì cười, trước tiên đổi cơm trước mặt Lục Minh Tiêu thành cháo trắng, mới nói: “Chú muốn hỏi con chuyện gì?”
Chú Trần nói: “Dì Lưu có đứa cháu gái đi làm ở Kỳ An, con có muốn làm quen không?”
Lúc này thím Vương mới bắt đầu xen vào: “Đúng đó, nghe dì Lưu nói cũng là sinh viên tài cao, mảnh khảnh, nhưng trông rất xinh.”
Diệp Hàm Tranh biết thím Vương lại muốn nhắc đến chuyện xem mặt, trước kia cũng từng nhắc mấy lần, nhưng đều bị cậu từ chối, vừa định mở miệng từ chối, đã nghe Lục thiếu gia ngồi bên cạnh giành trước một bước, xụ mặt nói: “Cậu ấy không muốn làm quen.”
“A?” Thím Vương ngẩn ra, thấy Diệp Hàm Tranh gật đầu theo, trong lòng tiếc nuối, xem ra người anh trai này không giúp được gì.
Lại lời nói thấm thía nói: “Vậy cũng không thể mãi như vậy, qua vài năm nữa con ba mươi rồi, chú con với thím cũng sắp xuống lỗ, dẫu sao con cũng phải tìm người bầu bạn, để chúng ta yên tâm?”
Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua Lục Minh Tiêu, cười nói: “Thím biết con có người mình thích.”
Thím Vương nói: “Biết thì biết, vậy người ở đâu? Đã nhiều năm như vậy, cũng phải để chúng ta gặp một lần chứ?”
Lục thiếu gia không hiểu sao tằng hắng một cái, Diệp Hàm Tranh nháy mắt với hắn, vội vàng chuyển chủ đề.
Nhưng việc xem mặt này, vẫn cắm trong lòng Lục Minh Tiêu.
Khoảng thời gian hắn không ở đây, cũng không biết có bao nhiêu người giới thiệu đối tượng cho Diệp Hàm Tranh, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng tức giận, ôm ngực đi tới đi lui trong phòng ngủ, cũng không ngủ được.
Có lẽ Diệp Hàm Tranh đoán được nguyên nhân, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn, Lục thiếu gia giận đến nỗi xuất thần quá, không phát hiện có người sau lưng, vừa quay đầu, người kia đã đụng vào ngực hắn.
“Em làm gì?”
Diệp Hàm Tranh xoa trán nói: “Đi theo anh mà, sợ anh đi lạc.”
“Nhàm chán.” Trong phòng có thể đi lạc mới là lạ, Lục Minh Tiêu mất hứng hỏi cậu: “Em từng xem mặt chưa?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Chưa.”
Lục thiếu gia cố ý hỏi: “Tại sao chưa?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Bởi vì em muốn đợi cậu chủ.”
Đáp án này khiến tâm tình Lục Minh Tiêu có chuyển biến tốt, lại đắc ý hỏi: “Em thích anh từ lúc nào?”
Diệp Hàm Tranh thành thật trả lời: “Không nhớ rõ, cũng không có thời gian cụ thể gì, hình như dần dần bắt đầu thích cậu chủ.”
Khóe miệng Lục Minh Tiêu không kìm được vểnh lên, lại nghe Diệp Hàm Tranh nói: “Nhưng mà, chắc là sớm hơn cậu chủ thích em?”
Vẻ mặt Lục Minh Tiêu cứng lại, “Ai, ai nói anh thích em?”
“Cậu chủ nhá.” Đôi mắt Diệp Hàm Tranh cong thành trăng lưỡi liềm, láu lỉnh nói: “Có một đêm giao thừa, cậu chủ hôn em, em biết.”
Lục Minh Tiêu tuyệt đối không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn hôn người, không những bị Lục Hạo Đông bắt được, còn bị Diệp Hàm Tranh phát hiện khi đang ngủ lại bị tiếng pháo hoa đánh thức.
Trên mặt có phần không nén được giận, nhưng cũng không cưỡng ép phủ nhận, giơ tay chụp eo Diệp Hàm Tranh, cúi đầu cạy mở miệng cậu.
Khác hẳn với đêm giao thừa như chuồn chuồn lướt nước, răng môi hai người quấn quýt, có thể nếm được vị ngọt tiết ra trong miệng lẫn nhau, giống như kem đánh răng bạc hà vừa dùng, lại giống kẹo hồ lô cùng nhau cắn ở trên đường, Diệp Hàm Tranh hơi không thở được, trái tim cũng nhún nhảy theo hơi thở nóng rực.
Lục Minh Tiêu nói: “Cái đó có thể gọi là hôn à? Cũng qua loa quá rồi?”
Thế là, lúc này không qua loa mà hôn cậu.