• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ngủ đi, không được nghịch điện thoại nữa biết không?"
"Con biết rồi!"
Diệp Noãn nhìn con trai đang nằm trên giường, tận tay phủ tấm chăn lên người cậu rồi đứng dậy rời đi.

Diệp Sở An nói vọng theo:
"Buổi tối thời tiết rất lạnh, mẹ nhớ mặc thêm áo ấm vào đó."
Cửa phòng đóng sầm lại, cậu thật sự rất buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn, bắt đầu nhắm mắt.

Trong khi đang lim dim sắp chìm vào giấc ngủ thì nhận thấy có điều lạ.

Với trực giác sắc bén, cậu cảm nhận được một bên giường lún sâu, lập tức mở mắt quay phắt lại.

Trước mắt cậu là một thân người to lớn.

Trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, cậu nhận ra người đàn ông đó là ai, bất ngờ cao giọng:
"Sao chú vào đây?"
Tư Cảnh Vực xoa đầu cậu bé một cái, ánh mắt hắn trong đêm đen sâu hun hút ẩn hiện trước mặt Diệp Sở An.

"Ngủ một mình rất chán, chi bằng chúng ta ngủ cùng với nhau đi."
Cậu chẳng chút tin tưởng vào lời nói của hắn tí nào.

Đừng tưởng cậu còn nhỏ mà không biết một bụng đen tối trong người hắn.


Hắn đây là đang muốn lấy lòng cậu để có được mẹ cậu đây mà.

"Hừ, chú đi ra khỏi đây đi, cháu chỉ thích ngủ một mình thôi!"
"Thôi nào, trẻ con phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn.

Huống hồ chú còn là bố tương lai của cháu nữa."
Cậu mất kiên nhẫn vung chân đạp vào mông Tư Cảnh Vực một cái mạnh.

"Ai bảo chú là bố tương lai của cháu chứ? Nhìn chú giàu có thông minh như vậy, không ngờ còn có bệnh ảo tưởng."
Thằng bé này tuy nhỏ mà lực đá không hề nhỏ, làm hắn đau đến nhắm mắt, mất một lúc sau mới trả lời:
"Chú chỉ nói đúng sự thật, sớm muộn gì cháu cũng là con trai ngoan của chú."
"Hừ, không thèm! Cháu buồn ngủ rồi, không thèm đôi co với chú nữa."
Diệp Sở An kéo tấm chăn quấn tròn người mình lại, cố tình không cho Tư Cảnh Vực đắp chung, ý chí muốn đuổi hắn khỏi phòng rất rõ ràng.

Tư Cảnh Vực chỉ cười nhạt cam chịu.

Hắn lại thấy cái tính đanh đá này của cậu bé là di truyền từ Diệp Noãn.


Sáng ra Diệp Noãn tỉnh dậy ngáp dài ngáp ngắn đi qua phòng con trai, cô thắc mắc vì sao hôm nay con trai lại ngủ trễ thế này.

Bình thường sáu giờ rưỡi sáng cậu bé đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng, hôm nay gần tám giờ còn chưa thấy bóng dáng của cậu đâu.

Mở cửa ra, cảnh tượng trên giường đập vào mắt làm cô sửng sốt.

Diệp Sở An vẫn còn đang ngủ say, nhưng không phải một mình mà là ngủ chung với Tư Cảnh Vực.

Bọn họ đá tung chăn nửa trên giường nửa dưới đất trông thật xốc xếch.

Tư Cảnh Vực vòng tay kẹp cổ Diệp Sở An, còn cậu bé thì ôm lấy cánh tay hắn.

Bọn họ có vẻ còn ngủ rất sâu…
Diệp Noãn ngơ ngác hết mấy giây, dụi dụi mắt mấy lần.

Hai người này từ lúc nào đã thân thiết với nhau đến nổi ngủ cùng nhau thế này.

Cô biết Diệp Sở An chỉ thích ngủ một mình, mấy lần qua phòng muốn ngủ cùng con trai đều bị cự tuyệt không thương tiếc.

Không ngờ cậu bé không chỉ cho Tư Cảnh Vực ngủ chung còn thân thiết ôm hắn ngủ như chết rồi.

Sức mạnh của tình cha con là đây?

Mà hai gương mặt đó… thật giống hệt nhau.

Diệp Noãn nén lại quan sát thêm một chút, thật sự cảm thấy giống y như đúc.

Một cổ phẫn nộ chạy tung toé trong lòng.

Đây là cô đẻ thuê?
Diệp Sở An là do cô đẻ ra không giống cô chút nào, cái gì cũng y như Tư Cảnh Vực, cả tính khí khinh người đáng ghét đó.


Trên bàn ăn, Tư Cảnh Vực và Diệp Sở An ngồi cùng nhau, ánh mắt cậu bé ngập tràn đề phòng đối với hắn.

Mới sáng thức dậy đã thấy hắn và cậu ôm ấp nhau ngủ, cậu thất kinh muốn hét lên.

Cũng chẳng biết sao bản thân tối qua ngủ say đến vậy, có lẽ là do thức khuya chăng? Thật sự thường thì cậu thức khuya cũng chẳng ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học buổi sáng.

"Đồ ăn xong rồi đây!"
Diệp Noãn bưng lên một đĩa trứng cùng mấy cái bánh mì.

Tư Cảnh Vực và Diệp Sở An thấy đĩa trứng chẳng chút đẹp mắt, cái nào cũng có một lớp khét đen, cau mày nhìn nhau, không hẹn cùng đồng thanh cất lời:
"Thứ này có ăn được không?"
Cô tròn mắt nhìn bọn họ, gì đây? Hai người này đang nghi ngờ tài nấu nướng của cô đó à? Diệp Noãn tức giận muốn bốc khói đến nơi, lập tức cầm cái đĩa lên.

"Chê thì đừng ăn, các người ta tự mà làm đi!"
"Ấy, con có chê mẹ gì đâu?"
"Tôi cũng chẳng chê chữ nào."
Nhìn vẻ mặt vô tội của bọn họ, Diệp Noãn hận không thể lập tức cắn mạnh vào hai gương mặt ngơ ngác đó.

Cũng may cô đói rồi nên không thèm tiếp tục chấp nhất với bọn họ.


Diệp Sở An vừa động tay vào cái bánh mì đã bị ai đó nhanh nhẹn cướp trước.

"Để chú!"
Hắn gắp hai cái trứng, gắp rau vào vô cùng thành thạo, đến thao tác cuối cùng là bôi sốt lên thì liền bị Diệp Noãn ngăn lại:
"An An dị ứng với cà, không ăn tương cà được!"
Hắn bất ngờ ngừng động tác, sau đó để chai tương cà xuống mặt bàn.

"Trùng hợp thật, tôi cũng dị ứng với cà."
Diệp Noãn sửng sốt không biết nói gì, lo sợ lại dấy lên trong lòng cô.

Diệp Sở An len lén để ý sắc mặt Diệp Noãn biến đổi rồi dời đi.

Tư Cảnh Vực thì tiếp tục hoàn thành xong cái bánh mì sandwich, thay thành tương ớt, đưa cho Diệp Sở An.

Cậu bé chán chường nhận thấy.

"Chú bỏ nhiều trứng như vậy chắc ngấy lắm đây."
"Không ăn nổi thì cứ đưa cho chú."
Hắn cũng làm một cái tương tự cho Diệp Noãn, cô cầm cái bánh nhai nhai mà chẳng có chút khẩu vị nào.

Tên nhóc này đúng thật cái gì cũng giống hắn, cô tin Tư Cảnh Vực không ngốc đến nỗi chẳng để ý đến chuyện này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK