tên Trí để thẳng tay quẳng đống bực bội này đi thôi.
Chín giờ tối, tại một quán nước bên vệ đường, hàng loạt tiếng ồn ào và huyên náo của đường phố lúc lên đèn cũng chẳng thể nào át nổi những câu Phong chửi thề. Đã vét sạch ví để chiêu đãi Trí một bữa ra trò, Hoài Phong thực lòng muốn được nghe đôi lời hay ho từ phía cậu bạn. Ngờ đâu, cái miệng đã ngọt lịm nước nhân trần của Trí lại chỉ nói ra toàn những lời gì đâu không à. Cậu ta dọa:“Mày cẩn thận đấy, khéo khi lão Minh ấy lại tiếp cận Hoài An rồi trở thành em rể của mày để trả thù cũng không biết chừng.”
Dứt lời, Trí lại nhóp nhép xơi thêm một cái nem nướng nữa, chẳng hề quan tâm tới cơn thịnh nộ mà Phong sắp bùng nổ sắp tới. Thú thực, Trí chỉ muốn trêu chọc một chút cho Phong đỡ căng thẳng hơn thôi. Có điều, lời đùa kia quả không đúng lúc chút nào, chẳng thế mà Phong vừa nghe xong đã sớm nghiến răng ken két vì tức giận mất rồi. Trí đó, rõ ràng biết lòng Phong hiện đang rối bời và sầu đời vô cùng, ấy thế mà cậu ta còn cố tình hù dọa Phong thêm nữa. Tội này nhất định không thể tha được rồi Trí ơi. Dang tay và vỗ một phát đau điếng người vào cái đầu sớm đã sưng u mấy cục của Trí, Phong không kiềm nổi mình nữa bèn quát um sùm lên:“Im đi. Không nói được lời nào tốt đẹp thì câm luôn đi. Để tao thấy mày hé mồm một lần nữa xem, tao cắt.”