Tại sao tất cả những điều ấy lại trồi lên lúc này?
Tôi biết tất cả những người kỳ cựu ở Ashram này sẽ nói gì. Họ sẽ nói điều này hoàn toàn bình thường, rằng tất cả mọi người đều trải qua chuyện này, rằng trạng thái thiền đỉnh sâu sẽ khiến mọi thứ trồi lên, rằng ta chỉ đang dọn dẹp sạch tất cả yêu ma sót lại của mình... nhưng tôi đang trong một trạng thái cảm xúc mà tôi không thể chịu đựng và tôi không muốn nghe mớ lý thuyết lập dị nào của bất kỳ ai. Xin cám ơn rất nhiều, tôi nhận ra là điều ấy đang đến, xin cám ơn rất nhiều. Như cơn buồn nôn, nó đang đến.
Không hiểu sao tôi đã có thể ngủ lại được, thật may, và tôi có một giấc mơ khác. Lần này thì không phải rắn, mà là một con chó gầy gò lêu nghêu, hung ác đang đuổi theo tôi và nói, "Ta sẽ giết cô. Ta sẽ giết cô và ăn thịt cô!"
Tôi thức giấc khóc lóc và run rẩy. Tôi không muốn làm phiền người cùng phòng của mình, vậy nên tôi vào trốn trong phòng tắm. Phòng tắm, luôn là phòng tắm! Trời phù hộ, nhưng tôi lại trong một phòng tắm, lại giữa đêm, khóc lóc thảm thiết trong đơn độc trên sàn. Ôi thế gian lạnh lẽo - ta đã trở nên chán ngán mi và tất cả những cái phòng tắm kinh khiếp của mi.
Khi không thể thôi khóc, tôi đi tìm cho mình một cuốn sổ và một cây bút (nơi ẩn náu cuối cùng cho một kẻ đang thấy hổ thẹn) và một lần nữa tôi ngồi cạnh toilet. Tôi mở một trang giấy trắng và nguệch ngoạc lời khẩn cầu tuyệt vọng giờ đã thân thuộc của mình:
"TÔI CẦN SỰ GIÚP ĐỠ CỦA NGƯỜI."
Rồi tôi thở ra một hơi dài khuây khỏa khi mà, trong chính chữ viết của tôi, người bạn kiên định của tôi (là ai vậy?) bắt đầu đến giải cứu tôi một cách trung thành:
"Ta ở ngay đây. Được rồi. Ta yêu ngươi. Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi."