– Kể chị nghe, em và Jihun có chuyện gì vậy???
Nó nghe tới đây thì liền ôm lấy chị mà khóc lấy khóc để, Trâm ôm em an ủi. Nó đã kể cho chị gái nghe tất cả, Trâm cười:
– Thế thì chông phải do em với Jihun đâu. Tại sao em lại rời bỏ cậu ấy chứ? Vì có nhiều người theo đuổi cậu ấy sao?
– Em không biết, có lẽ vậy. Em thật ích kỷ. – Nó nhìn xuống sàn mà nói. Trâm đưa tay khẽ gõ đầu em gái mình:
– Như thế là em đã yêu cậu ấy rồi.
– Không hề. – Nó lập tức phải đối, Trâm lại cười:
– Em có thấy nhớ cậu ta không?
Nó gật nhẹ đầu khi nghe chị gái hỏi như thế, Trâm cười nhẹ nhàng, thế là cô đã đúng rồi. Nhưng có lẽ em gái cô cần có thời gian cho những chuyện đã qua, cô an ủi:
– Thôi, quên chuyện đó đi. Ngày mai, chị dẫn em đi dạo, tận hưởng đi nhóc con ạ. Thôi chị ra ngoài đây.
Trâm đứng dậy, vừa đi được vài bước cô đã nghe thấy tiếng gọi lại của em mình, quay đầu lại mình thì cô gặp ngay nụ cười của nó:
– Em cảm ơn chị, ngày mai, em dẫn thêm đứa bạn thân em theo được không ạ?
– Ok, em muốn dẫn theo ai cũng được. À… tiện thể chị muốn hỏi, em không giận chị nữa chứ?
– Không, chuyện đã lâu rồi mà chị?! – nó cười tươi.
Trâm cũng cười đáp lại và đi xuống nhà, mẹ cô vẫn đang nói chuyện điện thoại, bà kết thúc bằng câu nói:
– Vâng, tôi sẽ cố thuyết phục nó. Bà yên tâm đi.
Nhưng trước khi mẹ cô kịp tắt máy, Trâm đã kịp giật lấy chiếc điện thoại của mẹ cô:
– Thưa bác, xin bác đừng hỏi gì Jihun về chuyện này nữa, cậu ta chắc cũng bị khủng hoảng tâm lý giống Trân, nên cứ để cậu ta yên tĩnh vài ngày, nếu thấy cơ hội tốt, con sẽ đưa Hisun về đó.
– Được rồi, cảm ơn con nhiều lắm.
Sau khi tắt máy, bà mẹ liền hỏi ngay cô con gái vàng của mình:
– Em con bị khủng hoảng tâm lý là sao???
– Mẹ đừng để tâm đến chuyện đó.
Nó ở trên phòng liền lấy máy ra gọi cho Zin:
– Mai cậu qua đây tớ dẫn cậu đi chơi.
– Ok, mà mình tìm được trường rồi, cậu thấy sao, khi nào muốn bắt đầu học?
– À, ngày mốt đi nha, mà này, cậu đừng nói cho ai biết tớ là ai nha, tớ sẽ tự đi làm hồ sơ rồi đưa sau cho cậu.
– Ok, tùy cậu.
Nó tắt máy, suy nghĩ đến nhân vật tiếp theo mà mình muốn thử. Có rồi, một vai thật là hợp với nó. Nó đưa điện thoại lên miệng và cắn như một miếng bánh.
Hắn nằm trên giường, không có gì để làm liền lấy điện thoại ra xem ảnh, hắn dừng lại khi bức anh của nó xuất hiện, với chiếc mũ hình con thỏ… thật dễ thương. Hắn bật cười khi nhớ lại cái lúc hắn nói nó là người rừng. Nhưng sao thế này, lòng hắn đau hơn cả. Nụ cười dần tắt ngấm, thay vào đo là hàng nước măt lăn dài trên khuôn mặt của hắn. Chihun vừa mở cửa thì thấy ngay hắn đang lau nước mắt. Anh lại gần an ủi cậu em của mình:
– Thôi đừng khóc, là con trai thì em phảo mạnh mẽ lên chứ. Nếu Hisun thấy được cảnh này thì con bé sẽ nghĩ sao hả?
Hắn không đáp lại, chỉ liền ôm lấy anh trai và rúc sâu vào lòng anh như muốn trốn khỏi cái thế giới này.
Hôm sau, Zin đã có mặt ở nhà nó rất sớm. Cô bé mong mỏi được đi chơi với người bạn thân đầu tiên của mình, nhưng khi Trâm xuất hiện sau nó, cô bé đã rất ngạc nhiên:
– Chị…chị là… Người đại giải thiết kế trẻ ở Hàn Quốc mà?
– Ơ, em biết chị sao? Cảm ơn em đã quan tâm. – Trâm vui vẻ.
– Giải thiết kế trẻ? Đừng nói với em là lúc đó chị đi thi nha. – Nó ngạc nhiên.
Chị nó không nói gì, chỉ liền đưa tay gõ đầu nó. Cái đứa em trời đánh này thì dù có biết tới mấy cái đó thì để làm gì chứ. Zin liền đánh vào tay nó:
– cậu đúng thật là… Tiểu thư của cả một tập đoàn như thế mà tớ không biết đấy. Thế mà bấy lâu nay mình không biết gì cả.
– Hehe, xin lỗi, tại mình thích dấu thân phận thôi. – Nó gãi đầu trả lời.
– Thôi mình đi, sẽ có nhiều chuyện để làm lắm đấy. – Chị nó cắt ngang hai đứa rồi đi lên chiếc xe mui trần đỏ của mình.
Nó đã lâu không tận hưởng quê hương đất mẹ, nên thấy nhiều thứ thay đổi làm nó thích thú. Mọi thứ như là rất mới mẻ đối với nó. Nó đòi chị dẫn đi uống caffe bệt, một phong cách đặc sản của Sài thành. Nó còn hùa theo những cậu cô thanh thiếu niên ở đây, tham gia vào những trò vui như hát tập thể, dance hay là cùng nhau tụ tập lại tám chuyện. Tóm lại nó rất vui. Zin nhìn cô bạn mình như thế thì liền vui lây, cô quay đầu nhìn thần tượng của mình và bắt chuyện:
– Hisun thật ngây thơ, cậu ấy rất dễ quên đi mọi việc. Và luôn thể hiện nụ cười trên khuôn mặt của mình. Em ước được như cậu ấy quá.
– Thật ra, Trân nó rất lạ, nó nhìn cuộc sống một cách rất tích cực. Nếu có chuyện làm nó buồn. Nó sẽ khóc thật nhiều, khóc đến khi nó thấy đủ để quên điều đó đi và rồi lại tiếp tục tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra cả. – Trâm đáp lại một cách hài lòng về đứa em của mình.
Zin gật gật đàu nhìn Trâm, bỗng Trâm có điện thoại, cô nhận máy thì thể hiện ngay khuôn mặt ngạc nhiên, đáp lại vào ba câu thì chị ấy nói với Zin là phải đi ngay vì có việc. Còn nhắc Zin chuyển lời với nó là cô ấy xin lỗi khi không hoàn thành xong lời hứa mà đã phải đi ngay.
Nó thấy chiếc xe màu đỏ chạy đi thì liền nhanh chân đi đến chỗ Zin đang ngồi:
– Chị ấy đi rồi sao?
– Ừ, chị ấy bận rồi, chị ấy nói là xin lỗi khi không hoàn thành lời hứa với cậu. – Zin nhắc lại lời nói của Trâm với nó. Nhưng ngược lại với sự buồn rầu mà Zin nghĩ nó sẽ có thì thay vào đó là một nụ cười tươi, nó xoa tay tỏ vẻ đen tối, còn lẩm bẩm:
– Hehe, thê là có thể thực hiện được rồi, nhanh lên.
Nó lập tức kéo tay của cô bạn ra ngoài đường và bắt ngay một chiếc taxi. Trong khi Zin còn ngẩn người không biết trời trăng thì nó đã nhanh miệng:
– Chú đến tiệm salon New đi ạ.
– Salon??? sao lại đến đó? – Zin ngay lập tức phản bác lại.
– Haizzz, cậu đúng thật là, đến lúc thay đổi bản thân rồi.
– Sao??? – Zin nhăn mặt lại đáp.
(Còn tiếp)