Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.
___________________________________
Không ngờ chân trước vừa bước ra cửa lớn, chân sau đã bị Diệp Lâm Xuyên vừa mới đi về chặn lại.
Ánh mắt ông lạnh lẽo, trầm ngâm nhìn kẻ cầm đầu Diệp Thanh Hà.
Diệp Nha khϊế͙p͙ sợ nhìn ông, thân thể bé nhỏ nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Thanh Hà, vừa nhắm mắt, vừa vùi khuôn mặt nhỏ vào anh trai, giả vờ như không thấy gì hết.
"Trở về". Diệp Lâm Xuyên trầm giọng ra lệnh.
Diệp Thanh Hà túm chặt áo, giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng không tình nguyện mà quay người trở lại phòng một lần nữa.
"Cũng may ngài quay về kịp thời, bằng không thì tôi thực sự không lâm sao mà cản được ba đứa trẻ này nữa" Bảo mẫu nhẹ nhàng thở phào, xách đồ đạc của ba người lên lầu, lúc sau xuống nói "Trong phòng bếp còn cơm nóng, tôi bưng lên cho mọi người."
Bốn người một nhà đều đi đến phòng ăn, trầm lặng mặt đối mặt nhìn nhau.
Đồ ăn liên tiếp được bê lên, hương thơm đồ ăn không ngừng câu dẫn mấy con sâu nhỏ háu ăn trong bụng, Diệp Nha chạy cả ngày nay sớm đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi, đầu lưỡi ɭϊếʍ môi không ngừng, đôi mắt trông mong nhìn bàn ăn đầy thịt trước mặt, nhưng lại không dám thò tay ăn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ thì ngược lại chẳng thấy sợ hãi gì, cầm lấy chiếc đũa càn quét như một cơn gió lớn.
Hắn ăn rất ngon, Diệp Nha cũng muốn ăn, đôi mắt nhìn bàn thịt kia do dự một lát, rồi cẩn thận từng li từng tí cầm chiếc thìa tìm kiếm trong chiếc đĩa trước mặt, thế nhưng lại không có thịt, cô muốn với tới chiếc đĩa có thịt kia thì chợt ánh mắt Diệp Lâm Xuyên từ phía đối diện bắn tới, rất dữ tợn, rất lạnh lẽo, làm cho người ta lạnh hết cả sống lưng, tay cô run lên, yên lặng thu cánh tay lại, cắn cắn chiếc thìa, cuộn mình trêи chiếc ghế cao.
Trong lòng Diệp Thanh Hà lập tức bùng lên một cỗ oán hận, hắn bưng bát lên gắp chút rau, rồi ôm Diệp Nha đi tới ghế sofa trong phòng khách dùng bữa, Diệp Tử ɖu͙ƈ nhìn theo, rồi cũng cầm bát cơm đi qua cùng.
Lần này, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình Diệp Lâm Xuyên trêи bàn cơm trống trơn.
Ông chẳng hề để ý, vẻ mặt vô cảm nhâm nhi từng món ăn nóng hổi thơm ngon trêи bàn.
"Dì Trần."
Nghe được tiếng gọi, bảo mẫu vội vàng vứt công việc trêи tay sang một bên, chạy lại.
Diệp Lâm Xuyên đặt một phong bì lên bàn, bên trong là một xấp tiền rất dày " Đây là tiền lương một năm"
Bảo mẫu sửng sốt: "Tiên sinh..."
Thần sắc ông nhàn nhạt: "Chắc hẳn bà đã nhìn thấy trêи tin tức, tôi bị cách chức tạm thời, bây giờ còn đang bị kiện cáo, chỉ có thể cho bà nghỉ việc trước"
Bảo mẫu đương nhiên cũng thấy được tình cảnh khó xử của Diệp gia trêи báo chí, bà cầm bọc tiền, nên thuận theo: " Tiên sinh sau này nếu cần đến, có thể gọi tôi quay lại."
Diệp Lâm Xuyên im lặng.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không biết chuyện gì xảy ra, mờ mịt đặt câu hỏi: " Ba làm sao vậy?"
Diệp Nha lúc này đã ăn no rồi, ngồi trêи sô pha lắc đầu khẽ hát, cô ngâm nga vô cùng thích thú, tâm trạng Diệp Lâm Xuyên vốn đã bực bội giờ lại càng thêm bức bối, tay nắm chiếc đũa không ngừng siết chặt, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, quay đầu gầm nhẹ: " Yên tĩnh chút đi!"
Diệp Nha nhìn chằm chằm ông vài giây, gật cái đầu tiếp tục ung dung lầm bầm lầm bầm. Như mong muốn của Diệp Lâm Xuyên, Diệp Nha lúc này rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tiếng muỗi vo ve còn nghe được, Diệp Lâm Xuyên vểnh tai lên nghe, phát hiện cô đang lẩm bẩm — —
"Người khác tức giận nhưng mình không tức, tức giận làm hại sức khỏe, không ai chịu thay mình được..."(*)
____________________________________
* Trích trong một bài hát liên quan đến Phật Giáo giảng dạy về việc không nên tức giận. Tên bài hát là "莫生氣", không có bản dịch tiếng Việt.
___________________________________
Diệp Lâm Xuyên: " ..." nắm chặt bàn tay.
"Nha Nha chúng ta đi lên."
Bầu không khí thật là không ổn, Diệp Thanh Hà sợ ba sẽ trút giận lên Diệp Nha, vội vàng ôm Diệp Nha trốn lên lầu.
"Anh, chúng ta không đến chỗ anh Thẩm Trú sao?" Diệp Nha không hiểu tại sao mình chỉ ngâm nga bài hát cho anh nghe thôi mà anh lại không vui. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vai anh, trong giọng nói vừa có ủy khuất cũng vừa có mất mát.
So với đứa em trai không bao giờ cho người ta sắc mặt tốt kia, thì cô lại càng muốn nhìn thấy quạ đen nhiều hơn, ít ra quạ đen trong lúc cô đang ăn không nhìn cô với ánh mắt hung dữ như vậy.
Diệp Nha y như một cụ bà non thở dài một hơi, cảm thấy cuộc sống của yêu quái nhỏ thật gian nan.
***
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, những người làm thuê cho Diệp gia đã rời đi từ sáng sớm, nên bây giờ tiếng chuông cửa đã kêu cả ngày trời mà vẫn không có ai ra mở cửa.
Diệp Lâm Xuyên là người đầu tiên bị đánh thức, cầm điều khiển từ xa mở cổng lớn, một chiếc xe màu đen từ từ tiến vào.
"Ba, có người đến à?"
Ba đứa bé từ trong phòng đi ra.
Ông không có trả lời, chỉnh lại áo ngủ xuống lầu mở cửa. Thấy vậy cả ba đứa cũng đi xuống theo.
Diệp Lâm Xuyên mở cửa, bên ngoài là mấy người ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc chăm chú nhìn ông.
"Xin chào Diệp tiên sinh, chúng tôi là người bên tòa án."
Sống lưng Diệp Lâm Xuyên lập tức cứng đờ.
Ông nhớ ra rồi, mấy công ty, ngân hàng thiếu nợ đó đã nộp đơn yêu cầu tòa án bảo quản tài sản, trước khi có bản án sơ thẩm thì toàn bộ nhà cửa đất đai, tài sản do ông đứng tên đều sẽ bị niêm phong hết
Tuy nhiên, do nhiều vấn đề phức tạp cứ dồn đến, Diệp Lâm Xuyên đã quên sạch vấn đề này.
Ông ấn ấn thùy thái dương đang đau nhức, không chút phản kháng, trực tiếp nói: "Cho tôi chút thời gian thu dọn đồ đạc, thu dọn xong chúng tôi sẽ lập tức rời đi."
Bọn họ không trả lời, coi như đã ngầm chấp nhận yêu cầu của ông.
Diệp Lâm Xuyên xoay người, đối diện với ba đôi mắt nóng rực đang chăm chú theo dõi.
"Đi thu dọn đồ đạc."
Diệp Tử ɖu͙ƈ đột nhiên trừng to mắt, trêи mặt không khỏi có chút khϊế͙p͙ sợ: " Ba, cuối cùng ba phá sản rồi à?"
Cái gì mà cuối cùng?
Có phải cái tên nhãi ranh này luôn hi vọng ông phá sản không?
Mặt mũi Diệp Lâm Xuyên tối sầm lại, cao giọng nói: "Đi thu dọn đồ đạc!"
Diệp Tử ɖu͙ƈ không làm theo cũng không buông tha: " Tại sao chúng ta lại phải thu dọn đồ đạc? Ba, ba bị làm sao thế, rốt cuộc là ba bị làm sao vậy, có thật ba bị phá sản thật hay không, ba.. ba nói đi ... nói chuyện đi mà... ba?"
Đây đúng là cái con châu chấu nhỏ.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Diệp Lâm Xuyên đều vô cùng mệt mỏi, không muốn trả lời.
Ông không cách nào giải thích được việc mình đang gặp khó khăn với các con, không cách nào nói cho bọn nó biết được rằng tình hình hiện tại so với việc phá sản còn khó khăn hơn nhiều.
Chẳng bằng phá sản còn hơn.
Diệp Lâm Xuyên đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: " Nhanh lên, đừng để ta nói lại lần nữa."
Mắt thấy ông lại sắp tức giận, ba đứa trẻ không dám chậm trễ, chạy nhanh về phòng, một lần nữa xách hành lý mà tối qua đã thu dọn xuống.
Diệp Lâm Xuyên không có nhiều đồ dùng cá nhân cũng như quần áo, còn mấy thứ đồ sứ quý giá hay đồng hồ đắt tiền đều đã sớm mang đi thế chấp cho ngân hàng rồi, hiện tại gia sản trêи người chỉ có hai đứa con trai cùng với... con nhóc kia thôi.
Đồ đạc thu dọn xong, một lớn ba nhỏ rời khỏi nơi mình ở.
Người bên tòa án thấy bọn họ rời đi lập tức dán giấy niêm phong lên, ngồi trêи xe ô tô nghênh ngang rời đi.
Sáng sớm trong lành, một nhà bốn miệng ăn mang theo bao lớn bao nhỏ đứng bất động trước cửa, bầu không khí yên lặng, không ai nói một lời.
Sương mù dày đặc âm u đè nặng lên đỉnh đầu Diệp Lâm Xuyên, đứng ở trước cửa giống y như một tảng đá, mất hồn, bình tĩnh, chậm chạp nhìn ngôi nhà trước mặt.
Diệp Nha đã đói bụng, tiếng "ọc ọc ọc..." mạnh mẽ vang lên, mặt chưa có rửa, răng cũng đánh, cả người ểu oải.
Cô kéo ống tay áo Diệp Thanh Hà: "Anh ơi..."
"Nha Nha đói bụng?" Cho dù cô không có nói lời nào, Diệp Thanh Hà cũng lập tức biết được cô muốn nói cái gì. Khuôn mặt Diệp Nha đỏ lên, bất giác liếc nhìn bóng lưng của Diệp Lâm Xuyên, phát hiện ông không có chú ý đến bên này, khẽ gật đầu một cái.
Diệp Thanh Hà khó xử nhíu mày.
Bọn họ đi rất gấp, có nhiều thứ còn chưa kịp cầm đi hết, chứ đừng nói đến đồ ăn.
"Anh chúng ta đi tìm anh Thẩm Trú được không?" Con mắt Diệp Nha lóe lên, kϊƈɦ động đề nghị.
Tìm Thẩm Trú....
Diệp Thanh Hà chăm chú suy nghĩ vài giây, không khỏi nhìn về phía bóng lưng của ba mình.
Vài ngày trước anh em Thẩm gia đã rời khỏi Thạch Cẩm Động, hiện tại đang ở khu chung cư quốc tế, chính là căn hộ mà bà ngoại đã để lại cho hắn. Tòa tiểu khu này cũng đã nhiều năm rồi, nhưng lại là một tiểu khu chất lượng và quản lý cũng rất khá.
Diệp Thanh Hà nhớ mang máng rằng căn hộ cũ kia của bà ngoại có bốn phòng hai sảnh, mấy người chen nhau một chút vẫn có thể ở được, thế nhưng làm như vậy thì thân phận người giúp đỡ của hắn sẽ bị bại lộ.
Nếu bại lộ, Thẩm Trú có còn tình nguyện làm bạn với hắn nữa không?
" Ba, tất cả tài sản của ba đều bị niêm phong hết rồi sao"?
"Còn thừa lại một ít" Diệp Lâm Xuyên nhìn căn nhà lần cuối, kéo hành lý đi về phía trước, "nhưng mà là để cho con và Tử ɖu͙ƈ khám bệnh, không thể động vào."
Bên trong tấm thẻ đó chính là tài sản chữa bệnh cố định của hai đứa trẻ, cho dù thực sự nợ nần ngập đầu, cũng không được động đến một xu trong đó.
Diệp Tử ɖu͙ƈ cần phải đến bác sĩ tâm lý theo định kỳ, chi phí rất cao, đó là chưa kể Diệp Thanh Hà còn bị bệnh tim bẩm sinh, cần thuốc dể duy trì.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Diệp Lâm Xuyên dấy lên một làn sóng lớn.
Rõ ràng ông đã hoạch định xong hết mọi thứ, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Ông tự cho rằng chính mình đã đi một nước cờ hay, thế nhưng mà rốt cuộc là sai ở đâu, tại sao lại rơi vào kết cục này....
Lần đầu tiên trong đời, Diệp Lâm Xuyên cảm nhận được sự lo lắng bất an do mất kiểm soát, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu...
Ngay khi ông còn đang rối bời, một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo góc áo của ông.
Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn nhìn lại, lập tức đối diện với cặp mắt đen như mực của Diệp Nha.
" Làm gì?" Hai chữ không có chút khách khí nào.
Diệp Nha rụt cổ lại một cái, cho dù đáy lòng có sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói: " Em trai... Em...Em... hình như không được tốt lắm."
Đám mây đen trêи đỉnh đầu ông cuồn cuộn theo tâm trạng của chủ nhân, đen nghịt như muốn giáng xuống một trận mưa lớn.
Diệp Nha nuốt nước bọt, nhanh nhẹn tiến đến trước ông, âm thanh ngọt giòngiã vang lên: " em có muốn sờ sờ đầu nhỏ của chị không?"
"Không sờ" Ông thờ ơ nói : " Cách xa ta ra một chút, xui xẻo."
Diệp Lâm Xuyên nói xong liền vượt qua cô, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.
Diệp Nha sững sờ, chóp mũi đột nhiên hồng hồng, nhìn về phía bóng lưng trước mặt, hô to—
"Em thật là hung dữ, em muốn sờ, chị cũng không cho em sờ đâu!"
Tức chết mất! tức chết mất ! Tức chết mất!
Diệp Nha càng nghĩ càng tức giận, dẫm chân nhỏ thật mạnh, đập một cái, đâm đầu vào cành cây ở bên cạnh.
Cô cho ông lão cây sờ, cũng không cho em trai thối sờ!