• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cả đoàn người làm quen nhau xong, Nông Bang nhảy lên trên sân khấu, ngồi xổm ở bên rìa nói: "Để anh nói qua về ý tưởng dàn dựng của toàn bộ vở kịch, các em xem có muốn đóng góp ý kiến gì không nhé, kịch bản có thể sửa lại, không sao hết."

Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi ngồi xuống hai chiếc ghế liền kề nhau ở hàng đầu tiên.

Tư thế ngồi của Tần Nghi rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn Nông Bang đang đứng trên sân khấu, cánh tay khoát lên tay vịn, hai chân hơi tách ra.

Kỷ Nhiên Tân cúi đầu lật xem kịch bản trong tay, ánh mắt vô tình lướt qua mép quyển kịch bản, rơi trên đùi Tần Nghi.

Chỉ cần chân của cậu gần thêm chút nữa thôi, thì chân của hai người bọn họ gần như chạm vào nhau.

Tần Nghi im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhìn Nông Bang, nhưng Kỷ Nhiên Tân nghi ngờ căn bản hắn cũng chả nghe lọt Nông Bang đang nói cái gì. Tất nhiên chính bản thân cậu cũng chắng biết Nông Bang đang nói về cái gì, cậu chỉ đang nghĩ, vì sao Tần Nghi lại đến đây thôi.

Từ Tiểu Hạ lén lút ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhiên Tân, cô ghé sát vào tai Kỷ Nhiên Tân hỏi: "Quan hệ của em và Tần Nghi không phải rất tốt à? Sao hôm nay trông có vẻ gò bó vậy?"

Kỷ Nhiên Tân không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành ậm ừ một câu: "Dạ? Có sao?"

Tần Nghi ngửa đầu ra sau, dường như có chút uể oải, chân đụng khẽ vào chân Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân ngồi im không động đậy, cậu không rõ có phải do Tần Nghi không cẩn thận không.

Tay Lưu Vi Vi cầm kịch bản đi lên sân khấu, ngồi xuống bên rìa, cô nói: "Chốt Tiểu Lôi diễn yêu nữ rồi, Kỷ Nhiên Tân em diễn vai Hòa Thượng trẻ, Tần Nghi diễn vai người trừ yêu nhé, ổn không?"

Kỷ Nhiên Tân không thèm nghĩ ngợi buột miệng nói: "Em diễn người trừ yêu."

Lưu Vi Vi ngẩn người, nhíu mày lật lật kịch bản.

Nông Bang chống hai tay đứng lên, nhìn về phía Tần Nghi.

Tần Nghi đáp: "Em sao cũng được."

Kỷ Nhiên Tân không nhịn được nói một câu: "Diễn Hòa Thượng anh muốn cạo trọc đầu à?"

Từ Tiểu Hạ ngồi bên cạnh vội vàng muốn nói không cần đâu, không nghĩ tới Tần Nghi lập tức nói: "Cũng được."

Hắn thế nào cũng được, dường như sân khấu kịch này đối với hắn cũng không có vẻ gì là quan trọng.

Lần này Nông Bang cướp lời nói: "Không cần cạo trọc, có điều anh cũng kiến nghị Kỷ Nhiên Tân diễn Hòa Thượng trẻ."

Trước khi Kỷ Nhiên Tân bày tỏ suy nghĩ của mình, Từ Tiểu Hạ sáp lại sát bên tai Kỷ Nhiên Tân nói: "Cảnh của Hòa Thượng trẻ khá phức tạp, tuyến tình cảm biến hóa phong phú, tình cảm của người bắt yêu nội liễm hơn, lời thoại thể hiện cũng ít, hay là em diễn Hòa Thượng trẻ đi, người bắt yêu để dân nghiệp dư như Tần Nghi diễn nhé."

Lúc cô nói những lời này có lẽ không muốn Tần Nghi nghe được, vì thế cách Kỷ Nhiên Tân rất gần, dường như là sát rạt bên tai cậu.

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười vô cùng tự nhiên kéo giãn một chút khoảng cách với cô, lúc này đột nhiên nghe được tiếng động có đồ gì đó rơi xuống đất, cậu quay đầu lại nhìn thì nhận ra quyển kịch bản Tần Nghi đặt ở bên cạnh ghế ngồi đã rơi dưới đất.

Cậu phản xạ có điều kiện xoay người lại nhặt, mà Tần Nghi cũng duỗi tay ra, ngón tay hai người chạm vào nhau, ai cũng không né, mỗi người cầm một góc kịch bản nhặt lên.

Nông Bang còn đang chờ câu trả lời của hai người họ, nhìn bọn họ chằm chằm: "Thế nào?"

Kỷ Nhiên Tân không lên tiếng, hướng mắt sang Tần Nghi.

Tần Nghi hiểu rõ đáp: "Em sao cũng được."

Nông Bang lập tức nhìn sang Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân chỉ có thể đáp lại: "Vậy được ạ."

Chiều hôm đó, ba diễn viên chính bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng biểu diễn nhỏ.

Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy Tần Nghi đi ở phía trước, hình như định chuồn về một mình, cuối cùng không nhịn được, "Tần Nghi!" từ phía sau gọi hắn một tiếng.

Không nghĩ tới Tần Nghi lại dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy Tần Nghi dừng lại, thoáng chốc lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng hờn dỗi coi thường chính mình.

Ngay lúc này, Dương Tiểu Lôi đi phía sau Kỷ Nhiên Tân đột ngột lên tiếng: "Hay là chúng ta cùng ăn cơm tối đi, tớ mời."

Cô luôn mỉm cười mỗi khi nói chuyện, thái độ rất ôn hòa đáng yêu, thật sự khiến người ta không nỡ từ chối.

Kỷ Nhiên Tân chắc chắn không có cách nào từ chối được, cậu quay đầu lại nhìn Dương Tiểu Lôi nói: "Để em mời cho, đi, cùng nhau ăn tối." Cậu nghĩ nếu như Tần Nghi từ chối thì cậu và Dương Tiểu Lôi hai người các cậu cùng đi ăn cơm.

Dương Tiểu Lôi nhìn về phía Tần Nghi, "Tần Nghi?"

Tần Nghi im lặng một lúc, nói: "Đi thôi."

Ba người bọn họ đi đến một nhà hàng đồ Trung nhỏ có không gian khá tốt ở ngoài trường học, tìm một góc có tấm bình phong vây quanh ngồi xuống.

Kỷ Nhiên Tân vừa vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang thực đơn tới vừa cầm ấm trà để trên bàn lên rót nước ra cốc.

Dương Tiểu Lôi là người có tính cách cởi mở, chủ động nói chuyện: "Trước đây tớ hay nghe mọi người nhắc đến tên của hai cậu, đặc biệt là Tần Nghi á."

Kỷ Nhiên Tân cười với cô, nói: "Đúng vậy đó, anh Nghi đẹp trai quá mà."

Dương Tiểu Lôi tò mò hỏi cậu: "Hai người quen biết nhau à?" Cô thật sự không biết.

Lần này nghe Kỷ Nhiên Tân đáp: "Tần Nghi ạ, làm gì có ai mà không biết?"

Dương Tiểu Lôi cười nói: "Đúng thật."

Khóe miệng Tần Nghi đột nhiên hơi nhếch lên, dường như hừ lạnh một tiếng, có điều lại không phát ra âm thanh.

Dương Tiểu Lôi cũng không chú ý lắm, nhưng Kỷ Nhiên Tân đã nhìn thấy.

Lúc này nhân viên đi đến bàn chờ phục vụ, Kỷ Nhiên Tân gọi món xong, ngẩng đầu lên nói: "Mang thêm mấy chai bia lên đi." Nói xong, cậu nhìn Dương Tiểu Lôi, hỏi cô: "Bàn mình uống chút bia được không ạ? Hiếm khi có dịp như vậy."

"Được mà," Dương Tiểu Lôi vô cùng thoải mái, "nhưng chị không uống được nhiều đâu."

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, "Uống được bao nhiêu thì uống thôi, không ép chị."

Cậu không hỏi ý kiến của Tần Nghi, nhưng sau khi đồ ăn và bia được mang lên, cậu vẫn chủ động rót cho Tần Nghi một cốc bia, Tần Nghi cũng không từ chối cậu.

Dương Tiểu Lôi uống được non nửa cốc bia, vừa uống vừa tò mò hỏi Tần Nghi: "Sao cậu lại có hứng thú với sân khấu kịch vậy? Tớ cứ tưởng cậu không có hứng thú với mấy cái này chứ."

Tần Nghi đáp: "Tôi sao cũng được."

Kỷ Nhiên Tân nâng cốc bia lên, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, môi trên dính một vòng bọt trắng nói: "Hội diễn là trò đùa à? Anh sao cũng được?"

Dương Tiểu Lôi quay qua nhìn cậu, có lẽ cảm thấy giọng điệu của cậu hơi nghiêm trọng bèn điều tiết bầu không khí nói: "Không sao đâu, tớ cũng là dân nghiệp dư thôi, mọi người sẽ chỉ ngắm Tần Nghi, không để ý cái này đâu."

Kỷ Nhiên Tân không lên tiếng nữa, cúi thấp đầu uống bia.

Giống như những gì lúc nãy cậu nói, cậu không ép uống, chỉ một mình ngồi nhấm nháp. Lúc Dương Tiểu Lôi nói chuyện cùng với Tần Nghi, cậu ngồi im bên cạnh cúi đầu uống bia của mình.

Ban đầu Dương Tiểu Lôi cũng không để ý lắm, nhưng một lúc sau Tần Nghi đột nhiên vươn tay qua giật cốc bia của Kỷ Nhiên Tân, lạnh lùng nói: "Uống đủ chưa?"

Bia trong cốc văng không ít lên tay Kỷ Nhiên Tân, cậu cúi đầu liếm ngón tay, nhỏ giọng nói: "Mắc mớ gì tới anh?"

Cốc bia bị Tần Nghi dằn mạnh xuống mặt bàn.

Dương Tiểu Lôi sợ hết hồn, không biết làm sao nhìn hai người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK