Vô luận Lý Anh Ái liều chết dùng nước bọt cứng rắn dụ dỗ, cô ấy đều không nói ở nhà Đinh Phổ Nguyệt rốt cuộc nghe được cái gì. Vốn dĩ Lý Anh Ái đối với An Tiểu Tâm rất hiểu rõ, không đoán cũng biết, đoán chừng Đặng Dịch Thao nói đều là thật. Đáng thương An Tiểu Tâm lại đem di ngôn làm thành tuyên ngôn yêu, nhiều năm như vậy coi chừng phần ân tình này, chăm lo người nhà của cậu ta. Suy nghĩ một chút những năm tháng này của An Tiểu Tâm, trong lòng Lý Anh Ái thật thay An Tiểu Tâm thấy không đáng giá. Nếu đổi là cô, sớm không chịu nổi.
Nhưng An Tiểu Tâm cố tình một chút phản ứng cũng không có. Cô khống dám đi tìm mẹ Tiểu Thao chứng thực, cũng không đi hỏi Tần Thu Huân và An Thắng Phong. Chẳng qua là cuộc sống yên lặng cùng công việc, đối với bất kỳ người nào đều hòa hảo, cũng không có cái gì bất đồng.
Nhưng mà, tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, cô rất không bình thường, cô quá cố gắng công tác.
Vừa bắt đầu, làm việc người khác không thường làm, cô không nói hai lời liền nhận lấy. Sau đó, cô bắt đầu giành việc để làm. Làm việc của mình xong, lại giúp người khác làm tiếp, người khác làm xong, lại tự tạo ra việc để làm. Công ty chỉ cần làm thêm giờ, khẳng định cô sẽ tham gia, hơn nữa là người cuối cùng rời khỏi. Không có làm thêm giờ, cô cũng ở công ty, ở lại trong phòng làm việc kéo dài đến rất khuya.
Phó quản lý Hà thử thăm dò chạy đến chỗ Anh Bồi thông báo, nói An Tiểu Tâm bây giờ đã có thể gánh vác một nửa công việc của phòng quan hệ xã hội. Nhưng mà Anh Bồi trưng ra bộ mặt tăm tối đen kịt làm phó quản lý Hà sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
An Tiểu Tâm hai gò má càng ngày càng lõm, nhưng công việc lại có phần không hiểu kích động, mắt mang theo bóng loáng, hai gò má mang theo đỏ ửng của bệnh thái.
Phó quản lý Hà không dám để cho cô lại như vậy, bắt đầu cưỡng bách An Tiểu Tâm không cho phép làm quá nhiều công việc, buổi tối phải về nhà nghỉ ngơi.
Vì vậy, An Tiểu Tâm ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, mở tiếng TV thật to, ngẩn người cả đêm.
Thật ra thì, từ sau khi trở về từ nhà Đinh Phổ Nguyệt, An Tiểu Tâm liền bắt đầu mất ngủ. Trong đầu tràn đầy suy nghĩ đứt quãng, để cho cô không cách nào ngủ.
Cũng may ban ngày, cô dùng toàn bộ sức lực ứng phó công việc, tiếp đãi khách hàng, tra xét sân bãi, tổng duyệt chương trình hội nghị, chuẩn bị tài liệu, giải quyết mâu thuẫn. Công việc thành chỗ dựa duy nhất của cô, chỉ có lúc làm việc, cô mới có thể cảm thấy mình là xác xác thật thật tồn tại.
Nhưng mà đến buổi tối, cô giống như thoáng hiện chút nét u buồn, thân thể cực độ mệt mỏi, nhưng suy nghĩ trong đầu lại một khắc cũng không bỏ qua cô. Có đôi khi là hình ảnh hiện ra xuất hiện ở trước mắt cô, có đôi khi là thanh âm ở bên tai cô vang lên, cô ở trong đêm tối, mềm nhũn người tựa vào trên ghế sa lon đắm chìm ở trong những chuyện cũ. Có lúc cô thậm chí cảm thấy được tự mình là một khán giả an tĩnh xem, từ từ từng hình ảnh một ở ngay trước mắt hiện ra.
Cô giống như có thể nhìn đến thời đại của Tần Xuân Hinh, ném tã lót An Tiểu Tâm dùng qua.
Cô giống như thấy An Tiểu Tâm khi còn nhỏ đứng ở trong bóng tối, yên lặng nhìn Đinh Phổ Nguyệt ở trong ngực An Thắng Phong làm nũng.
Cô giống như thấy dáng người Sở Úc tung bay đang chạy trốn, nhưng trong tay anh còn kéo theo Khúc Như Y đang tươi cười.
Cô giống như nhìn thấy ẩm ướt ôn hòa mà cười ngượng ngùng, nhưng lại là cười nhìn Đinh Phổ Nguyệt hoạt bát, sôi nổi.
Mỗi khi đến lúc này, đôi mắt An Tiểu Tâm sẽ xuất hiện sương mù, mơ mơ màng màng nhếch môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu. Ha ha, Tần Xuân Hinh có Khúc Tín Hách, An Thắng Phong có Tần Thu Huân, Sở Úc có Khúc Như Y, Đinh Phổ Nguyệt có ẩm ướt. Cô gái gọi là An Tiểu Tâm hoàn toàn chính là nhân vật phụ, là do biên kịch nào lại vụng về thêm người như vậy? Không có cô, mấy nhân vật chính trôi qua tốt hơn!
Cô nâng má, nhìn An Tiểu Tâm đáng thương ở từng cảnh tượng giãy giụa, đau khổ, nhìn cô tự cho mình là đúng, vì người khác mà uất ức, lo lắng,đau đớn.
Cô trong bóng đêm trợn to hai mắt, thời điểm kích động rất muốn đi lên cho cô gái kia hai bạt tai. Cô nghĩ quát to, An Tiểu Tâm, mi thật ngốc, mi thối lui đi, xuất diễn này đối với ngươi chảng là gì.
Nhưng mà, cổ họng của cô lại không phát ra được một chút âm thanh nào, thần trí luôn kịp thời nhắc nhở cô, mi mắng chính là cô gái kia, nhưng thật ra là chính mi. Vì vậy, cô sẽ lại theo trí nhớ ở chỗ sâu tìm tòi, cố gắng chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình. Kết quả, cô vẫn nén lệ, lần thứ nhất một lần cười nhạo mình lại muốn cùng mấy người không liên quan trong cuộc sống chiếm cứ một chỗ ngồi.
Chỉ có khi tia nắng ban mai mặt trời chiếu vào phòng nhỏ, cô mới sẽ thật dài, thật dài thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, rốt cuộc có thể từ trong mộng giống như thật kia, bóng tối vô biên ban đêm trốn ra được.
Một ngày này, phòng quan hệ lại thành công hoàn thành một hạng mục lớn, phó quản lý Hà mang theo cấp dưới chính là một lũ người đến KTV ăn mừng. Một nới có thể chứa đến mười mấy người lớn, ca hát ca hát, uống rượu uống rượu, chơi xúc sắc chới xúc sắc, các đồng nghiệp cũng chơi được rất HIGH. An Tiểu Tâm yên lặng ngồi ở trong góc, cầm một ly rượu một chút một chút uống. Hoa cỏ linh chi thêm trà xanh, vị không tệ.
Ở trong quá khứ An Tiểu Tâm không phải người thích tham gia những chuyện lặt vặt này, nhưng mà bây giờ, cô lại tình nguyện ngồi ở trong phòng này, khiến những thứ tạp âm kia không hoàn toàn đi vào trong não, lấy kích thích làm tê dại hoảng hốt thần kinh.
Lúc này phó quản lý Hà cao giọng gọi phục vụ viên: “Điểm người” yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’”
Mọi người một hồi ồn ào lên, dụ dỗ phó quản lý Hà quê mùa, thích em gái ngọt ngào. Phó quản lý Hà bụng bia, trừng mắt nói: “Kêu gào cái gì, bài hát này phù hợp với khiêu vũ nhu tình mật ý. Hì hì, tới các em trai em gái nhảy dựng lên.”
Nữ nhân viên phục vụ thức thời theo âm nhạc hát lên, dù sao cũng là ở trong KTV ăn chùa, hát phải thật là so với Dương Ngọc Oánh tám phần sức lực ngọt ngào.
Mọi người hi hi ha ha làm nổi cả da gà, thế nhưng ở khoảng trống giữa phòng, từng đôi từng đôi nhảy lên. Phó quản lý Hà đi tới trong góc, lôi kéo cánh tay của An Tiểu Tâm nói: ” Theo tôi nhảy một bài.”
An Tiểu Tâm lười biếng không chịu đứng dậy: “Đừng ông anh em gái, dễ dàng xảy ra sự cố. Tôi không nhảy.”
“Trời ạ, tôi nói An Tiểu Tâm, cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm việc như muốn lấy mạng, thế nào những chuyện khác lại không tích cực hả? Tôi cho cô biết, thời điểm làm việc phải tập trung, thời điểm vui chơi thì phải hoàn toàn buông lỏng. Ai như cô chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không có chỗ phát tiết, sẽ mắc bệnh tâm thần.” Phó quản lý Hà cao giọng nói chuyện, cố gắng áp đảo âm nhạc điếc tai nhức óc.
“Ông mắc bệnh tâm thần thì có, được rồi, nhảy thì nhảy.” An Tiểu Tâm cầm một tay phó quản lý Hà, muốn mượn sức lực phó quản lý Hà.
Chẳng qua không biết vì cái gì sức lực phó quản lý Hà kéo cô dùng một nửa, đột nhiên buông lỏng tay ra, đem cô một cái lại đặt trên ghế sô pha.
An Tiểu Tâm không hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy phó quản lý Hà hướng cửa chính của phòng bước nhanh tới. An Tiểu Tâm nhìn lại, dưới ánh đèn lờ mờ hiện lên một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, trong lòng một hồi nhảy nhảy, từ lâu thiếu hụt nghỉ ngơi đại não đột nhiên thiếu máu bị choáng rồi.
Anh Bồi đứng ở cửa, mặt đen lại, cau mày. Mượn ánh đèn mờ nhạt, anh vẫn có thể thấy rõ ràng trên mặt An Tiểu Tâm một mảng đỏ ửng không bình thường kia. Trong khoảng thời gian này, An Tiểu Tâm rốt cuộc thế nào?
“Ôi chao, Anh phó tổng, sao anh cũng ở đây, có phải muốn tham gia cùng chúng tôi không?” Ánh mắt phó quản lý Hà đảo nhanh, Anh Bồi mới vừa đứng ở cửa, ông liền thấy. Tay ông nhanh chóng bỏ An Tiểu Tâm qua một bên, cuống quít tới đây. ChẳngAnh Bồi tựa như sắc mặt, để cho hắn đánh trống trong lòng.
“Ừ.” Anh Bồi như có như không ừ một tiếng, dạo bước vào phòng, nhìn chung quanh, chọn một chỗ ngồi cách xa An Tiểu Tâm ba bước từ trên ghế sa lon ngồi xuống.
An Tiểu Tâm cúi đầu, làm bộ không có chú ý tới anh đi vào, nhưng là lỗ tai cũng không tự giác dựng đi lên, nghe bọn họ nói chuyện.
Anh Bồi vừa tiến đến, mọi người lập tức mất tự nhiên. Một khúc xong rồi, mọi người khiêu vũ cũng tản ra, không còn người chủ động ca hát, cũng không còn đại hội đại biểu toàn quốc ồn ào nữa. Anh Bồi giống như không biết mình quấy rầy người ta vui đùa, ngồi nghiêm chỉnh ở đó, một khuôn mặt đen lại, bất kể phó quản lý Hà nói với anh cái gì, anh cũng chỉ là“Ừ”, “Đúng”, “Tạm được”. Thỉnh thoảng, thư ký bên cạnh anh thay anh nói lại mấy câu.
An Tiểu Tâm không nhịn được len lén liếc lại, lực chú ý bị thư ký bên cạnh Anh Bồi mới nhậm chức hấp dẫn. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã, trầm ổn lịch sự mang theo một mắt kiếng gọng vàng. An Tiểu Tâm dùng ánh mắt đáng thương nhìn chàng trai kia, làm thư ký nam đầu tiên của Anh đại thiếu gia, anh ta không muốn nổi danh cũng khó. Từ gia đình của anh ta đến ngày sinh tháng đẻ bao gồm giới tính, đều trở thành tin tức bát quái hấp dẫn nhất trong công ty. Tất cả mọi người đang suy nghĩ, Anh Bồi vì sao đột nhiên bỏ qua nữ thư ký đây? Khẩu vị thay đổi? Biến thành nam rồi hả?
Phó quản lý Hà nhìn Anh Bồi thế này, trong bụng hiểu, vội ám hiệu thuộc hạ chuồn êm. Vì vậy mọi người rối rít nói chơi đã, phải về nhà. Anh Bồi gật đầu một cái, không có một chút ý tứ muốn mọi người tiếp tuc chơi đùa.
An Tiểu Tâm đi theo các đồng nghiệp ra khỏi cửa KTV, gió đêm vừa thổi, đầu óc thanh tỉnh một chút. Đang muốn cùng đồng nghiệp cùng gọi taxi về nhà, có người nhẹ nhàng lôi kéo váy của cô. Cô quay đầu lại, là nam thư ký của Anh Bồi.
“Xin chào, tôi là thư ký Anh phó tổng -Tiêu Kính Mạnh.” Người đàn ông hòa ái cười, nụ cười ôn hòa động lòng người.
An Tiểu Tâm sững sờ: “A a, xin hỏi có chuyện gì?”
Đồng nghiệp bên cạnh An Tiểu Tâm thức thời cùng cô chào hỏi đi trước, phó quản lý Hà cũng chen mũi lấy mắt cùng cô cáo biệt. An Tiểu Tâm mỉm cười, phất tay một cái cùng mọi người tạm biệt, quay đầu lại đang nhìn, mới nhìn thấy Anh Bồi chậm rãi từ trong KTV đi ra.
Tiêu Kính Mạnh lấy chìa khóa xe đưa cho Anh Bồi, sau đó Hướng An Tiểu Tâm gật đầu một cái, xoay người tới bên cạnh cũng lái xe đi. Ánh mắt An Tiểu Tâm vẫn đi theo Tiêu Kính Mạnh, cho đến khi bên cạnh có người hỏi: “Tại sao vẫn nhìn anh ta? Có hứng thú?”
“Ừ, tất cả mọi người đoán anh có phải hay không bắt đầu thích đàn ông.” An Tiểu Tâm theo trực giác nói, nói xong mới bỗng nhiên che miệng mình, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh Bồi nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm ba giây, sau đó thật thấp nở nụ cười. Anh cầm lấy bả vai An Tiểu Tâm, hướng trong ngực của mình ôm, cười nói: “Anh có thích đàn ông hay không, em rõ ràng nhất.”
An Tiểu Tâm lúng túng đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn từ trong ngực anh tránh ra, nhưng mà lại có điểm không chịu.
Anh đứng cách cô rất gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt bên dưới là mùi nam nhân đặc biệt của anh,có mùi thơm hoa cỏ khiến cô cảm giác có chút buồn ngủ.
Anh Bồi kêu cô lên xe, sau đó mình cũng ngồi vào chỗ tài xế. Trong đầu An Tiểu Tâm bỗng dưng xuất hện hình ảnh ngày đó cô ở nhà Anh Bồi tay đấm chân đá cửa, cô ngập ngừng nói: “Không phải là anh đang giận em sao, không để ý tới em sao?”
Anh Bồi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, thâm thúy trong mắt có ánh sáng nhạt mênh mông. Nhìn một nửa, thân thể của anh chợt nghiêng qua, làm An Tiểu Tâm sợ tới mức thu người lại trong ghế.
Ngũ quan Anh Bồi ở trước mặt An Tiểu Tâm phóng đại, bên môi ranh mãnh cười: “Sợ cái gì? Sợ anh là tên siêu cấp hoa hoa công tử, hoa tâm thối nát, đem bệnh AIDS lây cho em?”
“Không...... A...... Không phải” An Tiểu Tâm đầu lưỡi đảo quanh, nhớ tới những thứ này đều là mình mắng anh.
Anh Bồi duy trì khoảng cách mập mờ đó, đem An Tiểu Tâm vây ở giữa anh và ghế ngồi. An Tiểu Tâm nín thở, mắt không an phận nháy mắt nháy mắt, dần dần một hơi lên không nổi, kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai. Anh Bồi khẽ thở dài, đưa tay giúp An Tiểu Tâm thắt chặt dây an toàn, ngồi thẳng người, khởi động xe hơi.
An Tiểu Tâm thở ra một hơi, thân thể buông lỏng xuống, đã lâu mệt mỏi thế nhưng bất ngờ đánh tới đây.
Anh Bồi lái xe, suy nghĩ nên cùng An Tiểu Tâm nói cái gì. Anh rõ ràng đằng hắng một tiếng: “Tiểu Tâm.”
Không có người để ý anh.
Anh quay đầu, phát hiện An Tiểu Tâm thế nhưng tựa vào trong ghế ngủ thiếp đi. Cô gái này, nhanh như vậy ngủ mất rồi.
Anh Bồi nhún nhún vai, chuyên tâm lái xe.
Xe rất nhanh chạy đến tầng dưới trước cửa nhà An Tiểu Tâm, nhưng An Tiểu Tâm vẫn còn đang ngủ say, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Anh Bồi nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ trán An Tiểu Tâm, lại thăm dò chút hơi thở của cô, không có gì khác thường, lúc này mới thoáng yên lòng.
Anh thay An Tiểu Tâm cởi dây an toàn ra, đem chỗ ngồi nhẹ nhàng nghiêng xuống, để cho cô nằm xong. Sau đó từ trên ghế sau cầm gối ôm để vào cổ của cô, giúp cô điều chỉnh lại thân thể, lại cởi ra áo khoác trên người mình đắp lên trên người cô.
An Tiểu Tâm thoải mái ở gối ôm bên trên cọ xát đầu, gương mặt hướng bên trong áo khoác né tránh, vừa trầm chìm vào giấc ngủ.
Anh Bồi cưng chiều cười, ánh mắt ở trên mặt An Tiểu Tâm băn khoăn, không bỏ được rời đi.
Trong xe tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng sáng tỏ, sâu kín từ ngoài cửa sổ ánh vào. Trong lúc ngủ mê An Tiểu Tâm an tĩnh lại bình thản như vậy, trên mặt như vẽ một hồi đỏ ửng, làm lòng Anh Bồi ấm áp không giải thích được.
Vài sợi tóc đen cứng đầu cứng cổ xõa ở trước mặt An Tiểu Tâm, Anh Bồi vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc lên sau tai cô. Vén lên xong rồi, đầu ngón tay lại không nhịn được ở vành tai cô khéo léo lưu luyến, nhẹ nhàng xoa nắn.
An Tiểu Tâm không hài lòng giật giật, lầm bầm một câu không chịu tỉnh lại.
Anh Bồi đợi yên lặng lại, thấy cô vẫn còn ngủ say, không nhịn được lại trêu chọc cô. Ngón trỏ dọc theo môi An Tiểu Tâm khẽ nhếch từ từ phác hoạ, lưu luyến qua lại, anh không nhịn được cúi người xuống nhẹ nhàng hôn cô.
Trong mộng An Tiểu Tâm cảm giác khó chịu có gằng vung ta lên, đầu hoàn toàn chôn vào bên trong áo khoác tây trang, khiến Anh Bồi hoàn toàn không biết làm gì hơn.
Anh Bồi mỉm cười, đem áo khoác tây trang kéo xuống đắp lên cổ của cô, nhìn dưới mắt cô một bọng mắt thâm xì, cười thì thầm: “Cô gái này, rốt cuộc là bao lâu không ngủ rồi hả?”
Nói xong, Anh Bồi tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nụ cười thu hồi, con mắt sắc sâu hơn, chân mày khẽ nhíu lại.