Du Nhiên dùng tay đấm vào ngực hắn, vừa đấm vừa nhéo lại vừa khóc, sau đó lại ôm hắn khóc thút thít như đứa trẻ.
Lục Đình Phong từ vui vẻ chuyển sang tự trách trong một nốt nhạc, hắn lau nước mắt cho cô, lại bị cô ngoẹo đầu tránh đi.
Ôi chao, bình giấm của Du Nhiên đúng là có độc mà, vừa chua lại vừa đáng yêu chết đi được.
“Du Nhiên ơi đừng khóc mà, anh nói đùa thôi, đùa thôi.”
Nhóc trong lòng vẫn không chịu nín, âm thanh rầm rì sụt sùi như muốn lên án cái tên trăng hoa là hắn.
“Anh không gặp Hồ tiểu thư gì đó nữa, không gặp nữa, đừng có khóc mà.”
“Anh thương Du Nhiên nhất rồi, còn tâm trí đâu mà để ý đến ai nữa.”
Lục Đình Phong hôn lên vành tai của cô, sau đó chuyển qua hôn vành mắt như treo đầy nước kia, vừa hôn vừa dỗ dành.
Du Nhiên khịt mũi, bực bội chùi hết lên áo Lục Đình Phong cho hả dạ, sao đó bàn tay ở sau lưng hắn lại cào vài phát.
Hệt như mèo con, dễ thương muốn chết.
“Không giận không giận, sau này anh không lừa em nữa.”
Du Nhiên không muốn nhìn mặt Lục Đình Phong, cô vẫn còn giận lắm, chưa muốn tha cho hắn đâu.
Lục Đình Phong biết mình chơi dại, không còn cách nào đành xin lỗi Du Nhiên đến khi cô hết giận thì thôi.
“Du Nhiên bảo bối ơi, cho anh xin lỗi mà.”
“Tha thứ cho anh đi bé con.”
“Tiểu Nhiên à…”
“Vợ ơi.”
Lục Đình Phong nói ra tên gọi này, phát hiện mèo con trong lòng hắn nín khóc rồi.
Được, thế thì gọi tiếp thôi.
Lục Đình Phong kề sát vào vành tai Du Nhiên, gọi rõ ràng từng chữ một.
“Vợ ơi.”
“Vợ ơi.”
Lỗ tai nhóc con đỏ bừng lên, nào còn nhớ đến chuyện giận dỗi kia nữa, chỉ ngại ngùng trốn trong lòng Lục Đình Phong làm ổ, có bảo ngẩn đầu lên cũng sống chết không chịu.
Du Nhiên lần đầu được lục Đình Phong gọi mình bằng cái tên này, có chút lạ lẫm, phần nhiều hơn là vui vẻ.Tiếng gọi đó lan vào tai cô, hệt như một liều thuốc trị bách bệnh, giận giữ muộn phiền gì cũng vội tiêu tán.
Không còn dấu vết.
Lục Đình Phong yêu chết biểu cảm này của Du Nhiên, hắn liền đem cô đặt dưới thân mình, bắt đầu hôn lấy hôn để.
Nụ hôn rơi dài từ trán đến hai mắt, chóp mũi, cuối cùng là bờ môi xinh đẹp kia.
Du Nhiên theo thói quen hé môi đón lấy Lục Đình Phong, hai tai cô ôm lấy cổ hắn, dù đã hôn rất nhiều lần, thói quen khi hôn cũng hình thành như phản xạ tự nhiên, ấy vậy mà Du Nhiên vẫn chưa biết cách hít thở khi hôn.
Lục Đình Phong buông ra, người trong ngược mười lần như một, mặt đỏ ửng, thở dốc vì thiếu khí.
“Ngốc quá.”
Lục Đình Phong búng vào trán cô, sau đó lại như thương tiếc hôn lên chỗ vừa bị búng đỏ kia, thì thầm hai tiếng.
“Vợ ơi.”
Hai người về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, Du Nhiên ngủ quên trên xe, cô tựa trong lồng ngực Lục Đình Phong ngủ đến quên trời quên đất.
Lục Đình Phong không gọi cô dậy, nhẹ nhàng ôm cô lên lầu, đắp chăn cho cô, sau đó mới đến phòng sách xử lí một chút công việc.
Hồ Y Mỹ nổi tiếng ích kỷ thù dai, chỉ e chuyện này không dừng lại tại đây.
Trước mắt hắn chỉ cho người theo dõi Hồ Y Mỹ, nếu cô ta không gây ảnh hưởng đến Du Nhiên thì tốt, nếu có…hắn bằng mọi giá cũng phải bắt cô ta trả giá.
Lục Đình Phong nhìn tin nhắn nhảy trên màn hình, hắn xoa hai bên thái dương đau nhức.
Ông nội của hắn lại muốn về nước rồi, chỉ mong người bên kia có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
Lục Đình Phong nhìn tấm ảnh gia đình trên bàn, là hình anh lúc nhỏ chụp cùng ông nội, bên cạnh là một bé gái, ba người trong hình nhưng chỉ có hai người thật sự vui vẻ.
Lục Đình Phong thở dài, vội úp ảnh xuống, khi nhìn đến ảnh cưới của hắn cùng Du Nhiên, mặc dù khuôn mặc Du Nhiên lúc đó vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn không che được nét đáng yêu.
Lục Đình Phong mỉm cười, sau khi gửi email sang bên kia an bài tất cả hắn mới an tâm trở về phòng.
Nửa đêm, Lục Đình Phong bị nhiệt độ trên người Du Nhiên dọa cho tỉnh lại.
“Du Nhiên à.”
Hai má Du Nhiên đỏ bừng, nhiệt độ trên trán nóng đến bỏng tay.
Lục Đình Phong ôm cô như ôm cục lửa trong lòng, hắn lay mãi nhưng Du Nhiên vẫn mê mang không mở nổi mắt.
Du Nhiên phát sốt rồi..