Thiết bị tương tác kỹ thuật số khép kín còn chưa lắp đặt xong, hội trường show diễn đang trong trạng thái nửa ngoài trời, gió lạnh thấu xương vù vù thổi vào, câu nói "Tôi đền em" kia cũng bị gió cơn gió át đi nghe không rõ lắm.
Quý Minh Thư không biết nên nói gì, định lùi ra sau nửa bước, giữ khoảng cách với Sầm Sâm. Nhưng vừa nhấc chân lên thì mắt cá chân đã đau nhói, cô không nhịn được "shhh" ra tiếng.
"Trật chân rồi?"
Sầm Sâm rũ mắt quan sát.
Quý Minh Thư không nói gì, nhưng mũi mà mày đều nhăn chặt lại.
Sầm Sâm suy nghĩ một lúc, đột nhiên cởi áo khoác, đi về phía trước, chiếc áo vẫn còn dư lại hơi ấm khoác lên người cô, anh còn nắm thật chặt vạt áo, dường như muốn khóa chặt cả người cô trong đó.
Quý Minh Thư theo phản xạ co người lại, muốn vuốt lại mái tóc rối. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì cánh tay quấn khăn lụa kia của Sầm Sâm đã bất ngờ vòng qua vai cô, anh hơi khom người, một tay vòng qua chân, nhẹ nhàng nhấc một cái đã ôm ngang cả người cô lên.
Nếu nói vừa rồi Quý Minh Thư không biết phải nói gì, vậy thì bây giờ cô chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không thể nói thành lời.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhìn Sầm Sâm chăm chú, hơi thở ấm áp đều phả lên cằm anh, ươn ướt dìu dịu.
Sầm Sâm thỉnh thoảng lại rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng.
Khăn lụa quấn trên tay anh đã nhuốm máu đỏ sậm, thỉnh thoảng hai dải buộc thừa ra bay bay lên trong gió, chạm vào nhau rồi lại rũ xuống, mang một vẻ đẹp lộng lẫy lạ kỳ.
-
Một đường đi thẳng đến phòng hành chính trên tầng cao nhất của khách sạn, Sầm Sâm ôm Quý Minh Thư đặt lên sofa, bản thân cũng chậm rãi ngồi vào một bên khác, tay hơi duỗi về phía trước, mặc cho bác sĩ vừa theo vào sau đó xử lý vết thương cho.
Cứ ngồi đối mặt như vậy, Quý Minh Thư mới để ý đến anh tay trái của anh đang không ngừng rỉ máu, miệng vết thương nhìn mà càng thấy ghê người.
Bác sĩ đang giúp khử trùng, lấy vụn thủy tinh ra, Quý Minh Thư theo bản năng quay đi chỗ khác, trái tim cũng tự nhiên thắt chặt lại, không biết là do bị miệng vết thương của Sầm Sâm dọa sợ, hay là do đau vì bác sĩ đang xử lý vết thương trên chân cô.
Vẻ mặt của Sầm Sâm thì ngược lại vẫn bình thản, rũ mắt nhìn miệng vết thương, dường như không cảm nhận được đau đớn, từ đầu đến cuối đều không hề nhăn mày dù một chút.
Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, hai vị bác sĩ mỗi người đều dặn dò vài câu, sau đó cùng lúc đứng dậy, thu dọn hộp thuốc rồi rời đi.
Chu Giai Hằng đi bên cạnh lịch sự dẫn đường, đôi lúc còn nhỏ giọng nói một câu, "Mời đi bên này."
Ba người rất nhanh đã khuất bóng, theo đó là tiếng cửa phòng "cạch" một cái nhẹ nhàng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người bị thương là Quý Minh Thư và Sầm Sâm, không khí tĩnh lặng, có thêm chút xấu hổ không biết nói thế nào.
Tính ra thì, hai người đã gần hai tháng nay chưa hề thấy mặt, Đế Đô cũng đã chuyển mùa từ thu sang đông, dự báo thời tiết còn nói trong tuần này sẽ có tuyết đầu mùa.
Trước đây khi hai người cùng im lặng, hầu hết đều là do Quý Minh Thư mở miệng trước, lúc này Quý Minh Thư cũng theo bản năng suy nghĩ, nên nói chuyện gì mới thích hợp với tình cảnh lúng túng hiện giờ của hai người mà lại không có vẻ mất lịch sự.
Nhưng đúng lúc này, Sầm Sâm nhìn đôi bàn lạnh lạnh đến ửng đỏ của cô, đột nhiên nói, "Trời lạnh rồi, ra ngoài nhớ mặc nhiều hơn."
"......?"
"Ờ... Biết rồi......"
Quý Minh Thư hơi ngây người, không hiểu sao cái miệng cay nghiệt kia của Sầm Sâm hôm nay lại có thể nói lời quan tâm như vậy.
Nói xong, Sầm Sâm đứng dậy, pha hai tách Americano bằng máy pha cà phê phòng trong. Nhưng sau khi nếm thử, hình như hương vị này khiến anh không hài lòng lắm.
Quý Minh Thư cũng nhấp thử một ngụm, cũng cảm thấy cà phê nén này quá đắng. Cô khó hiểu nhíu mày, đặt tách xuống, lại tìm chuyện nói: "Sao hôm nay anh lại ở đây?"
"Nghe nói em qua đây thiết kế show diễn, hôm nay tôi rảnh, vừa hay qua đây xem." Sầm Sâm gắp cho cô một viên đường, thanh âm bình tĩnh hơi trầm, "Thật ra mấy ngày trước đã định qua đây, nhưng tôi phải đi công tác ở nước ngoài nên không qua được."
Quý Minh Thư kìm nén cơn ho vì sặc, cố nuốt xuống ngụm cà phê, chỉ là khuôn mặt vẫn đỏ bừng lên vì nín nhịn.
Thật ra trong lòng cô cũng có tự luyến đoán mò, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, Sâm Sâm thật sự tới đây là để gặp cô, lại còn thản nhiên thừa nhận như vậy.
Sầm Sâm tiếp tục chủ đề show diễn, lại rẽ sang một nhánh khác, "Tôi vừa đứng bên dưới nhìn thiết kế của em, rất tinh tế, cũng rất rực rỡ."
"......?"
Trước kia anh đâu có nói vậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Sầm Sâm vừa thay đổi được một chút thì lại trở về con đường trước kia, "Nhưng tác phẩm của em, vẫn tồn tại vấn đề trước kia mà tôi đã nói."
"Vấn đề gì?"
Quý Minh Thư tạm thời nghĩ không ra.
"Chưa thân thiện với khán giả lắm."
Sầm Sâm buông xuống tách cà phê, nhìn cô nói: "Tôi không biết phong cách tác phẩm của nhà thiết kế là thế nào, nhưng nếu anh ta đã rất hài lòng, vậy chứng tỏ chủ đề show diễn của em không có vấn đề. Nhìn từ góc độ của người ngoài nghề như tôi, tôi cũng cảm thấy thiết kế của em rất có tính nghệ thuật. Tôi chỉ thấy có chút chưa thân thiện với khán giả đó là, chỗ ngồi cho khán giả theo kế hoạch của em hình như không hợp lý lắm."
Quý Minh Thư đang định nói, anh lại hỏi lại: "Em định sắp xếp cho khán giả ngồi ở khu tam giác giữa cầu thang và hành lang đúng không?"
"......"
Chuẩn luôn.
Sầm Sâm: "Theo như tôi biết, xem show là một trải nghiệm rất gần gũi, mà không gian khu tam giác giữa cầu thang piano và hành lang quá nhỏ, ánh đèn chiếu cũng hoàn toàn bắt đầu từ sàn catwalk, em không để ý đến độ thoải mái từ vị trí người xem, độ sáng và cách thức khuếch tán ánh sáng này rất dễ khiến người xem thấy mỏi mắt. Tôi nghĩ từ phương diện này, em có thể sửa đổi một chút."
Quý Minh Thư bất giác cũng chống cằm nghĩ lại theo ý kiến của anh.
Đột nhiên cô phát hiện, lời của người ngoài nghề như Sầm Sâm vậy mà rất hợp lý.
Thật ra đây cũng không phải vấn đề của một mình cô, trong và ngoài nước có rất nhiều show diễn đều có bệnh chung như vậy, mọi người chen chúc ngồi trên ghế nhỏ, cảm giác trải nghiệm đều khá là bình thường, thậm chí có chỗ show diễn chưa bắt đầu mà đã có chuyện cười: khán giả ngồi sập cả ghế.
Vị trí của khán giả thường không được suy xét kỹ, phần lớn dựa vào định kiến "Người mở show quan trọng hơn người xem show", còn cả nguyên nhân hạn chế về mặt kinh phí, hậu kỳ tháo dỡ, chạy show đổi show các thứ.
Nhưng show diễn trong nước đầu tiên của Chris Chou lần này không có những điều kiện hạn chế khách quan này, muốn sửa lại từ phương diện này cũng không có gì khó.
Đối với cảm nhận của khán giả về ánh sáng, đây quả thực là một vấn đề lớn mà cô không suy xét kỹ càng.
Cô đang định hỏi xem Sầm Sâm có ý kiến nào tốt hơn không thì màn hình điện thoại anh đột nhiên sáng lên. Sầm Sâm nhìn thông báo cuộc gọi đến, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nói chuyện với ai đó.
Quý Minh Thư dừng lại, quay đầu nhìn anh, thiện thể còn lắng tai nghe ngóng.
Đối phương chắc là người Mỹ, hai người đang nói đến hàng mục hợp tác nào đó ở Hawaii. Xuyên suốt cuộc trò chuyện Sầm Sâm đều dùng tiếng Anh, phát âm rất êm tai, trong chất giọng khàn khàn trầm còn mang theo chút gợi cảm, cách nói cũng cẩn trọng kiềm chế, hơi khác với ngữ điệu nhấn nhá của Âu Mỹ.
Quý Minh Thư nghe một lúc, bất giác thất thần, rồi tự nhiên mơ màng buồn ngủ.
Vì mải làm thiết kế, đã rất nhiều ngày nay cô không được ngủ đủ giấc, cà phê dường như cũng uống đến mức mất tác dụng luôn rồi. Vùi mình trên ghế sofa mềm mại, cơn buồn ngủ lấn át tâm trí cô, rất nhanh hai mắt đã khép lại, chìm vào giấc ngủ.
Sầm Sâm gọi điện thoại xong thì quay lại phòng khách, chỉ thấy đầu Quý Minh Thư đang nghiêng dần sang một bên, hàng mi dày rậm, hơi thở đều đều.
Đứng bên sofa nhìn một lát, anh nhẹ nhàng ôm Quý Minh Thư vào giường trong phòng ngủ, sau đó kéo rèm lại che đi ánh sáng.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng trong phòng ngủ lại tối om vì tấm rèm che lại.
Sầm Sâm ngồi bên mép giường, giúp Quý Minh Thư vén mấy sợi tóc lòa xòa, chèn kỹ góc chăn. Anh ngồi bên giường làm những chuyện như đêm hôm đó, đêm hôm cô muốn bỏ nhà đi.
Chẳng qua đã cách nhiều ngày, anh dường như đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Những suy nghĩ lúc sáng lúc tối kia lặp đi lặp lại trong đầu anh, cuối cùng đều hướng về ý nghĩ nào đó mà anh không muốn nghĩ sâu, nhưng trong tiềm thức cũng đã thừa nhận.
Không hiểu sao, đột nhiên anh có chút ham muốn, muốn hôn cô.
Trước giờ anh đều nghĩ sao làm vậy, không gọi là chính nhân quân tử, nhưng cũng không có suy nghĩ "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của".
Hầu kết lên lên xuống xuống, một tay anh chống bên tai Quý Minh Thư, hơi cúi người xuống, tới gần một chút, hé mở khớp hàm, liếm láp khẽ cắn, còn chưa thấy thỏa mãn mà theo cánh môi hôn xuống, đến cần cổ tinh tế trắng nõn, rồi đến xương quai xanh xinh đẹp.
Quý Minh Thư ngủ rất sâu, không cảm giác được gì. Chỉ đến lúc nghiêng người, cô mới tiện tay nắm lấy cánh tay đang quấn băng gạc, nằm gối đầu lên đó.
Bác sĩ vừa rồi đã dặn Sầm Sâm, không được để cánh tay trái bị tác động nhiều lực, nhưng lúc này bị bắt làm gối, Sầm Sâm cũng không rút tay về. Băng gạc chầm chậm nhuộm đỏ, anh chỉ ngồi bên mép giường, thỉnh thoảng lại cúi người, hôn lên môi hoàng yến bé nhỏ của anh, vô thức mang theo say đắm.
-
Quý Minh Thư tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối, trong không khí còn vương mùi máu tanh nhàn nhạt. Cô mơ mơ màng màng đưa tay bật đèn, vừa dụi mắt vừa ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi tỉnh táo lại, vừa liếc mắt một cái đã thấy băng vải nhuốm máu trên chiếc bàn gần đó.
Mãi sau cô mới ý thức nhìn xung quanh, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra câu hỏi: Sao mình lại ngủ quên mất vậy? Mà sao mình lại nằm trên giường?
Đầu óc trống rỗng mất ba giây, tầm mắt cô lại lần nữa nhìn về băng vải nhuốm máu, bất giác trong đầu cũng xâu chuỗi được đầu đuôi mọi chuyện.
Cạnh giường đặt một đôi giày đế bằng, rõ ràng là chuẩn bị cho cô, cô xỏ giày một cách chậm rãi, chân khập khiễng bước ra phòng ngoài, ló đầu ra nhìn ——
Không thấy Sầm Sâm đâu.
Bóng ma tâm lý vì bị nhốt hai ngày lần trước vẫn chưa dứt ra được, Quý Minh Thư theo bản năng bước đến trước cửa phòng vặn tay nắm cửa.
Ngay một giây sau đó, cánh cửa đã mở ra.
Chu Giai Hằng vẫn đứng ngoài cửa.
Thấy cô đã dậy, Chu Giai Hằng mỉm cười ôn hòa, lại hơi khom lưng, cung kính nói: "Phu nhân, tối nay có đoàn tham quan của Học viện quản lý khách sạn Thụy Điển đến giao lưu, Sầm tổng buộc phải có mặt, anh ấy đã phân phó riêng cho tôi ở đây chờ ngài."
Quý Minh Thư "Ừ" một tiếng, nhớ tới băng vải, lại hỏi một câu, "Tay anh ấy......"
"Vừa rồi hình như miệng vết thương của Sầm tổng lại rách ra, nhưng đã thay thuốc rồi, không có gì đáng ngại. "
Quý Minh Thư gật gật đầu, vịn vào khung cửa, không biết nghĩ đến điều gì, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy cậu đưa tôi về đi."
Chu Giai Hằng không ngoài dự đoán đáp một câu "Vâng."
Quý Minh Thư quay lại xách theo túi và giày cao gót, đợi lên xe mới nói thêm một câu: "Đưa tôi về Tinh Cảng Quốc Tế."
"......?"
Chu Giai Hằng cứng đờ khóe môi, quên luôn cả đáp lời.
-
Ban đêm ở Đế Đô ánh đèn chớp tắt, đèn đóm trải khắp phố phường.
Chiếc Porsche kéo dài thời gian, mất một tiếng đồng hồ mới thong thả chạy đến Tinh Cảng Quốc Tế.
Còn chưa xuống xe, Quý Minh Thư đã nhận được tin nhắn từ WeChat của Sầm Sâm.
Sầm Sâm:【Vẫn chưa về nhà sao?】
Quý Minh Thư không thèm để ý, liếc mắt nhìn Chu Giai Hằng qua gương chiếu hậu.
Chu Giai Hằng từ lâu đã được được bản lĩnh da mặt dày, lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khéo léo né tránh ánh mắt của cô.
Lại có tin nhắn mới.
Sầm Sâm:【Đèn vỡ đã được đặt hàng lại rồi, trong hai ngày nữa sẽ đến nơi.】
Quý Minh Thư rất cao lãnh trả lời bằng một chữ: "Ừ".
Sầm Sâm:【Khăn lụa ngày mai sẽ đưa tới cho em.】
Vẫn cao lãnh "Ừ" một cái.
Một lúc lâu sau, Sầm Sâm mới gửi voice chat, hỏi một câu mấu chốt nhất, "Tay tôi gõ chữ không tiện lắm, Minh Thư, em định bao giờ về nhà?"
Quý Minh Thư:【Không biết.】
Quý Minh Thư: 【Nghi hờ hợp lý* anh đang bán thảm**.】
_____________
(*) Nghi ngờ hợp lý: Một nguyên tắc trong luật hình sự. Hiểu một cách đơn giản là: vì trong lòng còn có nghi ngờ nên không thể kết tội.
(**) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.