Sáng sớm, ngoài cửa chưa gì đã vang lên tiếng chuông. Một người xuống giường, chuông cửa liền như bùa đòi mạng vang lên không ngừng. Tối hôm qua đã khuya mới ngủ nam nhân khó chịu xoay người kéo qua chăn, nghĩ muốn mò trong ngăn tủ, lấy bộ áo ngủ mặc vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa ra, tiếng chuông đáng sợ mới xem như tạm ngừng. Miệng đầy bực tức, sắc mặt dữ tợn nam tử bên ngoài không thèm phân trần nhanh chóng mở cửa vượt chủ nhân xông vào, tiếp theo nổi giận đùng đùng mà đem một phần báo chí ở phòng khách phóng trên bàn trà.
"Vương Thanh! Việc này có phải hay không ngươi làm!"
Vương Thanh hiển nhiên còn chưa ngủ tỉnh, hắn chậm rãi đóng cửa đi lại bàn trà sau đó cầm lấy báo chí sáng nay lên. Tiêu đề báo chí là khuôn mặt một người được phóng to, không, là hai người. Một người nam nhân cùng một nữ nhân, một người nam nhân ôm ấp một nữ nhân, một người nam nhân hôn một nữ nhân. Đầu tiêu đề là: cục trưởng Lương Minh cùng bạn gái bí mật hôn nhau ở cửa khách sạn ( đặc biệt là do hắn chủ động).
Từ đầu tới đuôi xem qua một lượt, Vương Thanh buông báo chí: "Ngươi nên tìm chính là Sở Phong đi."
"Ngươi dám nói chuyện này cùng ngươi không quan hệ?!" Lương Minh
nhảy dựng lên, "Tối hôm qua ta từ khách sạn đi ra, nữ nhân này đột nhiên đi lên ôm lấy ta, rồi mới, " hắn oán hận nắm nắm tay, "Hôm nay tin tức chính lại là cái này!"
Vương Thanh vẫn là nhẹ nhàng nói: "Ngươi nên đi tìm Sở Phong. Ta cùng Kiến Vũ tối hôm qua mới vừa quay về New York."
"Shit!" Lương Minh tức giận nhanh chóng rời phòng khách, đi được hai bước, xoay người đối với vẻ mặt vô tội của ai đó nói, "Trừ ngươi ra ta nghĩ không đến còn có ai hội như thế tính kế ta! Ta nhớ rõ ngươi trên tay có mấy nhà tòa soạn báo." Hắn có trực giác nói cho hắn chuyện này cùng tên nam nhân này có quan hệ!
Nam nhân bị oan uổng lập tức nhíu mày: "Ta vì cái gì tính kế ngươi? Ngươi là cục trưởng tài năng, sẽ không không có kẻ ghen ghét. Hơn nữa ngươi là bộ đội đặc chủng, lại sao có thể bị nữ nhân đánh lén?" Hắn cầm lấy báo chí, nhìn nhìn, lại nói, "Ảnh chụp chụp rất rõ ràng, các ngươi cùng nhau hôn môi."
"Shit! Ta bị cường hôn! Hơn nữa chỉ có một giây! Shit! Người kia tốt nhất cầu nguyện không cần bị ta quơ được!" Đoạt lấy báo chí trên tay Vương Thanh, Lương Minh hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, rồi mới xoay người ly khai. Ai biết được hắn chỉ đi nhà ăn cùng đồng sự ăn một bưã? Ai ngờ lại có kẻ phái người rình cửa chụp ảnh? Ai ngờ được nữ nhân kia đột nhiên cường hôn hắn, nhưng lại không đợi hắn đánh trả nữ nhân kia đã bỏ chạy. Ai có cái lá gan dám hãm hại hắn!
"Phanh!"
Cửa bị Lương Minh cho đóng sầm cho hả giận, Vương Thanh khóe miệng khẽ nhếch lên... sau đó vàophòng ngủ, trên giường người kia cư nhiên còn đang ngủ, hắn cởi đồ ngủ ra sau đó lên giường.
"Lương Minh lại phát bệnh thần kinh?"
Nam nhân vừa nhắm mắt vừa mở miệng.
Vương Thanh nằm xuống xong, ôm Kiến Vũ: "Hắn cùng một nữ nhân hôn môi, bị chụp ảnh lén, hắn tưởng ta làm."
"Ân?" Kiến Vũ lập tức thanh tỉnh, "Anh nói cái gì? Hắn cùng một nữ nhân hôn môi?!"
"Báo chí viết là như thế." Vương Thanh thành thực trả lời.
Kiến Vũ không ngủ nữa, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, lấy điện thoại ở đầu giường điện thoại cho Sở Phong. Vang một hồi, điện thoại mới chuyển được, Kiến Vũ lập tức nói: "Sở Phong, em ở đâu?"
"Ca......" Tiếp điện thoại là thanh âm nồng đậm ủy khuất.
"Sở Phong, anh ở nhà, em đến chỗ anh đi. Mặc kệ phát sinh cái gì đều có anh ở đây."
"Ân."
"Hiện tại cứ tới đây đi!"
"Hảo."
Treo điện thoại, Kiến Vũ càng nghĩ càng giận, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa, điện thoại vừa được tiếp, hắn đứng lên chửi mắng một hơi: "Lương Minh thối! Mày cư nhiên dám khi dễ Sở Phong! Mệt tao như vậy cứ thế mà đem nó giao cho mày, mày cư nhiên dám ngoại tình".
"Mày hãy nghe tao nói! Sự tình không phải......"
"Mày không cần nói gì với tao! Mày cùng Sở Phong cứ như vậy chia tay đi! Tao sẽ không gả Sở Phong cho mày, đồ đáng ghét."
"F...... K! Mày có thể hay không hãy nghe tao nói!"
"Mày khi dễ Sở Phong, tao và mày không để yên!"
Kiến Vũ treo điện thoại, đệ đệ hắn chỉ có hắn có thể khi dễ, ai đều không được!
Vương Thanh khẽ vuốt tóc Kiến Vũ, khuyên nhủ: "Không cần sinh khí. Chờ Sở Phong đến đây nghĩ hảo hảo an ủi an ủi hắn. Anh đi mua bữa sáng."
"Ân." Kiến Vũ mặt trầm trầm xuống giường, mặc quần áo, hắn quay đầu lại nói, "Vương Thanh, giữa trưa bảo cho khách sạn mang thức ăn lại đây, chúng ta không ra đi ăn."
"Được. Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì." Vương Thanh hôn nhẹ hắn, Kiến Vũ gật gật đầu, đi ra phòng khách chờ Sở Phong đến.
Hai mươi phút sau, Sở Phong đến. Sắc mặt có điểm tái nhợt, bất quá hoàn hảo, nhìn qua Kiến Vũ không thấy cái gì không ổn. Vương Thanh cho hắn một ly ca-cao, Sở Phong ngồi ở bên cạnh lão ca.
"Sở Phong, không có việc gì hết. Có lão ca ở đây, lão ca tuyệt đối sẽ không tha cho tên hỗn đản Lương Minh này."
Sở Phong nói giọng khàn khàn: "Lương ca, hắn nói là bị hãm hại. Hắn căn bản không biết nữ nhân đó là ai."
"Hắn không hãm hại người khác đã may rồi, ai lại dám hãm hại hắn?" Kiến Vũ thuận tay cầm lên báo chí, hết sức chửi mắng Lương Minh.
"Ca, " Lương Minh cúi đầu, "Em không biết. Lương ca, em cảm thấy được Lương ca sẽ không gạt em. Chính là, em không biết......"
"Sở Phong." Kiến Vũ đau lòng ôm đệ đệ, ở trong lòng đem Lương Minh mắng mất trăm lần.
"Ca, ta cũng không biết Lương ca thích ta có thật không? Ngày đó anh cùng Vương Thanh đi rồi, em, em uống rượu, cùng Lương ca...... Tỉnh lại, Lương ca nói hắn thích em, nói, cùng với em kết hôn. Em, em thật không biết, Lương ca thích em có đúng hay không nữa." Sở Phong có vẻ thực mê mang, hắn bất quá là một sinh viên trường kiến trúc, không có lão ca như vậy xuất sắc, Lương ca coi trọng hắn ở đâu?
Kiến Vũ dùng sức kéo đi đệ đệ vài cái, nói: "Em là đệ đệ ngoan. Em có ca ca như thế vĩ đại, em kém ai cái gì? Nếu không phải Lương Minh tên hỗn đản nào bắt nạt em, lão ca ta tin tưởng toàn bộ nữ nhân yêu thích em nhất định xếp New York sắp xếp đến Washington."
"Ca......" Sở Phong bị lão ca chọc nở nụ cười, hắn nào có tốt như vậy.
"Em nghe anh nói Sở Phong, thiên hạ nơi nào cũng có hoa thơm cỏ lạ? Lương Minh già như vậy, lại nhục nhã xấu xa, vẫn là tiểu tử âm hiểm, hắn không xứng với em."
Sở Phong khẽ cười nói: "Ca, em không sao, em thích Lương ca, nhưng chuyện tình cảm em sẽ không cưỡng cầu. Nếu Lương ca thích người khác, em sẽ chúc phúc hắn. Em sẽ không giống ca làm việc ngốc như vậy."
"Tiểu tử thối." Kiến Vũ vỗ đệ đệ một cái, "Ca lo lắng em gặp nguy, em lại đến vui đùa anh là sao. Sao vậy, có phải hay không ghen tị anh so với trước kia cao hơn, lại đẹp trai hơn so với trước kia?"
"Là là, ta ghen tị." nghe lão ca an ủi, Sở Phong không có khổ sở nữa.
"Leng keng" "Leng keng" "Leng keng"
Chuông cửa lại không ngừng vang lên. Vẫn là Vương Thanh đi mở cửa, cửa mới vừa mở, một người liền hừng hực xông vào nhà.
"Sở Phong!"
Kiến Vũ đứng dậy ngăn trở người tới. Sở Phong buông cái chén, không biết nên như thế nào đối mặt người tới.
" Lương Minh chết tiệt, mày tới để làm chi?"
"Mày tránh ra, tao tìm đến Sở Phong."
Đẩy ra Kiến Vũ, Lương Minh vọt tới chỗ Sở Phong, trước mặt quỳ xuống cầm tay hắn: "Sở Phong, em hãy nghe anh nói, anh thề với trời, anh lấy nhân cách của mình trước mẫu thân, anh thề, anh là bị người hãm hại."
"Em tin tưởng anh, Lương ca." Sở Phong đột nhiên có điểm ngượng ngùng, "Em chỉ là, chính là......"
Người nào đó lập tức xen mồm: "Sở Phong cảm thấy được ngươi thích nữ nhân còn hơn thích hắn! Còn có! Ngươi đối hắn nói thích chính là xuất phát từ nghĩa vụ phụ trách, căn bản là không phải thiệt tình là yêu!"
"Ai nói thế!" Lương Minh cả giận nói, tiếp theo lập tức giọng điệu lập tức mềm xuống, "Sở Phong, em trước theo anh trở về được không? Anh yêu em, không phải xuất phát từ trách nhiệm, cũng không phải xuất phát từ cảm giác mới mẻ. Trước theo anh trở về, nơi này có hai tên tiểu nhân đáng ghét, anh không nghĩ đem lời ngon tiếng ngọt dành cho em nói cho bọn họ nghe."
"Tao mới không cần nghe!" Kiến Vũ một cước đá hướng Lương Minh, Lương Minh rất nhanh tránh ra.
Che ở trước mặt Sở Phong, Kiến Vũ lên giọng điệu: "Mày nói mày là bị hãm hại, vậy chứng cớ đâu! Mang chứng cớ lấy đến tao liền tin tưởng mày."
Lương Minh nhịn xuống xúc động muốn cắn chết người nào đó, đem mấy điều mới điều tra đến chuyện nói ra." Nữ nhân kia kêu Đường Phỉ? Cô ta là một diễn viên nghèo túng. Tao tìm được nàng, nàng đã muốn chính mồm thừa nhận là có người cấp nàng tiền, làm cho nàng theo dõi tao ở khách sạn, thấy tao đi ra thì ôm lấy tao, nếu có thể hôn đến môi của tao thì sẽ cho nàng rất nhiều tiền".
",Cái gì? " Kiến Vũ mới không tin, "Ngươi là vu oan giá hoạ đi."
"Sở Uý!" Lương Minh nổi giận.
Kiến Vũ lập tức lùi lại hai bước: "Ngươi là tốt nghiệp bộ đội đặc chủng đi ra, làm sao cứ vậy sẽ bị cô ta hôn?"
"Cô ta đi ngang qua tao thì đột nhiên ôm lấy bụng kêu đau, tao đi phụ giúp cô ta, ai biết cô ta đột nhiên ôm lấy tao, đánh lén tao." Đối với Lương Minh mà nói, việc này quả thực là vô cùng nhục nhã. Quả nhiên nữ nhân là không thể tin tưởng được!
"Tao không tin."
"Ai khiến mày tin tưởng!" Lương Minh rống giận Kiến Vũ xong, lập tức lại thập phần ôn nhu giữ chặt Sở Phong, khẩn cầu, "Sở Phong, trước theo anh trở về được không?"
"Không được!"
Kiến Vũ quyết tâm phải quấy rối.
"Vương Thanh! Quản chặt nam nhân của cậu đi!"
Vương Thanh ôm chầm Kiến Vũ, thản nhiên nói: "Em ấy là vợ của tôi."
Lương Minh kéo Sở Phong trừng mắt, sắc mặt không sợ hãi nói: "Tao có trăm phần trăm trực giác cho rằng chuyện này cùng mày có quan hệ. Nếu tao cuối cùng tra được quả thực cùng mày có quan hệ, Vương Thanh, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua mày!"
Nói xong mấy lời ngoan độc, Lương Minh lập tức tha Sở Phong về nhà.
"Bính!"
Cửa vừa đóng, Kiến Vũ vội vàng hỏi: "Vương Thanh, Lương Minh vì sao nói chuyện này cùng anh có quan hệ?"
Nam nhân vô tội lắc đầu: "Anh không biết. Có thể hắn đối anh có hiểu lầm đi."
"Lương Minh chết tiệt, xem em giáo huấn hắn!" Đệ đệ bị khi dễ, vợ bị uy hiếp, Kiến Vũ cuồn cuộn nổi lên tay áo khởi động máy tính.
Vương Thanh đi vào phòng bếp rót cho Kiến Vũ cùng chính mình một người một chén trà, rồi mới chậm rì rì đi vào thư phòng, đem chén trà đặt ở trong tay Kiến Vũ, nhìn hắn cứ thế đăng nhập vào trang web bí mật cục thương mại, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
......
"Leng keng" "Leng keng" "Leng keng"
Mới vừa ngủ một chút, Kiến Vũ kéo qua chănche kín đầu, Vương Thanh nhâm mệnh xuống giường mở cửa. Cửa mới vừa mở ra, một người ánh mắt đầy tơ máu vọt tiến vào.
"Kiến Vũ đâu!"
"Luongq cục trưởng." Vương Thanh chỉa chỉa đồng hồ trên tường, "Hiện tại đã muốn là buổi tối mười hai đêm. Người bình thường đều ở ngủ trên giường."
Lương Minh vào phòng khách, chuyện xảy ra khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán. Hắn cầm lấy cốc nước lạnh trên bàn cứ thế trước tiên uống một bụng nước lạnh. Vương Thanh bất đắc dĩ đành đóng cửa lại.
"Kiến Vũ ngủ rồi, cậu không cần đánh thức, em ấy ngày mai sẽ không thoải mái."
"Hừ." Lương Minh trừng mắt nhìn hắn, " Trang web bí mật cục Thương mại có phải hay không hắn hack?"
Vương Thanh không nhanh không chậm địa nói: "Lương cục trưởng, đây là việc phải gánh vác trách nhiệm pháp luật, cậu không có chứng cớ vẫn là không cần nói lung tung."
"Thôi đi, vừa thấy con chim cánh cụt béo múp kia tao biết là ai làm! Một chút sáng ý đều không có. Hắn vẫn như vậy luôn thích cái gì mập mạp đúng không?"
Vương Thanh chọn chọn mi, giả bộ hồ đồ.
Đặt mông ngồi vào sô pha, Lương Minh lấy ra gạt tàn, Vương Thanh đóng cửa phòng ngủ, lại nhắc nhở: "Nhà của chúng ta không được hút thuốc. Đến uống chén cà phê như thế nào?"
Lương Minh đem thuốc thu trở về, gật gật đầu.
Vương Thanh đi phòng bếp cho pha cho hắn chén cà phê, còn mình thì một ly nước lọc.
Lương Minh uống một ngụm cà phê, thân mình mềm nhũn nằm ngửa ở sô pha, thanh âm khàn khàn: "Kiến Vũ muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay?"
"Sở Phong tha thứ ngươi không?"
Nhắc tới vợ mình, Lương Minh nở nụ cười: "Em ấy sao mà trách tao? Sở Phong của tao là người đơn thuần nhất thế giới." Nếu Kiến Vũ nghe được lời nói của hắn, hắn chắc chắn sẽ đem Lương Minh đá ra đi, bởi vì rất ghê tởm.
"Mày là thật lòng thương em ấy?"
"Vô nghĩa! Tao có thể nào giả yêu em ấy được?" Lương Minh cho Vương Thanh một cái xem thường.
"Vì sao yêu em ấy?"
Lương Minh nhún nhún vai: "Yêu chính là yêu, nào có nguyên nhân? Nói đến nói đi đều do Sở Uý, nếu không phải hắn đem Sở Phong giới thiệu cho tao, tao cũng sẽ không như thế lo được lo mất." Lại uống một ngụm cà phê, hắn thấp giọng nói: "Sở Phong không biết tao thích hắn ra sao, tao thường sợ em ấy bị mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp bắt cóc? Em ấy chính là tao dùng thủ đoạn mới đến được với nhau, tao thậm chí không biết em ấy đối với tao là cảm ơn hay là yêu."
Nói này nọ, Lương Minh cũng không phải là đến tìm Vương Thanh cần hắn đồng tình, hắn lại tiếp tục nói: "Vương Thanh, tao và mày nhận thức thời gian cũng không ngắn. Trực giác của tao luôn luôn rất chuẩn, lần này chuyện tuyệt đối cùng mày có quan hệ. Tuy rằng tao không biết làm sao chọc mày, bất quá tao đầu hàng, chúng tao ngừng chiến như thế nào?"
Vì Sở Phong, hắn có thể nhượng bộ.
Vương Thanh vẫn là thản nhiên nói: "Chuyện này tao không biết. Bất quá tao có thể giúp mày đem truyền thông dời đi chú ý, cho mày trở thành người bị hại."
Lương Minh hai mắt nhíu lại, gợi lên khóe miệng: "Cậu đã nói như thế, vậy cám ơn."
"Không cần khách khí."
Uống xong cà phê, Lương Minh đứng lên: "Giúp tôi chuyển lời kia cho con chim cánh cụt, tôi sẽ không làm việc có lỗi với Sở Phong, bảo hắn nhanh chóng khôi phuc dữ liệu trang web thương mại đi. Mẹ nó, ở cục làm từ sáng vội đến bây giờ, Sở Phong còn ở nhà chờ tôi về. Đi về đây." Nói xong hắn mới bước đi.
Khóa kỹ cửa, Vương Thanh mở ra cửa phòng ngủ, trên giường vợ yêu đã muốn ngủ say. Hắn lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào thư phòng. Cấp cho tòa soạn báo vài cuộc điện thoại, lại gọi cho vài vị lão bản, hắn mỉm cười: Lương Minh, sau này cậu cũng không thể lấy thân phận Kiến Vũ đến uy hiếp hắn. Bằng không, tiếp theo hôn môi của ngươi chính là nam nhân.
......
Kiến Vũ ngủ rất ngon, nếu không phải sáng sớm lão đệ gọi điện thoại đánh thức hắn, hắn ngủ càng sướng.
"Ca, Lương ca nói hệ thống internet của cục thương mại bị hacker xâm lấn, anh có thể hay không giúp anh ấy một lần?"
"Em tha thứ hắn?"
Nằm ở trên giường ai đó hưởng thụ người nào đó đang mát xa, thật thoải mái a.
"Lương ca, anh ấy là bị hãm hại. Hôm nay báo chí đã muốn làm sáng tỏ rồi."
"Em cứ như thế tin tưởng hắn?"
"Lương ca sẽ không gạt em."
Kiến Vũ lắc đầu, Sở Phong sao có thể yêu cái tên biến thái kia thế chứ.
"Ca, anh giúp Lương ca đi, máy tính này một chút em cũng không hiểu."
"Được rồi được rồi, anh giúp hắn. Bất quá sau này hắn dám khi dễ m, anh sẽ không giúp hắn."
"Sẽ không đâu, Lương ca sẽ không khi dễ em nữa."
"Lương Minh ngày hôm qua với em nói lời ngon tiếng ngọt sao?"
"Ca."
Nằm ở trên giường Sở Phong bị lão ca chế nhạo đến cả người đỏ bừng.
"Được rồi được rồi, anh hiện tại đi giúp hắn sửa, hắn nợ anh một cái nhân tình, bảo hắn mời anh ăn cơm a."
"Ân."
"Ca ca em nói gì?"
Lương Minh giúp Sở Phong nhu thắt lưng, hỏi.
"Ca nói anh phải mời anh ấy ăn cơm." Sở Phong thành thật trả lời.
Lương Minh khóe miệng run rẩy, thấy Sở Phong lo lắng nhìn hắn, hắn lập tức hôn môi đối phương: "Sở Phong, cũng là em tốt nhất." Hắn sao có thể gặp đến hai tên ma quỷ kia cơ chứ!
Treo điện thoại, Kiến Vũ duỗi thắt lưng, rồi mới cùng người nào đó tiếp tục hôn.
"Vương Thanh, hôm nay thời tiết thật tốt."
"Đúng vậy."
Vương Thanh cúi đầu, trái phải hôn. Chỉ cần người này tâm tình tốt, ngày đó khí hậu thủy chung đều tốt.
────