Paula không còn ai bên cạnh, ngay cả Phong Bác Thần cũng không bảo vệ được. Bà thật đáng bị hạnh phúc ruồng bỏ, giây phút này bà nghĩ đến cái chết. Khi chồng chết, bà chỉ đau khổ chứ không tuyệt vọng như bây giờ. Paula xem Phong Bác Thần như là nguồn hy vọng duy trì sự sống của mình. Nhưng hiện tại hắn không còn, bà chẳng muốn tiếp tục sống nữa. Paula vẫn không tin, cháu trai thật sự đã chết. Chết dưới tay tên Phong Tử Mặc.
- Nhìn kìa, bà trông thật thảm hại.
Paula Vega ngẩng đầu nhìn hắn.
- Ở bên cạnh Phong Bác Thần lâu năm như vậy, không lẽ bà không cảm thấy gì đặc biệt sao? Tôi đoán, bà thật sự cho rằng đứa con trai chín tháng tuổi của mình đã chết. Chậc!
Phong Tử Mặc hai tay bỏ vào túi quần. Điều mà hắn sắp hé lộ đây, chắc chắn sẽ khiến bà phát sốc đến đau thương. Ngay cả bản thân hắn sau khi biết được cũng rất khó tin, hắn liền cho người điều tra lại mọi chuyện năm xưa. Không ngờ, con trai Paula chưa chết.
- Thằng bé tên là gì nhỉ? Ý tôi, con bà đấy.
Hắn cười thích thú.
- Tao cấm mày nhắc tới con tao.
Paula trở nên tức giận.
- Phong, Vĩnh, Tuân. Đúng là một cái tên khá hay! Chuyện tôi chuẩn bị nói, cứ sợ bà không tin. Không sao, tôi có thể đồng cảm vì bản thân từng khó tin đây là sự thật. Muốn tin hay không tùy thuộc vào bà. Tôi có một câu hỏi đơn giản cần bà thật lòng trả lời. Paula, bà có cảm thấy Phong Bác Thần rất gắn kết với mình không? Bao nhiêu năm nuôi dưỡng hắn, không lẽ bà không nhận ra điều gì hay sao?
Sắc mặt Paula Vega trở nên nghi hoặc.
Bà từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Phong Tử Mặc. Bà không có nghĩa vụ trả lời câu hắn hỏi. Nhưng không hiểu sao trong lòng bà có chút gì đó khó chịu lạ thường. Ánh mắt hắn nghiêm túc làm cho Paula bất an. Phong Tử Mặc lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng đưa lên trước mặt bà. Trông giây lát, bà vội vàng giật lấy chiếc vòng đó. Thần thái Paula bất chợt biến đổi. Phong Tử Mặc bằng cách nào có được thứ vô cùng đặc biệt này. Đây không phải là vòng tay của con trai bà ư?
Paula không nhầm lẫn được. Trên vòng có khắc tên Phong Vĩnh Tuân, bà nâng niu ôm nó vào lòng. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Suốt bao nhiêu năm qua, Paula vẫn luôn tìm kiếm thứ được xem là quý giá nhất. Nhưng tại sao nó lại ở trong tay Phong Tử Mặc? Từ khi thằng bé chết, chiếc vòng đột nhiên biến mất khiến bà sống rất khổ sở.
Phong Tử Mặc không thèm quan tâm chiếc vòng vàng đó quan trọng với Paula như thế nào. Điều hắn muốn chứng kiến là bà sẽ phải đối diện trước sự thật ra sao. Hắn nôn nóng nhìn thấy biểu hiện cực kỳ bi thương của bà.
- Phong Bác Thần được ba mẹ tôi nhận nuôi khi hắn ba tuổi. Cũng bởi vì vụ tai nạn do bà gây ra nên bọn họ không còn khả năng nuôi dưỡng nên bà đành thay thế. Bà xem Phong Bác Thần như là một món quà mà ông trời ban tặng nhằm xoa dịu nỗi đau mất con trai.
- Năm Phong Bác Thần lên sáu, trong lúc vào phòng hắn chơi. Tôi tình cờ nhìn thấy chiếc vòng vàng này, tại thời điểm đó tôi không hiểu tại sao nó lại khắc tên Phong Vĩnh Tuân. Tôi có hỏi Phong Bác Thần, hắn trả lời chiếc vòng đấy sớm đã theo mình từ khi còn nhỏ.
- Tôi cứ tưởng nó chỉ là một thứ bình thường, nhưng bởi vì lòng ghen tỵ tôi đã lấy trộm nó. Chiếc vòng bình thường nhưng không tầm thường so với một người khác, đúng không?
Phong Tử Mặc dứt lời bằng một câu hỏi. Hắn quan sát nét mặt Paula Vega tràn đầy sự kinh ngạc. Tay bà cầm chiếc vòng vàng đang run rẩy. Theo như hắn ta nói và những gì Paula đang liên tưởng trong đầu thật sự là…
- Phải. Phong Bác Thần chính là Phong Vĩnh Tuân, đứa con trai yêu quý của bà đấy haha.
Tiếng cười khó nghe vang vọng khắp phòng. Cả người Paula đứng không vững mà ngồi bệp xuống. Không phải, không phải sự thật.
Bà ôm chặt lấy gương mặt đau khổ, bật khóc. Paula thừa nhận, trong quá trình nuôi lớn Phong Bác Thần bà luôn cảm thấy giữa hai người có một sợi dây liên kết vô hình. Vì thế, bà mới xem hắn là con trai ruột mình. Paula đưa tay đấm mạnh lên ngực. Tại sao, tại sao ông trời lại nhẫn tâm chơi đùa cuộc đời bà như vậy? Cứ tưởng con trai đã chết, nhưng không ngờ thằng bé luôn được nuôi dạy và trưởng thành dưới sự yêu thương vô điều kiện của bà. Paula khó chấp nhận được sự thật. Phong Bác Thần, chính là con mình.
- Vĩnh Tuân, con của mẹ…
Paula gào khóc thảm thương. Nỗi đau này, quá khủng khiếp đối với một người mẹ như bà. Con trai duy nhất, đứa con trai ấy luôn ở bên cạnh bà. Vậy mà, bà không nhận ra. Paula tự trách bản thân vô tâm, tại sao bà không phát hiện sớm. Còn bây giờ, đã muộn.
Phong Bác Thần đã bị hắn ta đẩy xuống biển.
- Thằng khốn! Tao sẽ giết chết mày.
Bà đột nhiên phát điên lao nhanh đến bóp cổ Phong Tử Mặc. Sức lực phụ nữ sao bằng đàn ông, Paula bị hắn một tay hất ngã mạnh đập đầu vào tường. Máu đỏ chảy từng dòng, đôi mắt dần trở nên mơ hồ nhưng bà không thấy đau. Paula nắm chặt chiếc vòng, nghiến răng. Phong Tử Mặc, bà nhất định giết hắn.
“Thần, mẹ xin lỗi. Mẹ không xứng đáng được con gọi mẹ. Mong con hãy tha thứ cho mẹ.”
- Giết tôi? Bà ảo tưởng sao?
Hắn khinh bỉ.
- Tôi vẫn còn thắc mắc, kẻ nào đã sắp xếp Phong Bác Thần được ba mẹ tôi nhận nuôi. Trên đời này, làm sao có chuyện trùng hợp đến mức khó tin như vậy. Bà không muốn đào sâu lại quá khứ à Paula? Ai, ai năm xưa nhẫn tâm lừa gạt bà Phong Vĩnh Tuân chết.
Phong Tử Mặc nói xong, bước chân rời đi.
Paula Vega ánh mắt hận thù chiếm trọn đôi mắt. Hiện tại bà không cho phép bản thân gục ngã, bà phải tìm thêm lời giải đáp. Chắc chắn, đây chưa phải là sự thật cuối cùng.
Ở phía đằng kia, một bóng lưng đàn ông quay người. Hắn sau đó nhanh chóng tìm tới biển, nơi Phong Bác Thần bị rơi xuống. Giang Hạo Hiên không tin hắn dễ dàng chết được.
“Phong Bác Thần, “chết” đây có phải là kế hoạch không? Nếu thật sự đúng, tôi sẽ giúp.”