Quan Yếm nhắm mắt, ngoại trừ tiếng tim đập và tiếng răng va vào nhau thì cô không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác.
Rõ ràng chỉ trong nháy mắt, nhưng vì sự sợ hãi và tuyệt vọng nên có vẻ như đã trôi qua rất lâu.
Bỗng nhiên, cơ thể cô bị một luồng sức mạnh khổng lồ chống lại từ từ nâng lên, bay với tốc độ nhanh nhất từ giữa không trung bay vụt tới giữa đám người kia.
Quan Yếm chỉ tới kịp hé mở đôi mắt hoảng sợ thì phát hiện mình đã bay tới chỗ giữa vòng tròn bằng người kia.
Cô bị ép nổi giữa không trung, xung quanh vẫn là những “người” đang đi vòng thành vòng tròn không ngừng, nghiêng phía dưới, còn có Thời Nguy đang nổi lơ lửng với nét mặt dại ra.
Mà cô… đang dừng trong phạm vi bên trong luồng sáng màu xanh nhạt.
Cảm giác áp bức ở phía sau làm người ta không thể thở nổi, cho dù cô không nhìn thấy nhưng cũng biết rõ ràng, hắn đang ở sau lưng cô, hơn nữa còn đang đến gần.
Thật ra cơ thể của Quan Yếm không bị khống chế hoàn toàn, ngoại trừ việc nổi lơ lửng giữa không trung không thể rơi xuống, thì toàn bộ cơ thể đều có thể hoạt động tự do.
Nhưng cô không động đậy được, một động tác quay đầu đơn giản cũng không làm được.
Cô chỉ có thể trừng lớn đôi mắt tràn đầy kinh sợ và tuyệt vọng, cả người run rẩy kịch liệt không thể khống chế, theo luồng sức mạnh tà ác đang đến gần mà càng run rẩy mạnh hơn.
Khi sự tồn tại kh ủng bố không có cách nào hình dung ấy đi tới phía sau cô, một giọt nước mắt không tự chủ được lướt qua khóe mắt.
Cô biết, đạo cụ “người trong lòng” này có hiệu lực. Nhưng cô không biết, vị “thần” tà ác cực độ này sẽ yêu sâu sắc như thế nào.
Biết đâu… là ăn cô thì sao?
Ngay sau đó, hai cánh tay tái nhợt từ phía sau đưa lên, vòng lấy eo Quan Yếm, nhẹ nhàng nắm lại ở phía trước.
Hai cánh tay dán lên bụng cô, dù cách hai lớp quần áo nhưng cả người cô chợt buốt lạnh nổi một tầng da gà.
Quan Yếm mất đi tất cả cảm giác trong vài giây —— giống như một tử thi, vô tri vô giác.
Sau đó suy nghĩ rõ ràng lại: Xem ra đạo cụ có hiệu lực… Hơn nữa, hình như tạm thời hắn ta sẽ không giết cô.
Nói cách khác, cô sẽ tranh thủ được 30 phút.
Khoảng thời gian này dường như sẽ rất dài, nhưng bọn họ còn thiếu một mảnh vỡ nhỏ… Mà Thích Vọng Uyên vẫn chưa tới.
Một cái đầu cúi xuống, từ bên vai phải của Quan Yếm đưa lên thăm dò. Mái tóc dài màu đen lay động mà chẳng hề có gió, chúng nhẹ nhàng chạm lên má cô, như một con mèo nhỏ đang li3m láp một cách dịu dàng.
Rõ ràng chỉ thế thôi, chỉ một cái chạm rất nhẹ nhưng những giọt nước mắt sợ hãi của cô vẫn chảy xuống không thể khống chế.
Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, khóe mắt nhìn thấy cái đầu kia từ từ ngước lên.
Gương mặt kia giống như dùng thạch cao điêu khắc thành, tái nhợt không một chút máu.
Mặc dù ngũ quan và gương mặt đều hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ, thế nhưng không thể nào làm người ta sinh ra thiện cảm.
Chỉ có… Cảm giác chán ghét và ghê tởm toát ra từ từng lỗ chân lông.
Chẳng có ai muốn đến gần một “thứ” như thế, nếu trên thế giới thật sự có địa ngục thì hắn ta chính là địa ngục.
Nhưng suy nghĩ thật sự của Quan Yếm cũng chẳng quan trọng, dường như hắn ta cũng không thèm để ý.
Hắn ta gác cằm lên vai cô, từ từ nghiêng đầu qua nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự yêu thương nồng nàn.
Sau đó hắn ta đưa tay phải lên, ngón trỏ thon dài gạt đi nước mắt vương trên má cô.
Quan Yếm run rẩy, cô chỉ cảm thấy việc này còn đau khổ hơn so với cái chết.
“Đừng khóc.” Đột nhiên, hắn a nói: “Ta đau lòng lắm.”
Luồng khi lạnh như băng đập vào tai cô, giống như một con dao nhẹ nhàng lướt trên da.
Cùng lúc đó, hắn ta đưa ngón tay dính nước mắt kia lên, thong thả li3m lấy nó.
Cô định nói gì đó, nhưng dùng hết sức lực toàn thân mới cố mở miệng ra được, thế mà chỉ phát ra tiếng run run, không thể phát ra bất kỳ âm thanh có ý nghĩa nào.
“Nói cho ta biết tên của em.”
Bên tai lại truyền tới âm thanh như dao cắt.
Khi giọng nói này vang lên, cảm giác áp bách đáng sợ vờn quanh người Quan Yếm như giảm đi một chút.
Cả người cô lập tức thả lỏng, tuy vẫn còn run rẩy nhưng cuối cùng đã có thể động đậy được một chút.
Đầu tiên, cô nghiêng đầu sang trái, tránh mặt đối phương.
“Không được bướng bỉnh.”
Hắn ta đưa tay nắm lấy cằm Quan Yếm, ép cô quay đầu lại đối diện với hắn ta.
Đôi môi mỏng nhếch lên… Cười một cách cưng chiều: “Ngoan nào, nói cho ta biết tên em là gì.”
Quan Yếm bị ép nhìn vào đôi mắt ẩn ý đưa tình kia, sau đó cô giống như bị thôi miên, không thể tự chủ được mà mở miệng trả lời: “Quan… Yếm.”
Mãi đến lúc này cô mới phát hiện ra —— vị tà thần kh ủng bố thần bí như hắn ta thì trước đó làm sao có thể có “đối tượng yêu sâu sắc” được.
Trước kia không có, nhưng hiện tại vì chịu ảnh hưởng của đạo cụ thì người hắn ta yêu nhất… chính là Quan Yếm.
Đối với hắn ta, cô không phải là người thay thế người trong lòng xưa cũ của hắn ta, mà cô chính là “người trong lòng”.
Hắn ta nghe thấy cô trả lời thì cười một tiếng rất khẽ, đầu cúi xuống chạm vào trán cô.
Ở khoảng cách rất gần, đôi mắt tối tăm như vực thẳm nhếch lên với độ cong đẹp đẽ, khe khẽ đáp lại cô: “Ta là Chúc Nguyệt. Ta yêu em lắm, Yếm Yếm.”
Lời nói quá mức ngọt ngào này làm Quan Yếm như bị sét đánh, cô lập tức tỉnh táo trong nháy mắt.
Cô nhắm mắt lại, né tránh đôi mắt như có năng lực thôi miên của hắn ta, cố gắng để giọng mình bớt run: “Anh nói anh yêu tôi… thì anh hãy thả nó đi đi. Nó là em trai ruột của tôi, nếu nó chết thì tôi sẽ đau lòng lắm.”
Cô nghe thấy hắn ta cười một tiếng, đồng thời lực để ngay trán cô cũng không thấy đâu.
Sau đó một bàn tay lướt qua tai cô, rồi vén tóc lên: “Ta biết người kia họ Thời, hai người không cùng họ. Em đang gạt ta, nhưng không sao, ta sẽ không nổi giận với em.”
Quan Yếm khổ sở trong lòng.
Dù có là “đối tượng yêu sâu sắc”… thì không phải nói gì thì làm đó đâu.
“Em chờ ta một chút, được không?”
Chúc Nguyệt nhẹ nhàng kéo đầu cô xuống, ngẩng cằm hôn lên trán cô một cái: “Ở đây chờ ta, chờ ta nhập vào vật chứa kia thì em sẽ không sợ ta như thế nữa.”
Quan Yếm cảm giác mình như ăn trúng một con ruồi.
Nhưng lời hắn ta nói làm cô không quan tâm bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ có thể nhanh chóng mở mắt ra, dùng sức bắt lấy cánh tay hắn ta.
Trong chớp mắt, Chúc Nguyệt ngẩn ngơ, mắt nhìn tay cô, miệng nhếch lên một nụ cười xán lạn tràn ngập hạnh phúc, giọng nói lạnh băng mang theo vài phần vui sướng: “Em không nỡ rời xa ta sao?”
Tao muốn mày chết đi.
Quan Yếm gật đầu, cố gắng giấu giếm sự chán ghét dưới đáy lòng: “Anh không được đi đâu đấy, anh ở đây với tôi nửa tiếng được không?”
Hắn ta nhướng mày, quay đầu nhìn vật chứa cách hắn ta chỉ có vài mét, dường như cảm thấy hơi khó xử.
Quan Yếm nắm chặt ngón tay hắn ta hơn, cố nén đi sự ghê tởm, kề sát lấy lớp da cứng nhắc trên cổ làm nũng: “Ở cùng tôi nửa tiếng mà anh cũng không chịu à? Còn nói gì mà yêu tôi này nọ, này là gạt tôi rồi! Hừ, đàn ông mấy người không ai tốt đẹp cả, người ta giận rồi!”
Có lẽ đàn ông đều bị dính chiêu này, hoặc là nói đều thích “đối tượng yêu sâu sắc” của mình làm nũng.
Chúc Nguyệt nghe vậy thì lập tức bật cười. Mày giãn ra, chút khó xử kia theo đó biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn ta trở tay nắm tay cô, thân mật kề sát vào, đầu cọ vào hõm cổ cô, trán tựa lên vai cô, buồn cười nói: “Yếm Yếm ngoan, không được giận dỗi, ta ở đây với em.”
Quan Yếm: “…”
Mắc ói gần chết.
Cơ thể cô vẫn run rẩy như cũ, cảm giác sợ hãi vô hình giống như một bàn tay to lớn đè ép lên cô, nhưng nhờ vào danh hiệu “người uy hiếp to gan lớn mật” thêm vào, nên hiện tại cô vô cùng bĩnh tĩnh, lối tư duy cũng cực kỳ rõ ràng.
Cô giơ tay lên, muốn kéo cái mái tóc dài của đối phương vứt sang một bên.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ là nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta rồi đẩy ra, sau đó nói: “Vậy anh trò chuyện với tôi nhé?”
“Được, em muốn nói gì cũng được.”
Hắn ta cúi đầu muốn đối diện với Quan Yếm, nhưng cô vẫn tránh tầm mắt kia không dám nhìn thẳng.
Suy nghĩ trong giây lát, cô hỏi: “Điểm yếu của anh là gì? Nếu có người muốn giết anh thì phải làm sao đây?”
Chúc Nguyệt: “…”
Hắn ta bật cười: “Đừng có ngây thơ đến thế, em hỏi thăm chuyện này là vì muốn tìm cơ hội giết ta ư? Làm em thất vọng rồi, ta sẽ không chết.”
Quan Yếm cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, rồi cô nghe hắn ta nói tiếp: “Điểm yếu của ta chỉ có một, đó chính là em. Chỉ là không sao đâu, ta sẽ bảo vệ em mãi mãi.”
Hy vọng nửa tiếng sau mi vẫn nghĩ như thế.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi chợt vang lên.
Ở cái nơi này, người gọi điện chỉ có một người thôi.
Quan Yếm không dám nhận, còn Chúc Nguyệt lại nhíu mày, cúi đầu nhìn chỗ túi cô: “Ai tìm em đấy? Nghe đi.”
Cô do dự, từ từ lấy điện thoại ra, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thích Vọng Uyên mau cúp điện thoại đi.
Nhưng đối phương nào có nghe thấy tiếng lòng cô, tiếng chuông ồn ào vẫn vang lên không ngừng.
Cô nhanh chóng liếc nhìn Chúc Nguyệt, vừa định cúp máy, hắn ta đột nhiên vươn tay chộp lấy điện thoại.
Nhìn tên xong, ấn đường nhăn nhó hơn: “Cái tên này là nam mà? Nó là ai? Yếm Yếm, ngoại trừ ta ra thì em còn có người đàn ông khác ư?”
Tu La bất chợt xuất hiện.
“Nói cho ta biết, hắn là ai?” Chúc Nguyệt nhíu mày, đầu ngón tay đặt lên chỗ nút nhận cuộc gọi: “Nếu em không chịu nói, ta sẽ hỏi hắn.”
Quan Yếm vội la lên: “Em trai tôi! Em trai ruột của tôi!”
“Ha.” Hắn cười lạnh lẽo: “Em lại gạt ta. Từ đâu ra mà em có nhiều em trai thế, còn khác họ với em nữa, đừng nói là tất cả đều là anh trai tốt của em đấy?”
Da đầu Quan Yếm căng ra: “Thật ra ba chúng tôi đều là chị em ruột. Ba mẹ tôi ly hôn, rồi mỗi người lại tái hôn, cho nên chúng tôi không cùng họ.”
Trái lại, khi nói đến đây cô lại càng bình tĩnh lại: “Thời Nguy là con của mẹ tôi và ba dượng, Thích Vọng Uyên là con của ba tôi và mẹ kế, cậu ta theo họ mẹ. Cho nên chúng ta là chị em ruột khác họ.”
Bởi vì quá lâu mà chẳng ai nghe, cuối cùng điện thoại cúp máy.
Chúc Nguyệt nghiêng đầu hừ một tiếng, nét mặt nhìn có vẻ không vui lắm: “Ta không tin, em ý vào việc ta yêu em nên vẫn luôn lừa gạt ta.”
Trái lại hắn ta cười, quay đầu lại nâng mặt cô lên, trong ánh mắt ngập tràn tình yêu nồng cháy: “Nhưng không quan trọng, mặc kệ bọn họ là em trai ruột hay là anh trai tốt thì ta đều không cho cho phép có người có được tình yêu của em… Ta sẽ giế t chết người đó, biến người đó thành vật chứa, như vậy rồi thì em chỉ có ta… Chỉ có ta mà thôi.”
Tim Quan Yếm như ngừng đập, cô bị ánh mắt điên cuồng âm u của hắn ta làm sợ hãi.
Làm sao bây giờ đây? Cứ như vậy thật thì liệu có vấn đề gì hay không?
Cô không đặt tất cả hy vọng lên Thích Vọng Uyên… Nhưng cái tên tà thần trước mặt cô chắc chắn không cho cô đi vào trạm tàu điện ngầm làm tổn thương đồ vật của hắn ta.
Huống hồ chỉ cần cô vừa đi, hắn ta tất nhiên sẽ tiếp tục tiến hành nghi thức, chỉ sợ là chưa tìm được mảnh vỡ mà nghi thức lại đã hoàn thành trước.
“Em không nói gì thì là đồng ý.”
Chúc Nguyệt cười đến độ hai mắt đều cong lên, giống như một con chó lớn trung thành đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: “Ta biết mà, người Yếm Yếm quan tâm nhất luôn luôn là ta.”
Quan Yếm: “…”
Muốn đấm một quyền lên mặt hắn quá.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, uy hiếp: “Nếu anh dám động vào bọn họ thì tôi sẽ không bao giờ quan tâm tới anh nữa. Bọn họ chết thì tôi sẽ chết chung với họ.”
Hắn ta cười rồi buông tay cô ra, hai tay vòng qua ôm trọn lấy cô, ánh mắt vừa thâm tình vừa chân thành nói: “Khỏi cần uy hiếp ta, có ta ở bên cạnh thì em đừng mơ có cơ hội chết.”
“Vậy chúng ta cứ thử rồi biết.” Quan Yếm cố gắng thể hiện sự quyết tuyệt và kiên định: “Hy vọng lúc tôi chết thì anh đừng có mà hối hận.”
Hắn ta nhìn cô vài giây không rời, cuối cùng nhíu mày.
Sau một lúc lâu, hắn ta do dự mà nói: “Thì, thì ta đây không giết cái tên họ Thích, nhưng người còn lại thì không được. Yếm Yếm, ta cần một vật chứa, em cũng không muốn ta sẽ biến mất đúng không? Vì ngày hôm nay, ta đã chuẩn bị biết bao sức mạnh tín ngưỡng biết bao năm trời, ta sẽ không từ bỏ, cho dù là vì ngươi.”
Ánh mắt Quan Yếm lóe lên, nói: “Vậy anh đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi điện cho em trai, để cậu ta không đến đây quấy rầy thế giới của hai chúng ta, được không?”
Mắt hắn ta sáng lên, gật đầu rồi nhanh chóng trả điện thoại lại.
Quan Yếm gọi lại Thích Vọng Uyên, anh nhận cuộc gọi rất nhanh, đầu bên kia vang lên tiếng “ầm ầm” giống như xe máy.
Cô lén nhìn Chúc Nguyệt, đắn đo: “Em đừng lại đây… Bây giờ chị và Chúc Nguyệt bên nhau rất hạnh phúc, anh ấy đã đồng ý ở bên chị nửa tiếng rồi mới tiếp tục nghi thức, bây giờ còn có hai mươi lăm phút nữa thôi, em đừng tới quấy rầy tụi chị nhé!”
Lúc nói lời này tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, cô từng hy vọng ba mươi phút trôi qua chậm đi, cảm giác thời gian trôi qua dài đằng đẵng, giờ mới chỉ trôi qua có vài phút.
Thích Vọng Uyên lái xe cán qua một bộ thây khô, rồi nói: “Vâng, em sẽ không tới đâu, chị yên tâm đi.”
Anh đã biết rồi, cô có thể kéo dài hơn hai mươi phút, hơn nữa anh phải đi từ cửa khác tiến vào trạm tàu điện ngầm.
Quan Yếm lập tức cúp điện thoại, nở một nụ cười ngọt ngào: “Nghe thấy chưa, cậu ta không tới đâu, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.”
“Ừm, ta vui lắm.”
Đúng là hắn ta rất vui vẻ, vui đến đưa tay vuốt v e gương mặt Quan Yếm.
Cô rất muốn hất tay hắn ta ra, rồi lại cố nén không phản kháng lại, chỉ đáp: “Tôi không muốn đợi ở chỗ này, tôi sợ độ cao lắm, tôi có thể đi xuống dưới không?”
Chúc Nguyệt sửng sốt, cảm thấy khó xử: “Nhưng nghi thức vẫn chưa hoàn thành, ta không thể đi xuống… Ta không muốn cách em quá xa, nếu sợ thì cứ ôm ta, ta sẽ không làm em ngã xuống đâu.”
Quan Yếm: Ôm mi còn không bằng tự ngã xuống liệt cho rồi.
Cô chỉ có thể bỏ cuộc, rồi cô nói: “Tôi cũng đã suy nghĩ rồi nhận ra đã hiểu anh hơn rồi, anh có thể trò chuyện với tôi về anh không?”
Dường như có một tí tự ti chợt lóe lên trong ánh mắt hắn ta: “Ừm… Nếu em muốn nghe thì ta sẽ nói, ta chỉ sợ sẽ làm em sợ.”
Quan Yếm nói: “Không sao đâu, anh nói đi. Yêu một người chính là bao dung hết tất cả hay sao?”
Ọe.
Hắn ta đưa ta vuốt tóc cô, cười rộ lên: “Ta sinh ra tại một nơi vô cùng tăm tối, rải rác tại mỗi nơi trên thế giới, ta lấy sự mù quáng vì tín ngưỡng của nhân loại làm thức ăn. Trước kia, thứ ta thích nhất là hương vị của tín ngưỡng, bây giờ… thứ ta thích nhất chính là em. Ta mất rất nhiều thời gian, khoảng chừng ba ngàn năm mới thật sự sống lại, sau đó lại mất rất nhiều năm để thu thập sức mạnh của tín ngưỡng, để cho ta có thể khống chế ánh trăng…”
Lợi dụng ánh trăng để biến những nhân loại không có tín ngưỡng trở nên điên cuồng hoặc ngu dại bởi các loại phương thức tử vong không thể tưởng tượng được.
Còn có một nhóm vì có các loại tín ngưỡng tôn giáo mà tiếp tục tồn tại, rồi trở thành tín đồ trung thành của hắn ta, cung cấp sức mạnh tín ngưỡng cho hắn ta không ngừng.
Đến khi sức mạnh này đủ lớn mạnh thì hắn ta sẽ ra lệnh cho họ tìm kiếm vật chứa thích hợp rồi giáng xuống thế giới loài người, có được một cơ thể chân chính.
Lòng bàn tay hắn ta nhẹ nhàng lướt trên má Quan Yếm, nói chậm rãi: “Thật ra em là người thích hợp với ta nhất, ta có thể cảm nhận được trên người em có hơi thở thuộc về ta… Yếm Yếm, em nói xem liệu đây có phải là vận mệnh đã an bài chúng ta đến bên nhau hay không?”
Quan Yếm không muốn nói chuyện, cô chỉ muốn hất cái tay thối của hắn ta ra.
Cô cố nén cảm giác khó chịu, đáp: “Nhưng thế giới này có nhiều người tới vậy thì cũng sẽ có người phù hợp, anh thả em trai tôi đi được không?”
Khi nói chuyện, ánh mắt cô liếc nhìn Thời Nguy ở bên dưới.
Đúng lúc này, cô kinh ngạc phát hiện hình như đối phương có chớp mắt.
Chúc Nguyệt quay đầu nhìn theo tầm mắt cô.
Quan Yếm chợt ôm lấy mặt hắn ta, cố gắng kéo qua đối diện với chính mình, vội nói: “Anh thật sự rất đẹp, tôi thích anh lắm, sau khi chúng ta kết hôn thì anh chính là anh rể của cậu ta rồi, anh nhẫn tâm giết em trai của mình sao?”
Hắn ta được yêu thương mà hoảng hốt, ánh mắt nồng nàn tình yêu lại càng tăng thêm độ nóng: “Em đã… nghĩ tới việc kết hôn cùng ta rồi sao?”
Kết cái đầu nhà mi!
Quan Yếm nhíu mày, uất ức đáp: “Sao thế, chẳng lẽ anh chỉ muốn chơi qua đường thôi sao?”
“Không, không, đương nhiên không phải vậy.”
Chân tay hắn ta chợt luống cuống, tay sờ s0ạng trên người một hồi, hoảng hốt: “Chuyện thế này ta nên là người nhắc tới, nhưng ta không có nhẫn để cầu hôn em… Tặng em cái này, xem như tín vật đính hôn của chúng ta có được không?”
Không biết hắn ta lấy đâu ra một cục đá có hình dạng quái lạ.
Đường đường là tà thần… mà chỉ có cái này ư?
Quan Yếm nhận lấy cất vào túi, nghiêm túc nói: “Tôi thích lắm, tôi nhất định sẽ gìn giữ thật tốt.”
Cô nói rất chậm, nói từng chữ: “Nó là cái gì thế? Anh lấy nó ở đâu đấy?”
Cô không dám nhắc đến Thời Nguy, vì sợ hắn ta quay qua nhìn.
Từ góc độ này cô có thể thấy, Thời Nguy đang chớp mắt, khuôn mặt dại ra rất khốn khổ, nhìn dáng vẻ như sắp tỉnh lại rồi.
Làm ơn, nhanh lên đi…
Mặc kệ là Thời Nguy tỉnh lại hay là Thích Vọng Uyên chạy tới đây đều được hết.
Quan Yếm hỏi xong một câu rồi lại thêm một câu, cố gắng để Chúc Nguyệt đặt hết sự chú ý lên người mình.
Chờ đến khi thật sự không biết nói gì thêm, cô lại bắt đầu ra sức cùng hắn ta tưởng tượng về “tương lai hạnh phúc” của hai người về sau.
Thời gian từ từ trôi qua, Thời Nguy càng thêm giãy giụa một cách rõ ràng, thậm chí khóe môi còn trào ra một vệt máu tươi.
Chúc Nguyệt có cảm giác, nói được một nửa thì quay đầu xem.
Quan Yếm thấy thế, vội duỗi tay ôm lấy cổ để ngăn cản động tác của hắn ta, không vui nói: “Lúc nói chuyện với tôi anh luôn phân tâm, có phải anh cảm thấy tôi phiền quá không?”
Hắn ta dừng động tác, quay đầu lại, cười một cách bất đắc dĩ: “Sao thế được, Yếm Yếm nhà ta là đáng yêu nhất trên đời này.”
“Vậy anh phải trò chuyện cùng tôi đủ nửa tiếng, thiếu một phút cũng không được đâu đó.”
Quan Yếm chết lặng bởi những lời âu yếm sến rện này, chỉ là trái tim vẫn đang đập dồn dập không ngừng, sợ rằng hắn ta sẽ phát hiện Thời Nguy có gì đó sai sai.
Cô cố gắng lôi kéo hắn ta, mang hết tất cả lời ngon tiếng ngọt mà cô có thể nghĩ ra để nói cho hắn ta nghe.
Thời gian dần thoăn thoắt lướt qua, Quan Yếm ngày càng sốt ruột, Thời Nguy vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn.
Cô gấp đến nỗi lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, lại vừa sợ bị phát hiện nên cô lặng lẽ lau tay vào góc áo rất nhiều lần.
Đến lần thứ năm cô lau tay thì… cuối cùng, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa trạm tàu điện ngầm ở đằng xa.
Ánh đèn ở cửa ra vào ập tới, kéo người anh thành một cái bóng mơ hồ khó mà nhìn rõ.
Nhưng trong lòng Quan Yếm chợt thả lỏng.
Đó là Thích Vọng Uyên, hơn nữa anh không phải sắp bước vào trạm tàu điện ngầm, mà là đã đi ra, trạm tàu điện ngầm không chỉ có một cửa ra vào, anh không phải là kiểu ngốc nghếch, chắc chắn anh đã đi vào cửa khác để tìm mảnh vỡ.
Hiện tại nghi thức đang được tiến hành, tất cả những “tín đồ” đều dồn về phía dưới, sự chú ý của tà thần cũng đặt trên người Quan Yếm, cho nên lẩn vào trạm tàu điện ngầm chắc hẳn rất an toàn.
Thế thì… anh xuất hiện ở đây thì nhất định đã lấy được mảnh vỡ.
Cô đang suy nghĩ tới đây, còn Thích Vọng Uyên ở phía xa đã lui về vách tường bên kia, anh ghép ba miếng mảnh vỡ lại.
Hai mảnh còn lại đang nằm trên người Quan Yếm, bên trong chiếc cặp đi học màu lam sau lưng.
Cô chớp chớp mắt: “Hình như sắp hết 30 phút rồi phải không? Anh thả tôi xuống đi, tôi ở bên cạnh chờ anh.”
Chúc Nguyệt mỉm cười, cầm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, dịu dàng đáp: “Ừm, em ngoan ngoãn chờ ta 5 phút. Sau đó… cơ thể của ta sẽ không làm em lạnh nữa. Đến lúc đó chúng kết hôn nhé, được không?”
Ở thời khắc mấu chốt nhất, diễn thì cũng phải diễn cho trót. Quan Yếm cười, vuốt v e mặt hắn ta: “Vậy anh phải tìm cho tôi một chiếc nhẫn trước đó nha.”
“Ừm, chúng ta thành giao. Tới đây, bây giờ ta sẽ thả em xuống.”
Chúc Nguyệt rất vui, hắn ta giơ tay lên, Quan Yếm giống như bị lộn ngược rồi bay vút xuống, trong chớp mắt đã đứng dưới mặt đất.
Ánh mắt của hắn ta vẫn dính lên người cô, ở phía xa cười: “Chờ ta.”
Sau đó, ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên, từ từ trở nên rõ ràng hơn.
Hắn ta phất hai tay, cơ thể đột nhiên bay về phía Thời Nguy.
Lúc Thời Nguy đang giãy giụa với biểu cảm khốn khổ và sợ hãi, Quan Yếm kéo cặp xuống, cô nhanh chóng phóng về phía cửa trạm tàu điện ngầm bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời dùng hết sức ném cái cặp qua đó!
Từ phía xa, Chúc Nguyệt nhìn thấy, biểu cảm đơ ra, sau đó hắn ta giận dữ tím mặt.
Hắn ta đột nhiên vươn tay nắm lấy, trong chốc lát, Quan Yếm cảm giác có một luồng sức mạnh khổng lồ kéo cô về phía sau.
Gần như chỉ mất hai ba giây, cô đã bị Chúc Nguyệt bắt về bên cạnh một lần nữa.
Hắn ta cũng không để ý tới cô, trong đôi mắt đen kịt không biết đã nhuốm một màu đỏ kinh khủng từ khi nào, hắn ta nhìn thẳng về phía cửa trạm tàu điện ngầm.
Cặp sách rớt xuống ở một chỗ cách Thích Vọng Uyên chưa tới hai mét, anh nhanh chóng chạy tới nhặt lên, vừa mở dây kéo đưa tay vào thì anh bị một bàn tay vô hình đ è xuống đất.
Cùng lúc đó, luồng sức mạnh khổng lồ kh ủng bố nhanh chóng bao trùm.
Quan Yếm lại cảm nhận được cái cảm giác làm người ta sợ hãi như lúc ban đầu.
Nhưng cô cố cắn đầu lưỡi, cố gắng giơ cánh tay cứng đờ lên rồi ôm chặt lấy Chúc Nguyệt.
Cô chắn tầm mắt của hắn ta, nhìn sâu vào đôi mắt hắn ta, hàm răng run run nói: “Anh đã đồng ý với tôi… Không giết cậu ta…”
“Là em gạt ta! Em vẫn luôn gạt ta!”
Chúc Nguyệt chưa từng phẫn nộ như thế bao giờ, hai đường vân quỷ dị màu đỏ từ đuôi mắt hắn ta chạy dọc xuống, trong chớp mắt che kín cả khuôn mặt, giống như cành hoa bỉ ngạn dần nở rộ dưới địa ngục.
Hắn ta một tay ôm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn cầm tù em, trừ ta ra, em sẽ không được gặp bất cứ tên đàn ông nào khác…”
Đột nhiên, hắn ta cứng đờ.
“Phụt…”
Hắn ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, bên dưới người Thích Vọng Uyên phát ra một luồng sắc vàng chói mắt.
Anh vất vả lật người qua, để lộ vật bên dưới, là một mâm tròn hoàn chỉnh.
Ánh sáng chói mắt ấy làm người ta không thể nhìn thấy hình dạng vốn có của vật ấy, chỉ cần liếc mắt nhìn thử là Quan Yếm đã nhắm mắt lại, sáng quá, giống như mặt trời vậy…
Hào quang sáng chói nhanh chóng phóng tới, men theo ánh sáng ngời ngời kia, luồng sáng màu xanh nhạt bên đây ngày càng nhạt dần.
“Các ngươi…” Chúc Nguyệt che ngực, nhìn Quan Yếm với ánh mắt không thể tin được, cơ thể hắn ta từ từ trở nên trong suốt theo luồng sáng màu xanh nhạt.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy đau đớn, nghẹn ngào thốt ra từng chữ: “Yếm Yếm, thế mà em thật sự muốn giết ta…Ta nói rồi, ta sẽ không chết… Ta sẽ nhanh chóng quay lại tìm em…”
Hắn ta còn chưa dứt lời, cả người tan theo cơn gió như cát bụi.
Nhưng tại khoảnh khắc cuối cùng này, Quan Yếm cảm giác có một luồng sức mạnh yếu ớt nâng người cô lên, rồi đặt cô xuống đất.
Một người khác đang lơ lửng giữa không trung thì không được đối xử như thế.
Thời Nguy rơi thẳng xuống dưới, “rầm” một tiếng ngã lăn hai vòng trên mặt đất.
Những tín đồ đang đi vòng tròn xung quanh cũng dừng lại.
Quan Yếm cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân của mình đã đạp vững vàng xuống đất, cô sửng sốt một hồi rồi mới giật mình, cô nhanh chóng chạy tới, nắm lấy vai anh ta rồi lay: “Thời Nguy, mau tỉnh lại đi! Anh không được chết!”
Anh ta cau mày, đau đớn ho một tiếng, từ từ mở mắt ra.
Mù mờ vài giây, anh ta mới nói: “Tôi… còn sống ư?”
Lúc này, ánh sáng chói chang kia đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Thích Vọng Uyên cất mâm tròn ấy vào cặp, nhanh chóng chạy tới, đá văng mấy tín đồ chặn đường, kéo một tay Thời Nguy, giọng nói nghiêm túc: “Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, rời khỏi chỗ này trước đã.”
Lúc này Quan Yếm vẫn chưa tỉnh hồn, trái tim nhanh chóng nảy lên, nghe vậy thì gật đầu, xông ra ngoài trước tiên.
Thích Vọng Uyên còn đứng tại chỗ đỡ Thời Nguy, nhìn bóng lưng cô đã chạy ra rất xa: “…”
Rõ ràng là sợ thật rồi.
Quan Yếm chạy một hơi thật xa, rồi dừng lại thở phì phò chờ hai người kia.
Cô ôm ngực, cảm nhận trái tim đang đập đầy sức sống của mình, vô thức cảm thấy may mắn: Còn sống, thế thì tốt rồi.
Thích Vọng Uyên nửa đỡ nửa kéo đưa Thời Nguy lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô: “Dùng cái đạo cụ người trong lòng à?”
Quan Yếm gật đầu, thuận tay chà lau cái trán bị tên kia hôn lên: “Vì cái nhà này mà tôi đây đã trả giá quá nhiều.”
Anh đè tay cô xuống: “Nhà gì cơ?”
“Không có gì…”
Xem nữa là lỡ miệng.
Quan Yếm cảm thấy phản ứng của mình giống như bị chậm nửa nhịp, dường như là bị k1ch thích bởi cường độ cao nên đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Cô hỏi: “Cái mâm tròn kia đâu?”
Thích Vọng Uyên gỡ cái cặp trên vai Thời Nguy xuống rồi đưa qua: “Hình như nó có thời gian chờ, vừa nãy tự nhiên tắt ngúm.”
Trạng thái hiện tại của Thời Nguy không ổn lắm, ánh mắt mê mang dại ra, như con người gỗ chỉ biết làm vài động tác cơ bản.
Quan Yếm mở cặp ra, bên trong là một mâm tròn hoàn chỉnh, ở giữa không có bất kỳ dấu vết ghép nối nào.
Mâm tròn ánh lên màu vàng rực rỡ, ở chính giữa có một hình vẽ hình xoắn ốc rất to, có một con chim lượn một vòng để phác họa nên đường viền.
Cô nói: “Cũng giống giống mặt trời.”
Không ai chú ý rằng, khi ánh mắt trống rỗng của Thời Nguy lướt qua mâm tròn, thì sau đó, đồng tử của anh ta đột nhiên co rụt lại.
Anh ta ho dồn dập, khụ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Quan Yếm vội vàng cất mâm tròn đưa cho Thích Vọng Uyên, ngồi xuống trước mặt Thời Nguy, kéo góc áo của anh ta lau máu đi: “Anh ổn không? Bị thương nặng lắm ư?”
Đôi mắt anh ta giật giật, cuối cùng cũng có một chút thần thái.
Một lát sau, anh ta mở miệng, nhưng giọng điệu không có bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi không sao… không sao.”
Quan Yếm muốn hỏi anh ta còn nhớ sau khi nhìn thấy ánh trăng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy trạng thái của anh ta thật sự quá kém, nói với Thích Vọng Uyên: “Chúng ta tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì thì đến lúc đó từ từ nói.”
Vừa nói xong, cô đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh khó hiểu.
Cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng xông đến, kèm theo đó là một hơi thở hết sức quen thuộc, lập tức vây lấy cơ thể cô.
Đó là… Chúc Nguyệt.
Cả người Quan Yếm chấn động, không rét mà run, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, không thấy bất cứ cái gì.
Đi đời rồi, đã qua nửa tiếng, chỉ rằng bây giờ hắn ta đã điên lên muốn giết cô rồi!
Cô lập tức đứng dậy: “Đi mau đi mau, nếu không đi tôi lạnh cóng mất!”
Ba người tìm một siêu thị có mở cửa, đi vào đóng cửa lại rồi lấy ít đồ chặn lại, biến thành một nơi đơn giản để ẩn núp.
Nhưng trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi mà Quan Yếm cảm nhận được cảm giác áp bức đến từ Chúc Nguyệt rất nhiều lần.
Mỗi lần như thế, da đầu cô đều tê dại, nhưng không lần nào phát hiện ngọn nguồn của nơi phát ra.
Trong khoảng thời gian này, Thích Vọng Uyên kể một chút về chuyện xảy ra sau khi anh bị ép nhìn ánh trăng.
Anh tiến vào một thế giới vô cùng chân thật, bên trong không có sự kiện nghịch lý kỳ quái, bầu trời cũng mãi mãi không bao giờ sáng lên, một vầng trăng tròn màu xanh, đó là sự vận hành bình thường của cả thế giới.
Không có thây khô, không có tín đồ quỷ dị, dường như tất cả đều bình thường.
Anh dùng rất nhiều cách để thoát khỏi thế giới ảo tưởng này, nhưng lại không có một chút hiệu quả nào. Sau đó nghĩ đến có khả năng nghi thức giáng lâm của tà thần có thể đang tiến hành rồi dần tiến tới suy đoán —— nếu anh chết trước thời hạn thì sẽ như thế nào?
Sau đó anh thử ngay.
Thích Vọng Uyên không sợ thứ gì, bao gồm cả cái chết.
Cho nên sau ba lần tự sát, anh thoát ra thành công.
Chỉ là lúc đó anh chỉ bị những tín đồ vây quanh, vẫn chưa tiến tới quá trình bay lên không trung như Thời Nguy trong nghi thức tà thần giáng lâm.
Sau khi anh nói xong, trạng thái của Thời Nguy cũng ổn hơn đôi chút, nhưng vẫn không có tinh thần, nước cũng là Quan Yếm đút cho anh ta uống, không hề giống với Chihuahua hung hăng như hồi trước.
Uống nước xong, Quan Yếm hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì đây? Giống như còn thiếu một manh mối quan trọng nhất vậy.”
Mâm tròn đã ghép lại thành công, hơn nữa đã chứng minh được nó thật sự là công cụ để đối phó với tà thần, nhưng… nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, đối phương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cô thở dài: “Hắn nói hắn sẽ không chết, giờ chúng ta phải làm gì để tiêu diệt hắn đây?”
Còn chưa dứt câu, một luồng hơi thở lạnh lẽo âm u đột nhiên ập đến.
Cả người Quan Yếm cứng đờ, túm chặt Thích Vọng Uyên theo bản năng: “Lại tới nữa rồi!”
Anh ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, vẫn chỉ lắc đầu.
Dường như luồng hơi thở này chỉ có cô mới cảm nhận được.
Chắc chắn cô đã bị ghi hận, có lẽ phải rút da lột gân thì mới xóa được mối hận này.
“Tôi…” Qua một lúc, Thời Nguy bỗng lên tiếng, “Cảm ơn hai người, xém tí nữa là tôi chết thật rồi.”
Quan Yếm lập tức hỏi anh ta: “Anh ổn không đấy? Anh còn nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh ta thong thả kể ra: “Tôi nhớ chứ, tôi sống trong một thế giới rất bình thường, đã tốt nghiệp đại học, còn có một công việc khá ổn. Sau đó… tôi và bạn bè đi ăn liên hoan, trên đường đột nhiên gặp một tên hề đưa cho tôi một tờ rơi. Lúc đó tôi có uống chút rượu, nên nhận luôn không thèm đọc. Đến khi tôi đọc nội dung trên tờ giấy rồi quay đầu nhìn, tên hề đã biến mất tăm…”
Anh ta nói tới đây, Quan Yếm lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay cả một người gần như vô cảm như Thích Vọng Uyên cũng không nhịn được nhíu mày.
Theo như lời anh ta nói bây giờ thì, rõ ràng chính là lời mà Thời Nguy đã từng kể cho họ nghe trong phó bản “Xã hội không tưởng”.
“Trên tờ rơi kia nói tôi sẽ chết bất ngờ, tất nhiên là tôi không tin, ném nó đi luôn.”
Thời Nguy nói một hồi thì tinh thần tốt hơn rất nhiều, cau mày nói: “Nhưng mà có chuyện bất ngờ xuất hiện thật, bởi vậy tôi quay lại lục thùng rác trước mặt mọi người, ghi tên lên tờ giấy… Sau đó, tôi bước vào nhiệm vụ thứ nhất, còn có một tấm thẻ đạo cụ, tên gì mà ảo thuật gia gì đó, có thể tạo ra ảo giác để người khác nhìn thấy chuyện không có thật.”
Anh ta dừng lại, nhìn về phía Quan Yếm: “Từ từ, tôi nhớ là lúc cô mới nhìn thấy tôi còn nói gì mà thư mời, gì mà khách quý… chẳng lẽ bây giờ tôi vẫn còn ở trong mơ à?”
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên nhìn nhau một cái, hỏi anh ta: “Vậy anh có nhớ rõ xã hội không tưởng không?”
Anh ta cau mày, lắc đầu: “Đó là cái gì? Một phó bản à? Tôi đã làm hai nhiệm vụ trong thế giới giả tưởng, đột nhiên có một ngày trời đất bắt đầu sụp đổ, mọi thứ xung quanh đều quái dị… Tất cả con người đều biến thành quái vật, mặt trời cũng biến mất, ánh trăng biến thành màu xanh, còn có một giọng nói cứ thì thầm bên tai tôi mà chẳng thấy người, tôi nhớ rồi, là giọng cô.”
Anh ta nói là Quan Yếm.
Cô gật đầu: “Chung chung là nghi thức kéo dài lâu lắm, anh bắt đầu tỉnh dậy là khi anh nghe được giọng tôi và Chúc Nguyệt nói chuyện.”
“Chắc là vậy.” Anh ta quay tới quay lui, nhăn mày: “Tôi cảm giác cái thế giới đó rất chân thật, giống y như ngoài đời.”
Quan Yếm nhìn Thích Vọng Uyên, thấy anh gật đầu, rồi nói: “Thật ra đó không chắc chắn là thế giới ảo, có thể là anh đã quên đi chuyện xảy ra trước đó rồi…”
Cô nói sơ qua về phó bản “Xã hội không tưởng”.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, cơ thể lại bị sự lạnh lẽo bao vây hai lần, tóm lại là cô cảm thấy cái thứ tà ác kia đang ở gần đây nhìn cô chằm chằm.
Sau khi nghe Quan Yếm nói xong, Thời Nguy vẫn không có ấn tượng gì.
Ngược lại, trong trí nhớ anh ta rõ ràng chính là thế giới trước mắt này. Anh ta nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi anh ta còn nhỏ đến lớn, nghĩ mãi cũng không thấy giống ảo giác giả dối.
Vì nhớ lại những chuyện đó, anh ta bắt đầu nắm kéo tóc mình, biểu cảm trở nên đau khổ dữ dội.
Thích Vọng Uyên tìm một ít đồ có thể ăn lại đây, nói: “Nhớ không ra thì thôi, chuyện này không phải dùng sức mà nghĩ ra được.”
Quan Yếm kêu anh ta thử sử dụng thẻ đạo cụ, anh ta lật bàn tay mấy lần đến nỗi muốn căng gân mà chẳng có tấm thẻ nào nhảy ra.
Vì thế tạm thời bỏ qua, ăn đã rồi nói.
Ăn được một nửa, một cơn gió lạnh quen thuộc phất qua, cuốn quanh sợi tóc Quan Yếm, tạo thành một đường cong quái dị trong không trung.
“Tôi nghĩ tới một chuyện…”
Thời Nguy ngẩng đầu nói: “Ở phố Vi Sơn cách chỗ này không xa, là nơi tôi có ấn tượng trong thế giới ảo tưởng, nhưng không nhớ rõ là vì sao.”
Quan Yếm suy nghĩ: “Chúng ta đến đấy xem thử, ngồi ở chỗ này cũng chẳng nghĩ ra cái gì.”
Bọn họ rõ ràng đã lấy được mảnh vỡ, thế mà rốt cuộc không biết nên làm gì để đối phó tên tà thần kia.
Thích Vọng Uyên lấy bản đồ ra xem: “Tôi có xe máy, năm phút là tới rồi.”
Mọi người nhanh chóng ăn hết đồ ăn, lập tức xuất phát.
Ba người, Thích Vọng Uyên phụ trách lái xe, sức khỏe của Thời Nguy không tốt nên bị kẹp ở giữa, Quan Yếm ở cuối.
Tuy rằng xe chạy rất nhanh, nhưng cô vẫn cảm thấy… Có một thứ gì đó kinh khủng luôn theo cô như hình với bóng.
Năm phút sau, phố Vi Sơn nằm ngay trước mắt.
Đây là một con phố đi bộ thường thấy.
Sau khi để xe ở giao lộ, ba người đi từ đầu đi xuống.
Thời Nguy vẫn luôn quay đầu quan sát trái phải, hy vọng có thể nhớ thêm một tí gì đó.
Khi đi được chừng 6-70m, anh ta bỗng dừng chân, chỉ về một quán ăn Trung Quốc: “Là chỗ đó! Ở đó nhất định có gì đó!”
Thích Vọng Uyên nhanh chân chạy qua đầu tiên.
Quan Yếm đỡ Thời Nguy theo sát phía sau.
Cô thấy bóng dáng Thích Vọng Uyên chạy vào cánh cửa chính tối đen như mực, rồi lập tức biến mất trong bóng tối.
Không biết vì sao, một loại dự cảm xấu nhanh chóng lan tràn.
Cô dừng chân, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thời Nguy.
Đột nhiên, ánh mắt đối phương trở nên trống rỗng, rồi lại lập tức sáng ngời, và cũng lộ ra một nụ cười mỉm quen thuộc.
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt nhanh chóng ập tới, làm người ta không kìm được bắt đầu run rẩy.
Quan Yếm kinh ngạc trừng mắt, cả người run nhè nhẹ: “Mày… là Chúc Nguyệt?”
“Vẫn chưa phải, nhưng rất nhanh là phải. Nghi thức đã hoàn thành hơn phân nửa, em cho rằng có thể đuổi ta đi dễ dàng như vậy sao?”
Hắn ta dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, ẩn ánh mắt dịu dàng kia là tín hiệu nguy hiểm cực độ: “Ta nói rồi, ta sẽ trở về tìm em… Em can đảm lắm, ngay cả ta mà em cũng dám trêu đùa. Yếm Yếm, ngoan ngoãn chờ ta đấy.”
Hắn ta còn chưa dứt lời, trước mắt Quan Yếm bỗng nhiên nhòe đi.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống cũng là lúc mọi thứ xung quanh biến đổi.
Cô híp mắt, đưa tay che ánh sáng, ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu.
Ở xung quanh gần như không có người đi đường, nhìn chung là cả ngày cũng chỉ có mười người.
Quan Yếm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời xán lạn kia.
Ngay từ lúc luồng khí lạnh vờn quanh người cô, thật ra cô không tin Thời Nguy hoàn toàn.
Nhưng khi đối phương nhắc tới hai phó bản và thư mời trước đó thì một chút nghi ngờ kia liền tan thành mây khói.
Suy cho cùng thì tên tà thần này là BOSS của phó bản, thì làm sao hắn ta biết được chuyện của Thời Nguy trong hiện thực được?
Bây giờ nghĩ lại thì… Thời Nguy đúng thật vẫn là chính anh ta, chỉ là đôi khi sẽ bị khống chế một lúc.
Trong lòng Quan Yếm nặng trĩu, chắc chắn bây giờ Chúc Nguyệt đang tiếp tục tiến hành nghi thức.
Phải nhanh chóng thoát khỏi cái thế giới ảo ảnh này chó chết này ra ngoài ngay.
Cô suy nghĩ một lúc, trước tiên lấy điện thoại ra xem ngày tháng: Lại là trở về quá khứ, chiều ngày 7 tháng 5.
Cô còn nhớ rõ, sau ngày này, bóng đêm sẽ vĩnh viễn bao phủ thế giới này.
Từ từ… Nói không chừng…
Cô vừa nghĩ tới đó, rồi chạy ngay đến giao lộ đợi một hồi, cuối cùng cũng bắt được một chiếc xe: “Đi tới đường Hoa Phong.”
Đó là ngày đầu tiên cô bước vào tiệm net tại nơi này.
Hết chương 46