• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được kiếm phổ, Quan Đông Hàn tự nhốt mình trong phòng hết ba bốn ngày liền, một phần là vì hắn muốn mau chóng thấu hiểu tâm pháp Quang Dương Thần Kiếm, sau đó chuyên tâm hoàn thành luyện phần còn lại. 


Bởi vì kiếp trước đã từng học qua bộ kiếm tịch này nên hiện tại hắn rất dễ dàng đột phá hai tầng đầu tiên. Tiếp theo như thế nào, còn phải trông cậy vào độ thông tuệ của hắn đối với võ học.


Gió hiu hiu thổi, tiếng vỗ cánh bạch bạch truyền tới, một con chim cú xuất hiện bên song cửa dùng mỏ gõ gõ lên ván gỗ. 


Quan Đông Hàn gấp lại quyển sách, hắn đi đến đưa ngón tay để con cú bám vào, trên chân của nó có buộc một mảnh giấy. 


Hắn mở ra xem, chẳng biết nội dung bên trong là gì nhưng một nụ cười nhàn nhạt treo trên môi hắn. 


Sau đó hắn lại buộc thư hồi âm lên chân nó, thả con cú bay về với Vô Ưu phái. 


Ở phía bên kia, Mộng Dao Dao nhận được hồi âm liền mừng rỡ, nàng tủm tỉm cười nhìn chiếc hộp gấm  trên bàn. Trong thâm tâm, nàng rất mong đại hội võ lâm lần này đến thật sớm, khi đó nàng có thể tận mắt chứng kiến cháu trai vang danh thiên hạ, nghiễm nhiên đoạt được chức vị minh chủ võ lâm. 


Nhưng nàng nào biết, mục đích thật sự của hắn khi muốn đoạt ngôi vị minh chủ cũng chỉ vì một người. 


Uông Tần bất ngờ lên tiếng: "Tiểu tử thối đó lại nhờ con tìm cái gì nữa?" 


"Là Băng Tuyết đan, A Hàn cần lên đỉnh Tuyết Sơn."


Uông Tần khi nghe đến ý định đó không khỏi nhíu mày, lên đỉnh Tuyết Sơn? 


Tương truyền rằng, hơn trăm nghìn năm nay đỉnh Tuyết Sơn luôn là nơi để các cao thủ võ lâm tỉ thí sinh tử, bởi thời tiết quanh năm băng phong lạnh lẽo vô cùng khắc nghiệt, nên khiến bọn họ càng muốn chứng tỏ thực lực. 


Bên cạnh đó đã có rất nhiều lần thanh lý môn hộ xảy ra tại đây, các môn phái có thù oán với nhau đều quyết định chọn đỉnh Tuyết Sơn là điểm hẹn giải quyết. 


Với số lượng nhân sĩ giang hồ bỏ mạng nhiều vô số kể như vậy, Tuyết Sơn đỉnh dần dần trở thành mồ chôn binh khí, dưới lớp tuyết băng đó là hàng vạn bộ xương trắng và tử thi, hằng năm có rất nhiều môn phái cho các đệ tử mới nhập môn đến đây để thu nhặt những món bảo khí tốt. 


Năm nay cũng không ngoại lệ, Nam Kiếm phái quyết định sẽ đến đỉnh Tuyết Sơn sớm hơn kỳ đại hội võ lâm. 


Quan Đông Hàn biết rất rõ điều này, kiếp trước ở đỉnh Tuyết Sơn, hắn đã bị Lô Sỉ Liêm cố tình đẩy vào động băng, nhờ vậy mà hắn phát hiện Hàn Xích Kiếm. 


Hàn Xích Kiếm đối với Quan Đông Hàn chính là một tấc không rời, song hành cùng nó vượt qua nhiều kẻ thù, một bước đạp mây lên đỉnh danh vọng. 


Kim Khí Phường chuyên chế tác những thứ vũ khí lợi hại, tuy nhẹ nhưng lực công phá lại lớn vô cùng, đặc biệt là Hàn Xích Kiếm uy vũ vô sông. 


Song hành cùng Hàn Xích Kiếm còn có Thiết Vũ Thương, Thiên Long Chùy, Cuồng Đồ Đao được mệnh danh là tứ đại thánh khí trên giang hồ. 


Tứ đại thánh khí vốn hơn mười năm về trước được Kim Khí phường cất giữ, nhưng chẳng biết nguyên do vì sao nơi đó bị cháy, trong lúc hoản loạng thì Kim lão gia bị sát hại khi chứng kiến kẻ thủ ác đoạt đi bốn món bảo vật, kể từ đó Kim Khí phường xuống dốc không phanh, hiện tại đã chẳng còn chút tiếng tăm gì ngoài vết nhơ năm đó. 


Trong bốn món thất lạc thì Thiết Vũ Thương đã rơi vào tay Thiết gia, Cuồng Đồ Đao được Lô Hoàng tự nhận là đoạt được từ hang ổ của bọn sơn tặc, hai bảo khí còn lại thì chẳng có tung tích gì. 


Quan Đông Hàn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, tán lá đào đung đưa trong gió khiến hắn nhớ về khoảng thời gian ở Xà Đảo. Chẳng biết lúc này người kia đang làm gì. 


__________________________


Cơn gió hiu hiu ghé ngang những cánh đào mềm mại, hương thơm nhẹ dịu thoang thoảng khiến nam nhân nằm trên giường hé mắt. 


Sử Diệp nhìn sắc trời đã gần xế chiều mà vẫn còn mát mẻ, không khỏi thở dài một hơi. 


Nhìn qua song cửa, Long Nhị cùng Miên Miên đang cười vui vẻ không biết là đang nói gì. 


Tiểu Bình canh lúc Sử Diệp đã hoàn toàn tỉnh táo mới mở cửa bước vào, hắn cẩn thận đặt chậu nước lên bàn nhỏ gần giường, nói: "Trang đại ca muốn mời mọi người đến tửu lâu dùng bữa."


Sử Diệp theo thói quen mấy năm nay đều được Tiểu Bình chăm sóc, y rất tự nhiên dùng khăn thấm nước lau mặt. 


Nước mát lạnh khiến thần trí Sử Diệp rất sảng khoái, Tiểu Bình nhìn góc mặt nam nhân bị tóc ướt dính bết lên, môi đỏ hồng tự nhiên như hai sợi chỉ, mắt to vừa phải cộng với lông mi cong cong khiến Tiểu Bình có chút ngẩn người. 


Chẳng mấy chốc mặt lại đỏ lên, tim đập loạn nhịp, Tiểu Bình hoảng hốt quay mặt đi nhìn ra cửa sổ. 


Lúc này Long Nhị đứng tựa lưng vào thân cây đào, Miên Miên thì chăm chú trồng vài rặng hoa xung quanh gốc, Long Nhị nhìn đến Tiểu Bình rồi mỉm cười. 


Nàng dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi chỉ đến hắn, bổn cu nhang đã thấy hết rồi! Coi chừng ta! 


Tiểu Bình mím chặt môi lắc đầu, không phải như tỷ nghĩ đâu! 


Long Nhị bật cười, không phải cái rắm ta đây ứ tin. 


Tiểu Bình như sắp khóc đến nơi, lúc này nghe tiếng Sử Diệp mới hoàn hồn lại. 


"Trời còn quá sớm, Chí Sương có nói là khi nào không?" 


"Là tối nay, Trang đại ca muốn ngắm trăng nữa, hình như còn có gì đó muốn nhờ vả huynh."


Nhờ vả? Rất hiếm khi Chí Sương lên tiếng cầu sự người khác, chuyện gì quan trọng đến mức hắn phải mở lời như vậy? 


Sử Diệp không suy nghĩ gì thêm, dù gì cũng là bằng hữu, hơn nữa còn là biểu ca của Miên Miên cũng tính là người nhà rồi, giúp hắn cũng không sao, rất đáng. 


"Được rồi, đợi đến khi mặt trời sắp lặn, chúng ta đến đó."


"Vâng." 


Sử Diệp lau mặt xong, Tiểu Bình nhanh tay đưa y cái khăn khô, chất vải mềm mại được hắn đặc biệt chọn lựa rất thích hợp với làn da đàn hồi tốt đó.


Y mỉm cười, Tiểu Bình cũng cười ngốc ngốc lại, đối với hắn nụ cười của nam nhân là đẹp nhất hơn tất thảy mấy cô Oanh Oanh, Yến Yến trong kỹ viện. 


Đột nhiên giọng nói của Long Nhị phát ra bên song cửa, ngữ điệu trêu chọc: "Tiểu Bình của chúng ta hình như thích thầm ai rồi?" 


Tiểu Bình nhảy dựng lên, lúng túng xua tay: "Làm… Làm gì có! Tỷ đừng nói bậy… Ta…"


Sử Diệp vẫn không hiểu ẩn ý, nghe thế cũng mừng thay người nọ: "Vậy à? Tiểu Bình cũng đã đến tuổi cặp kê rồi, là cô nương nhà nào?" 


Tiểu Bình cau có mặt mày, tức đến giậm chân: "Không có! Đệ đã nói là không có, ca đừng có nghĩ bậy!" 


Long Nhị lại chêm vào: "Thật vậy sao? Dạo này ta thấy đệ thường xuyên cười ngẩn ngơ một mình nha."


"Tỷ… Hừ! Không cãi với hai người" 


Tiểu Bình đỏ đến hai tai có thể búng ra máu, hắn dùng dằng bỏ đi. 


Long Nhị cười ha hả đến sắp chảy cả nước mắt, cái thái độ đó có khác thiếu nữ mới lớn không chứ? 


Sử Diệp cũng bật cười theo, y lẩm bẩm: "Bọn nhỏ lớn cả rồi… Không biết là hắn đã yêu thích ai chưa?" 


Long Nhị thính giác nhạy bén nghe được lời đó, đột nhiên nụ cười trên môi nàng tắt hẳn, nàng trầm mặt một lúc rồi xua tay: "Thôi! Lại nhớ đến mấy chuyện không đâu."


Sử Diệp bị nàng nhắc nhở mới ngỡ ra mình đang để tâm trí bay xa, y cười gượng: "À… Chí Sương mời chúng ta đến dùng bữa, ngươi đi báo với Miên Miên giúp ta đi."


"Được, ngươi cũng thay đồ đi, mặt trời sắp lặn rồi, ta cùng Tiểu Miên Miên chuẩn bị thuyền."


Nói xong Long Nhị chạy như bay đến cạnh Miên Miên, hai người tiếp tục nhí nhố đùa giỡn. 


Sử Diệp nhanh chóng thu hồi nụ cười gượng ép đó, y ngẩng mắt nhìn lên trời, mây trắng bồng bềnh trôi trên nền xanh thẳm, chẳng biết tại sao lại như ẩn như hiện gương mặt tuấn tú rạng ngời của người kia. 


Sử Diệp tặc lưỡi quơ tay xùy xùy xua tan đi tất cả. Ta mới không thèm nhớ tên tiểu tử thối kia! 


Sau đó y lấy lại tinh thần, chống gậy đến cạnh tủ một cách khó khăn, lúc này y nghe thấy tiếng mở cửa. 


Tiểu Bình vẫn giữ vẻ mặt hờn dỗi đi đến giúp y mở cửa tủ, lựa lấy một bộ y phục đơn giản. Hắn lầm bầm: "Thích thầm cái rắm á! Đệ vẫn còn nhỏ lắm đó, còn hỏi là cô nương nhà nào? Ngay cả ca cũng hùa theo ức hiếp đệ…"


"Đệ dỗi ta à?" Sử Diệp buồn cười hỏi. 


Tiểu Bình mím chặt môi, tay vẫn thuần thục cởi bỏ y phục cũ trên người Sử Diệp, nói: "Hong hề!" 


Lúc này Sử Diệp chỉ mặc mỗi sam y mỏng manh, Tiểu Bình luồn tay qua eo y muốn khoác bộ đồ mới, đột nhiên trong đầu hắn nổ đoàn một cái. 


Hắn phát hiện khoảng cách giữa hắn và Sử Diệp quá gần, đến mức nhìn thấy rất rõ xương quai xanh lẫn lồng ngực phập phồng kia. Tiểu Bình cố bình tĩnh khoác y phục lên, sau đó lấy đai lưng. 


Khi giúp y quấn đai lưng cánh tay vô tình chạm đến eo Sử Diệp, trong đầu Tiểu Bình gào thét con mẹ nó người này sao lại mảnh mai như vậy? 


Nhiệt khí trong cơ thể hắn sắp phát hỏa, Tiểu Bình nhanh chóng thao tác rồi khoác ngoại y cho Sử Diệp. 


Hắn nuốt nước miếng, lúng túng nói: "Xong… Xong rồi… Đệ đến bến cảng trước."


Tiểu Bình chạy mất dạng, Sử Diệp khó hiểu gãi đầu, hôm nay tiểu tử này hành xử kỳ lạ thế? Chẳng lẽ đã thật sự thích thầm ai sao? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK