Thời gian thi đại học là ngày mồng bảy, mồng tám tháng Sáu.
Mấy ngày nay, thời tiết thành phố J cực kỳ nóng bức, mặt trời trên cao như muốn nướng luôn cả thành phố. Để cho phép thí sinh có môi trường thi tốt hơn, các ban ngành liên quan đã tiến tạo mưa nhân tạo vào ngày mồng năm.
Nhờ cơn mưa phùn, cái nóng của mùa hè cuối cùng cũng dịu dần.
Giáo viên đã sớm nói rằng hai ngày trước kỳ thi không phải để ôn tập, mà là để thư giãn. Trong thời điểm này, sự bình tĩnh chính là chìa khóa cho kết quả tốt.
Bởi vậy, năm ngày trước khi thi Thất Trung đã cho toàn bộ năm ba nghỉ học.
Đóa Miên và Lục Dịch, Trương Hiểu Văn đã hẹn chiều thứ sáu sẽ đi đến khu phố sau cổng trường vào một quán trà sữa cùng nhau ăn gà rán và đá bào lần cuối cùng.
Hai rưỡi chiều, bọn họ gặp nhau đúng giờ tại quán trà sữa.
Ba người bọn họ, từ sơ trung đã cùng học một lớp, sáu năm học, họ trở thành anh em thân thiết đúng nghĩa. Khi tốt nghiệp, mặc dù mọi người ngại buồn nôn không nói, nhưng trong lòng vẫn rất không nỡ.
"Tớ muốn học đại học C, cậu muốn học đại học Z, Đóa Miên dự định ở lại thành phố J học đại học B..." Lục Dịch nói xong thì cười lên, chửi thầm một tiếng, "Toàn ở những thành phố khác, sau này thiên nam địa bắc, muốn tụ họp thật không dễ dàng."
"Cũng làm gì có cách nào khác." Trương Hiểu Văn lắc đầu cảm thán, "Hồi nhỏ hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, ở cùng một kí túc xá, trưởng thành mới biết điều đó rất không thực tế."
Đóa Miên nghe xong có chút khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười, "Không sao đâu mà. Trường học cũng cho nghỉ hè, cũng sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó các cậu đều phải trở về."
Lục Dịch dừng lại, xì một tiếng "Nói như ba chúng ta đều thi đỗ vậy."
Trương Hiểu Văn không hề sợ hãi: "Ngành Văn Học của đại học Z cũng bình thường, chỉ cần tớ phát huy như lúc học thì chắc chắn sẽ không có vấn đề."
Lục Dịch trêu ghẹo: "Ngài đương nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Ngài là ai cơ chứ, tác giả lớn, tương lai sẽ giành được giải Nobel Văn Học đấy."
"Khách sáo rồi khách sáo rồi." Trương Hiểu Văn hai tay nắm quyền, "Ngài cũng không kém, tương lai trở thành chuyên gia phân tích tài chính*."
(Ngành phân tích tài chính: UEF: Công việc của một chuyên viên Phân tích tài chính là tổng hợp và phân tích các thông tin tài chính, phân tích xu hướng và đưa ra các dự báo, thu thập các bảng thống kê, báo cáo kinh doanh, báo cáo kế toán và đưa ra các báo cáo nhằm tư vấn tài chính và đầu tư cho ban giám đốc, khách hàng và đồng nghiệp.)
Hai cái tên dở hơi kia người tung người hứng, Đóa Miên nghe được che miệng cười không dứt.
Cười thêm một lúc nữa.
Lục Dịch cắn miệng gà rán, chợt nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày, mắt nhìn Đóa Miên, "Tớ nói này tiểu Đóa, cậu dự định tương lai sẽ đi con đường kia sao?"
Đóa Miên cười cười, "Có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì." Lục Dịch nói thầm một câu, gãi gãi đầu, xoắn xuýt một hồi lâu mới nói, "Nói thật, tớ rất rất rất ghen tị với cậu."
"Ghen tị cái gì?"
"Ghen tị cậu có thể kiên trì với việc mình thích." Lục Dịch nhếch môi tự giễu, "Tớ không có may mắn này, cũng không có dũng khí này."
Trương Hiểu Văn cảm thán, "Nếu không thì cậu cũng cái nhau với mẹ của cậu một lần đi?"
"Tớ sao? Quên đi." Lục Dịch nhún vai, "Đóa Miên dám làm loạn là bởi vì cậu ấy cũng có thiên phú, còn có Broken giúp cậu giật dây tiến vào chiến đội chuyên nghiệp, tớ thì có cái gì? Nếu thật sự cứ khăng khăng muốn làm, thành công thì tốt nhưng thất bại phải làm sao bây giờ? Mẹ tớ sẽ cầm dao chém tớ cũng nên."
Đóa Miên nghe vậy, yên lặng vài giây, thản nhiên nói: "Nếu như cậu thật sự thích một cái gì đó, yêu quý một cái gì đó thì không nên dễ dàng bỏ cuộc."
"..." Lục Dịch im lặng.
Đóa Miên ghé mắt nhìn về cậu, ánh mắt bình tĩnh, "Thanh xuân chính là vốn liếng. Nếu như lúc trẻ cậu cứ lo trước lo sau, sợ thất bại, dũng khí liều mạng một lần vì ước mơ cũng không có, vậy thanh xuân còn có ý nghĩa gì chứ?"
Lục Dịch nghe xong rơi vào trầm mặc, nhắm mắt lại, thật lâu không nói gì.
Cả quán trà sữa đều rơi vào yên lặng vài phút.
Đột nhiên, Trương Hiểu Văn khoa trương vỗ tay, gật đầu gật đầu: "Nói có lý." Nói xong nâng ly Cocacola lên, hô to: "Vì thanh xuân của chúng ta!"
Đóa Miên nở nụ cười xán lạn, "Vì ước mơ của chúng ta!"
Lục Dịch: "Vì chính chúng ta!"
Trong cốc Coca có rất nhiều đã, uống một ngụm lớn khiến cả ba người đều lạnh hết cả người. Sau khi rời khỏi quán trà sữa, bọn cô lại đạp xe đến cổng trường Thất Trung.
Dưới ánh nắng mặt trời, dòng chữ "Trường cao trung đạt chuẩn Quốc Gia" bên cạnh bảng hiệu trường phát sáng lấp lánh.
Cựu học sinh.
Nhìn cổng trường, trong đầu Đóa Miên bỗng nhiên xuất hiện ba chữ đó. Cô cong môi, không biết làm sao lại muốn khóc.
Trương Hiểu Văn lấy điện thoại ra, tìm một bác gái qua đường nhờ bác chụp một bức ảnh cho họ.
Ba thiếu niên mặc đồng phục đứng thành một hàng cười tươi giơ tay lên tạo dáng.
Năm lớp mười hai đã kết thúc tại đây.
*
Đề thi đại học năm nay, ở góc độ khách quan mà nói thì nhìn chung là hơi khó, không ít thí sinh thi xong toán học, vừa ra đến cổng trường đã khóc lên thành tiếng, giống như những công sức học tập mười hai năm đã đổ sông đổ biển.
Thế nhưng Đóa Miên cảm thấy mình là vô cùng may mắn.
Trước khi thi một tuần, cô còn ngâm mình trong biển đề, rất trùng hợp chính là cô đã làm một bài tương tự với bài cuối trong đề thi năm nay. Lúc ấy, cô đọc kỹ toàn bộ quá trình làm bài, bởi vậy cô làm rất lưu loát.
Đóa Miên rất có lòng tin.
Tâm trạng tốt như vậy khiến hai môn thi sau đó, cô cũng làm không tệ.
Kỳ thi đại học cứ như vậy kết thúc.
Không sợ hãi kinh tâm động phách* như trong tưởng tượng mà cô rất bình tĩnh. Sau khi ra khỏi trường thi, Đóa Miên nhìn lên bầu trời xanh, thấy những đám mây mềm mại đang lững lờ trôi, cô cảm thấy mình như thoát thai hoán cốt.
(kinh tâm động phách: mất hồn mất vía)
(thoát thai hoán cốt: giống "thay da đổi thịt", tở thành một người hoàn toàn khác)
Giống như tất cả phụ huynh khác, bố mẹ Đóa rất quan tâm đến con gái, toàn bộ hành trình đều đưa đón, bên cạnh Đóa Miên.
Đóa Miên vừa ra khỏi trường thi, mẹ Đóa cũng nhanh chân chạy đến, khuôn mặt lộ ra một vẻ khẩn trương.
"Có làm được không con?" Mẹ Đóa thấp giọng hỏi.
"Vâng." Đóa Miên cười một nụ cười nhẹ nhõm, "Được ạ."
Hai chữ đơn giản như một liều thuốc an thần cho bố mẹ Đóa, bọn họ mặt mày hớn hở, lái xe đưa Đóa Miên đến nhà ông bà ăn cơm.
Ngồi trên xe, Đóa Miên trầm ngâm vài giây, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho Cận Xuyên: Đã xong chưa?
Đối phương không bao lâu sau đã trả lời: Ừm.
Cận Xuyên và Đóa Miên không cùng thi tại một địa điểm, mấy ngày nay, hầu như lúc nào bố mẹ Đóa cũng ở bên cạnh cô, kể cả khi gặp Cân Xuyên, cô cũng không thể trò chuyện gì nhiều với anh, bình thường chỉ chào hỏi một vài câu là xong.
Đóa Miên mấp máy môi, suy nghĩ hơn nửa ngày mới trả lời: Em đang về nhà.
Cận Xuyên: Hôm nay định làm gì?
Cô nháy mắt mấy cái: Em đến nhà ông bà ăn cơm. Làm sao vậy?
Cận Xuyên: Muốn gặp em.
Đóa Miên không cảm thấy gì kì lạ trong câu nói này.
Người này từ trước đến nay phương thức biểu đạt rất ngay thẳng. Cô trầm mặc, gõ chữ: Ngày mai đi. Tối mai không phải có bữa tiệc cảm ơn lão sư sao? Đến lúc đó thì có thể gặp nhau rồi.
Lần này, sau một lúc lâu Cận Xuyên mới trả lời một chữ: Được.
*
Vượt qua kì thi đại học này, Học sinh năm ba có thể nói cùng nhau buông thả, không thiếu nữ sinh vào ban đêm đã đi xỏ bông tai, uốn tóc nhuộm tóc, việc mình không thể làm suốt mười tám năm đều đã thực hiện.
Nhìn các bạn đăng ảnh bản thân với hình tượng mới lên vòng bạn bè, Đóa Miên cũng có chút động tâm.
Lại nghĩ ngày mai là thi đại học sau lần đầu tiên gặp Cận Xuyên sau khi tốt nghiệp...
Hẳn là cô cũng nên có chút thay đổi?
Lúc này, Trương Hiểu Văn gọi điện thoại tới, hỏi cô đã tốt nghiệp rồi thì có muốn thay đổi bản thân không.
Hai người đồng ý hẹn nhau vào chiều mai ở một Studio Make up nổi tiếng ở thành phố J.
Nơi này có phí dịch vụ rất cao, có dịch vụ VIP tạo kiểu cho khách từ đầu đến chân, làm tóc, trang phục, giày dép đều trong cùng một gói.
Đóa Miên che trái tim nhỏ đang rỉ máu, cắn răng một cái, giậm chân một cái, lấy hồng bao ông Đóa cho ra.
Kết quả cuối cùng, tất cả đều có cái giá của nó.
Đóa Miên như trở thành một con người khác.
Phòng studio đèn đuốc sáng trưng, không biết là do hiệu ứng của ánh đèn hay là do kĩ thuật của chuyên viên trang điểm, Đóa Miên nhìn mình trong gương, lần đầu tiên cảm thấy mình cũng "xinh đẹp".
Ngay cả Trương Hiểu Văn cũng phải mở to mắt, chậc chậc nói: "Xem ra trước kia mắt tớ bị mù rồi."
Trước kia, Trương Hiểu Văn cảm thấy Đóa Miên là một học sinh giỏi, mộc mạc, cũng chỉ có thể xem là "đáng yêu", nhưng bây giờ cô phát hiện rằng cô thiếu đi đôi mắt biết nhìn người.
Chiếc váy đỏ làm nổi bật lên màu da trắng như tuyết của Đóa Miên, vóc dáng thon thả, trước sau đường cong lồi lõm. Dáng người chính là cực phẩm. Lại thêm khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn cùng mái tóc đen tuyền.
Rõ ràng là một nàng tiên.
Tiệc cảm ơn lão sư diễn ra vào lúc 6:30, lúc Đóa Miên và Trương Hiểu Văn bước vào, phát hiện không ít bạn học đều đã đến.
Lúc cửa mở ra, ánh mắt mọi người đều tập trung tới.
Đóa Miên hôm nay có thể nói là kinh diễm.
Mọi người nghĩ rằng lớp chọn thì chỉ tạo ra học bá, mấy lớp thường khác thì mới có mỹ nữ, suốt ba năm học, ấn tượng của mọi người đối với Đóa Miên chỉ dừng lại ở mấy chữ "Học bá", " ngoan ngoãn", thế nhưng đối với nhan sắc của cô, các bạn học đều không có ấn tượng.
Trong lúc nhất thời, các loại ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Đóa Miên, có kinh ngạc, có tìm tòi nghiên cứu, có kích động.
Nhưng tính cách của Miên đều không quen được mọi người chú ý.
Cô có chút xấu hổ, vội vàng lôi kéo Trương Hiểu Văn ngồi vào trong đám người, sau đó ngước mắt tứ phương, tìm kiếm bóng dáng của anh.
Còn chưa tới sao?
Cô nhíu mày, hơi nghi ngờ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Wechat: Tới chưa?
Tin nhắn đã gửi như đá chìm đáy biển, không có ai trả lời.
Đợi một lát, mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, lớp trưởng cầm danh sách đi đi lại lại trong phòng, điểm danh xem còn có bạn nào chưa tới, sau đó để cho lớp phó gọi điện thoại liên lạc.
Điện thoại cho Cận Xuyên không được.
Lớp trưởng không có cách nào khác, các thầy cô đều đến đông đủ, cũng không thể để họ chờ. Thế nên dau khi mời chủ nhiệm lớp đọc lời chào mừng, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trong phòng ồn ào huyên náo, bầu không khí sôi động.
Lông mày Đóa Miên càng nhăn lại, cúi đầu, không ngừng gọi điện thoại cho Cận Xuyên, trong lòng nổi lên dự cảm bất tường.
Ngay tại lúc cô không nhịn được muốn đi tới SHEN E-sports thì có thông báoWechat.
Broken: Đến.
Lúc này tiệc cảm ơn đã diễn ra hơn nửa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Là Cận Xuyên.
"Thật xin lỗi." Anh khuôn mặt tỉnh táo, nhàn nhạt nói, "Trong nhà có chút việc nên đến trễ."
Việc này đột ngột diễn ra khiến căn phòng náo nhiệt bỗng im lặng.
Đến lúc lớp trưởng vui tươi hớn hở đứng lên, ôm lấy Cận Xuyên, hoà giải: "Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi. Đến đây, bàn chúng tớ còn một chỗ, ngồi xuống ăn ngồi xuống ăn." Nói xong, trực tiếp đẩy Cận Xuyên ngồi cạnh Chu Khai Đế.
Chủ nhiệm lớp uống rượu, máy karaoke đã mở, cười nói: "Cận Xuyên à, em vẫn luôn là học sinh các thầy cô coi trọng nhất..."
Cận Xuyên căn bản không thèm nghe. Anh nghiêng đầu, ánh mắt tìm kiếm.
Đóa Miên ngồi cạnh một đám nữ, cảm giác được anh đang tìm mình, liền vẫy vẫy tay, nở nụ cười với anh.
Trông thấy cô, Cận Xuyên thần sắc không rõ, đáy mắt lóe lên một tia kì lạ.
***
Tiệc cảm ơn tuy là để tỏ lòng biết ơn thầy cô, nhưng sau đó đã biến thành nơi để các bạn học tố cáo lẫn nhau. Mọi người trò chuyện uống rượu, thiếu niên khí phách, phóng khoáng tự do.
Ngay cả Cận Xuyên luôn luôn lạnh lùng cũng uống chung với các bạn học khác.
Chỗ ngồi của Đóa Miên cách chỗ anh một khoảng, chung quanh ồn ào, cô nghe không rõ bọn anh đang nói cái gì, chỉ là trông thấy người kia chén rượu lúc đầy lúc rỗng, không ngừng rót thêm vào.
Đóa Miên khẽ nhíu mày.
Tình trạng của anh rất không thích hợp.
Vừa rồi đến trễ, Cận Xuyên nói là trong nhà có việc... Chẳng lẽ là bà ngoại? Cô càng nghĩ càng lo lắng.
Lúc này, Trương Hiểu Văn giật giật ống tay áo của cô, nói: "Lớp trưởng đi tính tiền, nói là đợi chút nữa sẽ đi KTV ca hát. Hẳn là muốn chơi đến rất muộn, cậu đến nhà tớ ngủ đi."
Đóa Miên nghe xong nhẹ gật đầu, suy tư một lát, gửi tin nhắn Wechat cho mẹ Đóa: Vừa ăn cơm xong, sau đó còn đi chơi tiếp, hôm nay con ngủ nhà Hiểu Văn nhé.
Mẹ Đóa trả lời: Được. Chú ý an toàn.
Sau khi ăn cơm xong, cả lớp di chuyển lên phòng KTV trên tầng. Mọi người đi tới thang máy. Đóa Miên đợi một chút, một thân một mình đi toilet.
Lúc đi ngang qua phòng ăn cơm, cô hướng mắ nhìn vào trong một chút.
Bàn Cận Xuyên ngồi kia có mấy nam sinh đã uống say đỏ bừng cả khuôn mặt còn đang cùng nhau khoác lác. Chỉ không thấy mỗi bóng dáng Cận Xuyên.
... Đã đi rồi sao? Đi lúc nào vậy? Lúc đứng đợi thang máy cũng không thấy mà.
Cô nghi ngờ, quay người đi đến toilet, dự định sau khi đi ra thì gọi điện thoại cho Cận Xuyên, nhưng vừa mới đến, một bóng người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện.
"..." Đóa Miên bị giật nảy mình.
Cận Xuyên dựa lưng vào tường hành lang ngoài toilet, đầu cụp xuống, hai mắt nhắm lại, một tay giữ trán, ánh đèn ấm áp chiếu vào người anh.
Uống say sao?
Đóa Miên nhíu mày, tiến lên mấy bước, nói: "Có phải anh uống nhiều rồi không?"
Nghe thấy giọng nói này, Cận Xuyên xoay đầu lại.
Anh vừa quay đầu, Đóa Miên lập tức cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Ánh mắt của anh vốn sâu thẳm, lúc này, dưới ánh đèm lại không lạnh lẽo như vậy mà giống như chuếch choáng say.
"Tại sao lại uống nhiều như vậy?" Đóa Miên thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Cận Xuyên không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Đóa Miên trầm mặc, vốn còn muốn hỏi trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì, thấy anh như thế này đành phải thôi. Cô đi qua đỡ lấy cánh tay phải của anh, chuẩn bị đưa anh xuống dưới đón xe, miệng nói: "Em nói anh này, anh đừng đi hát nữa, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Bảo..." Cận Xuyên mở miệng, mùi rượu xâm nhập vào mũi cô, thanh âm khàn khàn đến đáng sợ.
Đóa Miên nghe xong, đứng lại, ngẩng đầu lên, bước lại gần anh, hỏi: "Anh nói cái gì?"
Anh cúi đầu, môi như muốn dán lên mặt cô, "Bảo bối của anh."
"..." Đóa Miên im lặng, bị mùi rượu trong miệng anh làm cho choáng váng đầu óc, nhíu mày, lùi ra sau một chút.
Cận Xuyên bỗng nhiên ôm lấy eo của cô.
Đóa Miên giật mình, vô ý thức tiến gần vào trong lòng anh, sợ hắn ngã sấp xuống, chỉ có thể nắm lấy vai anh, đỏ mặt, thấp giọng khiển trách, "Đừng làm loạn."
Anh khẽ nhắm mắt, dựa vào người cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, trầm thấp nói: "Buồn ngủ."
Cô có chút luống cuống, ôm lấy eo anh, nhẹ nói: "Em đưa anh về căn cứ nhé?"
Vừa mới dứt lời, Đóa Miên liền cảm thấy cổ bị nhẹ cắn nhẹ.
Toàn thân cô run lên, cảm nhận được hơi thở xen lẫn mùi rượu nồng của anh phả vào tai, anh khẽ nói: "Bên cạnh có khách sạn."