• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời này vừa dứt, hai người đều ngây ra.

Tạ Trường Tịch có chút ngoài ý muốn.

Chàng cũng không rõ, vì sao trong nhảy mắt nói ra câu này, trong đầu chàng lại hiện ra cảnh băng tuyết, chàng nắm chặt một cánh hoa đào.

Trong cảnh kia, chàng rất đau, hẳn là do thiên lôi đánh vào trên người.

Chàng làm cái gì mà phải chịu thiên kiếp này?
Hơn nữa...!Vì sao chàng lại buột miệng thốt ra tên của tỷ tỷ?
Cho dù nàng tên Tạ Vãn Vãn, vậy chàng cũng phải gọi tỷ tỷ chứ không phải tên.

Chính chàng có chút mờ mịt, Hoa Hướng Vãn cũng sửng sốt.

Nàng chưa từng nghe Tạ Trường Tịch nói lời này.

Năm đó nàng liên tục hỏi chàng, chàng đều chưa từng trả lời, chỉ biết liên tục nói “Xin lỗi” với nàng.

Xin lỗi, chàng không trả lời được, không thể đáp lại.

Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, Tạ Trường Tịch xếp hạng nàng ở sau Tiểu Bạch.

Lời thích trong miệng chàng có lẽ chỉ là thích như thích Tiểu Bạch thôi.

Nàng cười rộ lên: “Ta mới chọc đệ tức giận.

Đệ còn thích ta?”
Tạ Trường Tịch nghe nàng nói vậy liền nghiêm túc suy tư một lát, sau đó gật gật đầu: “Ngươi rất tốt.

Ta rất thích ngươi.”
Đời này có lẽ chàng chưa từng thẳng thắn như vậy, Hoa Hướng Vãn cảm thấy buồn cười.

Nàng nhìn người như tờ giấy trắng, vẫy vẫy tay với chàng: “Vậy đệ lại đây.

Đêm nay chúng ta đi học cái gì là thích.”
Tạ Trường Tịch mờ mịt đi đến trước mặt nàng.

Hoa Hướng Vãn nhét Tiểu Bạch vào trong nguc chàng, Tạ Trường Tịch cảm nhận hổ trắng nhỏ lông xù xù trong lòng, trong mắt thiếu niên mang theo vài phần dịu dàng và vui vẻ khắc chế.

Chàng thật cẩn thận giơ Tiểu Bạch lên, nhìn vẻ mặt đối phương như gặp phải đại địch.

Chàng mím môi, khóe miệng hơi cong lên một độ cong rất nhỏ.

Hoa Hướng Vãn nhìn chàng, không biết vì sao nàng lại không nhịn được duỗi tay khoác tay chàng.

Tạ Trường Tịch sửng sốt, nhìn Hoa Hướng Vãn đứng ở bên cạnh chàng.

Nàng ngửa đầu nhìn chàng: “Thích ta khoác tay đệ không?”
Tạ Trường Tịch bỗng cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Chàng theo bản năng muốn phủ nhận, lại nghĩ đến lời Hoa Hướng Vãn nói trước đó.

Chàng kiềm chế những ngượng ngùng run rẩy trong lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hoa Hướng Vãn nhướng mày: “Không nói à?”
“Thích.”
Tạ Trường Tịch nhỏ giọng mở miệng.

Hoa Hướng Vãn vui vẻ, kéo chàng tiến lên: “Vậy đi, chúng ta đi dạo.

Xem đệ còn thích cái gì.”
“Tần Mẫn Sinh...”
Tạ Trường Tịch không nhịn được quay đầu lại.

Hoa Hướng Vãn xua xua tay: “Ta để người giấy theo dõi rồi.

Nếu có dị đ0ng gì, chúng ta lập tức đi qua.”
Nói xong, nàng kéo chàng chui vào trong đám người.

Nàng đột nhiên cảm thấy trong tranh khá tốt, Tạ Trường Tịch không nhớ rõ gì cả, tương lai cũng sẽ không nhớ.

Nàng chỉ là Vãn Thu, muốn làm gì cũng được.

Nàng kéo Tạ Trường Tịch đi dạo chợ, liên tục hỏi chàng thích cái gì.

Chàng nỗ lực trả lời, trong quá trình này, chàng chậm rãi bắt đầu ngộ ra, rốt cuộc cái gì là thích.

Chàng không biết cuộc sống trước kia của mình thế nào, nhưng chàng lại biết rất rõ, thích, phẫn nộ, chán ghét, vui vẻ...!
Những thứ này với chàng mà nói luôn có chút mơ hồ như vậy.

Chàng như đã hiểu lại nhưng như không xác định được.

Chàng giống một đứa nhỏ, đi theo Hoa Hướng Vãn học những ngôn ngữ này.

Không có người nào trời sinh đã biết nói, trời sinh có thể hiểu tất cả tình cảm lộn xộn một cách rành mạch, rất nhiều người phải ở trong cuộc đời dài đằng đẵng cảm nhận rất lâu, sau đó lần lượt thử sử dụng những từ ngữ trừu tượng để biểu đạt cảm xúc này, cuối cùng mới tìm ra từ ngữ phù hợp.

Giống như sạch sẽ và trong sáng, tất cả mọi người đều nhận thức hai từ này, nhưng chỉ có thử qua rồi mới có thể biết được ngữ cảnh và ngữ cảm hoàn toàn khác nhau phía sau hai từ này.

Lại như thích và yêu, hoặc là thích với tỷ tỷ và thích với Vãn Vãn, cụ thể lại có những bất đồng vi diệu.

Chàng nhìn nữ tử vui vẻ lôi kéo chàng ăn thử đồ ăn vặt, chọn đồ chơi khắp nơi.

Nhìn ngọn đèn dừng ở trên mặt nàng, ánh sáng lấp láng chiếu rọi ra đủ loại dáng vẻ khác nhau của nàng.

Trên người nàng có một loại dung hợp khí chất của thiếu nữ và nữ tử trưởng thành kỳ lạ, trầm tĩnh nhưng vẫn mang theo sức sống vô hạn.

Chàng không nhịn được đặt ánh mắt ở trên người nàng, cẩn thận quan sát mỗi một chi tiết của nàng.

Từ trên người nàng học tập tất cả những thứ chàng dường như nên sớm có nhưng lại chậm chạp chưa học được.

Hai người đi dạo đến hơn nửa đêm, số lần Tạ Trường Tịch nói thích nhiều hơn tổng số lần chàng nói cả đời này rất nhiều.

Trong nguc chàng ôm hổ nhỏ trắng, trên người treo một đống lớn đồ vật, đến đỉnh đầu cũng không được tha, ở trên tóc treo một hộp điểm tâm.

Hoa Hướng Vãn cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ cái bụng phồng lên của mình, đang định quay đầu lại thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nàng lôi kéo Tạ Trường Tịch đi về một hướng khác: “Đi!”
Tạ Trường Tịch bị nàng túm chạy ra ngoài thành.

Hoa Hướng Vãn giơ tay triệu hồi bắt lấy thân kiếm của Tạ Trường Tịch nhảy lên rồi ngự kiếm đuổi theo.

Tạ Trường Tịch biết là có biến, vội thu đồ vào trong túi Càn Khôn, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tần Mẫn Sinh ra khỏi thành.”
Hoa Hướng Vãn ăn viên kẹo hồ lô cuối cùng, tiện tay ném xiên tre đi.

Tạ Trường Tịch giơ tay bắt lấy xiên tre nàng đã ném, yên lặng thu lại.

Hoa Hướng Vãn kỳ quái quay đầu lại: “Đệ làm gì vậy?”
“Rơi xuống có thể đập vào người ta.”
Tạ Trường Tịch nói rất nghiêm túc: “Phàm nhân không thể so với tu sĩ, bị đập phải có lẽ sẽ ch3t.”
Hoa Hướng Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua rừng rậm phía dưới, cảm thấy khả năng đập vào người không lớn lắm.

Nhưng nghĩ đến đây cũng là chỗ tinh tế của chàng nên nàng gật đầu nói: “Ồ! Vậy về sau ta sẽ không ném loạn đồ nữa.”
“Ngươi ném đi.” Tạ Trường Tịch vững vàng nói.

“Ta ở phía sau nhặt.

Ngươi vui vẻ là được.”
Hoa Hướng Vãn: “...”
Bỗng nhiên cảm thấy nàng thật không có đạo đức.

Hai người một đường đuổi theo Tần Mẫn Sinh đi về phía trước.

Bay lúc lâu thì nhìn thấy một ngọn núi cao.

Trước núi cao có tiếng đánh nhau, Hoa Hướng Vãn từ xa xa đã nhìn thấy Hồ Miên.

Một mình Hồ Miên dây dưa với mấy tu sĩ.


Tạ Trường Tịch đang muốn ra tay, đã bị Hoa Hướng Vãn kéo vào chỗ tối, hất cằm về phía Tần Mẫn Sinh, nhắc nhở chàng: “Tần Mẫn Sinh ở đây.

Đệ đừng ra tay.”
Tạ Trường Tịch có chút không hiểu.

Quả nhiên Tần Mẫn Sinh đúng như Hoa Hướng Vãn dự đoán.

Hắn ta rút trường kiếm gia nhập cuộc chiến, phối hợp viễn công cận chiến với Hồ Miên.

Không bao lâu đã giết sạch những tu sĩ đó.

Chờ xử lý xong đám tu sĩ, Hồ Miên mới quay đầu lại nhìn về phía Tần Mẫn Sinh, ánh mắt hơi sáng lên: “Tần Mẫn Sinh?”
“Ừm.”
Tần Mẫn Sinh tra kiếm vào trong nhỏ, giọng cực nhạt.

Hắn ta chần chờ một lát rồi chủ đ0ng mở miệng: “Lại gặp mặt.”
“Đúng vậy.

Có duyên nha.”
Hồ Miên cười nhìn thoáng qua sơn đ0ng: “Ngươi cũng là tới bí cảnh Cổ Kiếm?”
“Đúng vậy.”
Tần Mẫn Sinh gật gật đầu, đứng bất đ0ng.

Hồ Miên đánh giá hắn ta một vòng, không khỏi tìm lên phía trên.

Tần Mẫn Sinh ở chỗ này, Vãn Thu và “đệ đệ” kia của nàng hẳn cũng ở đây...!
Thấy vẻ mặt Hồ Miên, Hoa Hướng Vãn biết ngay nàng ấy đang tìm người, cũng không trốn tránh.

Nàng đưa Tạ Trường Tịch ra ngoài, vui vẻ gọi: “Sư tỷ!”
Hồ Miên và Tần Mẫn Sinh cùng quay đầu nhìn, thấy Hoa Hướng Vãn vui vẻ chạy tới: “Sư tỷ! Ta tìm được tỷ rồi.

Ta mang theo Trường Tịch lại đây.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn duỗi tay ôm lấy Hồ Miên, làm nũng: “Lần này ta không đến trễ.

Chúng ta cùng nhau...”
Nàng chưa nói hết, dường như ý thức được nơi này còn có một người sống sờ sờ.

Nàng quay đầu, nhìn về phía Tần Mẫn Sinh ở bên cạnh, mặt lộ ra kinh ngạc: “Tần Đạo quân?!”
Sắc mặt Tần Mẫn Sinh rất hờ hững, chỉ gật gật đầu với nàng.

Hoa Hướng Vãn kích đ0ng: “Hóa ra là Tần Đạo quân, lần trước nhận được cứu giúp, vô cùng cảm kích, ngài cũng đến mật cảnh à?”
Tần Mẫn Sinh gật gật đầu.

Hoa Hướng Vãn lập tức nói: “Vậy không bằng bốn người chúng ta cùng đi, coi như có thể phối hợp với nhau?”
Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày.

Tần Mẫn Sinh chần chờ một lát dường như cũng đang do dự.

Chỉ có Hồ Miên, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, âm thầm giơ ngón tay cái.

Sư muội làm tốt lắm!
Hoa Hướng Vãn lộ ra ánh mắt kiêu ngạo, sau đó thêm củi thêm lửa: “Chẳng lẽ Tần Đạo quân ghét bỏ chúng ta kéo chân sau?”
“Không có.”
Tần Mẫn Sinh nghe vậy, cuối cùng gật đầu nói: “Cùng nhau đi thôi.”
Ba bên ôm tâm tư riêng, xem như đã quyết định xong.

Hồ Miên dẫn đầu tiến lên, giơ tay đặt lên cửa đá sơn đ0ng, nhịn cười nói: “Vậy đi thôi.”
Cửa đá ầm ầm mở ra, Hồ Miên quay đầu nhìn về phía Tần Mẫn Sinh, giơ tay nói: “Mời.”
Tần Mẫn Sinh gật gật đầu, đi đầu vào.

Hồ Miên ra hiệu cho Hoa Hướng Vãn “Tránh xa một chút”, xoay người đuổi kịp Tần Mẫn Sinh.

Hoa Hướng Vãn hiểu chuyện.

Sau khi đứng tại chỗ trong chốc lát, mới cùng Tạ Trường Tịch đi vào.

Hai đôi một trước một sau cách thật sự xa, Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, Tạ Trường Tịch cũng yên lặng đến như không tồn tại, chỉ nghe phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô của Hồ Miên: “Á, Tần Đạo quân, đây là cái gì? Thật đáng sợ.”
“Tần Đạo quân! Ta sợ tối, ta có thể kéo tay áo ngươi không?”
“A! Tần Đạo quân, thật xin lỗi.

Ta không cố ý! Ta chỉ quá sợ hãi...”
Tạ Trường Tịch nghe Hồ Miên hô to gọi nhỏ, không nhịn được nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn đầy hưng phấn ở bên cạnh.

Chàng đang muốn nói gì đó, lại thấy Hoa Hướng Vãn hụt chân, cả người rơi thẳng xuống! Tạ Trường Tịch lập tức trợn to mắt, bắt lấy tay nàng, kinh hãi gọi: “Tỷ!”
Nhưng mà dưới chân Hoa Hướng Vãn truyền đến một lực hút lớn, chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã bị kéo xuống.

Hồ Miên nghe được âm thanh, cùng Tần Mẫn Sinh đuổi về.

Lúc này đường đi đã rỗng tuếch, Hồ Miên ngẩn người, Tần Mẫn Sinh ở bên nhíu mày.

Hắn ta chần chờ một lát sau đó an ủi: “Bí cảnh Cổ Kiếm không phải là hung cảnh...”
“Ta biết.” Hồ Miên quay đầu, nhìn về phía Tần Mẫn Sinh ở bên: “Nhiều lắm chỉ vây bọn họ lại bắt học kiếm.

Không có việc gì, chúng ta đi tiếp.”
Nói xong, Hồ Miên âm thầm dùng truyền âm của Hợp Hoan Cung gọi Hoa Hướng Vãn: “Vãn Thu? Muội không sao chứ?”
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng nhau rơi xuống.

Trong nháy mắt chạm đất, Tạ Trường Tịch lót ở dưới thân nàng, sau đó nàng nghe thấy được tiếng của Hồ Miên.

Nàng bò dậy, quay đầu nhìn quanh một vòng.

Nơi này là một căn phòng xung quanh kín mít, không có bất kỳ đường ra nào.

Trên phòng đá đều là kiếm chiêu, trên mặt đất có một cái pháp trận âm dương Thái Cực, hai thanh kiếm đang đặt trên bàn ở phía trước.

Trừ cái này và một ngọn đèn dầu ra thì không còn gì nữa.

Bí cảnh Cổ Kiếm ẩn giấu rất nhiều kiếm phổ, không tính là hung cảnh.

Sau khi tiến vào sẽ bị cưỡng chế học tập kiếm thuật trong mật cảnh, học không được thì không được ra.

Nàng nhìn một vòng, hẳn là mình bị kiếm phổ nào đó lựa chọn kéo vào mật thất học tập.

Thật ra nàng không lo lắng lắm, vội trả lời: “Ta bị kéo vào học tập.

Tỷ không cần quan tâm ta đâu, phát triển tình cảm của tỷ cho tốt đi.”
“Được rồi.”
Nghe Hoa Hướng Vãn nói như vậy, Hồ Miên yên lòng.

Phát hiện vẻ mặt Hồ Miên biến hóa, Tần Mẫn Sinh nhìn qua: “Bọn họ không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Hồ Miên cười nói: “Nhưng mà chúng ta không thể tách ra.

Ta dốt đặc cán mai Kiếm thuật, nhỡ đâu rơi vào mật thất nào đó sợ là cả đời không ra được.”
Nói xong, Hồ Miên khoác tay Tần Mẫn Sinh: “Tần Đạo quân, ngài cũng không thể vứt bỏ ta...”
Sắc mặt Tần Mẫn Sinh không đ0ng, hắn ta bị nữ tử kéo theo bản năng muốn rút tay ra.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã quyết định, hắn ta dừng lại, cụp mi nhìn xuống mặt đất, để mặc Hồ Miên đến gần.

Hai người đi vào sâu trong mật cảnh.

Hoa Hướng Vãn dứt khoát đánh giá kiếm chiêu trong mật thất.

Tạ Trường Tịch cũng đưa mắt nhìn kiếm chiêu, nghe Hoa Hướng Vãn nói: “Bí cảnh Cổ Kiếm này là một vị Kiếm tiên thượng cổ được tôn trọng nhất Tây Cảnh để lại.

Bản thân đệ tu kiếm, xem cho kỹ đối với đệ có chỗ lợi.”
“Không phải người cũng tu kiếm à?”
Tạ Trường Tịch thấy lạ.

Hoa Hướng Vãn sửng sốt, lúc này mới nhớ ra.

Đây là hai trăm năm trước, khi đó...!
Nàng còn tu kiếm.

Nàng hơi khựng lại, trực giác của Tạ Trường Tịch cảm giác được cảm xúc của nàng thay đổi, tự biết nói lỡ.

Chàng ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Vì sao không ngăn cản Tần Mẫn Sinh?”
“Hử?”
Hoa Hướng Vãn quay đầu lại, Tạ Trường Tịch đưa ra nghi hoặc chàng nín nhịn đã lâu: “Ngươi biết vì sao hắn ta đến gần Hồ Miên sư tỷ.”

“Ta biết.”
Hoa Hướng Vãn cười trả lời.

Tạ Trường Tịch nhíu mày: “Vậy ngươi không nói cho nàng?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Nàng hơi ngẫm nghĩ rồi cười khẽ: “Chuyện này nói ra phức tạp.

Chờ đến lúc đệ khôi phục ký ức, ta sẽ nói cho đệ.

Dù sao, đệ nghe ta.

Ta làm cái gì, đệ làm cái đó là được.”
Tạ Trường Tịch không rõ.

Hoa Hướng Vãn nhấn mạnh: “Không được can thiệp vào chuyện của Hồ Miên và Tần Mẫn Sinh.

Đây là thiên mệnh của bọn họ.”
Nghe được hai chữ “Thiên mệnh”, Tạ Trường Tịch biết đây không phải chuyện chàng nên can thiệp.

Có vài tu sĩ thờ phụng thiên mệnh không thể sửa đổi.

Chàng không biết “Tạ Vãn Vãn” muốn làm gì nhưng rốt cuộc Hồ Miên là sư tỷ nàng, không có quá nhiều quan hệ với chàng.

Chàng quay đầu nhìn về phía kiếm phổ trên tường.

Kiếm phổ đều là hai người.

Sau khi xem một lát, giọng Hoa Hướng Vãn vang lên: “Là "Xuân Triền" trong Uyên Ương Kiếm.”
Tạ Trường Tịch xem qua, nghi hoặc dò hỏi: “Xuân Triền?”
“Một đôi đạo lữ đã từng nổi tiếng Tây Cảnh, từ nhỏ cùng nhau tu hành, tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp dùng cho hai người đạo lữ, tên là "Xuân Triền".

Kiếm pháp lấy tên ngày xuân, vạn vật sức sống bừng bừng, kết bạn sinh sôi quấn lấy nhau.

Sau đó hai vị tiền bối đắc đạo phi thăng, kiếm phổ Xuân Triền này cũng có rất ít hậu nhân tu tập.”
Hoa Hướng Vãn giải thích, xem như hiểu được: “Không biết kiếm phổ này mắt bị mù thế nào, không chọn sư tỷ lại chọn chúng ta tiến vào.

Không học được thì không ra được.” Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Tạ Trường Tịch: “Đệ muốn học cùng ta không?”
Tạ Trường Tịch hơi chần chờ, kiếm pháp song tu từ trước đến nay đều là giữa đạo lữ với nhau.

Chàng và người trước mắt dựa theo cách nàng nói là tỷ đệ.

Nếu đúng như vậy, tu kiếm pháp này...!
Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày.

Chàng theo bản năng muốn tìm cách khác, nhưng một ý niệm lại chợt hiện lên.

Chàng không thể tu kiếm pháp này với nàng, đạo lữ thì có thể.

Vì sao?
Vậy ngày sau, nàng sẽ có đạo lữ.

Nàng sẽ bỏ chàng, đồng tu kiếm pháp với người khác ư?
Trong nháy máy ý nghĩ này hiện lên, trong lòng chàng bỗng có chút bực bội.

Chàng cảm thấy không nên là như thế! Hoa Hướng Vãn thấy chàng im lặng không nói, tò mò lên tiếng: “Tạ Trường Tịch?”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch cụp mi, trả lời: “Ta nguyện cùng tu kiếm pháp này với tỷ tỷ.”
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, giơ tay chỉ về trận Thái Cực Đồ trên mặt đất: “Vậy đệ nhớ kỹ kiếm chiêu đi.

Trận pháp này hẳn là đường ra ngoài, bên trong là ảo cảnh rèn luyện, chờ một lát chúng ta cùng nhau đi vào.”
“Được.”
Tạ Trường Tịch nói xong thì đưa mắt lên trên tường.

Hai người cùng nhau nhìn kỹ kiếm pháp trên tường.

Bọn họ vốn là hai thiên tài đứng đầu, rất nhanh đã ghi tạc kiếm chiêu vào trong lòng.

Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch: “Đệ nhớ kỹ chưa?”
Tạ Trường Tịch gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn đi đến bên cạnh, lấy trường kiếm màu trắng trên bàn.

Tạ Trường Tịch đi theo phía sau nàng, lấy trường kiếm màu đen còn lại.

Tiếp đó hai người đi vào giữa trận Thái Cực Đồ, ngồi xuống theo hai cực một âm một dương.

Ngay khi nhắm mắt, Thái Cực Đồ sáng lên, sau đó quanh người thành một mảng tối đen.

Một lát sau, hai người cảm giác gió tuyết thổi tới.

Hoa Hướng Vãn mở to mắt, thấy quanh người là tuyết mênh mang.

nàng nhìn lướt qua quanh mình, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng gào rống.

Một con thú lớn màu trắng đột nhiên nhào tới, Tạ Trường Tịch giơ tay đẩy nàng ra, vội la lên: “Cẩn thận!”
Nói xong, Tạ Trường Tịch để kiếm ở trên răng con thú lớn.

Lúc này một con mãnh thú khác hình thể nhỏ bé vọt lại.

Hoa Hướng Vãn chém ra một kiếm.

Nàng quay đầu lại nhìn Tạ Trường Tịch, nhắc nhở: “Dùng bộ kiếm chiêu mới học kia.”
Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch lập tức phản ứng, chuyển kiếm pháp của mình thành Xuân Triền vừa học được.

Xuân Triền là kiếm cho hai người.

Hai người phối hợp chém qua, kiếm Xuân Triền như tử địch của đám mãnh thú này.

Các loại kiếm pháp khác đều không có tác dụng quá lớn với bọn nó, nhưng Xuân Triền lại có thể đánh bọn nó đến bất phân thắng bại.

Những mãnh thú đó như đang cố tình dẫn đường, không chỉ dẫn bọn họ làm ra tư thế xuất kiếm càng chuẩn mà một khi đâm trúng, lập tức hóa thành một bãi mây tím, rơi trên mặt đất.

Loại thú tuyết màu trắng này càng ngày càng nhiều, Hoa Hướng Vãn nhìn lướt qua kéo Tạ Trường Tịch: “Đi! Đi về phía trước.”
Nói xong, hai người một đường chạy về phía trước.

Đám thú tuyết này theo sát không bỏ, càng đuổi càng nhiều ở phía sau bọn họ.

Bọn họ vừa đánh vừa trốn.

Tạ Trường Tịch không kìm được nói: “Nếu ch3t ở chỗ này, là ch3t thật à?”
“Vô nghĩa!”
Hoa Hướng Vãn lườm chàng một cái: “Không phải hung cảnh thì đệ cho rằng không có hung hiểm à?”
Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày.

Hai người bọn họ phối hợp kiếm pháp không thông thuận lắm, mà đám thú tuyết này càng ngày càng nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, thể lực của bọn họ sớm hay muộn sẽ không chống đỡ được.

Nhưng hiện nay lại không có biện pháp khác, chỉ có thể đi loạn phía trước, không ngừng vung kiếm.

Hai người ở trên nền tuyết một đường chạy trốn.

Chờ đến đêm khuya, thể lực của Tạ Trường Tịch bắt đầu có chút không chịu đựng nổi.

Trên người chàng vốn bị thương, một đường chạy trốn, loại cường độ này, thật sự có chút miễn cưỡng với chàng.

Nhưng chàng vẫn luôn không nói gì, kiên trì đi theo phía sau Hoa Hướng Vãn, không nói lời nào.

Hoa Hướng Vãn vốn là Hóa Thần Kỳ, chỉ ngụy trang thành Kim Đan, nhưng bị đuổi theo một đêm, cũng hơi mỏi mệt.


Nàng cảnh giác nhìn đàn thú không giảm chút nào quanh người, dùng thần thức không ngừng quét về bốn phía.

Toàn bộ băng nguyên nơi nơi đều là loại thú tuyết này, phía trước chỉ có một chỗ...!
Chỗ kia không hề có gì cả, dường như còn có một cái sơn đ0ng.

Đám thú tuyết này căn bản không dám đi qua.

Tuy không biết nơi đó có cái gì, nhưng so với việc dây dưa cùng mấy thứ này, nàng vẫn muốn đi xem một cái, xem có thể nghỉ ngơi một chút hay không.

Nàng liếc Tạ Trường Tịch một cái, thấy sắc mặt chàng không tốt lắm.

Nàng cầm lấy tay chàng, cùng chàng chém trái chém phải, cổ vũ: “Cố kiên trì một chút.”
“Ta không ngại, không cần phải quan tâm ta.”
Chàng sẽ không kéo chân sau người khác, cho dù là lúc nào cũng không.

Hoa Hướng Vãn biết tính chàng nên không quản nhiều, chỉ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, chạy về phía vùng đất kia.

Mắt thấy cách băng nguyên càng ngày càng gần, Hoa Hướng Vãn kích đ0ng.

Nàng túm lấy Tạ Trường Tịch, chém một kiếm mở đường, kích đ0ng thả người nhảy lên: “Đi!”
Nhưng cũng chính trong giây phút này, một con mẫu thú ở bên cạnh đột nhiên nhào ra.

Tạ Trường Tịch vội vàng tiến lên, đẩy Hoa Hướng Vãn về phía trước.

Hai người đồng loạt lăn vào đất tuyết.

Hoa Hướng Vãn vừa rơi xuống đất, lập tức xoay người lên, bảo vệ Tạ Trường Tịch.

Nàng nâng kiếm che ngang ở trước người, đối diện với đàn thú cách đó không xa.

Nhưng đàn thú này chỉ vây quanh ở cách đó không xa rít gào, lại không dám tiến lên một bước.

Hoa Hướng Vãn quan sát một lát, thấy bọn nó thật sự không dám đi về phía trước thì vội nâng Tạ Trường Tịch dậy, đi về phía sơn đ0ng mắt thường cũng có thể nhìn thấy kia.

Trên lưng Tạ Trường Tịch bị cào ra một vết máu, dựa vào Hoa Hướng Vãn, th0 dốc nói: “Tỷ, nơi này chắc chắn có thứ gì đó.”
“Giết một con lớn còn hơn bị đám kiến nhỏ bu vào.”
Hoa Hướng Vãn bị đám thú tuyết đuổi theo đến bực bội.

Nàng đỡ Tạ Trường Tịch đi vào bên trong.

Mới đi vài bước, bọn họ đã cảm thấy quanh người có tiếng hít thở.

Hoa Hướng Vãn dừng bước chân.

Lúc này hai người bọn họ mới phát hiện, dưới chân mơ hồ có gì đó đang rung đ0ng.

Loại rung đ0ng này rất có quy luật, hình như là hô hấp chậm.

Ý thức được điểm này, Hoa Hướng Vãn cầm tay Tạ Trường Tịch muốn lui ra.

Nhưng một mùi tanh hôi đột nhiên đánh úp lại từ phía sau bọn họ.

Tạ Trường Tịch vung kiếm đón đỡ, Hoa Hướng Vãn tránh sang bên cạnh.

Hai người lập tức thấy trên đất tuyết bỗng nhiên xuất hiện một con thú tuyết to như ngọn núi nhỏ!
Con thú tuyết này miệng phun mây tím, Tạ Trường Tịch đối mặt với nó, lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn.

Chàng vội nín thở, lùi về phía sau.

Nhưng mà con thú tuyết này đ0ng tác cực nhanh, trong nháy mắt Tạ Trường Tịch lui lại, nó đã nhào lên cắn vào đùi chàng.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, Tạ Trường Tịch cực kỳ bình tĩnh, nghe tiếng gió chuyển đ0ng quanh người, hung hăng chém một kiếm về phía thú tuyết!
Chính vào khoảnh khắc này, Hoa Hướng Vãn xoay người từ chỗ cao đột nhiên nhảy xuống, mang theo linh lực bàng bạc của Hóa Thần Kỳ, đâm thẳng vào giữa đầu của thú lớn!
Lực chú ý của con thú tuyết vốn ở trên người Tạ Trường Tịch, chờ đến khi ý thức được phía sau có người thì đã hoàn toàn không kịp.

Mũi kiếm xuyên thẳng vào, nó k3u rên thành tiếng.

Tạ Trường Tịch bị nó hất ra, nện thật mạnh ở mặt đất, phát ra một tiếng k3u rên.

Hoa Hướng Vãn từ đầu nó đi xuống, mổ người nó ra.

Nàng đưa tay tìm thẳng vào nội đan của nó rồi kéo mạnh ra.

Sau đó nàng đạp lên máu thịt của nó đi về phía Tạ Trường Tịch rơi xuống.

Nàng bóp nát nội đan, vọt tới trước mặt Tạ Trường Tịch, kéo chàng lên.

Sắc mặt chàng đã tái xanh, Hoa Hướng Vãn nắm cằm, buộc chàng há miệng, trực tiếp nhét hết nội đan vào trong miệng chàng.

Nội đan vào người, màu xanh trên mặt Tạ Trường Tịch rút xuống.

Lúc này Hoa Hướng Vãn mới yên tâm, nâng chàng từ dưới đất dậy.

Chàng đã có chút mơ hồ.

Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng chàng ở trên lưng, từng bước một đi vào trong sơn đ0ng.

Từ lúc gặp lại sau hai trăm năm tới nay, đúng là chưa từng thấy dáng vẻ chật vật như vậy của chàng.

Nhưng năm đó hai người ở Vân Lai, thật ra nàng lại thường xuyên nhìn thấy.

Hoa Hướng Vãn không kìm được quay đầu liếc chàng một cái, ánh mắt cũng mềm ấm hơn một chút.

Tạ Trường Tịch bị nàng cõng đi về phía trước, cảm giác độ ấm của nàng truyền đến.

Chàng dựa vào nàng, bỗng có loại cảm giác quen thuộc.

Trước mắt chàng tối đen, thần trí mơ mơ màng màng.

Nhưng dựa vào người này, chàng lại cảm thấy có loại an tâm như có ch3t ở chỗ này cũng được.

Chàng nhẹ giọng gọi nàng: “Vãn Vãn.”
“Gọi Vãn Vãn cái gì.” Hoa Hướng Vãn nghe giọng chàng hàm hồ, biết chàng đau đến váng đầu rồi: “Gọi tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ...”
Tạ Trường Tịch nhỏ gọi gọi theo nàng.

Hoa Hướng Vãn nghe giọng chàng suy yếu, biết chàng muốn hỏi cái gì, không chút để ý trả lời chàng: “Ta không sao.

Đệ ngoan ngoan nghỉ ngơi, ta mang đệ đi tĩnh dưỡng.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.

Chàng chỉ dùng tất cả sức lực mình có, nỗ lực ôm cổ nàng, muốn ôm nàng thật chặt, không muốn tách khỏi nàng.

Chàng biết xung quanh rất lạnh, biết bên cạnh đều là máu.

Nhưng người này quá ấm áp, chàng ôm lấy nàng, bỗng sinh ra một loại suy nghĩ.

Muốn cứ như vậy, ở bên người nàng, cả đời.

Chàng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra ý nghĩ như vậy, chỉ mơ hồ cảm thấy người này hình như đã khắc sâu trong máu thịt của chàng, không thể tách rời khỏi chàng.

Hoa Hướng Vãn cõng chàng vào sơn đ0ng, dùng thần thức dò xét một vòng.

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, nàng đặt một kết giới ở cửa sơn đ0ng, tiếp đó lấy một đống đồ dùng hằng ngày từ trong túi Càn Khôn của Tạ Trường Tịch, nhóm lửa rồi dịch chàng đến bên đống lửa.

Thú tuyết kia có độc.

Tuy chàng đã ăn yêu đan của thú tuyết, nhưng cũng cần một thời gian tĩnh dưỡng.

Nàng băng bó vết thương cho chàng, rốt cuộc đã cảm thấy có chút mỏi mệt.

Nàng đang muốn sang một bên nghỉ ngơi thì Tạ Trường Tịch lại bắt lấy tay nàng.

Nàng không biết chàng ngủ hay tỉnh, không khỏi gọi một tiếng: “Tạ Trường Tịch?”
“Đừng đi...” Tạ Trường Tịch nắm chặt tay nàng, nhíu chặt mày: “Đừng đi.”
Hoa Hướng Vãn thấy chàng hoảng loạn, chần chờ một lát.

Cuối cùng nàng vẫn ở lại, dù sao là chàng nói đừng đi.

Sáng mai chàng tỉnh, cũng không phải nàng chiếm hời.

Nàng nằm ở bên cạnh chàng, nghiêng đầu ngắm ngũ quan tuấn tú của chàng, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng náo loạn.

Ngủ đi.

Ta không đi.”
Nói, nàng duỗi tay ôm người vào trong nguc: “Ta ở bên đệ.”
Cảm nhận được độ ấm của nàng, chàng từ từ bình tĩnh.

Hai người nghe gió tuyết, nhắm mắt đi vào giấc mộng.

Trong mộng là từng mảng băng tuyết, Tạ Trường Tịch thấy mình cầm kiếm, mờ mịt đi trong tuyết.

Trong lòng chàng trống trơn, như bị người ta móc mất tim.

Chàng đang tìm gì đó, cứ mãi đi về phía trước.

Vô số tà ma dị thú nhào lên, chàng ở trong mộng vung kiếm chém giết.

Thật lạnh.


Chàng run run đi về phía trước.

Chàng cảm giác như đây là một con đường dài không có giới hạn, thậm chí không phải đường cùng.

Nếu là đường cùng, chàng còn có ngày đi đến điểm cuối cùng.

Nhưng luyện ngục dài vô biên vô hạn này thì vĩnh viễn không có nơi ấy.

Chàng có chút không đi nổi nữa, cũng không biết là vì sao phải kiên trì.

Mãi đến cuối cùng, chàng thấy phía trước có một thiếu nữ đứng đưa lưng về phía chàng.

Chàng dừng bước chân, thiếu nữ mỉm cười quay đầu lại.

Một tà váy ngắn đỏ, trên tay đậu một con bướm màu lam.

Nàng cười nhẹ nhàng nhìn chàng, ôn hòa mở miệng: “Tạ Trường Tịch, chàng đến với ta à?”
Trong nháy mắt kia, chàng đột nhiên cảm thấy có lệ nóng tràn mi.

Gió tuyết rào rạt, chàng ngơ ngác nhìn nàng.

Chàng không có dũng khí đi về phía trước, giống như chỉ cần chàng đi về phía trước, người nọ sẽ vỡ thành mảnh nhỏ.

Nàng là ảo ảnh, là giả dối, là ảo mộng mà chàng vĩnh viễn không thể chạm đến, lại vẫn mãi theo đuổi.

Loại sợ hãi đi sâu vào xương tủy này tràn ngập trong giấc mơ của chàng, làm chàng gần như hít thở không thông.

Chàng thở hổn hển, từ trong mộng bừng tỉnh.

Trước mắt chàng là một mảng tối đen, độc tố đang khuếch tán ra toàn thân, linh lực không vận dụng được, cả người đau đớn.

Chàng không có cách nào thoát ra khỏi cơn ác mộng, chỉ có thể hốt hoảng gọi người bên cạnh: “Tỷ? Tỷ tỷ? Vãn Vãn? Tạ Vãn Vãn?!”
Nhưng mà không có ai trả lời.

Chàng nghe thấy bên cạnh có tiếng lửa, bên ngoài truyền đến tiếng gió tuyết.

Chàng không nhìn thấy gì cả.

Trong sơn đ0ng trống rỗng, quanh quẩn đều là giọng của chàng, giống như không có một ai khác.

Trong một chớp mắt, cảnh trong mơ đan xen với hiện thực, chàng như thấy Hoa Hướng Vãn từ vách núi nhảy xuống.

Chàng một mình với gió tuyết, nhìn thấy ảo ảnh mà chàng không ngừng truy đuổi lại vỡ nát khi chạm vào.

Là mơ sao?
Là thật ư? Thậm chí, Vãn Vãn này, có tồn tại sao?
Chàng không phân rõ.

Chàng chỉ cảm thấy, sợ hãi hoàn toàn bao phủ chàng.

Chàng lo sợ trở về, chàng không muốn trở lại con đường luyện ngục không có điểm kết trong giấc mơ.

Chàng chỉ có thể hốt hoảng muốn đi tìm nàng, muốn lập tức nhìn thấy nàng.

Nhưng hai chân chàng bị thương, đau nhức làm chàng không có cách nào đứng lên.

Chàng chỉ có thể dùng tay đỡ người dậy, bò ra bên ngoài, gọi tên nàng.

“Vãn Vãn! Tỷ! Tạ Vãn Vãn!”
Chàng từng bước một bò ra bên ngoài.

Vết thương cọ lên mặt đấy, chàng bò lên băng tuyết, máu thấm vào tuyết, một đường kéo ra bên ngoài.

Chàng ở trong rét lạnh tận xương, chỉ dựa vào cái tên của người kia chống đỡ bản thân.

Mãi đến khi khàn cả giọng, chàng cũng không chịu ngừng lại.

Khi Hoa Hướng Vãn trở lại sơn đ0ng, thấy máu tươi từ cửa đ0ng kéo ra phía ngoài, cả người đều ngây ra.

Trên người Tạ Trường Tịch có vết thương, nàng muốn chàng mau chóng phục hồi nên đi giết mấy con thú tuyết đem về, định cho chàng ăn bổ bổ.

Thân thể đám linh thú ẩn chứa linh khí.

Chàng vốn chính là bị đồng tông của bọn chúng gây thương tích, ăn vào rất có lợi.

Nhưng không nghĩ tới, nàng mới rời trong chốc lát, sao lại xảy ra sự cố này?
Nàng vội theo vết máu ra bên ngoài.

Không bao lâu, nàng tìm được Tạ Trường Tịch chôn ở trong tuyết.

Nàng vội móc người ra.

Cả người Tạ Trường Tịch đã đông cứng, nhưng trong nháy mắt khi nàng đụng vào chàng, chàng lập tức bắt lấy tay nàng!
“Tỷ?”
Chàng hoảng loạn muốn chạm vào nàng: “Có phải ngươi không? Có phải Vãn Vãn không? Tạ Vãn Vãn?”
“Là ta! Ta đã về rồi.”
Nhưng đối phương căn bản không nghe vào.

Chàng hoảng loạn s0 soạng trên mặt nàng, không cho nàng xem vết thương của chàng.

Hoa Hướng Vãn muốn đè chàng lại, để chàng ngoan ngoãn tiếp nhận linh khí của mình, nhưng chàng căn bản không quan tâm.

Chàng như phát điên vuốt v3 ngũ quan của nàng, muốn ôm nàng.

Cuối cùng, Hoa Hướng Vãn thỏa hiệp, bị chàng ôm vào trong nguc.

Độ ấm quen thuộc xuất hiện.

Vào giây phút đó, tất cả sợ hãi tan hết.

Băng tuyết không còn rét lạnh, đau đớn đều được trấn an, đầu óc hỗn loạn của chàng cũng an tĩnh lại, không có máu tanh, không có giết chóc, không có tuyệt vọng và đau khổ.

Chàng lẳng lặng ôm nàng, đột nhiên ý thức được.

Chàng không thể trở về.

Chàng không thể sống những ngày như vậy nữa.

Chàng không thể mất nàng, không thể tách khỏi nàng.

Nàng là của chàng.

Chàng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy người trong nguc.

Xương thịt của nàng, tất cả của nàng, huyết mạch bọn họ hòa vào, vận mệnh bọn họ quấn lấy.

Nàng không phải tỷ tỷ của chàng ư?
Trong giây phút đó, chàng như ma xui quỷ khiến nghĩ.

Tốt, là tỷ tỷ của chàng thật tốt.

Bọn họ là tỷ đệ ruột, bọn họ chảy chung dòng máu, chàng vĩnh viễn là độc nhất vô nhị của nàng, bọn họ vĩnh viễn không thể rời bỏ nhau.

“Tỷ tỷ...” Chàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tỷ sẽ vĩnh viễn ở bên ta, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hoa Hướng Vãn yếu ớt nói.

Hiện tại nàng cũng không dám nói gì, chỉ sợ lại k1ch thích chàng.

Nàng phát hiện mình thật sự không hiểu được Tạ Trường Tịch ở trong tranh này.

Người 17 tuổi đều không nói lý như vậy à?
Nghe nàng nói, Tạ Trường Tịch bình tĩnh lại.

Chàng ôm nàng, trong lòng mềm mại ấm áp.

“Chúng ta đã nói…”
Chàng thử thăm dò lui ra, Hoa Hướng Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn chàng.

Trong một giây này, môi hai người nhẹ lướt qua.

Hoa Hướng Vãn sửng sốt, Tạ Trường Tịch lại như không phát hiện.

Chàng tới gần nàng, môi kề sát bên nhau.

Gần đến mức chỉ cần chàng vừa đ0ng thì sẽ chạm phải môi nàng.

“Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

Ta là Tạ Trường Tịch của nàng, nàng là Tạ Vãn Vãn của ta.”
“Trước khi ta ch3t.

Không, cho dù ta ch3t…” Chàng giơ tay vuốt mái tóc nàng.

Dường như chàng muốn nhìn nàng, nhưng đôi mắt không có tiêu cự hoàn toàn không thể nhìn.

Điều này khiến cho thần sắc chàng hiện ra một loại điên cuồng diễm lệ.

Chàng dựa gần vào nàng, nói nhỏ: “Cũng đừng bỏ ta lại, được không, tỷ tỷ?”
___.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK