Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Thủy tộc ở Thanh Giang có biến động, Thành Vệ Quân tới đó trấn áp. Khi họ quay lại… có thể sẽ không kịp." Ngụy Nghiễm buộc phải tiết lộ một tin vô cùng quan trọng.
Thanh Giang là một con sông lớn chảy xuyên toàn bộ quận Thanh Hà, Lục Liễu Hà bên ngoài thành Phong Lâm chính là một trong những phụ lưu của nó. Nhưng Thủy tộc ở Thanh Giang vốn đã sớm kí kết hiệp ước đồng minh với triều đình Trang Quốc, tại sao tự nhiên lại có biến động?
Trong lòng Khương Vọng thầm có phỏng đoán. Chỉ nói là "biến động" cho thấy Thủy tộc Thanh Giang còn kiềm chế. Nhưng chuyện lớn liên quan đến toàn bộ huyết mạch đường thủy của cả quận Thanh Hà thì giới quan chức không thể xem thường. Vì vậy, điều động Thành Vệ Quân là một hành động nên làm.
Thôn Tâm Nhân Ma xuất hiện... Thủy tộc Thanh Hà biến động... trấn Tiểu Lâm bách quỷ trú hành. Những việc này trông có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng cảm giác có đôi bàn tay không thể thấy đang đem những sự việc này gắn vào với nhau.
"Có điều không đúng." Ngụy Nghiễm lắc đầu và đã có quyết định: "Tất cả mọi người theo ta tiến về phía trước, ta không dừng lại thì bất kỳ ai cũng không được dừng! Người nào bị bỏ lại thì sống chết theo ý trời."
Không đợi người khác can ngăn, ngay khi giọng nói vừa dứt, hắn ta liền cầm đao bước ra khỏi vòng lửa, dẫn đường tiến thẳng vào sâu trong trấn Tiểu Lâm.
Là phụ tá của hắn ta, Triệu Lăng đương nhiên bước theo không chút do dự. Sau đó là Lê Kiếm Thu, Vương Trường Tường. Bọn họ đều đã từng trải, tuy không tán đồng quyết định của Ngụy Nghiễm nhưng càng hiểu rõ rằng những lúc như thế này sức mạnh không được phân tán.
Cuối cùng lấy Ngụy Nghiễm làm đầu, toàn đội mau chóng di chuyển thọc sâu vào phía trong của trấn Tiểu Lâm.
Lúc này, Ngụy Nghiễm thật sự thể hiện thực lực đứng thứ hai của bảng Đạo Huân thành Phong Lâm. Dẫn đầu lao thẳng vào sâu trong trấn Tiểu Lâm, gần như là lao thẳng vào đám du hồn.
Nhưng tất cả đám du hồn đều bị một chưởng phá vỡ, những kẻ chặn họ đều bị phá tan.
Trên thân người của Ngụy Nghiễm được bao bọc bởi một lớp hàn quang, đó là biểu hiện của nguyên khí hệ Kim bị hội tụ cực độ. Chân hắn ta tiến bước không ngừng, như thể là không có bất kì sự vật gì có thể cản bước hắn ta lại.
Thanh đao của hắn ta chặt chém cùng với tiếng rít liên hồi, như thể đến cả không khí cũng bị chém xuyên.
Mọi người đi theo sau hắn ta, chỉ cần ngăn chặn đám ma quỷ từ hai bên tiến đến là được. Độ nguy hiểm giảm đi đáng kể.
Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành một trái một phải, không biết cố ý hay vô ý để Lăng Hà và Đỗ Dã Hổ đứng ở giữa. Lăng Hà thì không sao còn khuôn mặt của Đỗ Dã Hổ thì đỏ bừng bừng, nhưng hắn ta biết đây không phải là lúc hành động theo cảm tính nên đành cúi đầu thẳng tiến.
Không biết trôi qua bao lâu, đi trong đám sương mù dày đặc thì khó có thể phân biệt phương hướng, ngay cả thời gian cũng trở nên mơ hồ. Trước mắt, đảm ma quỷ họ gặp đều không mạnh, thuộc vào loại tu sĩ Siêu Phàm Cửu phẩm có thể ứng phó. Nhưng những tu sĩ Cửu phẩm, Bát phẩm thì Đạo Nguyên trong Thông Thiên Cung không hề dồi dào. Vì vậy khó lòng chiến đấu thời gian dài. Chỉ e rằng, chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa liền không thể thi triển được Đạo thuật nữa, nếu không sẽ tổn hại đến Đạo Toàn, tổn hại đến nền tảng, căn cơ.
Đúng lúc này Ngụy Nghiễm dừng lại.
Theo như suy tính thì vị trí của họ đã tương đối gần với trung tâm của trấn Tiểu Lâm. Khương Vọng nhớ rằng ở đó là một cái chợ. Mỗi khi đến ngày họp chợ là những người ở thôn xóm gần đó đều tụ họp ở đó, vô cùng náo nhiệt.
Ngụy Nghiễm dừng lại ở đây không phải là hắn ta không muốn đi tiếp mà là có một bức tường sương mù cản ở phía trước ngăn cản lưỡi đao của hắn ta.
Không giống như sương mù dày đặc bao phủ khắp đường đi. Bức tường sương mù này đem lại cảm giác rất thật và vững chắc khác thường. Với lưỡi đao sắc bén của Ngụy Nghiễm, cho dù là tường đồng vách sắt lẽ ra cũng phải bị chém thủng, nhưng bức tường này không hề thay đổi.
Cho dù tấn công bao nhiều lần vẫn như chìm xuống biển cả, không chút tác dụng.
Ngụy Nghiễm vô cùng nóng nảy, hắn ta nhạy bén cảm thấy rằng chính ngay sau bức tường này có điều gì đó không ổn đang xảy ra. Đó không phải là một tội ác đơn giản, thậm chỉ có thể ảnh hưởng cả đời hắn ta.
Nhưng hướng đao chém về lại tiến thoái lưỡng nan!
"Các vị, ai có có cách phá giải? Có thể thử đừng ngại." Ngụy Nghiễm trầm giọng nói: "Tình hình cấp bách không được phép trì hoãn. Tất cả trách nhiệm là ở ta."
Ngay lúc đó, một đệ tử bước tới trước bức tường sương mù, không nói lời nào liền cởi thắt lưng.
"Này, ngươi làm gì vậy?" Bên cạnh có người kéo hắn ta lại.
"Đừng cản ta!" Người này tự tin mà nói: "Nơi này nhiều ma quỷ, âm khí nặng. Nước tiểu đồng tử có thể đuổi tà trấn quỷ. Ta đến nay Nguyên Dương vẫn còn, đương nhiên là không thể chần chừ.
Người này tên là Hoàng A Trạm, là người được chọn vào làm đệ tử nội môn từ khóa trước. Là bạn rượu với Đỗ Dã Hổ, tính cách tốt nhưng đầu óc không được linh hoạt.
Ngụy Nghiễm cau mày. Đợi hắn ta đi tiểu xong, bức tường sương mù vẫn bất động. Chỉ có một mùi nồng nặc bốc lên, nhắc nhở mọi người chuyện gì vừa xảy ra.
"Có gì sai sao, chẳng lẽ lượng chưa đủ?" Hắn ta nhìn một hồi rồi mới xoay người hỏi: "Các vị còn ai là đồng tử thân không? Hỗ trợ đi. Đương nhiên Triệu Nhữ Thành thì không cần, ngươi âm khí quá nặng. Đỗ Dã Hổ mau lên! Đừng có giữ thế chứ, nhìn vào tôn nhan của ngươi chắc chắn đồng tử đến già, dương khí nhất định đạt."
Một câu nói giễu cợt hai người. Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Đỗ Dã Hổ đã cho một quyền vào cái đầu chó của hắn ta từ lâu rồi.
Triệu Nhữ Thành nghiến răng nói: "A Trạm ngươi nghĩ lại xem, có phải nước tiểu đồng tử không đủ, cần thêm máu đồng tử?"
Hoàng A Trạm nghe vậy, sờ sờ cằm gật đầu, không ngờ cũng nghiêm chỉnh suy nghĩ về tính khả thi của ý kiến đó.
Vương Trường Tường, người đã suy yếu từ khi sử dụng Xuy Tức Long Quyển nói: "Khi nãy khi sử dụng Xuy Tức Long Quyển, ta quan sát thấy những hồn ma trong trấn Tiểu Lâm hình thành một cái Cửu Cung Trận đơn giản. Khi đó ta không dám khẳng định. Hiện nay ở Cung Trung Vị gặp phải trở ngại mới chắc chắn được điều này."
"Làm thế nào để phá giải?" Ngụy Nghiễm dứt khoát.