Cao Thủ và Mãnh Kích đang bàn chuyện rất xôm tụ. Thấy Trần Phi ra tới, gã mập hỏi:
- Mấy hôm rồi không thấy sư đệ ló đầu ra đấy, tu luyện thế nào rồi? Úy, hình như ngươi đã tiến cảnh lên Dẫn Khí tầng bốn?
Mãnh Kích cười to:
- Còn hình như gì nữa. Chúc mừng sư đệ đã đột phá, bọn ta đợi ngày này của ngươi khá lâu rồi đấy!
Trần Phi cũng mỉm cười:
- Để các huynh chờ lâu, tiểu đệ cũng thấy hổ thẹn, giờ thì tốt rồi!
Hơn một năm trôi qua, Trần Phi nay đã gần mười lăm tuổi, cao lớn không ít. Nhờ công pháp Thần Tâm Đoạt Thiên Công bồi đắp, lại sử dụng một số linh đan diệu dược nên nó đã thoát khỏi hình hài gầy yếu trước kia.
Tuy Trần Phi bây giờ chưa thể gọi là cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng có chút da thịt, thân cao trên dưới thước bảy, ra dáng thành nhân, bớt đi đôi chút sự non nớt.
Cách đây hai tháng, Cao Thủ nhờ hưởng dụng lợi ích từ mật độ linh khí dày đặc của nơi này và Chuyển Linh đan nên đã thuận lợi tiến giai lên tầng năm. Sau đó ít lâu, đến lượt Mãnh Kích cũng nối bước, nhẹ nhàng đề thăng tu vi. Thời gian gần đây hai người dành cho việc ổn định cảnh giới, tiện thể tu luyện thêm một vài thuật pháp, cố gắng gia tăng thực lực.
Bọn họ chờ đợi Trần Phi thực chất cũng có mục đích. Ngày mai sẽ diễn ra đại hội Đệ Thập Tân Tinh do tông môn theo thông lệ cứ năm năm lại tổ chức một lần.
Đại hội này chỉ dành cho những đệ tử nội môn có tu vi Dẫn Khí tầng bốn trở lên, riêng đệ tử hạch tâm không được tham gia. Phần thưởng dành cho mười người đứng đầu cực kỳ giá trị, khiến mọi người thèm khát. Đó là nhóm này sẽ được tiến vào Thánh Địa tông môn, ngâm mình trong Linh Trì một ngày.
Linh Trì là một cái ao nhỏ, được tổ sư khai tông Càn Hư đảo xưa kia lưu lại. Nơi này xếp đặt vô số pháp trận lớn nhỏ vô cùng cổ xưa, có tác dụng dồn tụ linh khí rất lớn, cực kỳ thánh khiết.
Nghe đồn kẻ nào may mắn được ngâm mình trong Linh Trì thì tu vi sẽ đại tiến. Thậm chí có một vài người dừng chân tại Dẫn Khí tầng năm đỉnh phong nhiều năm không cách nào vượt qua, sau khi ngâm trong ao này liền đột phá tiến giai Tụ Linh kỳ, trở thành đệ tử hạch tâm được muôn người ngưỡng vọng.
Càn Hư đảo có năm vạn đệ tử, trong đó đệ tử nội môn chiếm hơn một phần ba. Trong số này thì những người có thực lực Dẫn Khí tầng bốn trở lên cũng đạt đến con số hàng nghìn. Tính ra hơn nghìn người cạnh tranh cho mười suất dẫn đầu tiến vào Thánh Địa, đủ biết khốc liệt đến mức nào.
Những lần cử hành đại hội trước kia, nghe nói có rất nhiều đệ tử ngã xuống. Thực tế tông môn cũng tận dụng cơ hội này để tinh lọc bớt những kẻ bất tài, đồng thời rèn luyện các đệ tử cứng cáp hơn.
Bọn Trần Phi không ai không mơ tưởng đến ngày tiến cảnh Tụ Linh kỳ. Nhất là hai người Cao Thủ, Mãnh Kích hiện đã đề thăng tu vi đến Dẫn Khí tầng năm lại càng thêm khát vọng.
Nếu như trước kia, Đệ Thập Tân Tinh chỉ là cuộc chơi của những đệ tử Dẫn Khí tầng năm đỉnh phong, bọn họ chỉ có thể đứng xa xa nhìn thì hiện giờ mọi chuyện đã khác. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Trần Phi, cùng với thực lực hai người nay đã khác xưa, tin rằng cố gắng hết sức cũng không phải chẳng có cơ hội tranh lấy mười vị trí dẫn đầu kia.
Thật may, trước thềm đại hội diễn ra một ngày thì Trần Phi đã kịp thời đột phá, gia tăng thực lực. Như vậy bọn họ càng thêm tin tưởng, nắm chắc một phần.
Trần Phi hỏi:
- Mấy huynh thăm dò tin tức sao rồi, tên Lăng Ba kia có động tĩnh gì không?
Gã mập đắc ý:
- Tên dã nhân đó bị phạt diện bích một năm trong động phủ, chỉ vừa mới ra ngoài tháng trước. Qua một năm, có lẽ gã đã an phận phần nào. Chỉ cần chúng ta không đi vào nơi hẻo lánh thì tin chắc gã sẽ không dám lỗ mãng xuất thủ, vì sợ rước thêm phiền toái vào người!
- Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, chẳng có căn cứ nào để biết chính xác hay không. Gã Lăng Ba này mưa nắng thất thường, vẫn nên cẩn thận đề phòng!
Mãnh Kích nói.
Gã mập bĩu môi:
- Đề phòng thì đương nhiên phải đề phòng rồi. Chỉ cần ở lần đại hội này, chúng ta đại phát thần uy chiếm ba vị trí trong tốp mười, khẳng định sẽ được tông môn trọng dụng. Lúc đó, chắc chắn tên dã nhân kia muốn chạm vào chúng ta cũng cần phải động não dăm bảy lần, hà hà!
Trần Phi bật cười:
- Quá nhiều người tham gia, có chiếm được ba suất hay không cũng cần nhờ tới may mắn rất nhiều đấy. Mà này, các huynh đã đăng ký báo danh chưa?
- Xong xuôi từ lâu rồi, chỉ còn chờ sư đệ thôi. Hiện giờ ngươi đã tiến giai tầng bốn, xem như đủ tư cách tham gia. Chúng ta tranh thủ đưa ngươi đi báo danh thôi!
Gã mập hối thúc.
Tiếp theo cả bọn nhanh chóng truyền tống sang Sự Vụ đảo. Đây là đảo nhỏ chuyên quản lý tổ chức những sự kiện trong tông môn, bình thường cực ít kẻ lai vãng nhưng những ngày này thì người kéo đến liên tục, chen lấn kêu la loạn xạ.
Trần Phi xếp hàng, chen chân cả buổi mới vào tới nơi. Sau khi đóng lệ phí một nghìn điểm cống hiến, lại kiểm tra trình độ xác định đích thực Trần Phi có tu vi Dẫn Khí tầng bốn, người quản lý mới đưa cho Trần Phi một tấm thẻ bài nhỏ màu xanh như được làm bằng ngọc bích, bên trên có đánh số thứ tự 1005, kèm theo lời dặn dò:
- Nhớ giữ kỹ thẻ bài này, đừng để rơi mất hay lọt vào tay kẻ khác! Chẳng may đánh mất thì ngươi sẽ không được cấp lại.
Trần Phi gật đầu, vừa cầm thẻ bài chen ra bên ngoài, còn chưa kịp cất vào thì một bóng người lao vụt ngang, chớp mắt đã giật mất thẻ bài trong tay nó.
Trần Phi giật mình vội đuổi theo. Kẻ kia có thân pháp rất nhanh, ngay khi cướp được thẻ bài thì đã như cá chạch len lỏi qua dòng người đông đúc, chạy ra xa. Nhưng hiện giờ tốc độ Trần Phi đã tăng lên không ít, giây lát đã bắt kịp, bàn tay chụp mạnh lên vai gã:
- Trả thẻ bài lại cho ta!
Tên này có thân hình nhỏ thó, nhờ vậy mà vừa rồi đã luồn lách rất dễ dàng. Gã không ngờ Trần Phi nhìn trình độ bình thường lại đuổi tới nhanh như vậy, hất mạnh tay nó ra, miệng hô hoán:
- Thẻ bài nào của ngươi? Mau buông ra, vớ vẩn!
Trần Phi không khỏi ngán ngẩm. Cả năm ru rú trong động phủ chẳng sao, vừa đi ra ngoài là y như rằng bị gây chuyện, thật phiền hà.
Bàn tay Trần Phi hơi động biến thành hình dạng như móc câu khoằm khoằm chụp vào cánh tay gã kia, hất mạnh lên không trung.
Vút!
Gã kia có thân hình nhỏ bé chẳng nặng bao nhiêu, gặp phải Trần Phi có thần lực hơn người, hơi động tay một chút đã bị ném bay vèo lên cao. Bất quá, gã cũng có đôi chút bản lãnh, cơ thể trong không trung quẫy mạnh, tự đạp bàn chân phải lên chân trái mượn lực đã ổn định lại ngay, bay chếch sang một bên.
- Thật lì lợm!
Trần Phi khẽ mắng. Hỏa cầu cực nhanh từ bàn tay xuất ra đánh thẳng tới lưng gã kia.
Ào!
Có lẽ không tin Trần Phi còn trẻ lại ra tay quyết đoán như vậy, gã kia thoáng bất ngờ chẳng kịp né tránh, hơi rùn người cũng thi triển hỏa cầu chống đỡ.
Ầm!
Cùng là thuật pháp giống nhau nhưng cũng phân ra mạnh yếu. Điều này tùy thuộc vào thực lực người sử dụng, cũng như độ tinh khiết của linh lực. Gã nhỏ thó kia chỉ là tu sĩ tầng bốn, chính diện đối kháng một chiêu với Trần Phi liền bị đánh văng ra xa, đôi tay vì tiếp xúc quá gần với dư lực của hỏa cầu mà rát bỏng, mấy chỗ nám đen.
Trần Phi lướt nhanh đến, trước khi gã kia lần nữa bỏ chạy thì tay nó đã chộp dính ngay cổ hơi bóp lại, gằn giọng:
- Có trả hay không?
- Trả, ta chỉ đùa chút thôi, huynh đệ đừng giận!
Gã kia hồn vía lên mây, lập cập lấy thẻ bài trao lại cho Trần Phi, sắc mặt tái nhợt.
- Ha ha, sau vụ này thì cái danh hiệu Thần Thủ của Bao Tứ nên sửa thành Thất Thủ sẽ chính xác hơn.
Trong đám đông vây quanh có người nhận ra gã kia, lên tiếng cười nhạo.
Đã nhận lại đồ vật, Trần Phi cũng không muốn truy cứu thêm, buông tay thả gã Bao Tứ kia ra. Chỉ thấy thần sắc gã lúc xanh lúc đỏ, hậm hực nghiến răng lủi đi mất.
Bọn Cao Thủ chứng kiến sự việc từ đầu đến giờ, lắc đầu than:
- Không hổ danh sư đệ, vừa xuất quan đã gây náo động một trận rồi.
- Chậc, tiểu đệ đâu muốn, chẳng biết sao cứ gặp xui xẻo liên tục!
Trần Phi buồn bực nói.
Ba người đang tính rời khỏi thì đã bị vài tên cao lớn khệnh khạng chặn đường. Một tên trong đó vỗ mạnh lên vai Cao Thủ, có vẻ coi thường nói:
- Đã lâu không gặp, sư đệ cũng dám đến đây báo danh tham gia đại hội Đệ Thập Tân Tinh cơ à?
- Ha hả, chắc định tham gia cho vui, cưỡi ngựa xem hoa thưởng lãm đấy mà.
Một tên khác cười nhạo.
Cao Thủ có chút bực dọc, thản nhiên đáp:
- Các ngươi tham gia được, vì sao ta lại không?
- Hầy dà, ta nói ngươi nghe này. Thực lực kém cỏi thì đừng nên so bì bon chen với bọn ta, sẽ hại cái thân đấy!
Tên còn lại lên tiếng châm chọc. Bọn này gồm có ba người, tên nào cũng đều cao to vạm vỡ, mặt mũi bặm trợn, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì. Không rõ gã mập quen biết hay có thù oán ra sao mà chúng cứ tìm cách trêu chọc hạ nhục, lấy đó làm sướng khoái cười mãi không thôi.
Mãnh Kích nãy giờ đã rất ngứa mắt, lạnh lùng đáp trả:
- Thực lực kém cỏi hay không cứ chờ đến khi diễn ra đại hội sẽ biết. Cẩn thận, có khi ngày mai sẽ là ngày giỗ của các ngươi, lo về kêu người nhà lập bàn thờ nhang đèn sẵn đi thì tốt hơn!
- Ngươi...
Tên có vẻ ngoài trẻ nhất trong đám kia định phát tác thì đã bị đồng bọn ngăn lại, cười gằn:
- Lão tam việc gì phải so đo với mấy tên ếch ngồi đáy giếng này, ngày mai sẽ rõ vàng thau thôi.
- Vậy thì mau cút, đừng đứng đây dây dưa làm bẩn mắt bọn ta!
Mãnh Kích không chút khách sáo, mắng thẳng vào mặt.
- Khốn kiếp!
Gã được gọi là lão tam vừa nguội đôi chút, nghe vậy thì nổi khí xung thiên nhảy ào tới, song thủ vũ lộng tấn công Mãnh Kích.
- Ồn ào quá!
Trần Phi đứng gần Mãnh Kích chép miệng nói một tiếng, chân phải nhoáng lên đá mạnh vào hai tay gã kia, tốc độ xuất chiêu nhanh tựa chớp giật khiến chẳng ai kịp ngăn cản.
Gã kia đang hùng hổ nhảy đến định dùng đôi tay đầy sức mạnh dần cho Mãnh Kích một trận, bị Trần Phi bất thần tung cho một cước liền bắt chéo hai tay tự tin chống đỡ, trong đầu còn cười thầm thằng nhóc không biết tự lượng sức, phen này cho ngươi gãy chân.
Bốp!
Ngay khi cước chân Trần Phi chạm vào tay, gã kia đột ngột cảm nhận một luồng xung lực cực mạnh sầm sập đập tới. Mặc dù đã cố gắng trụ tấn kháng cự nhưng gã vẫn bị trượt dài cả trượng về phía sau, đôi tay tự hào cứng rắn như thép nguội khẽ run lên, đau tê tái đến mức xụi lơ, cử động khó khăn.
- Thằng nhãi chết tiệt! Mau cho nó nếm mùi lợi hại để biết trời cao đất dày thế nào!
Hai tên kia thấy lão tam ăn đòn, mặt mũi mất hết liền rống lớn cùng nhau nhảy tới, điệu bộ muốn ăn tươi nuốt sống Trần Phi.
Nhưng ngay lúc này, một thanh niên mặc trang phục đệ tử hạch tâm đi tới, cao giọng can ngăn:
- Mau dừng tay! Các ngươi tưởng đây là sàn đấu, muốn vi phạm môn quy sao?
Uy thế của đệ tử hạch tâm luôn rất lớn. Hai tên kia dù đang giận run cũng không dám kháng lệnh, vội lùi ra sau chắp tay cung kính:
- Mai sư huynh, là bọn kia gây sự đả thương người trước. Nhờ sư huynh minh xét cho!
Thanh niên Mai sư huynh kia thản nhiên:
- Không cần biết ai gây sự trước sau gì ở đây. Từ giờ trở đi, nếu các ngươi còn dám náo động đừng trách ta không lưu tình!
Nói xong, không để ai phản ứng gì, Mai sư huynh khoan thai chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi, cũng không thèm quan tâm xem những người này có làm theo lời gã hay không. Đây là một sự tự tin tuyệt đối vào thực lực và uy vọng của bản thân.
- Lũ các ngươi khôn hồn thì ngày mai đừng ló mặt ra để chúng ta thấy được! Bằng không, hừ...
Bỏ lửng câu hăm dọa, ba tên kia tức tối kéo nhau đi khỏi. Mai sư huynh đã ra mặt giáo huấn nên bọn chúng cũng không dám gây chuyện nữa, chỉ hy vọng ngày mai chạm trán bọn Trần Phi, nhất định đánh cho kêu cha khóc mẹ.
Bọn kia còn chưa đi xa, Mãnh Kích đã hỏi:
- Chúng là ai thế?
Gã mập hừ mũi:
- Ba tên đó là huynh đệ ruột thịt, xuất thân từ một tiểu gia tộc không danh tiếng, may mắn cùng gia nhập tông môn. Tư chất bọn chúng cũng khá nên không xem ai ra gì, trước kia có mấy lần cậy mạnh chèn ép ta. Thực lực không bằng người nên ta đành nín nhịn cho yên ổn, giờ thì đừng hòng!
- Nhìn bọn chúng hình như thực lực cũng không kém?
- Đúng thế. Chỉ có gã tam đệ trẻ tuổi nhất vừa tiến giai Dẫn Khí tầng năm chưa bao lâu. Hai tên kia thì đã tới đỉnh phong rồi, chỉ còn chờ lấy được một suất dẫn đầu đại hội, tiến vào Linh Trì mượn ngoại lực đột phá Tụ Linh kỳ.
Trần Phi cười nhẹ:
- Hai tu sĩ Dẫn Khí tầng năm đỉnh phong, lại còn đi cùng nhau, đáng gờm đây!
Gã mập hơi trề môi:
- Thằng nhóc này bớt khen người khác đi! Với thực lực ngươi bây giờ, làm cỏ bọn chúng chắc cũng không quá khó khăn chứ hả?
- Sư huynh đánh giá tiểu đệ cao quá rồi, sẽ rất khó khăn đấy! Hơn nữa, hẳn mấy huynh chưa quên trận chiến với Lăng Phong lần trước, thực lực gã không quá cao nhưng dùng linh phù cũng đủ khiến chúng ta rất chật vật. Bọn người kia nếu đã tiến giai tầng năm lâu như vậy, thế nào cũng có tích lũy không ít, đừng nên xem thường!
Trần Phi nhún vai.
Gã mập giơ nắm đấm, trợn mắt làm bộ như muốn đánh Trần Phi:
- Lại còn còn dám lên mặt dạy khôn ta? Nên nhớ sư huynh ngươi là người thế nào, nói thế thôi chứ làm gì có chuyện sơ xuất khinh địch.
- Hì hì, được vậy thì tốt!
Mãnh Kích chợt bảo:
- Nghe sư đệ nói mới nhớ ra, có khi chúng ta nên đi sắm sửa thêm vài thứ như linh phù, Hồi Khí đan. Tuy hiện giờ mỗi người đều có bốn năm viên nhưng ta sợ vẫn không đủ, cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Trần Phi cũng đã có ý định này, gật đầu ưng thuận:
- Nên như thế. Vậy chúng ta đi đâu đây?
- Qua đảo Tài Phú đi! Ta và Mãnh Kích còn kha khá điểm cống hiến, thuận tiện xem có thứ gì đáng mua hay không.
Gã mập đề nghị, mặt nọng đầy thịt rất hớn hở. Từ lúc thu lượng lớn điểm cống hiến đến giờ thì gã vẫn chưa có dịp tiêu pha, hưởng thụ qua cảm giác nhà giàu vung tiền như rác.
Nghe nhắc Tài Phú đảo, Trần Phi lại nhớ đến ngọc giản thần bí kia vẫn còn nằm trong tay Mã Phiên, chẳng biết khi nào mới có cơ hội chạm vào đây.