• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Xin cậu Lăng thứ tội





“Chào ông Lý.” Sau khi cúp điện thoại, Lăng Túc Nhiên đi đến trước mặt Lý Đình Long, hơi cúi người chào.





“Chàng trai, xin hỏi cậu là ai vậy?” Lúc này, Lý Đình Long mới lấy lại tinh thần từ trong ngỡ ngàng.





Bởi vì Lăng Túc Nhiên đã sử dụng dịch dung cho nên Lý Đình Long tạm thời không nhận ra anh.





Những người nhà họ Lý khác cũng đồng thời nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, trên mặt từng người đều mang một một vẻ kinh ngạc.





Từ sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, đã rất lâu rồi không có người nào thay mặt nhà họ Lý ra tay.





“Ông Lý à, chuyện đó chúng ta sẽ nói sau, trước tiên hãy xử lý những chuyện trong nhà cho xong đã.” Lăng Túc Nhiên cười nhẹ một tiếng, rồi chỉ vào Hồng Cương nói.





“Nếu như tôi đoán không sai, những người này chắc hẳn là được người nhà họ Vương và người nhà họ Đào cùng cử đến đây?”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.





“Hả?” Lý Đình Long ngẩn người: “Làm sao cậu biết chuyện này?”





“Không giấu gì ông, tôi cũng nhận ủy thác của người khác cho nên tôi biết được một số chuyện.” Lăng Túc Nhiên nói xong lại bổ sung: “Tôi sẽ giải thích với ông Lý sau.”





“Cảm ơn ý tốt của cậu!” Lý Đình Long lại sửng sốt lần nữa, sau đó tiếp tục nói: “Chàng trai, cậu tốt hơn đừng để ý chuyện này.





Bây giờ ở Đông Khởi, ba nhà họ Triệu, nhà họ Vương và nhà họ Đào gần như đã đạt đến trình độ một tay che trời rồi, tôi e là mang đến cho cậu…”





“Ông Lý yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, nói một câu cắt đứt lời ông Lý, sau đó đi về phía Hồng Cương.





“Thằng nhóc, nếu mày dám động đến Hồng Cương này thì tao nhất định sẽ làm cho mày sống không bằng chết!” Lúc này Hồng Cương chậm rãi nói một câu đe dọa.





“Nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi.” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói.





“Lập tức gọi điện thoại cho người thuê anh bảo họ tới đây một chuyến, nói thêm là có người đang đợi họ ở đây. Sau nửa tiếng mà họ không tới thì chờ nhận lấy toàn bộ hậu quả đi!”





Phì!





Hồng Cương phun ra một bãi nước bọt: “Thằng nhóc, tao thấy mày thật sự là người không biết nên không có tội, mày căn bản không biết…”





Rắc rắc!





Hồng Cương còn chưa nói xong câu thì đã bị Lăng Túc Nhiên giẫm mạnh chân lên đầu gối chân phải, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên một lần nữa.





“Á…” Hồng Cương hét lên thảm thiết.





Thấy tình trạng anh ta bi thảm như vậy, trong lòng mười mấy tên đàn ông xăm trổ đều muốn ra tay. Nhưng cảm giác được Lục Tần Nam bên cạnh phát ra uy thế khiến cho bầu không khí như nghẹt thở, toàn thân mỗi người đều run lên, không kiềm chế được mà lui về sau mấy bước.





“Tiếp theo là mắt cá chân bên trái của anh.” Lăng Túc Nhiên nhìn Hồng Cương lạnh lùng nói.





“Sau đó là đầu gối chân trái, rồi đến xương sườn hai bên và cột sống, cuối cùng là đầu của anh!”





“Nếu anh có gan thì đừng gọi điện thoại!”





“Tao gọi… Tao gọi điện thoại ngay bây giờ!” Toàn thân Hồng Cương run bắn, cuống cuồng gào lên.





Ngay lập tức Hồng Cương lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.





Lăng Túc Nhiên không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi về trước mặt Lý Đình Long.





“Ông Lý này, người bên kia chắc là mất một chút thời gian nữa mới tới được, bây giờ tôi kiểm tra thân thể của ông một chút nhé.”





“Anh còn biết cả y thuật cơ à?” Lý Thanh Huyền bên cạnh chớp đôi mắt to nhìn Lăng Túc Nhiên.





“Tôi hiểu biết cơ bản thôi.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đáp lại.





Lục Tần Nam nghe Lăng Túc Nhiên nói như thế, khóe miệng giật một cái.





Nếu như nói Lăng Soái hiểu biết cơ bản, vậy thì trên đời này chỉ sợ không có mấy người dám nói mình hiểu sâu y thuật.





Chiến đội Huyết Ảnh có một trăm nghìn người, trong đó có một nghìn người là quân y, tất cả mọi người đều được Lăng Soái hướng dẫn y thuật theo cách trực tiếp hoặc gián tiếp.





Trong số đó có năm người đứng đầu là do Lăng Túc Nhiên tự tay dẫn dắt, y thuật của mỗi người bất kỳ đều không thua kém gì những chuyên gia bên trong đội bác sĩ thủ đô.





“Nếu vậy thì làm phiền cậu, chàng trai.” Lý Đình Long không từ chối nữa.





Lý Đình Long cảm thấy sự quen thuộc của nhiệt huyết đàn ông từ trên người Lăng Túc Nhiên, ông ấy dám khẳng định một trăm phần trăm Lăng Túc Nhiên chắc chắn cũng là người bước ra từ trong quân đội.





“Ông Lý không cần khách sáo đâu.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đáp lại.





Sau khi nói xong, anh đưa tay ra bắt mạch cho Lý Đình Long.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.





“Thưa anh, kết quả như thế nào? Thương tích của ông nội tôi có thể chữa trị được không?” Ba phút sau, đợi Lăng Túc Nhiên bắt mạch xong, Lý Thanh Huyền lập tức cất tiếng hỏi.





“Được.” Lăng Túc Nhiên gật đầu cười.





Tình trạng thương tích của Lý Đình Long mặc dù không nhẹ, đối với chuyên gia khác có lẽ đành phải bất lực. Nhưng anh chỉ xem đó là vết thương nhẹ!





“Thật không?” Lý Thanh Huyền nhảy dựng lên: “Anh thật sự có cách chữa trị à?”





Những người nhà họ Lý khác nghe đến đó, trên mặt đều hiện lên một vẻ vô cùng mừng rỡ.





Nhà họ Lý hôm nay suy bại tới mức độ như thế này có liên quan nhất định với tình trạng cơ thể của ông cụ Lý Đình Long.





Nếu như ông ấy không bị tổn thương, với bản lĩnh của ông ấy bọn trộm cắp bình thường tuyệt đối không dám láo xược với nhà họ Lý.





“Đương nhiên rồi.” Lăng Túc Nhiên lại cười nhìn Lý Đình Long: “Ông Lý, chờ sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ châm cứu cho ông nhé.”





“Vậy cảm ơn cậu trước!” Trong ánh mắt Lý Đình Long hiện lên nét chờ mong.





“Không cần khách sáo đâu.” Lăng Túc Nhiên cười đáp lại.





Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ.





Người đầu tiên xuất hiện trong sân của nhà họ Lý là Viên Bội Thẩm đầu đầy mồ hôi chạy vào, theo sát phía sau là Hầu Ưng và bốn tên kiếm khách.





“Hả?” Sau khi nhận ra người tới là Viên Bội Thẩm, Lý Đình Long hơi sửng sốt: “Tại sao Bát gia lại tới đây? Không phải là ông ta với ba dòng họ lớn thời gian qua luôn hòa hợp sao?”





Nói xong, Lý Đình Long quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Chàng trai, hay là cậu đi trước đi, bọn họ thậm chí còn gọi cả Bát gia tới, tôi lo là…”





“Ông Lý đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt một tiếng ngắt lời ông ấy.





“Bát gia ư?” Đám người xăm trổ cũng ngẩn người.





Trong đám đó, có một người đàn ông đầu đinh bước nhanh tiến lên nghênh đón: “Bát gia, sao ngài lại tới đây, là ông Lỗ mời ngài ra mặt à?”





“Anh Cương bị hai thằng nhóc kia đánh, xin ngài cho lão Ưng ra tay giết chết bọn chúng…”





Bộp!





Người kia còn chưa nói dứt lời đã bị Viên Bội Thẩm đá cho một cái bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ít nhất phải gãy mất ba, bốn cái xương sườn, phun ra một búng máu tươi rồi ngất đi.





“Một lũ vô dụng!” Viên Bội Thẩm trầm giọng nói rồi nhìn sang hướng hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam.





Bởi vì lúc này Lăng Túc Nhiên đã làm dịch dung cho nên ông ta trong chốc lát không thể nhận ra.





Có điều, ông ta chỉ hơi dừng lại xong lập tức đi tới hướng Lăng Túc Nhiên.





Mặc dù gương mặt Lăng Túc Nhiên đã thay đổi nhưng khí chất đế vương trên người anh thì không ai có thể bắt chước được!





Với lại, hai bên vừa mới gặp nhau mấy tiếng trước, ông ta nhìn thoáng qua liền nhận ra được ngay quần áo trên người Lăng Túc Nhiên.





Thêm nữa, ông ta biết Lục Tần Nam bên cạnh.





Bằng sự từng trải của mình, Viên Bội Thẩm tự nhiên hiểu rõ Lăng Túc Nhiên dùng dịch dung.





Chỉ là ông ta cảm thấy rầu rĩ, tại sao Lăng Túc Nhiên đến nhà họ Lý một chuyến mà phải dịch dung?





A! A! A!





Dọc theo đường ông ta đi về phía Lăng Túc Nhiên, sau lưng vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết, hơn mười người đàn ông xăm trổ bị bốn tên kiếm khách đều hủy đi đôi tay, đôi chân.





“Cậu Lăng, thật sự rất xin lỗi, chậm một phút, xin cậu Lăng thứ tội!” Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên cúi chào thật sâu.





Xoạch!





Thấy cảnh này, ngoại trừ hai người Lăng Túc Nhiên bên ngoài, tất cả mọi người đều rớt cằm xuống.





Rõ ràng là ông vua thế giới ngầm Đông Khởi, là sự tồn tại mà ngay cả ba dòng họ lớn cũng không dám tuỳ tiện đụng chạm, vậy mà dùng lễ nghi lớn như thế đối với một người trẻ tuổi ư?





Người trẻ tuổi đó có lý lịch như thế nào?





“Ông quen biết anh ta hả?” Lăng Túc Nhiên chỉ vào Hồng Cương cách đó không xa.





“Thưa cậu Lăng, người đó là cấp dưới của Lỗ Đức Quân.” Viên Bội Thẩm khom người đáp lại.





“Qua đêm nay, đừng để cho tôi nhìn thấy anh ta một lần nào nữa!” Lăng Túc Nhiên lạnh nhạt lên tiếng.





Một câu nói lập tức tuyên bố ngày cuối cùng của Hồng Cương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK