Đan Kỳ ăn liên tiếp hai phần, Kình Trạch không cho cậu ăn nữa: “Cái này tuy không ảnh hưởng đến nhiều tới sức khỏe, nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, quá lạnh.”
Đan Kỳ cũng không đòi hỏi, từ trước tới nay cậu vừa ngoan vừa hiểu chuyện, trước giờ chưa bao giờ gây phiền phức cho Thần Tướng.
Kình Trạch lại cảm thấy cậu quá ngoan hỏi: “Vì sao em không giống người khác, tìm anh gây rối? Nhất định phải đòi được thứ mình muốn chứ?”
Đan Kỳ cũng không hiểu hỏi: “Vì sao phải gây rối chứ?” Cậu cảm thấy mình được Thần Tướng yêu là quá may mắn, nếu lại đòi hỏi, vậy không phải là không biết thỏa mãn sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, đó là may mắn nhất trên đời.
Bởi vì Kình Trạch từng tìm bạn tốt Lâm Uyên Thanh hỏi qua, anh ta và phu nhân Nhuyễn Nhuyễn của anh ta ở chung với nhau chính là như vậy. Nhuyễn Nhuyễn rất thích tìm anh ta gây rối, làm nũng. Ỷ vào mình được Lâm Uyên Thanh yêu thương, hở một chút là đưa ra những yêu cầu vô lý. Ví dụ như kêu Lâm Uyên Thanh rửa chân cho cậu ấy, kêu Lâm Uyên Thanh tự mình trồng một cây hoa cải dầu cho cậu ấy, còn kêu Lâm Uyên Thanh ở trước mặt mọi người hôn cậu ấy.
Tuy rằng nhìn như ngang ngược vô lý, nhưng mà đối với Lâm Uyên Thanh là chuyện dễ như trở bàn tay. Như vậy có thể khiến tình cảm của hai người tăng lên, lại rất có tình thú.
Kình Trạch ôm lấy Đan Kỳ nói: “Anh có thể chơi một trò chơi không?”
Vẻ mặt Đan Kỳ mơ màng, giây tiếp theo, Kình Trạch liền ở trước mặt mọi người hôn cậu. Đan Kỳ sợ tới mức nhắm mắt lại, chui vào trong ngực hắn.
Đan Kỳ cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm, Đan Kỳ, Đan Kỳ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Kình Trạch gần trong gang tấc. Đẹp trai, cứng rắn, đầy uy quyền. Cậu nhịn không được ôm lấy cổ hắn, trong đầu chỉ còn lại mỗi nụ hôn này.
Xung quanh người tới người đi, thỉnh thoảng sẽ truyền tới thanh âm ồn ào và tiếng huýt sáo. Gương mặt Đan Kỳ đỏ như sắp cháy, nhưng lại không muốn kết thúc nụ hôn sâu này.
Cho tới khi tim của Đan Kỳ sắp nhảy ra khỏi cổ họng, Kình Trạch mới buông cậu ra, nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của cậu hỏi: “Em thích không?”
Đan Kỳ từ từ gật đầu nói: “Lần sau… có thể về phòng làm chuyện này hay không?”
Kình Trạch cười nhẹ bên tai cậu hỏi: “Lạnh hay không? Hay là về phòng đi?”
Đan Kỳ gật đầu, Kình Trạch chờ không kịp mà dẫn cậu lên xe. Nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, Đan Kỳ cũng biết sau khi về phòng sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, mặt của Đan Kỳ còn nóng hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kình Trạch lái xe, đương nhiên cậu cũng không ngồi qua xe của Kình Trạch.
Xe chạy vào lãnh sự quán đại lục Kình Thiên, Đan Kỳ tò mò nhìn trái nhìn phải. Phát hiện kiến trúc của lãnh sự quán rất đặc sắc, chính giữa có một đài phun nước khắc băng hình con ngựa bay ra.
Xe ngừng ở trước cửa, Kình Trạch mang Đan Kỳ lên lầu. Phòng ngủ của hai người nằm ở phía đông, tương đối riêng tư cũng rất rộng rãi.
Kình Trạch kéo Đan Kỳ vào phòng liền khóa cửa lại, hai người ôm nhau hôn môi điên cuồng.
Kình Trạch nhịn không được nói thầm bên tai Đan Kỳ: “Em thơm quá!”
Lúc bọn họ ôm nhau hôn môi, trên người Đan Kỳ liền toát ra mùi thơm tươi mát.
Mặt Đan Kỳ đỏ tới mang tai, rất ngượng ngùng nói: “Là…. Là mùi hoa của em.”
Kình Trạch ôm cậu, lưu luyến hôn lên cổ cậu hỏi: “Mùi hoa này của em, có phải còn có tác dụng khác hay không? Em nói thật cho anh biết, ngửi thấy mùi hương này có phải sẽ càng ngày càng si mê em không?”
Mặt Đan Kỳ sắp cháy, cậu im lặng gật đầu rồi nói: “Đúng…. Thật ra cũng có một chút tác dụng như vậy, đây là điểm đặc biệt mà tộc hoa yêu của em từ khi sinh ra đã có. Nhưng mà em…. Cũng không có cách khống chế được, nó tự tỏa ra.” Hơn nữa nếu Đan Kỳ càng động tình thì mùi hoa tỏa ra càng đậm.
Khi bọn họ nói chuyện trong phòng toàn là mùi hoa ngào ngạt.
Kình Trạch hít sâu một hơi nói: “Không cần khống chế, anh thích mùi hương này, càng thích em hơn.”
Đan Kỳ sắp điên rồi, cậu ôm lấy Kình Trạch, dùng sức bóp lấy cánh tay hắn: “Nếu anh còn như vậy, em…. Em có thể sẽ nở hoa! Có tin hay không em biểu diễn cho anh xem mang thai sinh bốn ngay tại chỗ?”
Kình Trạch ở bên cổ cậu cười nhẹ, cuối cùng cũng không đùa cậu nữa, hai người đồng thời tiến vào sự hài hòa của sinh mệnh.
Ngoài trời gần tối, Đan Kỳ dựa vào đầu giường chơi quang não, nói chuyện với những người bạn trong diễn đàn Bình Hành Tứ Giới.
Lăng Phong Hàn đã có bản kế hoạch sơ lược về chuyến thuật cho các cấp của không linh giả, sơ sơ cũng là mấy loại kia. Hệ phòng ngự, hệ trị liệu, hệ công kích.
Nhuyễn Nhuyễn suốt ngày thu hoạch hạt giống, cậu oán giận với Đan Kỳ ở trong diễn đàn: “Tôi đã thu hoạch được hơn một ngàn hạt giống, tiểu Bọt Biển cũng tự đi giúp đỡ tôi.”
Bọt biển trong nước: “A, tôi rất rảnh! Mọi người có việc gì, có thể tìm tôi giúp đỡ.”
Đan Kỳ cười: “Hiện giờ anh tương đối rảnh, chờ sau khi học viện xây dựng xong, anh sẽ bận rộn.”
Bọt biển trong nước: “Không sao, đến lúc đó bọn họ nhất định không bận rộn nên sẽ phải tới làm cu li cho tôi.”
Kình Trạch ở phía sau từ từ ôm lấy cậu: “Đang nói chuyện gì?”
Đan Kỳ nói: “Đang nói về học viện không linh của tụi em, hiện giờ xác định có 1 vạn 2 ngàn học viên chuẩn bị nhập học. Nhóm học viên đầu tiên đã nhiều như vậy, em lo lắng tụi em sẽ không xử lý tốt.”
Kình Trạch nói: “Em không cần lo lắng chuyện này, chính phủ sẽ cho nhân viên tới giúp đỡ các em. Anh sẽ cho người sắp xếp một đội giáo dục, bọn họ se đưa ra những ý kiến chuyên nghiệp.”
Đan Kỳ buông di động quang não, quay người ôm lấy Kình Trạch nói: “Cảm ơn anh, anh giúp em rất nhiều. Nếu không có anh em cũng không biết phải làm như thế nào.”
Kình Trạch đáp: “Không phải anh nên giúp em hay sao? Không phải em đang giúp anh hay sao? Em giúp anh tăng gấp đôi sức chiến đấu của quốc gia, chỉ dựa vào điểm này, anh cũng không biết nên cảm ơn em như thế nào.”
Đan Kỳ biết Kình Trạch cố ý nói như vậy, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ. Từ lúc bắt đầu không quen với quan hệ của hai người, cho tới bây giờ dính vào với nhau không muốn tách ra, trong lòng Đan Kỳ giống như được rót mật.
Cậu xoay người ôm lấy Kình Trạch, trên người lại toa ra từng đợt hương hoa.
Kình Trạch dán mũi vào cổ cậu, cầm chặt lấy tay cậu, hai người lại đạt được sự hài hòa của cuộc sống lần nữa.
Tắm rửa xong rời giường thì trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, Đan Kỳ đã ngủ từ sớm, cậu định luyện tập vài chiêu với Kình Trạch trong hai ngày này. Cũng muốn xác thực một chút cấp bậc của mình tới trình độ nào.
Ngày hôm sau, Đan Kỳ liền rời giường rất sớm đi tới diễn võ trường nhỏ trong lãnh sự quán.
Kình Trạch đã mặc trang phục bảo vệ vào, trên người hắn mang dụng cụ phòng vệ nói với Đan Kỳ: “Hôm nay anh chính là cọc luyện võ hình người của em, không cần băn khoăn, đánh đi.”
Đan Kỳ hơi không xuống tay được hỏi: “Anh chắc chắn…. Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Kình Trạch cười nói: “Không tin nam nhân của em sao?”
Đan Kỳ ngại ngùng nói: “Cũng không phải….” Hắn là cao thủ đệ nhất tinh tế, đương nhiên tin được.
Vì thế cậu không hề băn khoăn, bắt đầu tấn công Kình Trạch. Lần này cậu dùng năm con chiến sủng, thế nhưng bởi vì yêu hồn của cậu thức tỉnh, nên thể chất cũng tốt lên rất nhiều. Yêu Đan bắt đầu ngưng kết, tuy rằng vẫn kém hơn lúc trước, nhưng so với thể chất của linh chiến sĩ vẫn tốt hơn rất nhiều.
Suy xét trước sau, cậu bỏ đi ma thực phòng vệ chỉ để lại một ma thực trị liệu.
Như vậy cậu sẽ có bốn ma thực hệ chiến đấu.
Kỳ thật cậu muốn mang càng nhiều ma thực hơn. Chỉ là không biết hệ thống vì sao lại bị hạn chế, chỉ có khi quần chiến cậu mới có thể vượt qua hạn chế này. Chỉ cần không vượt qua năm người, cậu có thể mang theo 15 cây ma thực. Nếu có vượt qua chắc là cũng sẽ có hạn mức cao nhất, nhưng mà cậu cũng chưa thử nghiệm bao giờ.
Qua mấy hiệp, Kình Trạch thu thập giá trị chịu sát thương của bản thân, ước tính chính xác nói: “Lực công kích nằm giữa cấp SS và cấp SSS. Thế nhưng không tính chỉ số phòng ngự và trị liệu của em, nhưng nếu cộng hai loại này vào thì rất khó có người thắng được em.”
Trên mặt Đan Kỳ toàn là hưng phấn nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Bao gồm cả anh sao?”
Kình Trạch tiến tới gần sát cậu hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Lỗ tai Đan Kỳ hơi ngứa hỏi: “Em cảm thấy em nhất định không đánh thắng được anh, vừa rồi em đã dùng hết sức lực, nhưng Cùng Kỳ của anh cũng chưa xuất hiện.”
Kình Trạch hơi nghi hoặc hỏi: “Cái gì? Cùng Kỳ.”
Đan Kỳ thè lưỡi, cậu không cẩn thận nói ra tên Cùng Kỳ mất rồi, cậu hắng giọng nói: “Ừ…. Đúng, chính là chiến sủng của anh. Kỳ thật nó vốn dĩ kêu Cùng Kỳ, em biết hiện giờ nó sửa tên thành Kim Sư rồi phải không? Kỳ thật nó lớn lên cũng không giống sư tử. Sau này anh có thể kêu nó là Cùng Kỳ, nó chính là một trong tứ đại hung thú thượng cổ.”
Kình Trạch gật đầu nói: “Kỳ thật anh cũng không thích chiến sủng này, cho nên rất ít khi kêu nó ra.”
Đan Kỳ thầm nghĩ, chẳng lẽ Thần Tướng còn có ký ức kiếp trước? Đời trước cậu bị Cùng Kỳ tấn công mới chết. Thần Tướng nói hắn không thích Cùng Kỳ, như vậy trong trí nhớ của hắn vẫn còn ký ức có liên quan tới Cùng Kỳ.
Cậu không có nói với Kình Trạch mình vì sao lại chết, chỉ để cho hắn giúp mình luyện mấy chiêu. Kình Trạch cũng là biết gì nói hết, đem những chuyện bất ngờ có thể xảy ra ở trấn đấu chung kết nói hết cho cậu.
Cùng lúc đó cậu đang nuôi chồng ma thực hoa sen. Tốc độ lớn lên của hoa sen hoi chậm, tuy rằng cậu đã tập trung các nguyên tố hệ mộc ở trong khay của cậu, hoa sen vẫn không nở ra nụ hoa.
Cậu không thể tưởng tượng được, hoa sen sẽ có thuộc tính ma thuật gì. Lần này ngay cả tinh linh cỏ cây cũng ngạc nhiên, bởi vì nó là hạt giống hoa sên, nó không có đánh thức tinh linh hoa sen, cho nên không biết được thuộc tính ma thực.
Đan Kỳ cũng không nóng nảy, dù sao mục đích lần này của cậu đã đạt được, chỉ cần có thể đứng trước một trăm, cậu đã rất thỏa mãn.
Chỉ là cậu hơi lo lắng sẽ gặp phải Đông Phương Y trong trận thi đấu. Bởi vì trận đấu chung kết cũng là xếp đội ngẫu nhiên, trận đấu đầu tiên chính là vòng đào thải. Cũng không khác mấy với những vòng thi trước, cũng là ba trận thắng hai.
Sau khi qua được vòng đầu, mới có tư cách thi đấu vòng thứ hai, sau đó là vòng thứ ba.
Đánh xong vòng thứ ba cũng chỉ còn lại 75 người. Trong 525 người bị loại lại chọn ra 25 người có nhiều trận đấu thắng nhất, lọt vào top 100.
Top 100 lại tiếp tục thi đấu, cho tới khi chỉ còn lại 25 người, bắt đầu đánh thủ lôi đài.