Vương hậu từ khi sinh hài tử, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy thế tử một lần nào, trong lòng đã muốn kiềm chế không được. Thế nhưng nàng cao linh sản tử (sinh con lúc tuổi cao), lại là khó sinh, thân mình thật sự rất chậm khôi phục, bây giờ còn phải nằm trên giường, xuống không được. Mà hài tử quá nhỏ, hiện tại thời tiết còn chưa có hoàn toàn chuyển ấm, không tốt xuất môn, cho nên đành nhẫn nại chịu đựng. Bất quá vẫn là chuẩn bị rất nhiều thứ cho hài tử, cho người mang đến chỗ của Vương, để hài tử sử dụng. Đồng thời cũng tỏ vẻ, thời điểm khi hài tử được sắc phong thái tử, chính mình cũng sẽ tự thân viết thư cho Nguyên triều, thỉnh Nguyên triều sắc phong tôn vị của hài tử.
Có Vương hậu ủng hộ, sự tình tự nhiên như nước chảy thành sông. Vương cùng Yam đều là nghĩ như vậy.
Đêm nay, sau khi hống hài tử ngủ xong, Vương lưu luyến để cho người ta mang thế tử ôm đi, chậm rì rì trở lại trên giường.
Yam nói: “Điện hạ, trời đã muộn, nghỉ ngơi sớm một chút đi”
Vương thở dài, nói: “Ta thực sự là không thể rời bỏ được tiểu bảo dù chỉ một chút a. Không biết buổi tối nó có thể hay không nháo”
Bởi vì lúc trước Vương sau khi sinh sản thân thể suy yếu, hài tử vẫn luôn để ở trắc điện (cung điện bên hông) nuôi nấng. Sau khi Vương khôi phục, lại bắt đầu vào triều xử lý chính vụ chồng chất như núi, cũng không thời gian hảo hảo chiếu cố hài tử. Hiện tại rốt cuộc đem mọi sự tình xử lý hảo, người cũng khỏe mạnh tinh thần sảng khoái, liền càng cảm thấy hài tử đáng yêu vô cùng, muốn thân thủ nuôi nấng.
Nhưng là đừng nói Triều Tiên, hoàng thất của những quốc gia khác cũng không có quy củ như vậy, cho nên nguyện vọng của Vương không thể như nguyện. Vì thế thối nhi cầu kì thứ (đại loại là đành nhượng bộ), để tiểu thế tử tiếp tục ở lại trắc điện, cho một đống cung nữ nhũ nương chiếu cố.
Chính là cho dù như vậy, Vương vẫn là cảm thấy không đủ, một khi rời đi hài tử, trong lòng liền không thoải mái.
Yam một bên giúp y cởi y phục, một bên an ủi nói: “Điện hạ, không cần như vậy. Tiểu bảo có thể ăn có thể ngủ, rất ngoan. Lại có nhiều người như vậy chiếu cố, ta cũng hâm mộ a. Ha hả…điện hạ, đi ngủ sớm một chút, một giấc ngủ thẳng hừng đông, lại có thể thấy tiểu bảo”
Tuy rằng hài tử đã có đại danh, nhưng Yam cảm thấy được nhủ danh chính mình lấy vừa đáng yêu lại hình tượng, cho nên vẫn còn kêu “tiểu bảo tiểu bảo”. Vương cũng tập quán gọi theo.
Vương liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói dễ dàng. Hài tử không phải ngươi sinh, không biết nỗi khổ trong lòng ta, không nhìn thấy nó dù chỉ một chút liền khó chịu” (oán phụ, khụ, oán phu a =)))
Yam nhịn không được có chút ủy khuất nói: “Ai nói ta không nhớ nó? Chẳng qua trong lòng ta càng muốn ngài. Điện hạ, ngài gần đây đối ta lãnh đạm” (nhầm rồi, Yam mới là oán phu =)))
Vương hơi hơi sửng sốt, nói: “Hồng Lân a, ngươi là đang làm nũng sao?”
“Ta nói không đúng sao?” Yam có chút buồn bực ngồi lên giường, cũng không nhìn Vương.
Mọi người đều nói nữ nhân có hài tử liền quên lão công, nguyên lai nam nhân cũng đồng dạng. Vương từ lúc có tiểu bảo, thật sự là cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến chuyện của hài tử, cho dù là vào triều cũng sẽ thất thần, rõ ràng lạnh nhạt đối Hồng Lân a.
Vương thấy Hồng Lân mất hứng, tinh tế nghĩ lại một chút, phát hiện chính mình gần đây thật đúng là lơ là hắn, không khỏi có chút áy náy, ngồi xuống ôm bờ vai của hắn, nói: “Hồng Lân a, gần đây là ta không đúng, lạnh nhạt với ngươi, ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi. Có muốn lễ vật nào không? Ta bảo Hoàng nội cung tìm cho ngươi. A…đúng rồi, mấy ngày hôm trước một số thương nhân vận chuyển hàng hóa đến từ Đông Doanh (aka Nhật Bản), trong đó có…”
“Điện hạ” Yam cắt ngang lời nói của y, nói: “Ta không cần những thứ đó”
Vương nói: “Vậy ngươi muốn cái gì? Ta cái gì cũng đều sẽ cho ngươi”
Yam đột nhiên thân thủ đem Vương đẩy ngã lên giường, chính mình từ trên cao nhìn xuống y, nói: “Những vật ngoài thân, ta đều không cần. Điện hạ…Kì…” Hắn kéo tay Vương, đặt ở bên môi hôn hôn, ánh mắt đen láy giống như có một tầng sương mờ, bên trong cất giấu dục vọng bất ngôn nhi minh (không nói mà vẫn rõ ràng).
Vương thân mình run rẩy, từ sau khi sinh sản đến giờ vẫn chưa từng có ngư thủy thân mật (chuyện ấy ấy), tính ra hai người cũng đã hai tháng không có thân thiết, lần cuối cùng là trong thời gian y mang thai…
“Hồng Lân a…” Vương kéo dài thanh âm, cúi đầu trầm lặng, ái muội mà ám hàm (ngụ ý) dụ dỗ.
Đối thanh âm này, Yam đã quá quen thuộc, không khỏi cúi đầu cười, cúi xuống thân mình, nhẹ nhàng ngậm lấy song thần (đôi môi) phong nhuận (đầy đặn) của Vương.
Hai người ôm lấy nhau, tinh tế khinh nhu hôn môi lẫn nhau.
Không biết vì sao, có lẽ do đã trải qua phong vũ (gian khổ) nhiều như vậy, hài tử cũng có, nên hai người lần này thập phần kiên nhẫn cùng ôn nhu, cùng bá đạo kịch liệt trước kia so sánh, càng nhiều là tế thủy trường lưu (khe nhỏ sông dài [ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng]) ấm áp cùng khinh nhu.
“Kì…” Yam nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Vương, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, bát khai (đẩy ra 2 bên) vạt áo của y, quyến luyến trên da thịt của y.
Động tác của hắn giống như có một loại ma lực, cùng lúc với khơi mào dục vọng của đối phương, cũng đắm chìm giữa một loại cảm giác ôn nhu không rõ.
Hai người đã lâu không có cùng một chỗ, cũng không nghĩ muốn vội vàng chấm dứt. Giống như quá mức kịch liệt đối với tình cảm này chẳng khác nào là một loại khinh nhờn (ko tôn trọng).
“Hồng Lân…”
Vương trở tay lại ôm cổ hắn, nâng người lên cùng hắn hôn môi.
Một chút lại một chút, càng không ngừng âu yếm môi của nhau.
Yam triển khai tinh thần lực, một bên ôn nhu âu yếm, một bên chậm rãi dẫn đường cho Vương cùng hắn phối hợp.
Vương trải qua sinh sản, dáng người có chút biến dạng. Mấy ngày nay lại bận việc…triều chính, cũng chưa kịp rèn luyện. Bất quá thân mình y căn bản rất hảo, tuy rằng so với trước đây béo một chút, nhưng đường nét vẫn là thập phần lưu sướng.
Dáng người của Yam lại không cần phải nói, từ khi hắn cùng Hồng Lân dung hợp, khối thân thể kiện mỹ này càng thêm hoàn mỹ, dù sao điểm đặc sắc chính yếu nhất của tương lai nhân loại chính là ngoại hình xuất chúng.
Vương ở trong tẩm thất hôn ám, tầm mắt lại không bị ảnh hưởng. Y phát hiện thị lực của chính mình hiện tại phi thường tốt, cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, thân thể của Hồng Lân tự nhiên là thấy nhất thanh nhị sở.
Tuy rằng hai người đã là “lão phu lão thê” (khụ…), nhưng giờ phút này y lại đột nhiên cảm thấy được thân thể Hồng Lân một lần nữa tản mát ra một loại mị lực, làm cho y không khống chế được chính mình.
(Thời khắc mấu chốt, vẫn là HX xuống đi, lệ (TT__TT)…)
Vương thấp giọng rên rỉ, cảm giác rất là thoải mái, giống như cả người đắm chìm trong một hải dương ôn nhu, nhấp nhô lên xuống, thoải mái ấm áp.
Tình thần lực của y đã có chút tác dụng, lúc này đã có thể theo Yam cùng nhau chậm rãi triển khai. Kim sắc ti tuyết tinh tế mật mật (chặt chẽ), tại không gian vô hình đan vào lẫn nhau, tựa như một tình võng (lưới tình) mĩ lệ.
Yam không nhanh không chậm trừu động, Vương theo động tác của hắn lên xuống. Hai người phối hợp thập phần ăn ý, loại kết hợp này khiến cho cả hai càng thêm thân mật gắn bó.
“Ân hanh…Ân ân…”
Vương nằm nghiêng dựa vào trên giường, giống một con mèo Ba Tư lười biếng cao quý, thỉnh thoảng từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra rên rỉ thỏa mãn.
Yam dựa vào phía sau y, khinh nhu nói: “Thoải mái không?”
Vương vô pháp mở miệng, chỉ với tay gắt gao cầm lấy tay hắn.
Ngày hôm sau không có lâm triều, Vương thoải mái mà ngủ thẳng đến thiên sắc đại lượng (trời sáng rõ). Khi rời giường chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người có loại cảm giác thư sướng thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt) sau khi hoan ái.
Yam đã sớm đến Kiện Long Vệ thực hiện nhiệm vụ. Vương duỗi thắt lưng, rửa mặt chải đầu xong, liền đi đến cách vách nhìn xem thế tử.
Hài tử đã tỉnh, một đôi mắt to hưng phấn mà trái nhìn phải ngắm, cái gì động đậy đều có thể hấp dẫn lực chú ý của bé.
Vương yêu thương trêu đùa bé nửa ngày, gây sức ép đến khi tiểu tử kia mếu máo, chuẩn bị khóc lên, mới lưu luyến buông tay, đi thư phòng xử lý chính vụ.
Tấu sớ thỉnh cầu Nguyên triều sắc phong thái tử đã sớm gửi đi. Hiện tại chỉ còn chờ Nguyên triều hồi đáp, là có thể ở quốc nội cử hành đại điển sắc phong. Vương hi vọng có thể trước khi hài tử mãn (hết) bách nhật (100 ngày) sẽ có thể cử hành nghi thức này. Vương hậu cũng tự tay viết tín (thư) gửi đi đại đô, vì vương nhi tăng thêm trọng lượng.
Như thế lại qua hơn một tháng, thân thể của Vương hậu rốt cuộc có khí sắc, có thể xuống giường đi lại, liền khẩn cấp hướng Vương thỉnh an, kỳ thật mục đích chính yếu là muốn nhìn xem hài tử.
Vương bảo cung nhân đem tiểu thế tử bế đến.
Vương hậu theo trong tay cung nhân tiếp nhận hài từ, cảm động đến nhất tháp hồ đồ (rối tinh rối mù), mẫu tính tràn ra, ôm mãi không muốn buông tay.
Từ sau khi sinh vẫn là lần đầu tin nhìn thấy hài tử, tinh tế đánh giá, nguyên bản muốn từ trên mặt hài tử nhìn ra bóng dáng của chính mình cùng Hồng Lân, ai ngờ nhìn một lúc lâu, bóng dáng của Hồng Lân cũng chỉ có một hai phần, còn lại thế nhưng tất cả đều là bộ dáng của Vương.
Tuy rằng hài tử còn nhỏ, nhưng gien di truyền này nọ là thực thần kỳ, rất nhiều đặc điểm đều có thể tìm thấy trên người phụ mẫu.
Vương hậu âm thầm kỳ quái, như thế nào hài tử này lại giống Vương như vậy? Không cần, ai cũng sẽ cho rằng là thân sinh cốt nhục của Vương.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là trùng hợp. Hơn nữa như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi thân phận của hài tử.
Ôm hài tử không đành lòng buông tay, đối Vương nói: “Điện hạ, nô tì thân mình đã dưỡng hảo. Vương nhi cũng nên ôm về tẩm cung nô tì nuôi nấng a”
Vương ngồi một bên, thân thủ đùa với hài tử, nghe vậy ngẩng đầu đối Vương hậu mỉm cười, nói: “Không cần. Trẫm tính toán tự mình nuôi nấng nó”
Vương hậu biến sắc, nói: “Điện hạ, ý của ngài là gì?”
Vương nói: “Chờ Nguyên triều hạ ý chỉ sắc phong thái tử, trẫm sẽ an bài Quang Nguyên Điện ngay bên cạnh trở thành cung điện của thái tử, về sau sẽ ở lại nơi này của trẫm”
Vương hậu miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cường cười nói: “Điện hạ, hài tử vẫn còn nhỏ, vẫn là nuôi nấng bên người mẫu thân tương đối hảo, chờ lớn một chút lại vào ở thái tử cung”
Vương thản nhiên nói: “Nó là tự tử duy nhất của trẫm, trẫm phải bồi dưỡng ngay từ nhỏ. Trẫm gần đây xem sử thư, Triều Tiên vương triều có rất nhiều hoàng đế sinh ở nội cung, được phụ nhân nuôi lớn, tính cách yếu đuối, không quả quyết, đối giang sơn thật sự bất lợi. Cho nên vẫn là đi theo bên cạnh trẫm càng có thể nuôi dưỡng khí khái nam nhi, tương lai chấn hưng giang sơn Triều Tiên”
Y nói rất quang minh chính đại, Vương hậu cũng vô pháp phản bác. Lịch sử Triều Tiên quả thật có rất nhiều đế vương, bởi vì cùng mẫu thân thân cận, tính cách yếu đuối, gây nên cung biến vài lần. Hơn nữa Vương cũng là vì tốt cho hài tử, lời này nói ra, các đại thần cũng sẽ đều đồng ý.
Nhưng là Vương hậu cảm thấy thập phần không muốn, liền dốc sức động não suy nghĩ biện pháp thuyết phục Vương, đem hài tử giao cho nàng.
Vương tự nhiên sẽ không để cho nàng như nguyện, nhưng cũng không thể quá bức bách, trước khi nàng mở miệng liền mỉm cười, nói: “Ái phi là mẫu thân của thế tử, có thể thường xuyên đến nơi này của trẫm thăm hỏi. Hơn nữa mẫu tử thiên tính, cũng sẽ không bởi vì không được cùng một chỗ liền mất đi, đây đều là vì tốt cho thế tử, ái phi không cần lo lắng”
Vương đã nói đến mức này, Vương hậu cũng không còn cách nào. Hơn nữa nàng căn bản cũng không có dũng khí cùng Vương đối kháng a. Đành phải rầu rĩ nói: “Nô tì đã biết. Hết thảy xin nhờ điện hạ”