- Em không ngủ sao ???
- Không ngủ được .
Hàn Thiên quay người lại ôm lấy cô trong vòng tay , cằm tựa vào đầu cô , ánh mắt nhìn xa xăm như đang che dấu một điều gì đó tận sâu trong đáy mắt . Tiểu Oanh Oanh tỉnh dậy đã không thấy anh bên cạnh , cô bật dậy ra ngoài thì thấy anh , Hàn Thiên có thể tỏ ra không có chuyện gì nhưng cô biết có vấn đề gì đó anh muốn che giấu .
Hai người đứng ôm nhau như vậy một lúc lâu , dưới chân là từng đợt sóng tràn đến mơn trớn trên đôi chân trần trắng muốt , cô rướn người lên hôn anh . Hàn Thiên vẫn đứng thẳng , anh không có ý định sẽ cúi xuống đáp trả , Tiểu Oanh Oanh phải khó khăn lắm mới rướn lên để chạm vào bờ môi anh nhưng đến khi chạm tới thì bị một lực mạnh đẩy lên khỏi nền cát ẩm ướt , đôi môi bị che phủ bởi một bờ môi ấm áp , ngọt ngào .
Anh khẽ mỉm cười , đôi tay lùa vào làn tóc mềm mượt , tay còn lại giữ chặt lấy eo cô . Tiểu Oanh Oanh tựa người vào bờ ngực vững trãi của anh khẽ nhắm mắt .
- Đừng giấu em .
- Anh không hề giấu , chỉ là chưa kịp nói .
Hàn Thiên bế cô trên tay đi về phía căn nhà gỗ , nét mặt có chút suy tư .
Mọi chuyện tưởng như đã yên ổn nhưng không ngờ lại có kẻ giám động thủ , cuộc đời đúng là không thể lường trước được điều gì . Hàn Mạc dù sao cũng là cha của anh , ông ta dù có gây thù chuốc oán với ai cũng là lỗi lầm của ông ta nhưng Hàn Thiên cũng không thể bỏ lơ như vậy .
Tiểu Oanh Oanh ôm chặt lấy cổ anh , đôi môi tiến sát đến vành tai phả vào một luồng hơi ấm áp
- Đã xảy ra chuyện gì ???
- Quản lí của anh vừa báo tin , cha anh bị người ta bắt , còn đám thuộc hạ đều bị sát hại .
Tiểu Oanh Oanh nghe đến đây , khuôn mặt bỗng trở nên lo lắng
Hàn Thiên thấy khuôn mặt của cô có chút sợ sệt , anh liền để cô dựa vào mình , đôi tay ôm chặt để cô không cảm thấy lạnh . Tiểu Oanh Oanh cảm nhận được sự che trở của anh , khuôn mặt cũng dãn dần . Hàn Thiên không muốn để cô lo lắng , càng không muốn vì điều này làm cô gặp nguy hiểm . Nếu trở về Việt Nam , anh sẽ trở về một mình , một mình đối mặt với hiểm nguy .
Sáng hôm sau
Tiểu Oanh Oanh thức giấc , căn phòng tràn ngập ánh nắng . Cô nhìn xung quanh căn phòng , cả căn phòng với thứ ánh sáng vàng nhạt bao phủ . Tiểu Oanh Oanh bỗng thấy một mảnh giấy dán đặt trên bàn trang điểm . Cô nhẹ cầm nên xem , khuôn mặt đanh lại khó chịu .
Hàn Thiên , anh nghĩ em là cái gì hả ??? Anh trở về đó một mình mà không cho em đi theo sao ??? Em không phải đồ ngốc , càng không phải là đồ vô dụng , dù có chuyện gì đáng lẽ chúng ta phải cùng tìm cách giải quyết mới đúng .
Tiểu Oanh Oanh bóp vụn tờ giấy trong tay , lém vào tường , khuôn mặt hiện nên đầy tức giận . Tiểu Oanh vừa mở cửa phòng , một cô gái trẻ xuất hiện trước mắt cô , cả người cúi xuống chào Tiểu Oanh .
- Chào buổi sáng , cô Tiểu .
Tiểu Oanh nhíu mày nhìn người trước mặt .
- Cô là ai ???
- Tôi là Hân Hân , chủ tịch kêu tôi ở lại đây chăm sóc cô - Nói xong , Hân Hân mỉm thật tươi
- Để tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô - Hân Hân quay đầu đi đến phòng bếp , để lại Tiểu Oanh Oanh sát khí phừng phừng .
Hàn Thiên đúng là chủ tịch đại nhân , mọi suy nghĩ và tính toán đều có chuẩn bị rất kĩ lưỡng . Ngoài mặt cho Hân Hân ở lại chăm sóc nhưng thực chất là muốn giam giữ không cho Tiểu Oanh Oanh có cơ hội bỏ trốn .
Máy Bay vừa đáp xuống , Hàn Thiên đã nhanh tróng lên chiếc Transformer . Sắc mặt trở nên lạnh lùng đến độ làm người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy lạnh run người , mặc dù thời tiết lúc này vẫn còn là mùa hè .
- Cậu có tin tức gì về kẻ đã sát hại người của chúng ta chưa hả ???
Quản Lí Gin từ lẫy đến giờ im hơi lặng tiếng cũng nhanh tróng trả lời .
- Người gây ra ắc hẳn rất chuyên nghiệp , hắn không để lại bất kể dấu tích nào , đến hiện trường cũng dọn rất sạch sẽ .
Gin thở đều đều , nhìn sắc mặt lạnh lại càng lạnh hơn của Hàn Thiên mà nhịp tim đập thình thịch như sắp bay ra khỏi lồng ngực . Hàn Thiên mỗi lần như vậy đều rất đáng sợ , bình thường không sao nhưng lúc này nếu không cẩn thận sẽ có kẻ phải đổ máu .
Hàn Thiên hắng giọng , đôi tay nắm chặt vào nhau , khóe miệng cong nên tạo thành một nụ cười đầy ma mị , chết tróc .
- Ai nói không có dấu tích , đúng là lũ ngu , trở lại đó cho tôi .
Gin nghe xong liền đen mặt , người lái xe cũng tự khắc quay đầu trở về biệt thự nhà họ Hàn .
Gin theo Hàn Thiên bấy lâu nên cũng hiểu tính anh ta , người như Hàn Thiên , một khi nói có là sẽ có bằng được , dù không cũng phải bẻ thành có .
Sau một tiếng phóng đi trên đường cao tốc , trời cũng bắt đầu chập choạng tối . Chiếc Transformer đỗ lại trước cánh cổng của căn biệt thự to lớn , Gin đi xuống mở cửa xe cho Hàn Thiên , người ở bên trong được báo về sự có mặt của anh cũng nhanh tróng ra mở cửa .
Hàn Thiên đi thẳng vào bên trong , Gin liền đuổi theo anh , 2 thân ảnh cao lớn khuất dần sau cánh cửa của biệt thự .
Hàn Thiên đi nên tầng áp mái của biệt thự , cánh cửa bị anh đạp bật tung sang một bên . Căn phòng bị bụi bặm phủ nên , cánh cửa bị bật ra cũng trở nên mịt mù bụi bặm . Hàn Thiên dùng tay phe phẩy trước mặt , Gin thấy vậy liền lôi anh ra ngoài .
- Chủ tịch , trong này đã lâu không có người dọn nên rất bẩn , anh không nên vào trong .
- Tránh ra nếu không muốn chết - Âm thanh đầy tà khí phát ra khiến Gin lùi người lại vài bước , cũng không giám ngăn cản Hàn Thiên , anh vẫn còn rất yêu cuộc sống này chưa muốn chết sớm như vậy .
Hàn Thiên đẩy đống đồ ở giữa phòng sang hai bên , để lại khoảng không trên nền . anh bước đến bên chiếc tủ được đặt ở giữa căn phòng , đôi tay nhẹ xoay chiếc bình hoa trên bàn , ở giữa phòng liền mở ra một cánh cửa dẫn xuống căn phòng bí mật . Gin trợn mắt nhìn anh , ở đây lâu như vậy , nhưng cũng không phát hiện ra lại có mật thất , đúng là không thể tưởng tượng được .
Hàn Thiên chỉ tay vào mặt anh , Gin sững người trong giây nát . Anh hiểu ý chủ tịch đại nhân , liền gật đầu đi xuống bên dưới . Bên dưới tối om , anh cầm chiếc đèn bin nhỏ soi đường dẫn xuống tìm công tắc mở đèn . Cả căn phòng được bật sáng choang , lúc này Hàn Thiên mới từ từ bước xuống , Gin đứng lặng nhìn mọi thứ xung quanh .
- Anh rất thích chơi súng sao chủ tịch ???
Gin ngạc nhiên hỏi , bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thiên liền im bặt giữ khoảng cách nhất định . Hàn Thiên bước vào lối đi chính giữa của 2 tủ đựng súng cao ngất ngưởng , đi thẳng về cuối dãy . Anh tiến đến chỗ bảng điều khiển , đôi tay lướt nhẹ trên bề mặt cảm ứng , âm thanh rè rè phát ra , tất cả đèn sáng trưng bắt đầu khởi động . Gin vẫn đứng hình một chỗ , lúc này mới hoàn hồn đi đến chỗ Hàn Thiên đang ngồi . Màn hình chính giữa hiện nên khung cảnh buổi tối hôm sự việc ám sát sảy ra . Gin há hốc miệng , đôi tay chỉ chỉ vào màn hình .
- Chủ tịch , hôm đó không phải tất cả các camera thu hình đều đã bị vô hiệu hóa hay sao ???
Gin vẫn không hề dời mắt , miệng khẽ lẩm bẩm - Đúng là cao thủ gặp đại cao thủ .
Tác giả rất mong nhận được ý kiến về truyện của các b đọc a :)