Nó xuất viện và đến quán bar tìm Tùng. Thời gian này không biết Dark Moon thế nào, nó muốn xem cái "làm tốt hơn cậu" mà White nói liệu có chính xác không. Đến quán, nó bị chặn lại bởi 2 tay to con. Chúng đứng khoanh tay chắn lối vào quán, hất mặt hỏi nó:
- Password?
Nó khẽ cau mày ngạc nhiên. Nơi này cần mật khẩu từ bao giờ thế? Chợt nhớ lại cái mật khẩu hôm trước, nó đọc:
- Rainbow.
Mặt chúng dãn ra, nở 1 nụ cười và........... túm cổ nó....... đá ra ngoài!!! Nó gào lên:
- Tụi mày làm gì đấy hả? Muốn chết à?
Chúng nhìn nó bằng nửa con mắt, quay vào trong khiến nó bực bội chạy đến và chơi 1 cú song phi vào lưng 2 thằng. Nhưng chúng quá to con, cú đạp của nó chỉ giống như ruồi muỗi gãi ngứa khiến chúng hăng máu hơn. Nó sợ chúng chắc......
Thế là vừa ra viện, nó đã tặng cho bệnh viện 2 tên bệnh nhân để các cô y tá đỡ...... buồn. Nó dùng cú đấm nảy lửa đấm vào cằm một tên và dùng đòn vật để bấm huyệt sau gáy tên còn lại khiến chúng ngã lăn ra đất. Nó nắm chặt tay, hùng hổ bước vào trong quán.
Quán bar xập xình tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn khó chịu. Nó cảm thấy không khí ở đây có gì đó khác trước rất nhiều. Tuy là lộng lẫy hơn, dân chơi cũng nhiều hơn, nhưng thiếu đi "tính người". Những con người xa lạ trên kia đang múa may quay cuồng trong những vũ điệu hoang dã, nó cau mày lướt nhìn để tìm Tùng nhưng không thấy. Lại quầy bar, nó hỏi:
- Cho hỏi Tùng đi đâu rồi ạ?
Anh chàng pha chế rượu liếc nhìn nó 1 cái rồi tiếp tục lau chén, nói:
- Cậu là ai? Gặp cậu ta có chuyện gì?
Nó khá khó chịu khi nghe cái giọng điệu khinh khỉnh đó. Từ bao giờ mà gặp Tùng còn khó hơn cả lên trời thế này? Nó nghiến răng, nói:
- RED.
Chỉ một từ. Nhưng từ đó khiến cho tên kia đứng đơ người ra. Những người xung quanh nghe được cũng quay lại nhìn nó với một con mắt kinh ngạc. Nó khá hài lòng về phản ứng này, ít ra thì nó vẫn còn đủ nổi tiếng để khiến kẻ khác phải giật mình. Nhưng anh ta chợt mỉm cười khiến nó hóa đá:
- Thành thật xin lỗi. Vì nghe tên cậu giống tên...... con mèo của ông chủ chúng tôi quá.
Nó há miệng ra, không ngậm lại được. Tên bạn khùng đám dặt tên mèo là Red ư........... Đúng lúc sự tức giận của nó đang "thăng hoa" thì Tùng xuất hiện với nụ cười trên môi:
- A, mày đến đấy à? Hèn gì 2 tên gác cổng nằm quay cu đơ ngoài kia. Uả? Sao mặt mày trông lầm lì vậy? Giống hệt con Red......... á!
Tùng vội bịt miệng lại. lùi dần về phía cửa. Nó tức giận hét lên:
- MÀY ĐỨNG ĐÓ CHO TAO!!!
Tùng quay lại lè lưỡi trêu nó:
- Tao đâu có ngu, he he....... "CỘP"
Cậu va đầu vào cánh cửa, ngồi phịch xuống đất ôm trán suýt xoa. Nó lăm lăm tiến tới với nắm đấm trực sẵn, đang giơ lên để giáng cho Tùng một cú thì.........
- Dừng lại!
Một giọng nữ uy quyền vang lên. Nó quay lại, nhận ra Yellow, dừng tay lại. Cô vừa mỉm cười 1 cái thì nó......... đá cho Tùng 1 phát:
- Dừng tay cũng được, dừng chân thì không!
- Mày nhỏ nhen quá đấy!!
Nó lườm Tùng 1 cái cháy da khiến cậu im bặt chạy lại chỗ Yellow....... nhõng nhẽo:
- Hức, vợ ơi nó dám đánh chồng kìa. Còn làm chồng va vào cửa sưng u cả đầu nữa.
Yellow lo lắng, dịu dàng sờ lên trán cậu:
- Chồng có sao không?.......... Lần sau ĐỪNG CÓ MÀ đụng đến cậu ấy nữa nhé!
Cô đập mạnh tay vào trán Tùng khiến cậu á lên vì đau:
- Vợ bênh người ngoài hả?
Cô lườm Tùng rồi quay sang nó:
- Cậu vào trong đi.
Nó chỉ biết đi theo, không biết 2 người này tình cảm đến đâu rồi mà Tùng có vẻ ngoan ngoãn thế nhỉ?
Nhưng mục đích của nó đến đây không phải chỉ để thăm 2 người họ, đành vào vấn đề chính luôn:
- Dạo này........ Dark Moon thế nào rồi?
Tùng và Yellow đều bất chợt ngước lên nhìn nó 1 cách kì lạ và im lặng. Nó ngờ ngợ, hỏi tiếp:
- Sao? Có gì thì nói ra đi, tôi muốn biết nên mới hỏi 2 người chứ?
Tùng mỉm cười:
- Cậu có muốn lấy lại Dark Moon không?
- Đó không phải là câu trả lời.
Tùng im lặng nhìn nó, Yellow bèn lên tiếng:
- Rất tốt. Nếu không muốn nói là tốt hơn xưa rất nhiều. Lực lượng đã được phân mỏng ra để cai quản và báo cáo tình hình thường xuyên lên các trưởng nhánh. Kỉ luật được khép chặt, an ninh được đảm bảo, nhân lực được bổ sung, quỹ hội được tài trợ, liên kết với các bang phái, đảng phái được thiết lập và mở rộng. Nói chung, Dark Moon bây giờ đã trở thành một hội siêu mạnh, không một thế lực nào không phải kiêng nể.
Nó khá kinh ngạc và hụt hẫng. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà White có thể cách tân được hội đến thế, điều mà trước đây nó chưa làm được. Cậu ta đã làm như lời nói trước đây với nó, đã thực sự làm tốt hơn nó. Vậy thì có quyền gì đây để nó đòi lại Dark Moon chứ?
Thất vọng, nó thất vọng về chính bản thân mình đã không làm được một thủ lĩnh tài giỏi, đưa hội đi lên. Lẽ ra nên vui mới phải, vì hội là do nó sáng lập, hội tiến bộ thì nó mới là người vui nhất. Nhưng nó buồn, chẳng biết phải thế nào nữa, nó đành nói với Tùng và Yellow:
- Hai người........... chuyển lời đến White hộ tôi, nếu cậu ta dám để hội tuột dốc, tôi nhất định sẽ giành lại Dark Moon.
Tùng và Yellow nãy giờ ngồi theo dõi nét mặt nó, cảm thấy yên tâm hơn khi nó nói như vậy. Tùng mỉm cười:
- Dark Moon vẫn luôn là nhà của mày. Hãy trở về đây bất cứ khi nào mày muốn.
Nó mỉm cười gật đầu, đang định ra ngoài thì chợt nhớ ra, quay lại hỏi:
- Mà mật khẩu vào quán là gì thế?
Tùng ngạc nhiên hỏi lại:
- Mật khẩu gì cơ?
- Hồi nãy tao bị hai thằng canh cổng hỏi password mà?
- À, ha ha, bây giờ mày được xếp vào hàng khách VIP, không cần đọc mật khẩu đâu.
Nó nắm tay lại giơ lên trước mặt cậu:
- Vậy trước đó mày không dặn bọn chúng?
- Ha, tao........ VỢ ƠI!!
- Đứng đó, thằng bạn chết tiệt!!!
..................
Thông báo về chuyến bay của Linh Lan vừa đến tai nó, nó đã hốt hoảng chạy đi dò la tin tức. Hoàng Anh gọi điện về hỏi nó loạn cả lên, ba mẹ nó thì lo lắng gọi nơi này, điện nơi nọ rồi cử người đến tận nơi để xem tình hình thế nào. Cuối cùng người ta cũng đưa Linh Lan về đến bệnh viện thành phố với thương tích đầy mình nhưng tính mạng vẫn được bảo toàn. Còn sống được sau chuyến tai nạn đó có hơn hai chục người, gia đình nó thở phào nhẹ nhõm khi cô có trong số đó.
Năm ngày sau tai nạn, Linh Lan vẫn hôn mê từ lúc được đưa về thành phố đến giờ. Hoàng Kỳ ngày ngày ở bên chăm sóc cho cô, chợt nhận ra rằng khoảng thời gian ở bên mình, cô đã phải chịu rất nhiều nỗi buồn. Cậu chăm lo cho cô nhiều hơn, ở bên cô nhiều hơn và luôn cầu nguyện cho cô sẽ an lành tỉnh dậy, để cậu có thể nói với cô 1 lần chính thức câu "làm người yêu anh, em nhé".
Nó nhìn qua cửa phòng bệnh, thấy Kỳ đang cầm tay Linh Lan, trong lòng có phần yên tâm. Linh Lan không còn bố mẹ, tình cảm mà cô dành cho Kỳ không phải là nó không biết nhưng cứ vờ như không. Kỳ là người dịu dàng trong tình cảm, Linh Lan là người tinh tế trong cuộc sống. Nếu hai người đó có thể đến với nhau được thì tốt quá, họ sẽ bù đắp cho nhau được những thiếu thốn trong tình cảm. Mà Linh Lan, có lẽ, đã yêu Kỳ nhiều hơn cô nhóc nghĩ.........
Hôm nay Brown trở về nước. Cậu bước xuống máy bay một cách vội vã, trong lòng có một chút hi vọng mong manh rằng nó sẽ đứng ở đó, vẫy tay và cười với cậu. Nhưng nó không đến. Và thực sự thì nó đâu có biết cậu sẽ về mà đến. Nhưng nếu biết thì nó có ra đón cậu không?
Cậu ngồi trên ô tô để Quốc Huy chở về nhà. Anh ta thao thao bất tuyệt cái gì đó nãy giờ mà cậu không để lọt vào tai chữ nào, chỉ nhìn ra bên ngoài một cách lơ đễnh. Thời gian qua phải chú tâm làm việc, cậu không liên lạc với nó, một phần cũng là để cho nó..... "nhớ" cậu. Nhưng sau khi nghe được mấy vụ việc xảy ra trong thời gian cậu không có ở đây, cậu biết nó thậm chí chẳng có thời gian để mà nghĩ đến cậu nữa. Có quá nhiều việc đã xảy ra mà cậu lại không thể ở bên cạnh nó, điều đó khiến cậu khó chịu và bực bội trong lòng.
Chợt thấy nó đang đi cùng với Angus trên vỉa hè, cậu vội vã nhìn theo. Nó đang tức giận đá vào chân Angus, cách mà nó vẫn hay dùng khi bực tức cậu, rồi nó chạy đi trước, lè lưỡi trêu hắn và cười vui vẻ. Lòng cậu như thắt lại.
Có bao giờ ở bên cậu mà nó cười vui vẻ thế kia chưa? Thời gian qua Angus chính là người bên cạnh nó nhiều nhất, có lẽ nó đã xiêu xiêu rồi. Khi cậu chăm sóc cho nó cũng chưa thấy nó cười thế này lần nào...... Phải chăng cậu chỉ mang tới bình yên mà không mang lại hạnh phúc cho nó?
Quay người ngồi thẳng lại, cậu cúi gằm mặt, ánh mắt buồn bã. Nó không có một chút tình cảm nào với cậu sao? Muốn biết, chỉ có một cách là........ hỏi trực tiếp.
- Anh yêu em, em cũng biết điều đó mà, bây giờ có thể cho anh một cơ hội không?
- ....... Xin lỗi, Brown.
- Tại sao?
- Tôi......... không biết!
- Em ghét anh?
- Không, không phải, tôi........
- Em đã tìm được một người yêu mới?
- Hả? Gì chứ? Không thể nào......
-......
-......
- Tôi sẽ qua Hàn Quốc du học.
- Sao cơ? Sao đột ngột thế?
Brown nuốt lại những nghẹn ngào nơi cổ họng, nhẹ mỉm một nụ cười không trọn vẹn, nụ cười mà bắt đầu từ đây sẽ trở thành một cái mặt nạ che đậy sự tổn thương trong cậu. Cậu nắm chặt nắm tay, đứng thẳng người dậy và hít một hơi dài:
- Chúng ta vẫn là bạn nhé.
- Ha ha, tất nhiên rồi. Nhớ liên lạc với tôi đấy. Tôi luôn coi cậu là một người bạn tốt. Cảm ơn!
Brown gật đầu, đi khuất khỏi tầm mắt nó, cậu đưa bàn tay lên bịt miệng rồi khẽ nhắm mắt cho dòng nước mắt được tự do chảy ra. Cậu yêu nó, nhưng những gì cậu làm chưa đủ khiến nó vui vẻ, hạnh phúc. Nếu nó chọn Angus, cậu cũng không thể làm gì được. Vì thời gian qua, Angus đã vì nó rất nhiều, mà cậu lại theo đuổi sự nghiệp, không thể chăm lo cho nó. Nếu có một ngày nào đó cậu chưa yêu một người con gái khác, và cậu trở thành một người nổi tiếng hơn Angus, chắc chắn, cậu sẽ quay lại để giành lại nó.
..................
Lúc này, mẹ nó đang ngồi trong phòng gọi điện cho Kỳ để hỏi thăm Linh Lan, con bé còn chưa tỉnh. Bà Triệu vòng vo một hồi rồi hỏi:
- À mà Minh có đến đó chưa?
- Dạ rồi.
- Ừm, chắc con bé cũng buồn, Linh Lan là đứa em và cũng là người bạn nữ thân nhất của nó đấy. Con bé........... Á!
- Thưa giám đốc, bác...... nói gì cơ ạ?
- A, ha, ta....... ta có nói gì đâu, chỉ là.......
- Bác bảo Hoàng Minh là....... "CON GÁI"???