- Sao...sao...lại ở đây?_Linh San lắp bắp.
- Thế sao bà lại ở đây?_Trúc Hy cũng tò mò không kém.
- Bà là… công chúa của Geut sao?
- Chuẩn. Có oai không?_Trúc Hy hồ hởi.
- Thật bất ngờ._Linh San gật gù như ông cụ non.
- Còn bà?
- Một đứa cháu thuộc dòng họ Nozomi - dòng họ quý tộc của Nhật Bản.
- Ha. Không ngờ đó nha.
Rồi hai người như không thể chịu đựng được cái không khí nới đây, họ kéo nhau ra ngoài sảnh - nơi có thể ngắm được những vì tinh tú trên bầu trời đêm, nghe được những tiếng sóng vỗ bờ.
- Sau khi tôi đi, lớp có tin gì hot không?_Linh San trầm ngâm.
- Có, rất nhiều.
Và cứ thế, Trúc Hy cứ kể, từ việc tụi nó đã tính kế đòi nợ Linh San như thế nào, bị bắt phao ra sao, dìm hàng Vũ An thế nào…, rồi đến ác ma, cái quá khứ 4 năm về trước, Đình Phong, Đình Vũ và cả Mai Nhược Vy, Phương Tường Vy. Trúc Hy cứ kể, tất cả như một cuốn phim quay chậm đến khi nước biển từ màu đen tuyền đã sóng sánh những màu cam tươi mới.
Trúc Hy, và cả Linh San nữa, họ đâu hề biết tụi nó đã phải chịu đựng những gì, dồn nén và đối diện với những gì. Tất cả, mơ hồ lắm. Nó không đơn giản như những việc họ được biết, có chăng, đó chỉ là khởi đầu cho một màn kịch tiếp theo.
Còn tụi nó, vẫn bình thường, vẫn lạnh lùng, vẫn ẩn giấu nỗi đau sau trái tim bé nhỏ, trong màn đêm, lạnh, cô đơn, lẻ loi.
- CẢ LỚP….. TẬP TRUNGGGGGGGGGGGGGGGGGG._Tiếng nhỏ Á Linh như muốn xé nát chiếc vỏ mỏng manh của Trái Đất.
- Cái gì vậy bà nội?_ Vũ An ngẩng đầu dậy, vừa nói vừa vươn vai ngáp một cách thoải-mái-nhất-có-thể.
- Này, nghiêm túc lại đê._Á Linh ném quyển vở vào người Vũ An và không quên tặng cậu bạn cái liếc xéo.
- Thì có chuyện gì?_Vũ An xoay người ngồi nghiêm chỉnh.
- Chuyện là thế này, giờ trường đang phát động phong trào xây dựng cá tính riêng của từng lớp. Vì vậy, chúng ta hãy nghĩ ra một cái gì đó để thật khác biệt với lớp khác.
- Khác biệt?
- Đúng vậy_Cô bạn nháy mắt vui vẻ.
- Bằng cách nào?_Thiên Duy ra vẻ khó chịu với cái cô nàng bán động vật kia, đang yên đang lành tự nhiên hét lên như một loài động vật nào đó.
- Cái này..._Á Linh ngập ngừng. Nhiệm vụ của cô nàng chỉ là thông báo với lớp thôi mà. Thực chất là chưa nghĩ ra gì hết.
- Thôi, vào vấn đề chính đi. Cơ bản là phải nghĩ ra một ý tưởng thật mới lạ phải không?_Hạ Băng nhảy vô giải vây.
Như người chết đuối vớ được phao, cô bạn Á Linh chỉ biết nhanh nhảu mà chuyển đề tài: “Đúng vậy, đúng vậy a…”
- Được rồi, vậy có ai nghĩ ra gì chưa?_Thiên Duy vẫn không thể vui vẻ lên nổi với cái môi trường của thú vật như thế này.
- Tôi nghĩ là làm đồng phục lớp. Tuy không phải là ý tưởng mới, nhưng thay vào đó chúng ta sẽ thật độc đáo trong việc vẽ vời và trang trí nó.
Dường như câu nói của một thành viên nào đó trong lớp đã gây được sự đồng tình của cả lớp. Đồng phục lớp không phải là một ý tưởng mới bởi vì có thể chúng ta sẽ bắt gặp được nó ở nhiều lớp trong trường. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là cái cốt lõi, chính là cách thể hiện và đột phá trong phong cách.
- Cũng được. Nhưng phong cách… hay chúng ta theo phong cách như trong anime đi. Còn về màu sắc…
- Trắng...vàng...lục...tím...xanh nõn chuối...xanh da trời...xanh lá cây đậm…
Và chắc hẳn sẽ là một tạp âm như thế nữa vang lên. Màu sắc không phải chỉ có một, mà đối với cái thể loại khác người, mỗi người một phong cách như thế này thì có lẽ có bao nhiêu người thì sẽ có bấy nhiêu màu sắc khác nhau được kể ra, chẳng ai trùng ai. Mà chẳng lẽ lại phải kết hợp một hỗn màu như thế vào trong một chiếc áo. Như thế thì nhìn vào cư nhiên sẽ là rất “bắt mắt”, đúng là độc đáo thật.
Vẫn may là lớp cách âm chứ không thì nghe được người ta cứ tưởng đang thi kể tên màu, giống như trong cuộc thi “Bé khỏe bé ngoan” vậy. Ôi, trò chơi của mẫu giáo, sao lại có thể…
Từ nãy đến giờ Minh Nhật vẫn không mở miệng nói câu nào. Nếu như là mọi hôm thì có thể cậu đã sớm nhảy vào trận chiến. Là Minh Nhật đã thay đổi? Hay vì cậu không biết nên chọn màu gì? Là ai đó đang nghĩ đến lời tỏ tình của ai đó? Hay là vì ai đó đang nghĩ đến chuyện của ai đó?
- Đừng có cãi nhau như mấy đứa trẻ con như thế._Cậu bạn vẫn mang vẻ mặt âm trầm mà thấp giọng nói.
Tất cả dừng ngay lại cái hành động của mình, à không phải, là dừng ngay cái mỏ lại. Ông bà ta nói quả không sai, đúng là vũ khí lợi hại nhất của Việt Nam là nằm ở cái mồm mà.
Câu nói của Minh Nhật có sức mạnh thế ư? Nếu có sức mạnh vậy thì sao mọi hôm cậu vẫn bị ăn dép vô tội vạ. Nếu có sức mạnh vậy thì tại sao mọi hôm cậu lại phải nhún nhường.
Tụi nó dừng lại, tất nhiên không phải vì lời nói của Minh Nhật, có chăng là vì trong lòng đã có sẵn bản tính tò mò. Tất cả quay đầu lại nhìn Minh Nhật, mắt chớp chớp thơ ngây nhưng vẫn không quên tỏa ra tia hàn quang đáng sợ như muốn nói: “ông không phải là trẻ con chắc”.
Cậu bạn khẽ rùng mình. Chỉ là một lời nói thôi mà, sao hôm nay lại nghe lời cậu thế, thậm chí cậu còn đang tính lực sát thương của bọn vô nhân tính cùng chi phí mua băng cá nhân, thuốc khử trùng nữa cơ mà. Mà không biết thuốc khử trùng có tăng giá lên hay không. Nói đến đây, Minh Nhật lại không khỏi vui mừng khi biết rằng mình chuẩn bị được gặp cái chị gì gì xinh xinh ở cửa hàng bán thuốc. Ôi, sướng hết thảy.
Nhưng sự đời khó đoán, Minh Nhật đâu có biết mình sắp bị tuyệt tử tuyệt tôn. Và bắt đầu là bằng cái trò “thông cây” đáng xấu hổ đang là trào lưu thịnh hành của giới trẻ hiện nay.
Và tiếp theo đó, người ta chỉ còn nghe thấy tiếng hát “hò dô ta hò kéo pháo ta vượt qua núi, hò dô ta hò kéo pháo ta vượt qua đèo…” và còn nghe thấy cả tiếng van lơi của một chàng trai trẻ khi bị dồn đến mức đường cùng một cách nghẹn ngào đến đau thương: “Xin cho tôi cơ hội làm cha....”