Cô ta bị người giàu bỏ rơi, sau khi chuyện phá thai bị lộ thì thật sự sống không nổi, đi trên đường đều sợ bị người ta nhìn thấy, đến nhà ăn ăn cơm cũng sợ bị người khác chỉ trỏ, phải về nhà đợi mấy hôm mới quay lại trường. Nhưng có không ít lời đồn đại về cô ta, ít nhất mấy nam sinh có ý định muốn theo đuổi cô ta đã không còn hành động gì, đi trên đường cũng sẽ có người lén nhìn mà nói về cô ta, lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy một ngày quá đen tối, đương nhiên càng hận Cao Ca hơn, nên mới nói ra câu "có Cao Ca không có tôi, tôi sẽ không để Cao Ca sống tốt hơn" kia trước mặt mọi người.
Nếu như bảo lúc đầu cô ta không dám ủng hộ Cao Ca vì sợ, thế thì sau đó đã trở thành căm giận. Tiếp đó, khi người nhà họ Triệu tìm được cô ta, đồng ý có thể tiến hành giao dịch tiền bạc thì cuối cùng căm giận đó đã biến thành đổi chác.
Lúc đó cô ta không cảm thấy có gì thua thiệt cả, dù sao cũng chính Cao Ca đâm thủng ô cửa sổ giấy mà nàng ta luôn muốn bảo vệ, bôi xấu danh tiếng của cô ta một cách triệt để, khiến cô ta không cách nào đặt chân đến trong trường được, chẳng qua đấy chỉ là những thứ Cao Ca bồi thường cho cô ta mà thôi.
Hơn nữa nhà họ Triệu có tiền như thế, mời được luật sư giỏi thì sao có thể thua được?
Nhưng rồi dần dần, khi cô ta biết Cao Ca bị bọn lưu manh quấy rối nhưng vẫn không từ bỏ, khi từ đằng xa thấy bất kể là mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu giữa bant rưa, hay mưa như thác đổ gió lớn kịch liệt, Cao Ca vẫn đứng ở cửa nhà ăn số bốn tìm nhân chứng, cảm giác chắc chắn của cô ta hơi hạ xuống. Cô ta cũng sợ lỡ Cao Ca tìm được nhân chứng thì làm thế nào đây? Nhất là khi tin tức có người sẵn lòng làm chứng lan đến, Trương Manh lập tức rơi vào khủng hoảng.
Cô ta bắt đầu nghĩ, nếu như Cao Ca thắng thật thì cô ta sẽ phải chịu trừng trị thế nào đây? Làm giả nhân chứng sẽ có hình phạt thích đáng, có thể phạt tiền, bị giam, nghiêm trọng thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Lúc đó cô ta bắt đầu nghe ngóng xem rốt cuộc Cao Ca có bao nhiêu phần trăm có thể thắng kiện, sau đó phát hiện kết quả không hề tốt như cô ta tưởng tượng.
Lúc này Cao Ca mới biết, luật sư của Cao Ca chính là luật sư nổi tiếng ở thành phố Tần, luật sư Bàng Duệ mà nhà họ Triệu thuê đã từng bại dưới tay Tống Phỉ. Hơn nữa Tống Phỉ còn đối xử với Cao Ca rất tốt, thậm chí còn để cô ấy đến ở tại nhà mẹ mình. Còn thậm chí sau khi nhà họ Triệu tìm một đám lưu manh, Tống Phỉ dứt khoát đưa Cao Ca vào ở nhà tại công kiểm pháp. Lúc này Trương Manh mới hay, Tống Phỉ còn có bối cảnh như vậy.
Cao Ca so với nhà họ Triệu thì cô chỉ là một nữ sinh đại học bình thường không tiền không thế, thậm chí cô còn không tìm được một người có chức vị ở trong thành phố này. Nhưng có Tống Phỉ rồi thì mọi chuyện đã khá xa, Cao Ca hoàn toàn có thể chống lại nhà họ Triệu.
Phản ứng đầu tiên của Trương Manh chính là nhà họ Triệu lừa cô ta!
Bàng Duệ và Tống Phỉ cùng đánh kiện, nhất định bọn họ phải biết chuyện nhà Tống Phỉ lợi hại đến đâu, nhưng bọn họ lại che giấu điều đó, lừa cô ta nhận được tiền rồi, sẽ không bước xuống thuyền được nữa.
Huống hồ, cô ta còn phát hiện ra, lúc này Cao Ca đã chẳng còn là Cao Ca mà mọi người trong sân trường chỉ trỏ cười nói nữa, dường như trong lúc cô ta lơ đãng, mọi người trong trường đều bắt đầu ủng hộ Cao Ca, thậm chí mỗi một trường đại học ở thành phố Tần đều có người ủng hộ Cao Ca,bọn họ liên tục tổ chức các hoạt động tuyên truyền, thanh thế lớn đến mức làm cô ta kinh hãi.
Cô ta bắt đầu trằn trọc trở mình không chợp mắt ngủ được, sau đó cuối cùng lấy hết dũng khí để ngửa bài với nhà họ Triệu, nói là không muốn làm chứng nữa, nhưng Chương Nhã Tĩnh chỉ nói một câu, bà ta cười híp mắt nói, "Được thôi. Cô sợ đắc tội với Cao Ca, vậy có thể đắc tội với nhà họ Triệu sao?"
Đây đâu phải là bằng lòng, rõ ràng là uy hiếp.
Cô ta không dám trả tiền lại, chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp. Giữa chừng Lâm Thiến Thiến thay mặt Cao Ca ném cành ô liu ra*, thật ra lúc đó dù cô ta hận Cao Ca, nhưng cũng rất sợ ngồi tù, có điều cô ta không có cách nào, chỉ có thể từ chối.
(*Ý chỉ muốn hòa bình.)
Thế nên ngày hôm nay cô ta mới đứng ở đây.
Cô ta siết chặt lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, dưới câu hỏi lần thứ hai của Tống Phỉ, "Điều này có phải là thật không?" cuối cùng cũng gật đầu trả lời: "Thật."
Trả lời tất cả những câu hỏi này đểu rất thuận lợi. Tống Phỉ nhìn cô ta nói, "Lúc đó Cao Ca đưa cô đến bệnh viện, hơn nữa còn cho ứng hai nghìn ba trăm tệ tiền thuốc, sau đó đưa cô về lại ký túc xá, vì cô không muốn để người khác biết nên cô ấy luôn giấu diếm không kể với ai."
Trương Manh chỉ có thể đáp: "Vâng."
Tống Phỉ hỏi: "Còn cô tại ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, cô đã chỉ trích cô ấy vì tiền mà vu khống Triệu Bân ở trước mặt mọi người, thậm chí khi Cao Ca phản bác lại, cô còn về phòng ném hết tất cả đồ của cô ấy xuống nền nhà, muốn đuổi cô ấy ra khỏi phòng. Cô vì kẻ giàu mà không tiếc mang thai, lại khinh thường ở chung với người như cô ấy đúng không."
Đây là sự thật, Trương Manh chỉ có thể nói, "Vâng."
Điều Tống Phỉ muốn chính là đây, căn bản anh không cần hỏi Trương Manh về sự thật kia, anh chỉ cần chứng minh, con người Trương Manh này rất không đáng tin. Lập tức anh nói, "Tôi chỉ hỏi đến đây."
Sau đó đương nhiên là luật sư bào chữa Bàng Duệ ra trận, anh ta cung là luật sư, sao có thể không biết ý định của Tống Phỉ chứ? Có nghĩa là con người Trương Manh không đáng tin. Dù nói quan tòa sẽ cố gắng công bằng, sẽ không để bị người ngoài quấy nhiễu, nhưng đó là một người, là người thì có mến chuộng. Huống hồ vị thẩm phán ngồi trên kia còn nổi tiếng ghét ác như thù.
Đáng tiếc vốn vụ án kiểu này không thể tìm được nhiều bằng chứng, Trương Manh lại là nhân chứng tận mắt nhìn thấy ở hiện trường, cô ta không được thì có thể làm sao đây? Chẳng lẽ nghe Tống Gia Cường nói sao? Tống Gia Cường có thể là người giúp Triệu Bân cưỡng hiếp Cao Ca, là đồng lõa hay là em họ của Triệu Bân thì lời của cậu ta càng không thể tin tưởng.
Sau khi hỏi xong sự thật ngày hôm đó, người lên tòa làm chứng chính là một người quen khác của Cao Ca, bà nội Cao.
Nhân chứng hai bên đều phải xin trước thời hạn, nên mấy ngày trước Cao Ca cũng đã biết bà nội của cô chịu làm chứng cho Triệu Bân. Lúc Tống Phỉ nhận được tin này, sợ Cao Ca tức giận nên mới gọi cô ra nói riêng, nhưng phản ứng của Cao Ca chỉ có một, đó là bật cười, sau đó cám ơn Tống Phỉ, còn lại chẳng có gì quá mức.
Tống Phỉ sợ cô chỉ là gượng cười nên còn khuyên, "Ở đây ngoài anh ra không có ai khác cả, em có khổ sở thì cứ nói, đừng nhẫn nhịn."
Nguyên câu của Cao Ca chính là, "Không có gì khó chịu cả, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa từng quan tâm đến em, mặc dù trên danh nghĩa là bà nội, nói lời này có thể làm anh cảm thấy máu lạnh, nhưng thực tình mà nói thì bà ta chính là kẻ địch của mẹ con em. Hơn nữa hai ngày trước còn gây chuyện thành ra mức đó, chia hết số tiền bồi thường của người bị cưỡng hiếp là em đây, thậm chí không tiếc cho em nghỉ học, còn gì có thể thất vọng hơn được nữa chứ."
Tống Phỉ thấy cô không giống giả vờ thì mới tin. Có điều chuyện này truyền đến tai hai bà mẹ, mẹ Tống và mẹ Cao một người có học thức còn người kia thì không, lại chưa từng đoàn kết với nhau về chuyện này như thế, mỗi người một câu mắng chửi cả buổi.
Tống Phỉ trố mắt đứng nhìn.
Nên hôm nay bà Cao đến làm chứng, Cao Ca lại vô cùng lạnh lùng, nhìn bà ta mặc áo mới, nhìn bà ta run run bước đến, nhìn bà ta hoảng sợ nhìn quanh, cuối cùng khóa ánh mắt trên mặt cô, hẳn bà ta muốn nói gì đó, Cao Ca đoán chắc là đồ chết tiệt gì gì đó, hồi trước ở nhà bà ta cũng thường hay gọi cô như thế, nhưng tám phần là được người ta dặn dò nên mới nhẫn nhịn.
Bà ta đứng vững, Tống Phỉ đi đến đặt câu hỏi.
Lời khai của bà ta rất đơn giản, bà ta làm chứng chính xác Cao Ca đã cho nhà tiền, hơn nữa còn không tính là ít, bà ta hỏi Cao Ca tiền từ đâu ra thì Cao Ca chỉ nói là có người con trai cho nó. Nguyên câu của bà ta là, "Dáng rất đẹp, từ nhỏ đã có mấy thằng con trai theo đuổi nó rồi, đúng là loạn."
Tống Phỉ đi đến hỏi bà ta câu đầu tiên, "Bà có quan hệ gần gũi với Cao Ca không?"
Bà lão nghe theo lời dặn, trả lời ngay: "Gần chứ, tôi là bà nội của nó, thương còn chưa hết!"
Tống Phỉ lại hỏi: "Bố mẹ Cao Ca vừa mới ly hôn, nguyên nhân chính là do chồng cả ngày chỉ quan tâm mọi người mà quên gia đình mình, gần như ăn ở lớn lên ở nhà bà, chưa bao giờ lo liệu cuộc sống của vợ con."
Bà lão đâu ngờ lại nhắc đến chuyện ly hôn, vốn dĩ chuyện này đã làm bà ta tức giận, lập tức bùng nổ: "Mẹ nó! Cao Vu Thành là con trai tôi sinh ra, nó không phục vụ tôi thì phục vụ ai hả, tiền nó kiếm được không cho tôi thì cho ai hả? Triệu Tuấn Hồng là cái đồ đàn bà độc ác, không chịu để nhà chúng tôi sống tốt đây mà."
Tống Phỉ lại hỏi tiếp: "Nhưng Triệu Tuấn Hồng và Cao Vu Thành đã kết hôn rồi, bọn họ và Cao Ca mới là người một nhà. Nếu Cao Vu Thành đưa toàn bộ tiền lương cho nhà thì hai mẹ con họ phải sống thế nào?"
Bà lão vừa nghe liền nổi giận, "Sao không thể sống được chứ? Nó chỉ sinh được mỗi đứa con gái, không ly lôn là cho nó mặt mũi lắm rồi, lại không thể nối dõi tông đường, còn muốn tiền của đàn ông à! Nó mơ hay thật đấy!"
Ngay sau đó Tống Phỉ hỏi ngược lại: "Bà không thích con gái! Thật ra cháu trai hay cháu gái cũng như nhau."
Anh không nhắc đến tên Cao Ca, bà lão cũng làm gì nghĩ được điều đó, lai còn đang bực bội nên buột miệng nói, "Như nhau cái rắm, cháu trai đó chính là người của nhà họ Cao chúng tôi, còn cháu gái chỉ là bát nước đổ đi! Có thể giống được sao? Ngay đến cửa tôi còn không cho phép nó đặt chân vào nữa là, cả mẹ nó nữa, ngày ngày chỉ biết gọi bố nó về nhà."
Bà ta vừa dứt lời, Bàng Duệ ở bên cạnh lập tức đặt tài liệu lên bàn, biết bà lão đã bị lừa rồi.
Đúng như dự đoán, nghe thấy Tống Phỉ hỏi ngược lại bà lão, "Không phải bà rất gần gũi với Cao Ca sao? Sao lại không cho vào cửa? Không vào cửa thì Cao Ca đưa tiền cho bà thế nào, sao có thể thật lòng nói cho bà biết tiền từ đâu đến được?"
Nhất thời bà lão nghẹn giọng, lắp bắp một lúc rồi nhanh chóng bịa một câu, "Nó thì sẵn lòng đến."
Tống Phỉ đã đạt được mục đích, không hỏi thêm gì nữa mà kết thúc đối chất.
Sau đó, Bàng Duệ vốn muốn đưa ra câu hỏi, nhưng vấn đề là bà lão đó chỉ trả lời những câu bọn họ dạy, đều chứng minh quan hệ của hai bà cháu rất tốt, nhưng giờ chắc chắn không thể hỏi được nữa rồi. Anh ta bèn hỏi hai câu không quan trọng mấy rồi kết thúc.
Sau đó luật sư hai bên có thể phát biểu tổng kết, hiện tại Tống Phỉ chiếm ưu thế hơn, lúc này chẳng qua là thừa thắng truy kích, lại xuất sắc nổi trội, còn Bàng Duệ, mặc dù bây giờ vẫn chưa tuyên án, nhưng cũng biết rõ các khâu trong ngày hôm nay đã xảy ra vấn đề rồi, nên tuy tổng kết cũng tạm coi là có lý có cớ, nhưng khí thế lại không bằng.
Đợi hai bên nói xong, phiên tòa ngày hôm đó mới kết thúc.
Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh vẫn cứ nhìn theo con trai. Cao Ca giúp Tống Phỉ dọn đồ xong mới đi theo mẹ Cao ra bên ngoài, kết quả vừa ra đến hành lang thì bất ngờ gặp phải Bàng Duệ cắp túi vội vã rời đi, thấy bọn họ, Bàng Duệ trợn mắt hậm hực nhìn, sau đó rảo nhanh bước chân hơn.
Tống Phỉ nhỏ giọng nói với Cao Ca, "Nhất định là sợ đôi vợ chồng kia không hài lòng nên mới chạy trước. Khổ thế chứ."
Cao Ca đáp lại: "Anh ta phải biết đạo lý đó chứ, hẳn sẽ không trở thành nô tài của nhà họ Triệu." Trái lại Cao Ca cảm thấy Bàng Duệ làm luật sư cho Triệu Bân là chuyện bình thường, dù sao luật sư cũng là một nghề, chẳng qua cô coi thường Bàng Duệ vì muốn thắng kiện mà làm ra những chuyện kia, đơn giản chính là tiếp tay cho giặc. Người như thế thường tự cho là thông minh, nhưng kỳ thực lại là kẻ ngu ngốc nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính mình hại chết.
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên đợi như cũ, lúc mấy người Cao Ca đi ra thì lập tức xúm đến. Cao Ca và Tống Phỉ vẫn im lặng, trực tiếp đi vào xe, lái thẳng về nhà Tống Phỉ.
Vốn hôm nay định đánh một trận trực diện, ý của mẹ Cao là muốn mời mẹ Tống và Tống Phỉ một bữa tiệc lớn, coi như là cám ơn bọn họ. Kết quả Tống Phỉ lại nói: "Lúc này còn đang ở đầu gió ngọn sóng, tuy chúng ta đi ăn mừng cũng không sao, nhưng nếu có người cố ý nhìn thấy thì nhất định sẽ nói móc này nọ nữa, ví dụ như là nói chúng ta ăn mừng trước giờ, lại có người sẽ nói có phải do chúng ta biết tin trước rồi hay không, có phải đút lót gì đó không? Cháu nghĩ vẫn nên chờ kết quả đã."
Đúng là kiện tụng chẳng dễ gì, Cao Ca chịu oan ức rất lớn, nhưng nếu như vậy thì lại làm Tống Phỉ mất mặt, mẹ Cao làm gì muốn thêm phiền phức cho họ chứ, thế là đồng ý.
Kết quả về đến nhà, mẹ Cao và mẹ Tống lại cùng nhau bắt tay loay hoay ở trong bếp.
Cao Ca và Tống Phỉ đều muốn giúp, nhưng kết quả lại bị đuổi ra ngoài, còn La Hải nhìn hai người họ, cảm thấy dù mình có làm gì ở phòng khách cũng không hợp cho lắm, thế là mới nói xe không sạch nên đi rửa xe, để mình chạy trước.
Sau đó chỉ còn lại mỗi Cao Ca và Tống Phỉ.
Bật tivi lên, cũng chẳng biết là nhà đài nào chiếu chương trình âm nhạc, ca sĩ hát một bài rất vui vẻ, rất hợp với bầu không khí ngày hôm nay, đến Cao Ca cũng không nhịn được mà ngâm nga hát theo.
Tống Phỉ cứ thế nhìn nàng, không lên tiếng quấy rối thời khắc này.
Chợt Cao Ca cảm thấy sai sai, đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tống Phỉ không hề đỏ mặt mà còn khen cô, "Em hát hay lắm."
Cao Ca mất tự nhiên, ánh mắt Tống Phỉ nhìn cô rất thẳng, dù bà Cao nói dối đầy miệng nhưng có một câu nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn Cao Ca đã đẹp rồi, nam sinh theo đuổi cô rất nhiều. Từ khi cô học tiểu học đã bắt đầu có người tỏ tình rồi, có dũng cảm tiến đến, có ngại ngùng xấu hổ, còn có cả kiểu im lặng nhìn cô như thế này. Tống Phỉ lại không chút che giấu, làm sao Cao Ca có thể không nhận ra chứ?
Nhưng ánh mắt như vậy lại thật mê người, nhất là người đàn ông này, cả ngày hôm nay đều đứng trước mặt cô thể hiện mặt cơ trí và mạnh mẽ của mình, sao cô có thể không tán thưởng được chứ?
Thế là bầu không khí trở nên lúng túng.
Cao Ca ồ một tiếng, "Em là MC mà? Vốn dĩ có giọng nên ca hát cũng không thành vấn đề."
Người đàn ông như Tống Phỉ rất biết nhân lúc mà chen vào, dứt khoát nói, "Nếu không hôm nào đó chúng ta đi hát đi, dẫn cả mẹ anh và mẹ em đi nhé?"
Trong lòng Cao Ca rối loạn, tuy không rõ manh mối lắm nhưng lại thật sự muốn đi, chính là đã động tâm rồi, nên khi đáp lại thì có phần do dự, "Em không biết mẹ em..."
Tống Phỉ cũng không phải là người mặt mỏng, Cao Ca còn chưa tìm được lý do thì anh đã lớn tiếng gọi với vào phòng bếp: "Mẹ ơi dì ơi, Cao Ca hát hay quá, hôm nào đó bốn người chúng ta cùng đi hát đi."
Mẹ Tống và mẹ Cao cùng đồng thanh: "Được!"
Cao Ca sững sờ, nhìn vào phòng bếp rồi lại nhìn Tống Phỉ, hỏi anh, "Đây không phải là chuyện anh nói phải đồng ý với anh đấy chứ."
Tống Phỉ nghe thế liền bật cười, nở nụ cười thật đẹp mắt, sửa tóc rối lại cho Cao Ca rồi mới nói, "Sao em biết? Đó là một ngạc nhiên lớn đấy."