Bên cạnh quan tài của Lê Sương là thân vệ của nàng ngày trước, còn có rất nhiều binh lính trước kia đã từng đi theo nàng đánh giặc, ngược lại, người của phủ tướng quân thì rất ít, lão Đại tướng quân cũng không tới, chỉ có Lê Đình, từng bước lảo đảo đi theo quan tài, Tần Lan bên cạnh kéo nó thật nhiều lần, tránh cho nó té lăn trên đất.
Lê Đình trong mấy ngày qua khóc tới khàn cả giọng, không nói được nữa, nó tới bên cạnh phần mộ đã đào nhìn người ta nâng quan tài bỏ vào trong hố, Lê Đình khàn khàn hô một tiếng: "A tỷ." Thanh âm đi theo hạt mưa lất phất rơi xuống nắp quan tài, rồi bị một lớp đất che đậy.
Lê Sương là nghĩa nữ của Đại tướng quân, nhưng nàng mang tội, chết ở trong ngục, với phủ tướng quân mà nói, phát tang cũng không có biện pháp quang minh chính đại.
Cho nên tất cả đều đơn giản như vậy, quan tài thông thường, cái hố thông thường, không có công danh lúc nàng còn sống, thậm chí còn thấp kém hơn bất kỳ một binh lính nào đã vì quốc gia mà chém gϊếŧ.
Lê Đình quỵ xuống đất, tang phục màu trắng bị bùn sình đất cát nhuộm bẩn, Tần Lan đỡ cánh tay nó, yên lặng không nói.
Cuối cùng La Đằng cũng từ Tắc Bắc chạy về kịp lúc, một thân tang phục, khôi giáp còn mang theo giá lạnh ngoài bắc, đôi mắt trừng giống như chuông đồng, chớp cũng không chớp, chỉ nhìn chăm chú nhìn thân vệ xúc đất lên quan tài:
"Mạt tướng tới chậm, mạt tướng đáng chết!"
Hắn vừa nói, một cái tát tự đập lên mặt mình, La Đằng sức lực cường đại, cứ thế đánh mình không hà tiện sức khí, lớp da thô ráp lập tức sưng lên, hắn không dừng tay, một cái lại tiếp một cái.
Thanh âm thanh thúy kia tựa như có thể xé nát trời mưa, như roi quất vào lòng mỗi người, trừ Lê Đình không kìm được cất tiếng nấc, xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên trong cơn mưa phùn có tiếng gió vυ"t một cái, ở lúc các binh lính cảnh giác, có một thân ảnh màu đen nhào thẳng vào trong hố mộ, sau đó một chưởng hung hăng đập vào quan tài, đem giá lắp quan tài đã đóng đinh chặt kia đánh bay ra.
Giá khiêng quan tài nặng trịch bị đánh bay với một lực đạo cực lớn, khiến các thân vệ đang cầm xẻng lấp đất bên cạnh bị đánh ngã xuống đất, có thân vệ bị giá lắp quan tài đè áp trên mặt đất, mà lúc này không ai chú ý hắn ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người vừa nhảy vào quan tài.
"To gan! Người nào dám quấy nhiễu linh cữu tướng quân ta!" La Đằng lơn tiếng hét lên, mặc kệ trên mặt sưng đỏ, rút đao bên hông hướng người nọ chém tới, nhưng lúc này Tần Lan duỗi tay ra, ngăn hắn lại.
La Đằng dừng lại bước chân, nhìn Tần Lan một cái, lại hướng người nọ nhìn, thấy hắn đang đứng ở trong mộ, không nhúc nhích, trầm lặng tựa như trong cơn mưa u linh.
Giá đắp quan tài bằng gỗ vừa dày vừa nặng, chỉ nặng hơn người một chút. Hắn một chưởng đánh bay tấm gỗ vừa dày vừa nặng như thế, lúc này nhìn giống như là đã rút hết toàn bộ khí lực, cứ đứng ngốc như vậy.
Trong màn mưa, hắn hô hấp cực lực khó khăn, giống như một con thú bị nhốt.
"Là..." Lê Đình hai mắt ngấn lệ, trong mông lung nhận ra hắn, nhưng nó mới vừa mở miệng nhưng vừa nhìn xung quanh, đây vốn nơi an táng là bí mật nhưng chẳng biết tại sao từ trong rừng rậm lộ ra rất nhiều người.
Người tới tất cả đều có thanh long đao bên hông, đều là Thanh Long vệ của hoàng đế?
Bọn họ kéo cung bạt kiếm, nhắm thẳng vào Tấn An, trong tư thế sẵn sàng chỉ còn đợi lệnh của hoàng đế.
Tấn An tựa như không hề có cảm giác, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm quan tài phong kín kia, không chớp mắt.
Hắn ngửi được, trong quan tài chính là mùi vị của cổ chủ.
Ngọc tằm trong thân thể hắn đang nói cho hắn biết, không sai, nằm ở nơi này là Lê Sương.
Ánh mắt Tấn An cứ định trụ như vậy, cũng không nhìn ra chỗ khác, những người đang giương cung kia hô cái gì, La Đằng thô kệch đang gào thét cái gì, những thanh âm cùng cảnh tượng kia, thứ đó đối với Tấn An mà nói, còn không chân thực bằng tiếng gió bên tai hay giọt nước mưa trước mặt.
Quan tài gỗ lẳng lặng đặt ở trước mặt hắn, Lê Sương đang lẳng lặng nằm ở bên trong.
Nàng lại không có nhiệt độ, cũng không có mùi thơm, nhưng đối với Tấn An, lúc này linh hồn hắn giống như bị hút vào trong đó vậy. Thân thể, tay chân rắn rỏi mà vô lực, hắn muốn ngồi xổm xuống, mở quan tài ra*, hắn muốn xác nhận, xác nhận bên trong không phải là Lê Sương.
Nhưng vạn nhất...
Là nàng?
Người của Ngũ Linh môn tốn rất nhiều công phu đưa hắn vào Lộc thành, mà Lộc thành cách Tây Nhung cũng chỉ nửa ngày đi đường, Vu Dẫn đã giúp hắn dịch dung (đắp mặt nạ thay đổi dung nhan), ra ngoài Lộc thành sẽ không quá khó khăn, đang lúc đi qua cổng thành, hắn gặp được La Đằng đang làm nhiệm vụ.
Có một tiểu binh kinh hoảng thất thố tới báo cho La Đằng: "La tướng quân! La tướng quân! Kinh thành báo lại, Lê tướng quân... chết đột ngột trong địa lao..."
La Đằng hô lớn: "Thằng nhóc con, lời cũng không nói cho rõ ràng, là Lê tướng quân nào?"
"Lê... Lê Sương Đại tướng quân..."
"Tách" một tiếng, giống như giọt nước nhỏ rơi vào lòng hồ, nhưng lại khiến tầng tầng lớp lớp rung động.
Tấn An chỉ thấy La Đằng sững sờ chốc lát, thất sắc, xoay người theo tiểu binh rời đi, còn hắn thì ở nơi này lặng đứng trong đám người nhộn nhịp qua lại.
Trên đầu là cổng thành nơi Lê Sương đã từng đứng, dưới chân là đất mà Lê Sương đã từng đi qua, nhưng tự nhiên hắn nghe không hiểu cái tên "Lê Sương", danh tự này có ý nghĩa gì. Thậm chí trong nháy mắt này, hắn nghe không hiểu tất cả ngôn ngữ ù ù bên tai.
Phía sau có người đẩy đẩy hắn, bên cạnh có người va vào vai hắn, mắng hắn cản đường, rất nhanh có binh lính đi lên hỏi hắn. Mà Tấn An cũng không có phản ứng, giống như một tượng gỗ bị rút đi linh hồn, chờ người giật dây.
Vu Dẫn vẫn ở phía sau quan sát tình huống, y đi lên phía trước, đem hắn dắt đi: "Vị đại thiếu gia này." Vu Dẫn quan sát thần sắc không thích hợp của Tấn An, híp mắt nói, "Cũng đã đi tới nơi này rồi, ngươi chẳng lẽ là muốn nói với ta, ngươi đột nhiên nhớ người nào đó, nên muốn trở về?"
"Ta phải đi về."
"..." Vu Dẫn tốt tính mỉm cười, "Ngươi là đang cảm thấy người của Ngũ Linh môn ta rất rất rảnh rỗi đúng không?" (anh rảnh thiệt mà!)
Tấn An không nói một lời, quay người hướng một đầu khác của Lộc thành đi, mỗi một người xa lạ đâm vào người hắn giống như sóng lớn trên biển, lắc lư cản trở lộ trình hắn trở về.
Vu Dẫn bám đuôi ở phía sau, không bao xa, bên cạnh có người của Ngũ Linh môn tiến tới bên tai y nói mấy câu, thần sắc Vu Dẫn khẽ biến, lúc này y thu liễm tất cả ưu tư, toàn lực đuổi kịp Tấn An.
Sau đó, một đường từ Tắc Bắc chạy về kinh, y không một câu nói nhảm.
Ở trên đường, Tấn An rất ít khi nói chuyện với Vu Dẫn nhưng lần này lại chủ động hỏi y một vấn đề: "Nếu Lê Sương chết, ta có chết không?"
"Theo lý thuyết, nếu cổ chủ chết thì cổ người không chết theo."
Vu dẫn đáp, "Nhưng cổ người cho đến chết cũng trung thành với cổ chủ, đa số chúng sẽ chọn tự diệt. Như vậy bọn ta liền có thể thu ngọc tằm cổ lại. Nhưng ngươi và ngọc tằm lúc kết hợp không giống bình thường, dẫu sao ngươi đã có thể rời xa cổ chủ được như vậy, còn mình tự đòi rời đi, hình như là ngươi có thể chiến thắng ý thức ngọc tằm cổ."
Vu Dẫn nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, "Nói thật, thật ra ta không hiểu tại sao ngươi còn muốn trở về tìm Lê Sương. Nàng như thế nào, đối với ngươi mà nói, không phải đã không còn quan trọng sao?"
Lê Sương chết, mà Tấn An có nhận thức của chính mình, bước ra ngoài cổng Lộc thành chính là Tây Nhung, hắn có thể mang theo cơ thể mạnh mẽ này trở lại Tây Nhung, như vậy đối với hắn mà nói, đó hẳn là kết quả tốt nhất.
Lúc đó trên đời này sẽ không có thứ gì có thể uy hϊếp được hắn.
Lê Sương chết không phải rất tốt sao, hắn có thể làm chuyện mà trước kia muốn làm cũng không thể làm.
Thế nhưng...
Giờ Lê Sương đã chết, từ lúc biết chuyện đó đến bây giờ, cho dù mỗi buổi tối đều ngồi bên cạnh ngọn lửa sưởi ấm thì hắn vẫn cảm thấy giá lạnh đến thấu xương. Giống như máu trong thân thể không bao giờ nóng lên được nữa.
Hắn không thể khống chế thân thể mình nữa, thậm chí tư tưởng cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, giống như khi nghe được Vu Dẫn nói với hắn, Lê Sương chết, hắn sẽ không chết, phản ứng đầu tiên của hắn lại là thất vọng.
Vì sao không?
Tại sao lại không dứt khoát khiến hắn chết theo nàng?
Sau khi biết tin Lê Sương đã chết, trong xương cốt của hắn như có trăm ngàn con sâu bò ra, nhanh chóng lan tỏa cắn đốt toàn thân, tứ chi, mỗi một kẽ hở trong xương khớp, đều có hàng vạn răng nhọn liều mạng cắn vào, tựa như muốn hút khô xương tủy của hắn.
Lê Sương chết, vậy vì sao hắn còn phải sống?
Tại sao vẫn còn sống?
Tại sao??
Cái ý nghĩ này cứ chiếm trọn tâm trí khi hắn đang đứng trước quan tài của nàng.
Hắn cho rằng thứ yêu Lê Sương là cổ trùng, lệ thuộc vào Lê Sương cũng là cổ trùng, không phải hắn, cho nên khi hắn tìm lại được trí nhớ, biết mình là ai, hắn đã đè xuống tất cả những ham muốn mà cổ trùng mang tới.
Bởi vì cổ trùng cũng giống như thuốc độc, còn hắn là một người lý trí, là một con người hoàn chỉnh, cho nên hắn phải chữa bệnh. Vì vậy lệ thuộc vào Lê Sương là do độc, không thể rời bỏ chính là độc, yêu thắm thiết cũng là độc.
Hắn ép mình phải đối xử lạnh lùng khách khí, phải có lễ có tiết đối đãi Lê Sương, ép buộc chính mình rời đi, ép buộc lý trí của mình.
Nhưng cho đến lúc này, nhìn quan tài gỗ trước mặt, hắn mới hiểu, cái gì mà chữa trị, cái gì là cần phải lý trí, những thứ đó chẳng qua là lừa mình dối người.
Hắn không bao giờ là Ngạo Đăng kiêu ngạo trước đây nữa, cái giây phút được người nằm trong quan tài gỗ này ban tên, hóa ra cái thân phận đó đã sớm dung nhập vào trong xương tủy của hắn, khắc sâu vào da thịt, không thể rũ bỏ cũng không thể mang ra, nó ở đây, sâu thẳm trong nơi góc tối.
Hắn đã hiểu, nhưng hiểu được quá muộn.
Một tiếng "vυ"t" vang lên, mũi tên nhọn xé gió lao tới, tên đâm vào vai hắn, lực đạo của mũi tên va vào làm Tấn An lảo đảo một bước, đầu gối quỵ lên quan tài của Lê Sương.
"Rầm"...trống rỗng, giống như bên trong không có gì cả, nhưng lại chạm vào ký ức của Tấn An.
Máu tươi trên vai tí tách rơi vào quan tài gỗ, bắn tung tóe, tựa như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời của đêm thanh tuyết ngày đó, khi tiếng pháo cuối cùng vang lên, ký ức đó dường như vẫn còn mới mẻ, khiến mỗi ngày thức dậy hắn đều thấy mình đang cười ngu xuẩn.
Bên tai phảng phất tiếng mưa, cũng như lần đầu tiên hắn hôn nàng, trên đỉnh núi gió tuyết tung bay, hình ảnh nàng giận dữ như dừng lại trước mặt.
Còn có lúc trong hang ổ của thổ phỉ, nàng không ngại nguy hiểm lao vào cạm bẫy cứu hắn, cũng như lúc trong trại lính, trước mặt người khác thì là thiết diện tướng quân*, nhưng sau lưng lại lặng lẽ đưa kẹo cho hắn, thậm chí trước đây không lâu, trong Nam Trường núi, nàng một thân phong trần bụi bặm tới đây cứu hắn, hắn phát cuồng làm cổ nàng bị thương, nhưng, nàng vẫn cười, nhẹ giọng an ủi hắn.
(*tướng quân mặt sắt, lạnh lùng)
Mà hơn tất cả, dừng lại ở ngày ánh nắng nghiêng đồi đó, trong hoang mạc Tắc Bắc hoang dã, nàng đánh ngựa tới,mặc ngân giáp đỏ của nữ tướng quân, khom người bế hắn lên, đút cho hắn ngụm máu tươi đầu ngón tay nàng...
Đó không phải là ngọc tằm yêu Lê Sương, mà là hắn.
Mũi tên lã chã lao tới, lao qua phát quan( đồ bó tóc), khiến cho tóc hắn buông xuống, bù xù, rối tung. Hạt mưa thuận theo tóc đen chảy xuống, hình ảnh hắn lúc này trở nên thật chật vật đáng thương.
Bỗng, có thêm một mũi tên lao tới, bắn thủng tấm ván mỏng trên quan tài.
Dọc theo đường vân tấm ván, có một khe hở, lộ ra người tóc đen bên trong.
Cả người Tấn An run lên, giống như mũi tên kia xuyên qua ba hồn bảy vía của hắn.
Hắn cắn chặt răng, cơn giận trào dâng trong l*иg ngực, ấn ký ngọn lửa nơi l*иg ngực một lần nữa bùng lên, trong chớp mắt, hắn tức giận trợn trừng nhìn các Thanh Long vệ bao vây xung quanh, con ngươi trong mắt lúc đen lúc đỏ biến ảo không ngừng.
"Ai dám làm nàng bị thương?"
Mọi người chỉ trơ mắt đứng nhìn đường vân lửa đỏ lan ra khỏi vạt áo của hắn, chạy thẳng lên mặt, dừng lại ở khóe mắt, ngay sau đó đốt đỏ con ngươi hắn.
Hắn cởϊ áσ ngoài bọc lấy quan tài của Lê Sương, buộc trên lưng mình, một mình hắn, cõng quan tài của Lê Sương, đứng ở giữa mộ, giống như dã thú nhìn chằm chằm Thanh Long vệ ở bốn phía.
Lửa giận khiến hắn có chút điên cuồng, những hoa văn ngọn lửa kia không ngừng nổ tung ở trong thân thể hắn, rất nhanh liền trải rộng ra khắp tay và nửa khuôn mặt, đường vân không ngừng biến hóa dưới da, màu sắc càng ngày càng đậm, nhìn có mấy phần tựa yêu tựa ma.
Giống như không biết đau, hắn rút mưa tên ghim trên người ra, động tác tàn bạo không chỉ khiến Thanh Long vệ cả kinh, thậm chí, ngay cả La Đằng đã trải qua sa trường cũng phải ngẩn ra:
"Người này là..."
Tấn An cõng quan tài Lê Sương nhảy từ mộ ra, giống như ác ma đưa vợ mình từ trong địa ngục trở về, mang theo tuyệt vọng, muốn gϊếŧ thần gϊếŧ phật trên thế gian để tế.
Ánh mắt màu đỏ máu lăm lăm nhìn phía trước, Thanh Long vệ vẫn đang kéo cung hướng vào hắn, Thanh Long vệ trưởng mở miệng nói: "Chúng thần phụng mệnh hoàng thượng tới đây là muốn mời Ngạo Đăng điện hạ vào cung, chứ không phải..." Không đợi hắn ta nói xong, Tấn An không nhiều lời nâng tay, ở khoảng cách xa, dùng nội lực kéo hắn ta qua đây, Tấn An bắt lấy cần cổ Thanh Long vệ trưởng:
"Vào cung? Tốt, hoàng đế bức tử nàng, vậy ta đành phải đi gϊếŧ hoàng đế của các ngươi."
Những người có mặt tại đây đều giật mình kinh sợ, thấy hắn có mấy phần hình dáng của ác ma nên cũng không dám tới gần, các Thanh Long vệ vội vã rút kiếm ra khỏi vỏ, Tấn An đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, một tay rút trường kiếm bên hông của Thanh Long vệ trưởng ra rồi ném hắn ta giống như ném rác rưởi vậy.
Hắn hướng hoàng cung mà đi. Các Thanh Long vệ tất nhiên không thể để cho hắn rời đi, vệ trưởng giãy giụa đứng dậy, ra lệnh, mọi người cùng nhau xông lên.
Tấn An đứng giữa rừng kiếm sáng lóa, hắn không quan tâm bản thân mình mà chỉ lo che chở cho quan tài gỗ phía sau lưng, tuy hắn vô cùng lợi hại, nhưng thể tích của quan tài gỗ lớn, đối phương lại đông người, nên dần dần cũng lộ ra sơ hở, hắn tình nguyện lấy thân mình làm lá chắn chứ không để cho người khác chạm vào quan tài gỗ dù chỉ một chút.
Vừa đi vừa gϊếŧ, từ rừng rậm tới sát ngoại ô, mưa phùn cũng càng ngày càng lớn, càng đến gần đường chính, vệ binh cũng càng nhiều, trong màn mưa chói mắt, hắn một thân một mình, đối mặt với thiên quân vạn mã.
Quan tài gỗ đã bị nhuộm đỏ rực, cũng không biết là máu trên người hắn hay là máu trên người Thanh Long vệ, thi thể dọc ngang đầy đất, cả người hắn đầy sát khiến vệ binh xung quanh chẳng ai dám tùy tiện động thủ, mọi người như một vòng tròn còn hắn thì ở chính giữa.
"Người này điên rồi."
"Hắn nhập ma."
"... Chính là yêu tà!"
Xen lẫn tiếng mưa là tiếng xì xào bàn tán, hạt mưa dây đem hắn vây lại, khi binh lính trước mặt càng ngày càng nhiều, xa xa bỗng nhiên có tiếng sáo nổi lên, trong đất đai, bùn sình truyền ra tiếng sột sột soạt soạt nhỏ vụn, chớp mắt, hàng nghìn con cổ trùng màu đen từ trong đất bò ra ngoài....!
Cổ trùng màu đen chen chúc bò ra, tản ra rồi leo lên trên người quân sĩ bốn phía, mọi người kinh hoảng, luống cuống tay chân xua đuổi cổ bò lên người mình, nhưng có làm cách nào cũng không thể xua đuổi thứ vô tận.
Trận cước rối loạn, lúc này trên không trung có hai người bay xuống, mặc quần áo lam thường, tiến lên muốn giữ lấy cánh tay Tấn An, muốn dẫn hắn đi.
Động tác kia của họ không giữ được hắn, Tấn An né người, thân hình chuyển một cái, lập tức đẩy hai người kia ra.
Hắn không làm hại người của Ngũ Linh môn, hắn biết bọn họ tới cứu hắn, nhưng hắn không muốn để bọn họ đến gần mình.
Cái gì cũng không thể cản hắn đi hoàng cung, cái gì cũng không thể ngăn cản hắn đi gϊếŧ hoàng đế. Hắn dường như dùng khí lực toàn thân để nghĩ như vậy.
"Không được cho hắn chạy!" Thanh Long vệ trưởng dùng nội lực hất văng cổ trùng đang bò tới, xoay người rút đao của quân sĩ, hướng cổ Tấn An mà chém.
Tấn An giơ đao đỡ, Thanh Long vệ trưởng bị hất văng trở về, lùi lại hơn mười thước mới dừng lại được, thanh đao của hắn vừa lúc bị chặt đôi.
Mọi người đều sợ hãi sức mạnh kinh người của Tấn An, người của Thanh Long vệ xưa nay chính là hộ vệ hoàng gia, tất nhiên họ cũng có sự kiêu ngạo, vì thế tất cả noi theo vệ trưởng, một lần nữa ùa lên dù bị vây trong hàng ngàn con cổ trùng.
Chém gϊếŧ hỗn loạn, một mảnh máu thịt mơ hồ, giống như có thể đem bầu trời nước mưa nhuộm thành màu đỏ.
Người của phủ tướng quân vốn là đến để đưa linh, còn các quân sĩ thì đứng ở nơi có địa thế cao trong rừng, yên lặng dõi theo cuộc chiến đấu. Lê Đình vuốt mắt không dám nhìn: "A tỷ nhất định không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như thế này."
La Đằng gãi đầu: "Người này và tướng quân..."
Tần Lan không tiếp lời, hắn chỉ liếc mắt sang bên cạnh nhìn, một quân sĩ thân hình thấp bé, mặc quần áo đen giống những người khác, đội nón lá khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt, lúc mọi người chém gϊếŧ người đó chỉ yên lặng trốn đi.
Trong màn mưa chém gϊếŧ càng mãnh liệt, người của Ngũ Linh môn đến cứu Tấn An cũng bị đẩy vào trong đó, thoát thân cũng không được, đành tiếp tục như vậy, không chỉ Tấn An, người Ngũ Linh môn cũng bị kéo vào vòng xoáy triều đình này.
Chính đang lúc đấu loạn, nhanh như chớp, một mũi tên nhọn lao vυ"t tới, Tấn An vừa chém ngã một Thanh Long vệ, mũi tên kia thuận thế cùng với một góc độ hoàn hảo, phá vỡ màn mưa, lao qua cánh tay của Thanh Long vệ, "phập" một tiếng, đâm vào l*иg ngực Tấn An.
Tấn An bình tĩnh nhìn về hướng mũi tên lao ra, trong rừng cây rậm rạp, bị lá cây cùng màn mưa che lại, người nọ nửa quỳ ở trên cây, dây cung vẫn còn đang rung động, nón lá rộng vành, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu một cái.
Cặp mắt quen thuộc sáng lấp lánh như ánh sao trong đêm tối kia, trực tiếp chiếu vào nơi tối tăm nhất trong lòng hắn, chiếu sáng cả tâm hồn.
Nàng lạnh lùng nghiêm túc, không một chút ưu tư.
Lê Sương...
Là Lê Sương...
Nàng còn sống.
Hắn mở miệng, muốn gọi tên nàng, nhưng máu tươi đi trước một bước, mãnh liệt trào ra, những kìm nén đau đớn lúc trước giờ phút này cũng tựa như bộc phát, từ trong thân thể cuồn cuộn trào ra, máu tươi ngập tràn cổ họng, hắn "ộc " một tiếng, nhổ ra một bụng máu đen lớn, sau đó kịch liệt ho.
Lúc này hắn không còn khí lực mà chống đỡ thân thể nữa, như núi lớn ầm ầm sụp đổ, chiếc áo buộc quan tài lúc trước bị kiếm cắt phải, lúc này hoàn toàn đứt đoạn, quan tài gỗ từ trên lưng tuột xuống, nặng nề rơi, bắn ra đầy đất bùn cùng máu tanh.
Chật vật, bẩn thỉu như vậy nhưng Tấn An lại bật cười, tiếng cười khàn khàn vỡ vụn.
Nàng còn sống, ha ha.
Trên đường về, Vu Dẫn từng hỏi hắn, vạn nhất, đây là mưu kế, Lê Sương giả chết để dụ hắn trở về thì sao?
Hắn không trả lời nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như vậy, chẳng phải càng tốt sao.
Tấn An quỵ xuống đất, ngay cả sức để ngẩng đầu lên cũng đã không còn, hắn trầm mặc quỳ, khiến người ta cho rằn hắn đã ngất đi: "A..."
Một tiếng tựa như thán, tựa như buông xuôi, tựa như cười khẽ lẫn vào hạt mưa, phiêu linh rơi xuống đất.
Thật tốt.
Thật sự chỉ là mưu kế.
Nàng chưa chết.
"Ầm " một tiếng, mang theo nụ cười thê lương, hắn nhắm mắt lại, ngã xuống đất.