Mục lục
Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Hạ
Chương 468 : Nội hấn Quan Trung (Thượng)
gacsach.com

ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng trống mở cửa thành đã gõ vang trên bầu trời Trường An, Các đại thành môn Trường An trong tiếng trống từ từ mở ra, Xuân Minh môn vừa mới mở ra, một con ngựa bèn từ bên ngoài xông vào, người trên lưng ngựa chính là Thôi Bình từ Hoa Châu phụ trách an trí di dân.

chỉ thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ sốt ruột, quật đánh con ngựa xông thẳng vào cửa, binh sĩ hai bên thấy hắn thế tiến mạnh bạo, cùng nhau quát lên: “Đứng lại!”

Nhưng trong lòng Thôi Bình nóng như lửa đốt, hắn không những không dừng ngựa, trái lại đã quất tung một rơi thật mạnh, hô to một tiếng: “Quân tình khẩn cấp!”

Làm các binh sĩ sợ đến đồng loạt dạt ra hai bên tránh đi, con ngựa xông vào trong thành, trong nháy mắt đã chạy xa rồi.

“Tổ mẫu hắn ta, đây là ai vậy, quân tình khẩn cấp lại mặc trường bào?”

“Hình như là Thôi thị lang của Công bộ trước đây, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Ta xem quả là dữ dằn thiệt, kẻ làm quan như thế này đều không chút hoang mang, hắn lại gấp gáp như vậy, đoán chừng là đã xảy ra chuyện rồi.”

Các binh sĩ bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thôi Bình gấp đến mức sắp cháy xém cả lông mày rồi, Hắn là từ Tân Phong huyện chạy vội đến, đợt đầu tiên khoáng hơn chín ngàn hộ di dân sau khi được hắn đưa ra khỏi Phượng Tường, hắn lại chạy về Đồng Quan nghênh tiếp đợt di dân Hà Nam đạo thứ hai, khoảng một vạn hai nghìn hộ, dọc đường vẫn đều rất thuận lợi, nhưng đêm qua ở huyện Tân Phong lại xảy ra chuyện rồi. Đêm qua một đợt di dân đến muộn trong lúc trú đêm ở bìa rừng, bị quân Quan Trung trú đóng ở huyện Tân Phong tập kích, tử thương hơn hai trăm người, gần trăm người phụ nữ bị bất vào trong đại doanh quân Quan Trung, chưa rõ sống chết.

Thôi Bình nhận được tin tức, đến viếng cửa để đòi có một sự giải thích, nhưng chủ tướng Trần Lộc Tiên của quân Quan Trung ở Tân Phong lại kiên quyết phủ nhận, Thôi Bình mấy lần giao thiệp không hiệu quả, hắn muôn vàn bất đắc dĩ, chỉ đành chạy vội về Trường An, cầu cứu với Lý Khánh An.

Cũng là do vận may không tốt, Lý Khánh An lại đúng vào đêm qua không có mật ở quân doanh ngoài thành, bèn nghi lại ở trong quân doanh của Thiên ngưu vệ, làm cho Thôi Bình không thể tìm được Lý Khánh An kịp lúc.

Thôi Bình ra rơi thúc ngựa, chạy như điên trên đại lộ Xuân Minh trống trải, chạy sốt vó về phía hoàng thành, Quân doanh của Thiên ngưu vệ ở trong hoàng thành, Hắn vừa chạy đến trước Chu Tước môn, lại vừa lúc nhìn thấy xe ngựa của Lý Khánh An từ trong Chu Tước môn đi ra, Thôi Bình kích động đến mức la to: “Đại tướng quân! Đại tướng quân!”

Xe ngựa đã dừng hắn, một viên thân vệ nhận ra Thôi Bình, bèn bẩm báo với Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân, là Thôi Bình, Thôi thị lang.”

Cửa sổ xe từ từ vén lên, để lộ khuôn mặt có chút mệt mỏi của Lý Khánh An, Đêm qua hắn mở tiệc chiêu đãi sứ giả các nước đến từ An Tây, rất có hứng thú, rượu có chút uống nhiều hơn, bây giờ đầu vẫn còn đang đau nhức.

Hắn thấy Thôi Bình thần sắc mười phần lo lắng, trong lòng hơi nao nao, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Thôi Bình xuống ngựa, chạy như bay lên trước, lập tức bẩm báo nói: “Đại tướng quân, một đợt di dân đêm qua ở huyện Tân Phong bị quân Quan Trung tập kích, tử thương hơn hai trăm người, còn có gần một trăm nữ tứ bị bọn họ bắt vào trong quân doanh, chưa rõ sống chết.”

“Cái gì!”

Lý Khánh An giận tím mặt, hắn lập tức thét lên ra lệnh: “Đi quan nha của quân Quan Trung!”

Quan nha của quân Quan Trung ngay tại trong phường Khánh Đạo phía đối diện hoàng thành, Khi xe ngựa của Lý Khánh An và mấy trăm thân binh dừng lại ở trước bậc thang trước cửa nha, mấy viên binh sĩ giữ cửa thấy tình thế không ổn, lập tức chạy vào trong nha môn bẩm báo.

Lát sau, Vương Tư lễ rảo bước từ trong quan nha đi ra, khom người thi lễ với Lý Khánh An: “Đại tướng quân sáng sớm đến đây, không biết có gì chỉ bảo?”

Năm xưa trong trận chiến phòng thủ Đồng Quan, Lý Khánh An đã từng cửu Vương Tư lễ một mạng, Vương Tư lễ đối với Lý Khánh An luôn giữ mối cảm kích trong lòng, vì vậy thái độ của hắn đối với Lý Khánh An cũng đặc biệt cung kính, Lúc này, Lý Khánh An cũng đã bình tĩnh trở lại, thân là một người chủ soái, phải giữ lý trí và bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là trên cửa ải đấu tranh quyền lực này, hắn hề có chút lơ là, bèn sẽ bị người ta thừa cơ hội. Dọc đường hắn lại truy vấn Thôi Bình, cảm thấy trong việc này có chút kỳ quặc, những di dân này đều là nạn dân thiên tai của Hà Nam đạo, trên người sẽ không có tiền của gì, nếu như là vì tiền của, vậy quân Quan Trung nên đi cướp bóc thương nhân mói phải.

Nếu như là vì nữ nhân, bọn họ hoàn toàn có thể ở trong huyện Tân Phong tìm một ít kỹ nữ, không cần phải giết người cướp người, Bọn họ rõ ràng là biết được những di dân này đều là người của An Tây, nhưng lại hạ độc thủ này, chỉ có thể nói rõ là bọn họ là nhằm vào mình mà đến, có đích nhắm thì tất có âm mưu từ trước, bọn họ thật sự chỉ là giết người cướp người đơn giản vậy sao?

“Vương tướng quân, tối qua ở huyện Tân Phong lại xảy ra một chuyện đại sự, chắc là ngươi biết rồi chứ?”

Vương Tư Lễ sững người, một lúc sau, hắn mới khom người nói: “Đại tướng quân, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ty chức quả thật không biết.”

Lý Khánh An chăm chú nhìn vào mắt của Vương Tư Lễ, thấy mắt của hắn không hốt hoàng, chỉ có một sự nghi hoặc và ngơ ngác, có lẽ là hắn thật sự không biết, hắn bèn ra một hiệu mắt với Thôi Bình, Thôi Bình tiến lên thi lễ với Vương Tư Lễ nói: “Vương tướng quân, vào canh một đêm qua, khoảng một nghìn di dân từ Hà Nam đạo đến ở ven sông Hí Thủy vùng lân cận trấn Linh Khẩu huyện Tân Phong, gặp phải sự tập kích của quân Quan Trung huyện Tân Phong, bị giết chết một trăm năm mươi tám người, thọ thương một trăm mấy người, ngoài ra còn có tám mươi bốn người phụ nhân bị quân Quan Trung cướp đi..

“Đợi đã!” Vương Tư Lễ chặn lại lời nói của hắn, hắn thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, đây là việc do quân Quan Trung làm ư?

“ngài khẳng định đây là việc do quân Quan Trung gây nên?”

“Đúng vậy! Có hai di dân trẻ tuổi luôn theo sát bọn họ, tận mắt chứng kiến bọn họ đi vào quân doanh, ta đêm qua hai lần đi viếng cửa trao đối, thú tướng kiên quyết không chịu thừa nhận.”

Trong mắt Vương Tư Lễ lóe lên lửa giận, hắn biết có một số người trong nội bộ quân Quan Trung không phục mình, bèn gây ra chuyện này để cho mình bẽ mặt, hắn tức giận nói với Lý Khánh An: “Xin đại tướng quân yên tâm, nếu thật sự là do quân Quan Trung gây ra, ta nhất định sẽ có một sự giao phó cho đại tướng quân.”

Hắn quay đầu lại quát to: “Chuẩn bị ngựa, đi huyện Tân Phong!”

Các thân binh của Vương Tư Lễ đồng loạt lên ngựa, vây quanh Vương Tư Lễ chạy như bay về phía đông, tiếng vó ngựa vang dội từ từ đi xa, Lý Khánh An lại không đi theo hắn, hắn trầm tư chốc lát, bèn lấy ra kim bài giao cho thân binh hiệu úy nói:

“Ngươi lập tức về quân doanh ngoài thành, mệnh Giang Tiểu Niên điểm mật đầy đủ ba nghìn quân mã, rồi tiếp tục mệnh quân đội thi hành bị chiến khẩn cấp.”

“Tuân mệnh!” Thân binh hiệu úy tiếp nhận kim bài, dẫn theo một đội người hướng ngoài thành chạy gấp mà đi, Lý Khánh An trong lòng nhen nhóm một cảm giác bất an, chỉ e rằng chuyện này là một sự dò thám của Lý Hanh đối với mình.

Huyện Tân Phong nằm ở tám mươi dặm phía đông Trường An, kiến huyện năm Hán sơ, là Hán cao tổ Lưu Bang vì cha hắn nhớ nhung quê nhà huyện Phong mà đặc biệt xây dựng lên cho cha hắn, vì vậy có tên là huyện Tân Phong, Sau một canh rưỡi giờ, Lý Khánh An đích thân dẫn theo ba nghìn kỵ binh đi đến huyện Tân Phong, hắn không có vào huyện thành, mà là trực tiếp đi đến đại doanh quân Quan Trung ở nơi chừng mười dặm phía nam huyện Tân Phong.

Huyện Tân Phong là một vùng trú binh quan trọng của quân Quan Trung, có trú binh một vạn người, do Hữu Uy vệ tướng quân Trần Lộc Tiên thống lĩnh, quân doanh chiếm đất cực lớn, bị hàng rào cao cao bao vây, bốn phía đại doanh đều có tháp viễn vọng riêng, thủ vệ vô cùng nghiêm mật.

Quân đội của Lý Khánh An không tiến lại gần, mà là dừng lại ở ngoài ba dặm, Lý Khánh An giục nựa tiến lên che tay giữa trán ngóng về phía đại môn quân doanh, chỉ thấy trước đại môn quân doanh có mấy chục con chiến mã đang dừng đó, có hai viên binh sĩ đang coi giữ, những người khác đều đã tiến vào đại doanh.

“Quân đội trú chân tại chỗ, chờ mệnh lệnh!”

Lúc này, mấy quan viên phụ trách an trí di dân ở lại tại huyện Tân Phong dẫn theo hơn trăm người đại diện di dân vội vã kéo tới.

những viên quan di dân này đều là quan viên văn chức của quân An Tây, đối với việc an trí di dân có kinh nghiệm phong phú, bọn họ từ Hà Nam đạo dẫn theo hơn một vạn hộ di dân qua đây, dọc đường thuận lợi, không ngờ đến huyện Tân Phong lại gặp phải bất trắc.

Mấy quan viên tiến lên thi lễ với Lý Khánh An nói: “Ty chức tham kiến đại tướng quân.”

Lý Khánh An gật đầu nói: “Các ngươi vất vả rồi, tâm trạng của di dân bây giờ thế nào rồi?”

Một quan viên dẫn đầu lắc đầu nói: “Tâm trạng rất không ổn định, bọn họ đều sợ hãi quá rồi, rất nhiều người đều nói không đi An Tây nữa, kêu la đòi trở về quê nhà.”

Lúc này, hơn một trăm đại diện di dân cùng nhau tiến lên quỳ xuống, khóc lóc nói với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, cầu xin ngài thả chúng tôi về quê nhà đi! Chúng tôi không muốn đi An Tây nữa.”

Lý Khánh An trong lòng trở nên tức giận, những người này ngàn vạn khổ cực vất vả mới đến được nơi này, làm sao có thể trở về? Nếu bọn họ trở về rồi, sau này còn ai dám đi An Tây nữa, đại kế di dân của hắn xem như nguy hiểm rồi.

Hắn xoay người xuống ngựa, vội vàng đỡ mấy người già dậy, nói với mọi người: “Các vị hương thân, xin tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo đảm sự an toàn của mọi người suốt dọc đường, từ bây giờ trở đi, sẽ không có bất kỳ ai dám quấy rối mọi người, người mà các vị bị bắt đi, ta nhất định sẽ cửu ra, tất cả mọi hung thủ giết người, ta đều sẽ nhất nhất tính sổ rõ ràng, nhất định sẽ có một lời giải thích hợp lý cho các vị.”

Nhận được sự hứa hẹn của Lý Khánh An, lại dưới sự khuyên giải an ủi của quan viên di dân, nỗi sợ hãi trong lòng những đại diện di dân này cuối cùng đã bình lặng trở lại, không nhắc đến việc quay về quê nhà nữa.

Lúc này, ánh mắt của Lý Khánh An lại một lần nữa hướng về phía đại doanh quân Quan Trung, hắn bắt đầu lờ mờ ý thức được rằng, sự việc này rất có thể là một sự mưu tính từ trước, chính là muốn phá hoại đại kế di dân của hắn, nếu xử lý không ổn thỏa, kế hoạch di dân của hắn thật sự nguy hiểm rồi.

Quán Quan Trung trú đóng ở huyện Tân Phong có một vạn một nghìn người, là toán quân tinh nhuệ của quân Quan tRung, đã từng đi theo Mạnh Vân đi vây khốn hoàng trang, Sau khi Mạnh Vân chết đi, toán quân đội này đã rơi vào trong tay của Trần Huyền lễ, Trên danh nghĩa, Vương Tư lễ là chủ soái quân Quan Trung, Trần Huyền Lễ là phó soái, nhưng trên thực tế, Trần Huyền Lễ lại ủng binh tự lập, căn bản là không chịu sự quản hạt của Vương Tư Lễ, Lý Hanh cũng đã ngầm cho phép sự tồn tại của loại phân quyền này, theo hắn mà nói, giữa thủ hạ có mâu thuẫn, mới càng có lợi cho sự khống chế.

chủ tướng quân Quan Trung ở huyện Tân Phong gọi là Trần Lộc Tiên, là tộc đệ của Trần Huyền Lễ, hắn căn bản là không xem Vương Tư lễ ra gì.

Trong đại trướng, thân binh của Vương Tư Lễ và quân đội của Trần Lộc Tiên trợn mắt nhìn nhau, đôi bên giương nỏ rút kiếm, sát khí đằng đằng.

Vương Tư lễ đặt tay trên chuôi kiếm, nghiêm giọng quát lên: “Trần Lộc Tiên, ta nói với ngươi một lần nữa, ngươi đem người thả ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một lần, ta đi giải thích với quân An Tây, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, coi chừng cả mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được!”

Trần Lộc Tiên khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người kỳ quặc, hắn lạnh lùng cười liên hồi, nói: “Vương đại soái, ta đã từng nói ta không có bắt người, ngài lại ép ta phải thả người, ta lấy đâu mà thả?”

“Toàn lời xằng bậy, chính thủ hạ của ngươi đã thừa nhận rồi, ngươi còn miệng mồm, ngươi dám cho ta đi lục soát không?”

Muốn lục soái đại doanh của ta, được! Xin lấy ra thủ lệnh của Trần đại tướng quân, lấy ra được, ta để ngươi lục soát, lấy không ra, thật cáo lỗi, ngươi không được đi lung tung một bước!”

Ánh mắt của Vương Tư lễ đã sắp phun lửa ra rồi, răng hận đến nghiến lên khèn khẹt: “Ta là chủ soái quân Quan Trung, ngươi dám không nghe mệnh lệnh của ta?”

Trần Lộc Tiên ngạo nghề nói: “Ngươi quả là chủ soái quân Quan Trung, nhưng ta chỉ nghe mệnh lệnh của Trần đại tướng quân!”

“Nếu như ta buộc phải lục soát của quân doanh ngươi thì sao?”

“Vậy thì ta không dám đảm bảo an toàn tính mạng của ngươi, Vương đại soái, nếu biết điều thì ngươi đừng quản việc này, việc này không liên quan đến ngươi, nếu ngươi còn khãng khãng quản việc này, ta nói cho ngươi hay, ngươi sẽ không sống sót mà đi ra khỏi tòa quân doanh này!”

Vương Tư Lễ đã không còn mặt mũi nào nữa, hắn một tiếng phẫn nộ quát: “ngươi to gan!”

Trần Lộc Tiên mặt lạnh như băng nhìn vào Vương Tư Lễ, hắn khoát tay, nhất thời ở bốn bên đại trướng xuất hiện một đám quân sĩ, mỗi người đều tay cầm nỏ thép, dây cung đã kéo căng, đầu mũi tên sờn lạnh nhắm vào Vương Tư lễ và thân binh của hắn.

Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến tiếng cánh báo khẩn, lính gác của quân Quan Trung đã phát hiện quân An Tây đi đến, ‘Tang! Tang! Tang!5 Tiếng chuông inh tai vang dội trong đại doanh.

Trần Lộc Tiên căm phẫn nhìn thẳng vào Vương Tư lễ một cái, xoay người đi ra khỏi đại doanh, hắn vừa đi vừa hạ lệnh nói: “Cung nỏ thủ tiến vào phòng ngự, bất kỳ người nào đi vào trong vòng trăm bước, bắn chết không tha!”

Trong đại trướng, Vương Tư lễ thở dài một tiếng, nói với các thân binh: “Việc này không phải là ta có thể quản được, đi thôi!”

Bọn họ suất lĩnh các thân binh đi ra khỏi đại trướng, Lúc này, trong đại doanh quân Quan Trung bắt đầu trở nên xáo động, từng đội binh sĩ chạy đến trước rào chắn quân doanh, đồng loạt giương cung đáp tên, cầm nỏ gài dây cung, hồi hộp dõi theo quân Quan Trung ngoài xa ba dặm.

Lát sau, doanh môn đã mở ra, Vương Tư Lễ và thân binh của hắn tức giận đi ra ngoài, từ rất xa hắn đã nhìn thấy quân đội của Lý Khánh An, bèn cắn răng một cái nói: “Lên ngựa, đi theo ta!”

Hơn một trăm người trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt quân An Tây, Vương Tư Lễ trên lưng ngựa chắp tay to tiếng nói: “Đại tướng quân, xin qua một bên nói chuyện.”

Lý Khánh An giục ngựa tiến lên, nói: “Tình hình đã điều tra xong chưa?”

Vương Tư Lễ thở dài một hơi, hắn xoay người xuống ngựa, đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ và bất lực, Lý Khánh An cũng đã xuống ngựa, đi lên trước ngồi đối diện với hắn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tên khốn nạn chết tiệt đó!”

Vương Tư lễ thấp giọng chửi rủa nói: “Dám kênh kiệu ở ngay trước mặt ta, ta thề nhất định phải làm thịt hắn.”

Lý Khánh An nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng nói: “Vương tướng quân là chủ soái quân Quan Trung, còn bị cấp dưới đuổi ra doanh trướng sao?”

Vương Tư lễ không có nổi giận, rất lâu sau, hắn mới bất lực nói: “Đại tướng quân có điều chưa biết, ta chỉ là chủ soái trên danh nghĩa của quân Quan Trung, quân Quan Trung thật ra một chia ra làm hai, một nửa là do ta thống soái, còn một nửa còn lại nắm giữ trong tay Trần Huyền Lễ, đây là sự cố ý an bài của giám quốc điện hạ.”

“Ý của Vương tướng quân là nói, toán quân Quan Trung huyện Tân Phong này không thuộc về ngươi quản?”

Vương Tư Lễ gật gật đầu, nói: “Đại tướng quân có biết tên Trần Lộc Tiên này là ai không?”

“Không lẽ hắn lại là người gì của Trần Huyền Lễ ư?”

“Chính là tộc đệ của hắn, ty chức hỏi hắn đòi người, hắn kiên quyết phủ nhận, ty chức nói phải lục soát, hắn nói không có mệnh lệnh của Trần Huyền Lễ, ai cũng không được lục soát doanh trại, nếu không hắn sẽ trở mặt không nể nang.”

Trong mắt Vương Tư Lễ bắn ra lừa giận: “Tên khốn nạn này, lại dáng rút đao đối kháng với thân binh của ty chức, nếu không phải tướng quân kéo đến, thật sự là đã đánh nhau luôn rồi.”

Lý Khánh An hoài nghi nhìn Vương Tư Lễ một cái, có chút không tin nói: “người này thật sự ngang tàng như vậy ư?”

“Nếu hắn không ngang tàng, hắn dám tập kích di dân An Tây sao? Ty chức dám nói đây chắc chắn là sự thụ ý của Trần Huyền Lễ, tên Lâm Kiếm xông Bùi phủ lần trước đã trở thành cừu non thế mạng, bị giám quốc trọng đánh một trăm gậy, cả chân cũng bị đánh gãy rồi, Trần Huyền Lễ ôm hận trong lòng, lần này chính là sự phục thù của hắn.”

“Vậy được!”

Lý Khánh An đứng dậy lạnh lùng nói: “Nếu Vương tướng quân giải quyết không được, vậy ta sẽ dùng biện pháp của An Tây đi giải quyết.”

Hắn lập tức quay đầu lại lệnh nói: “Phát thư bồ câu đi truyền mệnh lệnh của ta, nội trong một canh giờ, đại quân An Tây ngoại thành Trường An phải kéo đến huyện Tân Phong!”

Vương Tư Lễ sợ đến thất kinh biến sắc, vội vàng nói: “Đại tướng quân, cái này.. chuyện này không nghiêm trọng đến vậy chứ?”

“Đối với các ngươi mà nói, đây là một việc rất nhỏ, nhưng đối với An Tây lại là việc vô cùng to lớn, không có một sự giao phó với di dân, vậy thì ba vạn hộ di dân còn lại thì ta cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Lý Khánh An không ngó ngàng đến Vương Tư Lễ nữa, hắn trở mình lên ngựa, trực tiếp trở về quân đội, Vương Tư Lễ trợn mắt há hốc mồm nhìn vào Lý Khánh An, một lúc sau, hắn tức giận giậm chân: “Đi phá đi! Có liên quan gì đến ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK